Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Q.3 - Chương 156: Chương 43
Đại viện nhà họ Cố, đêm khuya.
Phòng ngủ yên tĩnh.
Hai người theo đuổi tâm tư của mình.
Không gian trầm mặc đến vốn có phần đè nén.
Kiều Tịch Hoàn đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, giống như nhớ ra chuyện gì.
Cố Tử Thần đang trầm tư, bị hành động bất ngờ của Kiều Tịch Hoàn làm cho thiếu chút nữa bị hù chết.
“Kiều Tịch Hoàn, cô tốt nhất nên có chuyện gì quan trọng!” Cố Tử Thần điều hòa hơi thở, cắn răng nghiến lợi.
Kiều Tịch Hoàn nửa quỳ trên giường, nhìn Cố Tử Thần, vô tội nói, “Em đột nhiên nghĩ đến, những vết thương trên người anh còn chưa bôi thuốc.”
Cố Tử Thần nhìn chằm chằm Kiều Tịch Hoàn.
Dáng vẻ hận không thể bóp chết kích động của cô.
Tư tưởng của người phụ nữ này, vĩnh viễn đều không có cách nào ở trên một trục hoành sao?!
“Em xuống lầu lấy thuốc cho anh.” Nói xong, Kiều Tịch Hoàn liền chuẩn bị xuống giường.
Cố Tử Thần chợt một phát túm được Kiều Tịch Hoàn, Kiều Tịch Hoàn mất thăng bằng, nặng nề ngã lên ngực Cố Tử Thần, lỗ mũi đụng tới, đau đến mắt cô nổ đom đóm, trên đỉnh đầu truyền đến từng câu từng chữ của Cố Tử Thần: “Tôi không cần.”
“Để lại sẹo thì làm như thế nào?” Kiều Tịch Hoàn ngước mắt, vuốt lỗ mũi đau đớn của mình, hỏi.
“Tôi sẽ không để lại sẹo.”
“Sao anh lại tự tin như vậy?” Kiều Tịch Hoàn khinh thường nói.
“Vết thương như vậy sẽ không để lại sẹo.” Cố Tử Thần tức giận giải thích.
“Thật sao?” Kiều Tịch Hoàn chớp mắt, “Vậy để cho em nhìn một chút.”
Nói xong liền chuẩn bị vén quần áo Cố Tử Thần lên.
“Buông tay.” Cố Tử Thần đẩy tay Kiều Tịch Hoàn ra.
Kiều Tịch Hoàn hung hăng cười một tiếng, “Cố Tử Thần, thật ra thì tối hôm qua anh ra tay trước đi.”
Cố Tử Thần đẩy Kiều Tịch Hoàn từ trên người mình xuống, sau đó nỗ lực trở mình lật lại, đưa lưng về phía cô.
“Có phải bị em nói đúng không? Cho nên vô cùng xấu hổ rồi?” Kiều Tịch Hoàn cười hề hề như trộm nói, “Em nghe Milk nói, đúng rồi Milk là thư ký mới nhậm chức của em, phương diện kia rất có kinh nghiệm. Cô ấy nói, người phụ nữ bị trêu đùa, mới có thể điên cuồng như vậy. Tối hôm qua anh nhất định làm gì em trước, em mới gì kia, có phải không?!”
Cố Tử Thần đưa lưng về phía cô, một chữ không nói.
Càng không nói, Kiều Tịch Hoàn lại càng nhận định là như vậy.
Cô tiếp tục nói, “Phương diện kỹ xảo kia của anh có phải rất tốt không? Bởi vì kỹ xảo của anh rất tốt, mới có thể khiến người phụ nữ rất điên cuồng. Cố Tử Thần, không nhìn ra, anh thâm trầm như vậy.”
Thân thể đưa lưng về phía cô của Cố Tử Thần hình như cứng ngắc xuống.
“Tại sao em không nhớ ra được tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong trí nhớ, cho dù mình say như thế nào cũng vẫn sẽ nhớ, chút hình ảnh vụn vặt chắc cũng sẽ nhớ đi, nhưng mà tối qua hai chúng ta đã xảy ra chuyện gì giống như trống không, đột nhiên biến mất trong trí nhớ của em, cảm giác thật điên.” Kiều Tịch Hoàn có chút nản lòng, nản chí nói.
Sau đó trong lòng suy nghĩ, có phải bởi vì thân thể này không.
Dù thế nào cô là chuyện mà khoa học không có biện pháp giải thích, cho nên xuất hiện chút chuyện khoa học không cách nào giải thích cũng dường như là chuyện đương nhiên.
Nghĩ tới đây, trong nháy mắt hình như lại khiến cho tâm tình mình tốt lên một chút như vậy
Cô nhìn Cố Tử Thần đưa lưng về phía mình, người đàn ông âm trầm này.
Chậm rãi nằm xuống, rất tự nhiên ôm hông của anh, cả người dính vào trên lưng anh, vùi đầu vào giữa cổ anh.
Đây là cách thức ngủ bây giờ cô thích nhất, cảm giác như vậy khiến cho mình rất có cảm giác an toàn, từ trên thân người đàn ông này truyền tới từng trận ấm áp, để cho cô cũng không có cảm giác mình cô đơn như vậy.
Trước khi cô ngủ nói,
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!