Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Q.3 - Chương 193: Chương 54.3
“Đã nhìn ra.” Cố Tử Tuấn hung hăng nói.
Kiều Tịch Hoàn bàng quan cười một tiếng, “Đi ra ngoài làm đi, tôi còn có việc phải làm.”
Cố Tử Tuấn có phần không thoải mái đi ra khỏi phòng làm việc của cô.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Tuấn.
Người đàn ông này còn không bị chảo nhuộm của xã hội nhuộm đen, nhưng cuối cùng, sẽ là chuyện sớm hay muộn.
Cô không có vẻ đặc biệt háo hức gì, đảo mắt nhìn số điện thoại trước mặt, cô mím môi.
Số điện thoại này nhất định là số tạm thời, dù tên thật đăng ký, cũng không chắc là bản thân người đó.
Chỉ biết một số điện thoại, thật ra không làm được quá nhiều.
Nhưng mà, một lần nữa xác nhận, Dụ Lạc Vi quả thật đang âm thầm cấu kết với người mà thôi.
Cô cầm số điện thoại kia nhìn lại một chút, để sang bên, toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc.
Mới vừa nhận được thông báo của thị chính, người phụ trách hạng mục đã xác định người khác, mà phương án bỏ thầu dựa theo kế hoạch, hoãn một tuần lễ, nói cách khác, cô cũng không có thời gian dư thừa có thể lãng phí.
Biệt thự đỉnh núi.
Diêu Bối Địch bẻ ngón tay, dường như đã ở lại đây ba ngày.
Buổi tối ngày đầu tiên xảy ra chuyện, cô không khỏi lúng túng đến không xong với Tiêu Dạ.
Hơn nữa vào sáng ngày hôm sau, cô kêu người giúp việc lúc đưa quần áo tới, thuận tiện mua thuốc tránh thai, khi len lén uống thuốc, còn bị Tiêu Dạ bắt quả tang, cô cảm thấy cả người cũng không tốt, đặc biệt là Tiêu Dạ còn lạnh lùng nói, lần sau dùng hộp bao cao su cô mua.
Bao cao su…
Cô chỉ đột nhiên thần kinh bị chập mạch mà mua…
Sau đó.
Hai ngày sau, Bác sỹ Mạc và a Bưu nhìn cô vẻ mặt cũng thay đổi, rõ ràng ý vị sâu xa.
Không chỉ là hai người bọn họ, hôm nay ông cụ Tiêu cũng ở trên bàn cơm nói với cô, ông nói Tiêu Dạ mặc dù còn trẻ, nhưng không nhịn được quá nhiều giày vò, để cho bọn họ, khống chế một chút.
Cô cảm thấy bữa cơm kia, ăn đến cả người cũng nóng hừng hực, rõ ràng muốn độn thổ.
Vốn là chuyện riêng tư như vậy, ngược lại bị tất cả mọi người đều biết rồi…
Cô rốt cuộc có muốn hay không sống!
Bây giờ cô ngồi ở trong phòng, xem ti vi cùng với Tiêu Dạ.
Năng lực hồi phục của Tiêu Dạ vẫn rất kinh người, vết thương trên người gần như đều đã kết vảy, nhìn qua trạng thái tốt hơn nhiều, tương đối gây ra phiền toái duy nhất chính là một chân bó thạch cao kia của anh.
Bác sỹ Mạc nói cái chân kia, phải nghỉ dưỡng sức ít nhất thời gian nửa năm.
Lần này, không thể lại ra những tình huống lộn xộn ngổn ngang kia.
Bằng không, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Trong căn phòng tiếng ti vi tự do, Tiêu Dạ đột nhiên mở miệng, “Diêu Bối Địch, tôi muốn đi toilet.”
Diêu Bối Địch để bảng điều khiển ti vi xuống, vội vàng đi vào toilet lấy chậu ra, sau đó rất tự giác đặt ở dưới thân thể của anh, giúp anh đi toilet.
Mấy ngày nay đều như vậy.
Giống như cũng trở nên, không có ngượng ngùng như vậy rồi.
Mỗi lần khi nghe âm thanh “Rào rào” bên tai, cả người vẫn thẹn thùng quay đầu sang bên, gương mặt đỏ bừng, hô hấp cũng cố ý đè nén.
Mặc kệ như thế nào, cảm giác thân mật như vậy, thật mập mờ.
Cô cắn môi, khống chế cảm xúc.
Một hồi lâu, Tiêu Dạ giống như giải quyết xong rồi, lạnh lùng nói một tiếng với Diêu Bối Địch, “Được rồi.”
Mặt như chuyện đương nhiên.
Diêu Bối Địch đi toilet tẩy tẩy rửa rửa, sau đó trở lại phòng.
Hai người lại trầm mặc như vậy.
Tiêu Dạ trừ đi toilet và lúc ăn cơm, trên căn bản sẽ không sai bảo cô gì cả, hai người liền yên tĩnh ở trong cùng một phòng, không nói nhiều, nhưng hai người cảm giác, rõ ràng có phần không giống trước kia.
Diêu Bối Địch thậm chí, bắt đầu dần dần có phần mong đợi khó hiểu.
Không gian yên tĩnh, vang lên tiếng chuông điện thoại.
Diêu Bối Địch quay đầu, nhìn điện thoại đang sạc pin trên đầu giường của Tiêu Dạ, bởi vì cách Tiêu Dạ khá xa, Diêu Bối Địch liền tự nhiên đi tới, cầm lên chuẩn bị đưa
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!