Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Q.3 - Chương 176: Chương 49.4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!


Q.3 - Chương 176: Chương 49.4



Không nhận được đáp lại của Kiều Tịch Hoàn, Cố Tử Thần lặp lại, “Tìm ra người chỉ điểm sau lưng kia, đúng bệnh bốc thuốc.”

“Làm sao tìm ra được?” Kiều Tịch Hoàn điều chỉnh tâm tình của mình hỏi.

“Tương kế tựu kế.” Cố Tử Thần nói.

“Tương kế tựu kế?” Kiều Tịch Hoàn cau mày.

Tương kế tựu kế.

Thuận theo.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, “Nhưng thời gian hạng mục rất gấp.”

“Hạng mục thiếu mất một người, cô liền làm không được?” Cố Tử Thần nhướng mày.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên, hiểu ra.

Cô hoàn toàn để cho mình đi vào ngõ cụt rồi!

Cô vốn ăn sâu bén rễ nghĩ rằng để Trương Kiều Ân phát huy toàn bộ khả năng của mình trong hạng mục này, nhanh chóng chọn nâng cô ấy lên, hoàn toàn không nghĩ tới, lần này không có cơ hội còn lần sau, vốn không cấp bách như mình tưởng tượng! Hơn nữa nếu như cô làm trợ lý tổng giám đốc, cơ hội để nhân viên phát triển nhiều hơn, cô cũng không cảm thấy Trương Kiều Ân là người như vậy, một chút cũng không chịu được đả kích!

Đột nhiên hiểu ra như vậy.

Tâm tình cả người Kiều Tịch Hoàn lập tức sáng suốt lên.

Cô nhìn Cố Tử Thần, nhìn sắc mặt vẫn không có cảm xúc gì của anh, khóe miệng cười một tiếng, “Cố đại thiếu, anh chuẩn bị để em cảm tạ anh như thế nào?”

Cố Tử Thần nhìn cô.

Không phải là ảo giác của mình đi.

Cô giống như nhìn thấy bên môi Cố Tử Thần rõ ràng nâng lên độ cong.

Thứ hàng này, đang vui mừng. dfienddn lieqiudoon

Cố Tử Thần giống như phát hiện ra ánh mắt của Kiều Tịch Hoàn, lật người, đưa lưng về phía cô, giọng nói cũng ôn hòa, “Đừng gây phiền toái cho tôi là được.”

“Như vậy sao được!” Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói.

Cố Tử Thần nhíu chặt mày.

“A, không đúng, ý em là sao chỉ có ngần ấy yêu cầu.” Kều Tịch Hoàn híp mắt bò tới bên kia Cố Tử Thần, nằm ở bên cạnh anh, mặt đối mặt nhìn anh, “Anh nếu không ghét bỏ, em bằng lòng lấy thân báo đáp.”

Sắc mặt Cố Tử Thần hơi thay đổi.

Kiều Tịch Hoàn cười đến rất rực rỡ, nhìn sắc mặt của Cố Tử Thần, có thể cảm nhận được một chút viền tai hơi ửng đỏ của anh, cả người vui mừng đến không xong, trong miệng rất kiêu ngạo nói, “Sớm muộn gì cũng là của chị đây, để cho anh dè dặt nhiều một chút.”

Sau đó lật người, bản thân trở lại bên kia, tự nhiên ôm hông của anh, ngủ.

Lần đầu tiên cảm nhận được người đàn ông này còn rất dịu dàng.

Dịu dàng…

Suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có phần, mập mờ, không nói được.

Cố Tử Thần cảm nhận được nhiệt độ thân thể Kiều Tịch Hoàn, khóe miệng vốn mím chạt với nhau thành đường cong, dần dần lại nhếch lên một chút.

Anh cảm thấy.

Kiều Tịch Hoàn rất thông minh.

Một chút lập tức thông suốt

Người phụ nữ này quả nhiên không phải là Kiều Tịch Hoàn đó rồi.

Không phải Kiều Tịch Hoàn, vậy là ai?!

Có liên quan gì tới Hoàn Vũ sao?!

Sáng sớm hôm sau.

Hôm nay thời tiết vẫn vô cùng sáng sủa, ánh nắng mặt trời vô cùng rực rỡ xuyên qua rèm cửa sổ chiếu rọi vào, rõ ràng chính là vẻ sức sống dồi dào!

Kiều Tịch Hoàn sảng khoái tinh thần rời giường.

Cố Tử Thần người kia cũng không biết đi đâu, vốn còn định cho anh một cái kiss rời giường thật to, thật mất hứng!

Cô thay bộ đồ công sở, ra cửa.

Vũ Đại lái xe con đã đậu ở cửa.

Kiều Tịch Hoàn ngồi vào, Vũ Đại lái xe rời đi.

Hôm nay tinh thần của Vũ Đại cũng không quá tốt, cho dù nhìn qua vẫn có dáng vẻ rất nghiêm túc, nhưng rõ ràng cảm thấy hơi mệt mỏi.

Kiều Tịch Hoàn nhíu sâu chân mày, “Tối hôm qua cô làm cái gì?”

Vũ Đại ngây ngốc, cười cười, “Lực quan sát của cô ngược lại kinh người.”

“Tôi bình thường đều quan sát rất chi tiết người tương đối quan trọng bên cạnh. Cho nên đừng mong phản bội tôi, hỏa nhãn kim tinh của tôi vừa liếc đã thấy.” Kiều Tịch Hoàn rất nghiêm túc nói.

Vũ Đại bất đắc dĩ nhún vai, “Cô cũng không có gì đáng giá để tôi phản bội sau lưng.”

“…” Kiều Tịch Hoàn bị đả kích rồi.

Đây rõ ràng đã nói ra, thân phận của cô còn chưa đủ cao.

Người phụ nữ này!

Kiều Tịch Hoàn cắn răng.

Vũ Đại nhướng nhướng mày, nói, “Tối hôm qua đi xem một người bạn đua xe, sau đó ăn cơm với mấy người bạn cũ, chơi đến hơi trễ.”

“Bạn bè, bạn cũ?” Kiều Tịch Hoàn cau mày, “Cô có bạn bè khi nào?”

“…” Vũ Đại mím môi, “Tôi cũng không phải người máy.”

“Được

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN