Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Q.3 - Chương 147: Chương 40.4
Không chỉ có như thế, Cố Tử Thần xoay người, sau lưng còn khoa trương hơn trước mặt, gần như không thấy được một chút da thịt hoàn hảo.
Tối hôm qua, rốt cuộc cô đã làm cái gì?!
Cô cảm thấy giờ phút này đầu cô còn đau đớn hơn.
Cô cũng không điên cuồng đến không xong như vậy có được không?!
Sao cô có thể điên cuồng đến như vậy, cô còn cái gì cũng chưa từng trải qua, có được không?!
Chỉ có điều, chẳng lẽ thân thể này, vốn là như vậy, nhiệt tình như lửa?!
Cố Tử Thần thả áo xuống, rất bình tĩnh một lần nữa trở lại bên bàn cơm, ăn cơm.
Kiều Tịch Hoàn có cảm giác không có đất dung thân, cô lặng lẽ buông chén đũa xuống, sau đó thận trọng rời đi.
Cô thật sự không có mặt mũi gặp Giang Đông phụ lão *.
(*) Giang Đông – mượn chỉ quê hương. Không có mặt mũi gặp Giang Đông phụ lão chỉ người làm việc thất bại mà cảm thấy xấu hổ, không có mặt mũi gặp lại người già quê hương.
Cố Tử Thần nhìn theo bóng lưng của cô, khóe miệng không nhịn được kéo ra một đường cong đẹp mắt, giọng cũng rất lạnh lùng nói, “Tôi trở về phải tiêm thuốc phòng chó dại.”
“…” Kiều Tịch Hoàn che miệng đỏ bừng của mình.
Người đàn ông phúc hắc này!
Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn đi như chạy trốn, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm rõ ràng.
Cố Tử Hàn ở trên lầu hai chuẩn bị đi xuống lầu, nhìn bóng lưng vội vàng cuống quýt chạy đi trong phòng khách của Kiều Tịch Hoàn, lại đảo mắt nhìn nụ cười nơi khóe miệng kia của Cố Tử Thần, cười nhìn Kiều Tịch Hoàn.
Không tự chủ được nhíu mày một cái.
Giữa Kiều Tịch Hoàn và Cố Tử Thần…
Thật sự đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của anh.
Dường như Cố Tử Thần đã nhận ra điều gì, tròng mắt chuyển một cái, trong nháy mắt sắc mặt khôi phục bình thường nhìn Cố Tử Hàn từ trên lầu hai đi xuống, tròng mắt thâm thúy, thoáng qua một tia sáng lạnh lẽo, thoáng qua rồi biến mất.
Kiều Tịch Hoàn ngồi trong xe con với Vũ Đại.
Mới sáng sớm, quả thật không chịu nổi.
Vũ Đại nhìn qua gương chiếu hậu nhìn đủ loại vẻ mặt của Kiều Tịch Hoàn, quả thật vô cùng kỳ quặc, ngũ vị tạp trần *.
(*) ngũ vị tạp trần: ngũ vị chỉ ngọt, chua, cay, đắng, mặn; ngũ vị tạp trần ý chỉ trong lòng rối bời.
“Như thế nào?” Vũ Đại hỏi thăm.
Kiều Tịch Hoàn như bình thường, không tỏ vẻ gì.
Hôm nay lo âu như vậy, gặp phải chuyện lớn gì rồi hả?!
Kiều Tịch Hoàn nhìn Vũ Đại, “Tối hôm qua tôi bạo lực với Cố Tử Thần rồi.”
“Phụt.” Vũ Đại không nhịn được, lập tức cười thật to.
Kiều Tịch Hoàn cau mày, sắc mặt không được tốt, “Cô cười cái gì mà cười?!”
“Cô bạo lực với Cố Tử Thần? Cô chắc chắn?” Vũ Đại khó khăn lắm mới ngừng cười được, hỏi từng câu từng chữ.
“Có vấn đề gì sao?”
“Không có, tôi chỉ cảm thấy, nhìn cánh tay gầy chân gầy của cô, không giống như có thể bạo lực người ta. Hơn nữa, cô bạo lực Cố Tử Thần…” Vũ Đại rất có hứng thú hỏi, “Vậy anh ấy có bị thương không?”
“Bị thương chứ.” Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm chỉnh nói, “Trên dưới toàn thân đều là dấu tôi cào trầy và cắn bị thương. Ôi, tôi có thể tưởng tượng tối hôm qua tôi có bao nhiêu điên cuồng đè ép Cố Tử Thần người ta tiến hành bạo lực, anh ấy một người đàn ông tay trói gà không chặt như vậy, tối hôm qua không biết nhịn tôi bao nhiêu, trong lòng cảm thấy thật có cảm giác tội ác…”
Tay trói gà không chặt?!
Vũ Đại định nói, cô lại không nhịn được nở nụ cười.
Cố Tử Thần vốn là tay trói gà không chặt?!
“Cô đừng có vẻ mặt hả hê như vậy có được không, bây giờ trong lòng tôi rất không sảng khoái. Tôi không phải một người phụ nữ thích bạo lực có được không?!” Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ Vũ Đại, trong lòng vốn khó chịu, hiện giờ càng điên hơn.
Vũ Đại khôi phục vẻ nghiêm túc, “Được rồi,
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!