Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Q.3 - Chương 187: Chương 52.3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!


Q.3 - Chương 187: Chương 52.3



Sau đó có người bổ sung nói, “Công việc cần một tâm tình vui vẻ, cứ không thoải mái tiếp như vậy, không chỉ ảnh hưởng đến tiến độ của hạng mục này, càng ảnh hưởng đến chất lượng của hạng mục.”

“Hạng mục này đã từng thay thế quản lý. Hơn nữa tôi cũng không cảm thấy Dụ Lạc Vi không thích hợp.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.

Sắc mặt của mọi người đều vô cùng khó coi.

Còn không có ai, cho dù độc đoán đi nữa, cũng sẽ không một mực chắn chắn như vậy ở trước mặt nhiều người như thế, “Chuyện ngày hôm nay tôi muốn kết thúc ở đây, nếu như còn có người dị nghị, hoặc không phối hợp, có thể nộp đơn từ chức cho tôi, tôi phê chuẩn bất cứ lúc nào.”

Quản lý phòng ban trợn mắt há mồm, hoàn toàn không ngờ, Kiều Tịch Hoàn cường thế như vậy.

Có thể đột nhiên ngồi lên chức trợ lý giám đốc phòng thị trường, tất cả mọi người đều biết Kiều Tịch Hoàn có bối cảnh, chỉ có mấy lần bộc lộ ra năng lực ở đây mà thôi, nhưng cũng khiến cho người ta cảm phục, nhưng bây giờ, cá tính độc đoán như vậy, quả thật khiến cho người ta khó có khả năng tiếp nhận.

Nhưng không biết vì sao, khí thế của cô, không ai nói thêm một chữ nữa.

“Dụ Lạc Vi, hội nghị của cô kết thúc chưa?” Kiều Tịch Hoàn hỏi Dụ Lạc Vi giờ phút này dường như cũng có phần trố mắt ra.

Cô vẫn cho rằng Kiều Tịch Hoàn sẽ thuận thế để cho cô rời khỏi chức vị này.

Không ngờ Kiều Tịch Hoàn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp phủ quyết.

Thật ra thì, mục đích của cô chính là bị rời khỏi.

Cô biết rất rõ ràng, cô không có năng lực này, cô chính là muốn làm danh tiếng của Kiều Tịch Hoàn rất xấu, cô chính là muốn khiến cho Kiều Tịch Hoàn ở Cố thị, càng ngày càng không có cách nào đặt chân.

Nhưng mà.

Khư khư cố chấp như vậy, dường như không kém kết quả mà cô muốn bao nhiêu.

Âm thầm cười độc ác, ngoài mặt điềm đạm đáng yêu nói, “Đã phân chia xong rồi.”

“Vậy tan họp, cô đi theo tôi tới phòng làm việc.” Kiều Tịch Hoàn ném lại một câu, sải bước rời đi.

Dụ Lạc Vi vội vàng đi theo Kiều Tịch Hoàn tới phòng làm việc.

Lưu lại các trưởng phòng ban khác không vui.

Doãn Tường cũng ngồi giữa những người này, anh cũng biết Kiều Tịch Hoàn như vậy sẽ chỉ mất lòng người, nhưng không biết vì cái gì, giống như chính là cảm thấy, Kiều Tịch Hoàn làm như vậy, nhất định có mục đích của cô, tuyệt đối không nông cạn như suy nghĩ của những người này.

Anh vươn vai một cái, mở miệng nói, “Cuộc sống luôn phải trôi qua, đừng vì một hai người như vậy huyên náo không vui, mọi người nhanh đi làm việc đi, làm xong sớm một chút tan việc sớm một chút! Tối nay nhất định, là tiết tấu phấn đấu đến rạng sáng.”

Các trưởng phòng ban tức giận bất bình, vẫn tốp năm tốp ba rời đi.

Kiều Tịch Hoàn ngồi trên ghế làm việc của mình, Dụ Lạc Vi khóc đỏ mắt, nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn, còn đang không ngừng nức nở.

“Mỗi lần gặp phải chuyện đều khóc, cô cảm thấy có thể giải quyết được vấn đề gì sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi cô ta.

Dụ Lạc Vi cắn môi, đang cố hết sức khống chế mình.

“Lúc này tôi không dạy cô đi đối phó với nhóm lão già kia như thế nào, nhưng mà Dụ Lạc Vi, nếu như cô thật sự muốn ở lại Cố thị có phát triển tốt, thì phải làm thỏa đáng cho tốt hạng mục này.”

“Vâng.” Tiếng khóc thút thít của Dụ Lạc Vi nhỏ xuống, đáp lại.

“Lau khô nước mắt của cô đi, đi ra ngoài.” Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói.

Dụ Lạc Vi gật đầu, rời đi.

Nhìn bóng lưng Dụ Lạc Vi, Kiều Tịch Hoàn hít sâu, tùy ý dựa vào chỗ ngồi, nhìn lên trần nhà.

Mới vừa rồi mình độc đoán, tuyệt đối lại trở thành một nhược điểm của người nào đó.

Nhưng điểm mâu thuẫn càng lên cao, người đang âm thầm điều khiển, càng có thể lộ ra nhược điểm.

Tròng mắt cô đảo một cái, nghĩ đến lời nói mới vừa rồi đã bỏ lại ở trong phòng họp.

Nếu nói có người từ chức, người công tác ở Cố thị lâu như vậy, lại thật vất vả mới leo lên được chức trưởng bộ phận, có rất ít dũng khí này, cho nên cô cũng không lo lắng làm lòng người lọa, cô lo lắng chính là, hạng mục này trong “Vô ý” lại “Thuận nước đẩy thuyền” gặp phải nhiều mâu thuẫn nội bộ như vậy, sau một tuần lễ, khẳng định không đưa ra được.

Cho nên, lần này, cô cần hợp tác với Tề Lăng Phong.

Trước khi trở thành đối thủ cạnh tranh, một lần hợp tác trái lương tâm.

Cô ngồi thẳng người lên, mở laptop ra, gõ bàn phím.

Dưới tình huống thời gian cấp bách như thế, cô quả thật không thể trì hoãn mỗi giây mỗi phút.

Buổi chiều.

Lúc tan việc.

Kiều Tịch Hoàn nhìn đồng hồ, mở cửa phòng làm việc ra.

Ngoài cửa phòng, cả phòng ngồi quy củ, không ai tan việc, tất cả mọi người

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN