Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Q.3 - Chương 195: Chương 55.2
Dụ Lạc Vi nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, trên mặt tỏ ra càng ngày càng ác độc.
Kiều Tịch Hoàn, chị vẫn thật sự cho rằng tôi muốn đi theo chị làm việc?!
Chị mơ đi!
Xoay người, cô trở lại bàn làm việc của mình, lấy phần phương án kia ra, sau đó bắt đầu gõ tài liệu.
Làm xong tất cả, Dụ Lạc Vi lưu bản chính tài liệu vào trong USB, cầm điện thoại di động lên đi về phía phòng giải khát không người, “Tôi đã lấy được phương án điều chỉnh bản tháo, lúc nào thì đưa cho anh?”
“Cô chắc chắn là bản thảo điều chỉnh cuối cùng?”
“Tôi xác định. Phương án này Kiều Tịch Hoàn tốn rất nhiều thời gian, trình chủ tịch liền tốn hơn bốn tiếng đồng hồ, tất cả số liệu bên trong đều ở trên tay tôi, khi nào tôi đưa cho anh?”
“Tối nay, tôi tới tìm cô.”
“Được.” Dụ Lạc Vi cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn, chờ chuyện này xong, ta cũng sẽ giống như cô!
Cô chờ xem!
Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng làm việc, xoay xoay trên ghế làm việc.
Phương án làm xong, bản thân cũng dễ dàng nhiều.
Nhưng chỉ phương án cuối cùng sẽ như thế nào?!
Kiều Tịch Hoàn bày tỏ, cô rất bình tĩnh.
Cô cầm điện thoại di động lên, gọi, “Cố Tử Tuấn, cậu đi vào một chút.”
Để điện thoại xuống, Cố Tử Tuấn đẩy cửa vào.
“Chuyện gì?”
“Tối nay giúp tôi nhìn chằm chằm Dụ Lạc Vi.” Kiều Tịch Hoàn nói.
“Sao vậy?”
“Hoài nghi cô ta sẽ có động tĩnh, có lẽ sẽ gặp mặt chủ nhân số điện thoại.”
“Oh.” Cố Tử Tuấn không có vẻ mặt đặc biệt gì, gật đầu một cái
“Tôi nghĩ tôi chỉ có thể đầy đủ tin tưởng cậu đi.” Kiều Tịch Hoàn hỏi dò, “Đây có thể cũng liên quan đến nguy hiểm của Cố thị các cậu.”
“Chị không tin tưởng tôi còn cần tôi, chị không thấy mâu thuẫn sao?” Cố Tử Tuấn châm chọc.
Kiều Tịch Hoàn nhún vai, “Khi làm việc, vẫn cảm thấy cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Cố Tử Tuấn nhìn cô, hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài.
Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Cố Tử Tuấn.
Để Cố Tử Tuấn tới quan sát Dụ Lạc Vi, ít nhất sẽ không có người hoài nghi.
Cho dù người giấu mặt kia cẩn thận cỡ nào, dù sao cũng sẽ không quá sinh nghi Cố Tử Tuấn và Dụ Lạc Vi quan hệ “Chơi” này.
Tròng mắt chuyển một cái, trong máy vi tính truyền đến âm thanh tài liệu gửi tới.
Cô mím môi xoay người, mở email ra.
Khóe miệng cười một tiếng.
Quả nhiên không cô phụ kỳ vọng của cô.
Cô vùi đầu, tập trung vào công việc.
Mãi cho đến khi tan việc.
Kiều Tịch Hoàn duỗi người, cảm thấy mấy ngày nay đúng là hơi mệt, cô về sớm chút bổ sung giấc ngủ.
Cầm giỏ xách lên xuống lầu, đi ra cửa chính của Cố thị, ngồi vào trong xe con Vũ Đại lái, dựa vào ghế ngồi sau xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Vũ Đại đảo mắt nhìn cô một cái, thuận miệng hỏi, “Cảm giác khoảng thời gian cô hơi quá mệt nhọc.”
“Hết cách rồi, tình thế bắt buộc.”
“Thật ra thì tôi vẫn luôn không biết rõ lắm, cô đang làm gì?” Vũ Đại nói.
“Tôi cũng không biết, cô đều giấu giếm tôi làm những chuyện gì?” Kiều Tịch Hoàn cười một tiếng, mở mắt nhìn Vũ Đại.
Vũ Đại sửng sốt một giây, rất tự nhiên mở miệng nói, “Cô không tin tôi?”
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy, cô thần phục không phải chỉ một mình ta.” Kiều Tịch Hoàn dùng câu văn khẳng định.
Vũ Đại mím môi một cái, không nói gì.
“Thật ra thì tôi vẫn luôn rất muốn hỏi cô, cô sẽ hại tôi sao?” Kiều Tịch Hoàn nói, rõ ràng là chuyện rất nghiêm túc, cô biểu hiện như gió nhẹ nước chảy.
“Cô thông minh như vậy, nếu như mà tôi định hại cô, cô chắc đã sớm đuổi tôi đi.” Vũ Đại cũng không biến hiện ra bất mãn gì với chất vấn của Kiều Tịch Hoàn, ngược lại đang giải thích.
Giải thích.
Nói cách khác, Vũ Đại thật không phải đang làm việc giúp riêng mình.
Cô nhíu mày một cái, quả thật cảm thấy hơi nhức đầu.
Tròng mắt cô đảo một cái, “Nếu như cô hại tôi, tôi liền giết chết cô.”
Vũ Đại cười một tiếng.
Giết chết cô?!
Chắc cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng mà giờ phút này cô chỉ nói, “Được.”
Bởi vì, cô cảm thấy cô không thể nào hại cô ấy.
Trước kia không xác định.
Đến giờ này ngày này, cô có thể xác định.
Hai người một đường trở lại đại viện nhà họ Cố như vậy, Vũ Đại rời đi.
Kiều Tịch Hoàn đi vào biệt thự.
Mới vừa rồi trong xe con ở giữa hai người mang theo chút không khí như ẩn như hiện mùi thuốc súng hình như cũng trong hai người không sao cả làm nhạt đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, biểu hiện của hai người, cũng vô cùng tự nhiên, cũng không còn ý định đi suy nghĩ nhiều.
Kiều Tịch Hoàn vừa đi vào phòng khách biệt thự, liền nghe được giọng Cố Tử Nhan.
Cố Tử Nhan còn chưa tốt nghiệp, bởi vì việc học, thời gian ở nhà cũng không nhiều, nhưng không tính là rất ít.
Nhưng kể từ sau khi nói yêu thương với Cổ Nguyên, thời gian trở về hình như ít hơn chút.
Nói yêu thương.
Luôn luôn thích kề cận đối phương.
Quả nhiên.
Tròng mắt cô vừa nhấc, liền nhìn thấy Cổ Nguyên ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, khuôn mặt hào hoa phong nhã, trò chuyện với Tề Tuệ Phân.
Giờ phút này trên mặt Tề Tuệ Phân hiện lên chính là nụ cười hài lòng mà hiền từ, Cố Tử Nhan ở bên cạnh cũng rất khéo léo ngồi bên người Cổ Nguyên, ôm cánh tay của hắn, mặt như chim nhỏ nép vào người.
Nhà họ Cố đến hài lòng đến không xong với vụ hôn nhân với Cổ Nguyên này.
Thứ nhất, Cổ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!