Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Q.3 - Chương 173: Chương 49
Xe hơi màu đen.
Kiều Tịch Hoàn và Cố Minh Lộ một thân ướt chèm nhẹp ngồi trong xe con.
Cố Minh Lộ vô cùng hưng phấn, bởi vì từ nhỏ đến lớn, chưa từng làm chuyện điên cuồng như vậy. Cho nên suốt dọc đường vẫn cười híp mắt nói chuyện phiếm với Kiều Tịch Hoàn, miễn bàn tới có bao nhiêu thân thiết.
Cố Tử Thần yên vị ở đó, rất yên tĩnh nghe đối thoại của bọn họ, không nói một câu.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên.
Kiều Tịch Hoàn cau mày, nhìn hiển thị gọi tới, ra dấu tay giữ im lặng với Cố Minh Lộ, sau đó nhận, “A lô, Milk.”
“Quản lý Kiều, xin lỗi, trong khoảng thời gian này còn quấy rầy chị. Hiện giờ em gái chị và Trương Kiều Ân đang đánh nhau, ở nhà hàng, tụi em đều không khuyên được…” Milk hơi khó xử nói.
Cơn tức giận của Kiều Tịch Hoàn lập tức lên cao, hoàn toàn không hề che giấu chút nào.
Cố Minh Lộ còn nhỏ không hiểu rõ, Cố Tử Thần nhìn thấy rõ ràng.
“Mọi người ở đâu?”
“Ở nhà hàng Vượng Giác đường Nam Kinh.”
“Chị lập tức tới!” Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, cả người tràn đầy tức giận, cô quay đầu lại nói với tài xế, “Đưa tôi đi đường Nam Kinh trước.”
“Mẹ không về sao?” Khỉ con buồn bực.
“Con và cha đi về trước, mẹ có chút chuyện.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“A.” Cố Minh Lộ khéo léo gật đầu.
Mặc dù muốn từng giây từng phút ở bên cạnh mẹ, nhưng biết mẹ có chuyện quan trọng, cho nên rất biết điều cái gì cũng không nói.
Bên trong xe đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Sắc mặt của Kiều Tịch Hoàn không được quá tốt.
Cố Tử Thần nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, đột nhiên mở miệng nói, “Dừng xe.”
Tài xế vội vàng dừng sang bên.
Kiều Tịch Hoàn kinh ngạc nhìn Cố Tử Thần, nói, “Anh để cho em tự đón xe đi sao?”
Cố Tử Thần lấy ra một tấm thẻ từ trong túi áo, “Trước mặt có tiệm quần áo, đi thay một bộ đồ. Sau đó tự đón xe đi đường Nam Kinh, tôi mang theo Cố Minh Lộ về sớm thay quần áo.”
Kiều Tịch Hoàn mím môi, nhìn tấm thẻ thấu chi trước mặt, một hồi lâu, “Ừ.”
Cô nhận lấy.
Sau đó xuống xe.
Cố Tử Thần và Cố Minh Lộ ngồi xe rời đi.
Kiều Tịch Hoàn giữ thẻ trong lòng bàn tay.
Cô biết đây là sắp xếp tốt nhất, bởi vì toàn thân Cố Minh Lộ đã ướt đẫm, vẫn nên về sớm tắm nước nóng thay quần áo, nhưng đặt vào bản thân mình…
Được rồi.
Cô nói cô không tức giận, vì Cố Tử Thần cho cô một tấm thẻ.
Giống như đuổi mình là tình nhân nhỏ vậy, cho cô tấm thẻ để cô cút đi.
Cô không giải thích được nở nụ cười, cũng không biết vì sao mình lại cười, hoặc cười nhạo, cô cầm tấm thẻ kia, rất thản nhiên đi vào tiệm thời trang trước mặt, sau đó rất hào phóng quẹt vài bộ quần áo, mặc một bộ, những bộ khác để nhân viên phục vụ trực tiếp đưa tới đại viện nhà họ Cố. diee ndda fnleeq uysd doon
Cảm giác như vậy, trong lòng sảng khoái hơn nhiều.
Cô đi ra khỏi tiệm thời trang, sau đó thuê xe đi Vượng Giác.
Một đường chạy đến mục đích, cô đi vào nhà hàng Vượng Giác, là một nhà hàng chủ đề văn nghệ, hơn nữa là nơi tuổi trẻ thích hội tụ, nhà hàng lắp đặt thiết bị vô cùng hoài cổ, cảm giác niên đại cũ những năm tám mươi, một số đồ trang trí bên trong có thể gợi nhớ lên rất nhiều ký ức của những năm tám mươi.
Dưới hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Kiều Tịch Hoàn đi thẳng vào phòng bao mấy người Dụ Lạc Vi liên hoan.
Người trong phòng bao thật nhiều, ước chừng phải có đến mười người.
Mà giờ khắc này, trong phòng bao không hề có không khí ăn cơm, Dụ Lạc Vi một mực đau thương buồn bã đầm đìa nước mắt khóc lóc, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, lập tức khiến mọi người đều cung kính, lễ độ gọi cô, “Quản lý Kiều.”
“Ăn một bữa cơm, sao lại đánh nhau?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
Trong một khắc kia mọi người dường như
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!