Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Q.3 - Chương 158: Chương 43.3
“Tôi sợ mình quá ngốc, sau đó mọi người không thoải mái, sau đó cũng sẽ ngượng ngùng.” Diêu Bối Địch nói.
“Vậy bà chuẩn bị đợi đến lúc nào?” Kiều Tịch Hoàn hỏi cô.
“Không biết, thuận theo tự nhiên thôi.”
“Cẩn thận bà thuận theo tự nhiên, lại trở thành cơ hội cho người khác tận dụng mọi thứ.”
“…” Bên kia không nói.
Mắt Kiều Tịch Hoàn trợn trắng.
“Được rồi, tôi không nói, tránh cho bà bị đả kích.”
“Bye bye.” Hình như Diêu Bối Địch thật sự bị đả kích rồi, nghe Kiều Tịch Hoàn vừa nói như thế, vội vàng cúp điện thoại.
Cô đảo mắt, nhìn Tiêu Dạ ngồi trên ghế sa lon ngoài phòng khách.
Mới vừa Tiêu Dạ gọi điện thoại cho a Bưu, nói rằng buổi trưa phải đi Đỉnh Hạo Hãn, chắc phải xử lý một số chuyện.
Cô mím môi, từ ngoài phòng khách đi ra ban công.
Trên người Tiêu Dạ còn quấn băng vải bó thạch cao, nhưng rõ ràng tốt hơn khoảng thời gian trước nhiều, tự mình chống gậy chậm rãi đi lại đã không có vấn đề gì.
Diêu Bối Địch ngồi trên ghế sa lon bên cạnh Tiêu Dạ, nói với anh, “Kiều Tịch Hoàn mới vừa gọi điện thoại cho em, nói rằng buổi trưa muốn đi Đỉnh Hạo Hãn tìm anh, chắc có chuyện gì.”
“Ừ.” Tiêu Dạ xem ti vi, không chút để ý gật đầu một cái.
Diêu Bối Địch dường như cũng không biết nên nói cái gì, suy nghĩ một chút, “Buổi trưa anh muốn ăn cái gì, trong nhà không có thức ăn gì, em đi mua một chút.”
“Thịt kho.” Tiêu Dạ nói.
“Rau dưa gì?”
“Tôi không ăn rau dưa.”
“Nhưng không ăn rau dưa sao được, khoảng thời gian không phải anh bị táo bón sao?” Diêu Bối Địch nói.
Mặt Tiêu Dạ thoáng một cái liền đỏ.
Anh mím chặt môi, giống như đang cố hết sức khống chế tâm tình của mình.
Anh vẫn đặt tầm mắt ở trên ti vi, cũng không nhìn Diêu Bối Địch nói, “Tôi không bị táo bón!”
“…” Diêu Bối Địch nhìn anh.
Rõ ràng buổi sáng, ở trong toilet một lúc lâu vẫn không ra ngoài.
“Còn không mau đi ra ngoài mua thức ăn, chết đói!” Tiêu Dạ bị Diêu Bối Địch nhìn đến khó chịu, cau mày phân phó.
Diêu Bối Địch nhìn đồng hồ.
Không phải nửa giờ trước mới ăn điểm tâm sao?!
Hệ tiêu hoá của người đàn ông này… Cũng quá mạnh!
“Nhìn cái gì vậy, nhanh đi!” Tiêu Dạ càng thêm khó chịu.
Diêu Bối Địch cắn môi, đi lên lầu thay một bộ đồ đi ra ngoài, cầm túi xách lên ra cửa.
Tiêu Dạ nhìn phương hướng Diêu Bối Địch rời đi.
Cho nên nói hai người quá thân mật chính là nhiều chuyện phiền toái như vậy, chuyện gì cũng bị biết được rất rõ ràng.
Phiền toái!
Diêu Bối Địch đi về phía siêu thị lầu dưới.
Như thế nào cũng cảm thấy mình bị đuổi ra khỏi cửa nhà.
Cô lại không làm gì, Tiêu Dạ người đàn ông này thay đổi sắc mặt sao mà nhanh như vậy?!
Mấy ngày này hai người chung đụng rõ ràng giống như đã khá nhiều, hơn nữa thỉnh thoảng lại còn có chút hành động thân mật, ví dụ như mỗi đêm trước khi ngủ cũng sẽ gần gũi, sau đó khi cô giúp anh rửa sạch thân thể, cũng sẽ gần gũi, còn có thể sờ sờ…
Cô cảm thấy cả khuôn mặt đều đỏ ửng.
Việc làm mỗi ngày này, thật sự sẽ không xấu hổ sao?!
Tại sao cô chỉ cần nghĩ tới, mặt sẽ đỏ giống như mông khỉ, ngay cả suy nghĩ giống như cũng có chút hỗn loạn không rõ.
Cô cắn môi, cố hết sức khống chế cảm xúc.
Tiêu Dạ thích ăn thịt kho.
Cô đi về phía khu để thịt, cẩn thận chọn lựa từng chút một.
Chọn lựa chất thịt ngon, chọn lựa nạc mỡ thích hợp, chọn xong một hồi lâu, cầm một phần, lại đi mua chút rau dưa, Tiêu Dạ rõ ràng táo bón còn không thừa nhận, cô phải để cho anh ăn chút rau dưa giàu chất xơ mới được.
Nghĩ như vậy, mua nhiều hơn chút, nhìn qua đủ thức ăn cho bọn họ ít nhất hai ngày, cô đi về phía quầy thanh toán tiền, cô đặt đồ mình mua ở trên quầy, nhìn nhân viên phục vụ quét mã vạch, cô không có chuyện gì làm chờ thanh toán tiền, tròng mắt đột nhiên nhìn thấy bao
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!