Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Q.3 - Chương 182: Chương 51.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!


Q.3 - Chương 182: Chương 51.2



Diêu Bối Địch dĩ nhiên không để ý tới những thứ này, cô chỉ khép hờ đôi mắt nhìn vào trong chén cơm, khóe miệng đã kéo ra một đường cong nhàn nhạt, “Anh đã không thích, em liền không dẫn tới.”

Tiêu Dạ nuốt nước miếng một cái, ngón tay khẽ siết chặt.

“A…” Tiêu Dạ lại đưa tới một miếng cháo đến bên khóe miệng anh, ý bảo anh há mồm.

Tiêu Dạ nhìn cô, nhìn dáng vẻ vẫn cười nhẹ của cô

Trong lòng không hiểu sao bỗng nhúc nhích, có chút rung động khẽ khàng, lại sáng tỏ rõ ràng.

Anh một miếng ăn hết đồ ăn, hung hăng nhai, giống như đang che giấu tâm tình không cách nào đèn nén được.

Hai người yên tĩnh như vậy cơm nước xong, Diêu Bối Địch để chén đũa sang bên, thu dọn thỏa đáng, chờ người giúp việc cầm ra.

Cô ngồi ở bên giường Tiêu Dạ, gian phòng càng lúc càng mờ theo ánh mặt trời lặn xuống, Diêu Bối Địch bật đèn thủy tinh trong phòng lên, cả căn phòng trong nháy mắt vô cùng sáng ngời. Nhưng bởi vì biệt thự ở trên núi, vả lại là tòa riêng, khắp nơi đều hoàn toàn yên tĩnh.

Diêu Bối Địch cầm điều khiển ti vi ở bên cạnh lên, hỏi Tiêu Dạ, “Muốn xem ti vi không?”

“Muốn xem tự cô xem.” Anh nằm như vậy, cũng không xem được ti vi.

Diêu Bối Địch cảm thấy gian phòng quá yên tĩnh rồi, yên tĩnh đến khiến cô sẽ nghĩ lung tung, cho nên cô bật ti vi lên.

Cô thích xem một chút tiết mục giải trí, đây cũng là sở thích giống với em trai cô, cảm giác cuộc sống quá mức mệt mỏi, thỉnh thoảng cần tự mình thả lỏng tâm tình của mình.

Tiêu Dạ không phải người đặc biệt thích phiền toái người khác, cho nên cả buổi tối đều rất yên tĩnh.

A Bưu đi vào tìm Tiêu Dạ mấy lần, nói một chút chuyện trên giang hồ của bọn họ, cô gần như không hề nghe, cảm giác chuyện này cô nghe cũng không hiểu, thỉnh thoảng thậm chí sẽ còn run sợ trong lòng.

Màn đêm buông xuống, càng lúc càng trễ.

Diêu Bối Địch đã xem xong hết một tiết mục giải trí, nhìn đồng hồ, đã chín giờ, theo thói quen trong khoảng thời gian ở nhà của Tiêu Dạ, vào lúc này có thể ngủ rồi.

Cô để điều khiển ti vi xuống, nói với Tiêu Dạ, “Muốn rửa mặt một chút không?”

“Ừ.” Tiêu Dạ đáp một tiếng.

“Rửa mặt trước, đi toilet không?”

“Ừ.” Vẫn như cũ chính là, đáp một tiếng.

Diêu Bối Địch gật đầu, đi vào toilet lấy một cái chậu đi toilet lúc trước, sau đó giống như xế chiều này, cô giúp đỡ anh, mặt đỏ phừng phừng, cùng với anh đi toilet.

Đi toilet xong, cô vắt khăn, rửa mặt, rửa tay cho anh, sau đó lau da thịt hoàn hảo có thể lau trên người, cùng với “Nó” của anh.

Cô vẫn hầu hạ anh như vậy, giống như đã thành chuyện đương nhiên rồi.

Nhưng mà trên mặt, vẫn không nhịn được, mặt đỏ đến không xong.

Xử lý thỏa đáng cho Tiêu Dạ rồi, Diêu Bối Địch vào phòng tắm, chuẩn bị tắm.

Xong rồi.

Cô nhìn phòng tắm to như vậy, cô không có quần áo.

Cô vội vã chạy tới, không nghĩ tới sẽ ở đây qua đêm.

Cô hơi nóng nảy nhìn mình trong gương.

Không thay quần áo, cô không chịu nổi.

Cô sạch sẽ, cho dù là mùa đông hay trời hè, mỗi ngày phải tắm, phải thay quần áo, bằng không sẽ toàn thân không được tự nhiên.

Cô ở trong phòng tắm đợi một lúc lâu, giống như hạ quyết tâm thật lớn, một phát kéo cửa phòng tắm ra, lấy dũng khí nói với Tiêu Dạ, “Em không mang quần áo, có thể mượn một bộ đồ của anh không.”

Chân mày Tiêu Dạ nhướng lên.

“Chỉ một buổi tối, sáng sớm ngày mai, em để người giúp việc nhà anh đưa tới, hiện giờ quá muộn, không muốn phiền bọn họ.” Diêu Bối Địch giải thích, mặt ửng đỏ.

“Bên kia” Tiêu Dạ sử dụng ánh mắt ý bảo phương hướng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN