Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Q.3 - Chương 123: Chương 33.4
Diêu Bối Khôn chịu đựng đủ phòng bệnh nhàm chán rồi, hận không thể lập tức xuất viện, nhìn dáng vẻ thong thả ung dung của Diêu Bối Địch cũng hơi tức giận gào thét, “Chị có thể nhanh lên một chút không, mấy thứ đồ không quan trọng này cũng không cần thu dọn, nhà chúng ta cũng không phải không có tiền mua!”
“Nhà chúng ta có tiền cũng không phải là của em, loại người như châu chấu như em, đàng hoàng ngậm miệng cho chị!” Diêu Bối Địch hung hăng nói.
Diêu Bối Khôn méo miệng, “Một ngày nào đó em sẽ kiếm tiền.”
“Chờ đến ngày em biết kiếm tiền lại nói!”
“Sao chị luôn thích chống đối lại em vậy?! Bình thường hướng về Tiêu Dạ giống như con cừu non, hướng về phía em chính là con cọp lớn, chị có thể thiên vị một chút nữa không?!” Diêu Bối Khôn khó chịu.
Diêu Bối Địch cũng không phản ứng đến em trai.
Đối với tâm trí của cậu em trai này, cô hoàn toàn không cần lo lắng.
Cậu thanh niên đơn thuần này, vốn sẽ không mang thù!
Chỉ có điều ngược lại.
Hôm nay Diêu Bối Khôn xuất viện, Tiêu Dạ có thể xuất viện vào hôm nay sao?!
Cô ngẫm nghĩ, đột nhiên buông bỏ động tác thu dọn đồ cho Diêu Bối Khôn, đi ra ngoài cửa.
“Này, chị đi đâu vậy? Diêu Bối Địch, chị lại bỏ em đi tìm Tiêu Dạ, chị có thể không tỏ ra ích kỷ như thế có được không?!” Diêu Bối Khôn gào lên giận dữ.
Diêu Bối Địch nghe coi như gió thoảng bên tai, cô chạy tới phòng làm việc của bác sỹ hỏi thăm tình huống của Tiêu Dạ.
Bác sỹ nói đề nghị ở bệnh viện tĩnh dưỡng thêm chút thời gian, chẳng qua nếu như bệnh nhân mãnh liệt yêu cầu cũng có thể xuất viện, định kỳ tới bệnh viện tái kiểm tra là được, không có gì đáng ngại.
Diêu Bối Địch từ phòng làm việc của bác sỹ ra ngoài, đi về phía phòng bệnh của Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ khẳng định không muốn ở lại viện rồi, thừa dịp Diêu Bối Khôn xuất viện, thuận tiện cũng làm thủ tục xuất viện cho Tiêu Dạ, về nhà nuôi dưỡng tốt thân thể đi, dù sao tổn thương gân cốt, thế nào cũng phải ba, năm tháng mới có thể khỏi hẳn. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Nghĩ như vậy, Diêu Bối Địch đẩy cửa phòng Tiêu Dạ.
Cả người đứng ở cửa đột nhiên sững sờ ngẩn ra.
Giờ phút này trong phòng truyền đến tiếng khóc, khóc đến rất lớn tiếng.
Cô nhìn Lôi Lôi nằm trên người Tiêu Dạ, càng không ngừng khóc, không ngừng nức nở.
Tiêu Dạ cũng không đẩy cô ta ra, không có vẻ mặt đặc biệt gì, mặc cho Lôi Lôi không ngừng khóc thút thít ở trên người anh.
Diêu Bối Địch đứng ở cửa, trầm mặc một lúc, xoay người chuẩn bị rời đi.
Diêu Bối Địch.” Tiêu Dạ đột nhiên gọi cô.
Diêu Bối Địch ngẩn ra.
Người phụ nữ đang nằm trong ngực Tiêu Dạ cũng nước mắt lã chã rời khỏi người Tiêu Dạ, quay đầu nhìn Diêu Bối Địch đứng ở cửa.
“Cô đến tìm tôi làm gì?” Tiêu Dạ hỏi cô.
Diêu Bối Địch mím môi, nói, “Tôi chuẩn bị làm thủ tục xuất viện cho Bối Khôn, tôi mới vừa hỏi bác sỹ, nói anh cũng có thể xuất viện, nếu như cần, tôi làm thủ tục xuất viện giúp anh, sau đó về nhà điều dưỡng.”
“Được.” Tiêu Dạ gật đầu.
Lôi Lôi vội vàng nói , “Dạ, anh xuất viện liền chuyển đến chỗ em ở đi, dù sao em cũng không đi làm, liền đặc biệt chăm sóc anh, bây giờ anh không tiện, không có ai ở bên cạnh vốn không được.”
Diêu Bối Địch nghe đối thoại của bọn họ, xoay người rời đi.
Tiêu Dạ liếc nhìn ra cửa, tròng mắt hướng về phía Lôi Lôi, “Không cần, bạn tốt của em mới qua đời, khi chôn cất ở bên cô ấy nhiều hơn.”
“Không cần, Dĩ Huân sẽ hiểu.” Lôi Lôi vội vàng nói, “Hơn nữa Dĩ Huân sẽ được đưa về quê cũ Thẩm Dương mai táng, chúng ta đều không đi được.”
“Em có thể đi theo.” Tiêu Dạ nói.
Lôi Lôi nhìn anh.
“Nếu như anh là em, anh sẽ cùng đi theo.” Tiêu Dạ gằn từng tiếng.
Lôi Lôi cắn môi.
“Đưa
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!