Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Q.3 - Chương 163: Chương 44.4
“Chị tôi bị bắt cóc, mẹ nó! Anh cho rằng tôi cực kỳ nhàn rỗi sao?!” Diêu Bối Khôn gào lên giận dữ.
Bên kia giống như trầm mặc hai giây, “Cậu nói cái gì? Tỉ mỉ chút.”
Diêu Bối Khôn giống như đang hít sâu, khó khăn lắm để cho mình tỉnh táo lại, vừa nhanh vừa vội nói: “Mấy người chân trước vừa mới đi, chị tôi liền chạy xe đưa tôi về, chúng tôi mới đi đến đoạn đường ở ngoại ô, đột nhiên liền bị một chiếc xe màu đen đụng vào, tôi và chị tôi cũng không bị thương, chị tôi nói rằng xuống xe xem tình huống đối phương một chút, bên kia mở cửa xe liền lôi chị tôi vào, sau đó liền biến mất! Hiện giờ xe của tôi cũng nổ lốp rồi, muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp…”
“Được, tôi biết rồi.” Bên kia chợt cắt đứt điện thoại.
A Bưu quay đầu, nhìn Tiêu Dạ cách đó không xa đang bàn chuyện với người chịu trách nhiệm chính.
A Bưu nhìn đồng hồ, trầm mặc một lúc lâu, cắn răng một cái, sải bước đi tới, thầm nói bên tai Tiêu Dạ, “Diêu Bối Địch bị bắt cóc.”
Sắc mặt Tiêu Dạ lập tức thay đổi.
A Bưu tiếp tục nói, “Trên đường đưa Diêu Bối Khôn trở về, bị một chiếc xe bắt cóc, mới vừa rồi Diêu Bối Khôn gọi điện thoại tới.”
Tiêu Dạ đột nhiên đứng lên.
Người da trắng ngồi đối diện đột nhiên khó chịu nhíu chân mày lại, dùng tiếng Trung Quốc quá không đúng chuẩn hỏi: “Sao vậy? Tiêu lão đại.”
“Tôi có việc bận đi trước.” Tiêu Dạ nói thẳng, sau đó không hề giải thích.
“Tiêu Dạ!” Người da trắng chợt đứng bật dậy từ trên chỗ ngồi.
Người da trắng tức giận, khiến toàn bộ vệ sĩ bên người ông ta cảnh giác lên, trên tay mỗi người vệ sĩ đều cầm vũ khí, nhắm thẳng về phía Tiêu Dạ và a Bưu.
Tròng mắt Tiêu Dạ căng thẳng.
“Cậu có ý gì, sự tình bàn tới một nửa cậu nói phải đi, đây chính là thành ý của người Trung Quốc các cậu?!” Người da trắng hung hăng hỏi.
Tiêu Dạ đảo mắt nhìn những người vệ sĩ bên cạnh kia, hung ác nói, “Bà xã của tôi bị người bắt cóc rồi.”
“Bắt cóc?” Tròng mắt xanh dương của người da trắng căng thẳng, “Cho dù bà xã của cậu bị bắt cóc rồi, cậu cũng phải bàn xong công việc với tôi rồi mới đi, đây là quy củ trên giang hồ!”
Sắc mặt Tiêu Dạ biến thành vô cùng dữ tợn.
Lúc này, anh không có tâm tư dây dưa với những người này.
Tròng mắt chuyển một cái, chính là ra hiệu cho a Bưu.
A Bưu chợt gật đầu một cái, đá một cái tới trước, bất ngờ đá một cước về phía người đàn ông gần mình nhất.
Người đàn ông bị đau, súng trên tay chợt rơi xuống.
Tiêu Dạ xoay người một cái lăn trên mặt đất, nhặt cây súng lục màu đen trên đất kia, nhảy lên, súng lục màu đen trực tiếp nhắm ngay người lão đại da trắng.
Giờ phút này những vệ sĩ khác cũng nhắm ngay Tiêu Dạ và a Bưu.
Mấy người đột nhiên giằng co như vậy.
“Tôi không ngại, đồng quy vu tận.” Tiêu Dạ bóp cò súng, trên mặt dữ tợn có chút khát máu vô cùng kinh khủng.
Người da trắng lạnh lùng liếc mắt, “Tiêu Dạ cậu đừng hối hận, khoản nợ này, người Trung Quốc các cậu muốn nhận còn nhiều mà!”
“Tôi không có hứng thú!” Tiêu Dạ hung hăng nói.
Người da trắng giống như giận đến không xong, nhưng không thể tránh được đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh.
Vệ sĩ tự động cất hết vu khí, nhường ra một con đường.
Tiêu Dạ nắm chặt súng lục màu đen, từng bước từng bước một mang theo a Bưu cẩn thận đi ra ngoài, xuống thuyền.
Mấy chiếc xe hơi màu đen đậu dưới thuyền.
Thủ hạ của Tiêu Dạ thấy Tiêu Dạ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!