Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Q.3 - Chương 119: Chương 32.4
Tiếng nói vừa dứt, Kiều Tịch Hoàn xoay người rời đi.
“Hoắc Tiểu Khê, cô không sợ tôi nói toàn bộ những chân tướng này cho Tề Lăng Phong sao?!” Phía sau là âm thanh thét chói tai của Sở Dĩ Huân.
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.
Dĩ nhiên không sợ.
Bởi vì, ai sẽ tin tưởng.
Chỉ biết coi cô, điên rồi mà thôi!
Sở Dĩ Huân nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn rời đi.
Cả người cô vẫn còn rơi vào trong trạng thái hỏng mất, hôm nay tiếp nhận lấy tin tức rõ ràng quá lớn, lớn đến cô có phần không thể tiếp nhận.
Thật sự là Hoắc Tiểu Khê sao?!
Người phụ nữ này hóa thân làm ma đến báo thù rồi sao?!
Cô ôm đầu, không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra!
Cô chợt hồi hồn, cầm điện thoại lên, vội vàng gọi.
Bên kia tiếp thông.
“Lăng Phong, anh đang ở đâu, em muốn tới tìm anh!” Sở Dĩ Huân nói vừa nhanh vừa vội.
Không được.
Cô muốn nói tất cả cho Tề Lăng Phong, cô không thể để cho anh bị người phụ nữ kia uy hiếp, cô không thể để cho anh bị người phụ nữ kia hãm hại.
“Sao vậy?” Bên kia truyền đến, rõ ràng là âm thanh không bình tĩnh, “Không phải nói trong khoảng thời gian này không được nhìn mặt sao? Bây giờ còn đang trong thời kỳ đặc biệt, bây giờ anh cũng không biết có ai theo dõi anh hay không, bị chụp được chúng ta sẽ không nói được, em không muốn thứ chúng ta khổ sở như vậy mới có được, toàn bộ đều tan thành mây khói chứ.”
“Nhưng em có một chuyện rất quan trọng muốn tìm anh, Lăng Phong, em muốn gặp anh, thật sự muốn gặp anh.” Sở Dĩ Huân nói, thậm chí cầu xin.
“Dĩ Huân, em trở nên không hiểu biết không đúng mực không săn sóc như vậy từ khi nào?” Giọng Tề Lăng Phong hơi trách cứ nói, “Không phải anh đã cam kết, đợi đầu ngọn gió qua đi, anh sẽ cho em một giao phó, em cần gì nóng lòng nhất thời.”
“Tề Lăng Phong, tại sao anh không tin em, em thật sự có chuyện muốn nói cho anh đấy?” Nước mắt Sở Dĩ Huân nhịn rất lâu, cuối cùng không ngừng chảy xuống, theo hốc mắt không ngừng chảy xuống.
Tề Lăng Phong đầu điện thoại bên kia trầm mặc một chút, “Anh đang ở công ty làm thêm giờ xử lý công việc, nếu như em thật gấp cứ tới đây đi, nhưng mà Dĩ Huân, em biết ranh giới làm người cuối cùng của anh, đừng để cho anh ghét.”
Chợt, cúp điện thoại.
Hai mắt Sở Dĩ Huân đẫm lệ mơ hồ nhìn hiển thị “Cuộc gọi kết thúc”, người đàn ông mình yêu này, quả nhiên máu lạnh.
Bằng không, cho dù báo thù, cũng sẽ không tàn nhẫn như vậy, dùng phương thức đó, khiến một nhà ba người, chết tại chỗ đi!
Cô nỗ lực khống chế cảm xúc, để cho mình khôi phục chút bình tĩnh mới đứng dậy rời khỏi tiệm cà phê.
Cô lái xe trực tiếp đến tòa nhà Hoàn Vũ.
Bởi vì là chủ nhật, trong tòa nhà càng yên tĩnh, loáng thoáng có mấy đồng nghiệp làm thêm giờ đang làm việc.
Cô vào thang máy mãi cho đến tầng chót, phòng làm việc kiểu vườn hoa hào hoa.
Cô đẩy cửa phòng ra.
Tề Lăng Phong ngồi trước bàn làm việc to như vậy, anh khép hờ mắt, ngón tay linh hoạt nhảy lên trên bàn phím, dáng vẻ lạnh lùng mà nghiêm túc, đẹp trai đến không gì sánh kịp, ít nhất ở trong lòng cô, không gì sánh kịp.
Hình như Tề Lăng Phong cảm thấy cửa phòng bị người đẩy ra, liền chân mày cũng không nhếch lên, tiếp tục xử lý chuyện của mình, sắc mặt cũng không quá tốt.
Sở Dĩ Huân đứng đối diện Tề Lăng Phong, nói từng câu từng chữ, “Chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Tề Lăng Phong ngước mắt nhìn cô một chút, cuối cùng gõ mấy chữ, gập laptop, thuận tay cầm điếu thuốc, đốt, “Em muốn nói gì?”
Sở Dĩ Huân lấy mấy bức hình trong giỏ xách đã từng đưa Kiều Tịch Hoàn nhìn, đặt ở trước mặt anh.
Tròng mắt
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!