Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Q.3 - Chương 209: Chương 60.3
“Dù sao đều là cho người mình không thích, cho ai lại có khác biệt gì.” Cổ Nguyên cười cười.
Hai người Diêu Bối Địch và Kiều Tịch Hoàn đột nhiên đều trầm mặc.
Diêu Bối Địch nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô ấy vẫn như vậy, không hề có dáng vẻ tâm tình dao động.
Cô nghĩ.
Cổ Nguyên và Hoắc Tiểu Khê, chắc vĩnh viễn sẽ không ở trên cùng một giao điểm.
“Vậy, còn Cố Tử Nhan?” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên lại hỏi.
Tính tình con nít tò mò, cho dù cô trùng sinh đổi mấy thân phận, cũng không thay đổi được.
Cho dù có thích hay không, dù sao phải công bằng đi.
Khóe miệng Cổ Nguyên cười cười, nhìn dáng vẻ vô cùng tò mò của họ “Giữa chúng ta cần tốt đến, chia sẻ chuyện giường chiếu?”
“Thôi đi, có gì hay mà che giấu. Mọi người không phải chưa từng làm, tôi cũng không có hứng thú.” Kiều Tịch Hoàn tỏ vẻ coi thường.
Cổ Nguyên cười cười, không nói thêm lời.
Diêu Bối Địch cũng không đến mức không biết xấu hổ mà hỏi như Kiều Tịch Hoàn, mặc dù thật sự muốn biết, người phụ nữ cùng Cổ Nguyên kia, có phải cũng sạch sẽ mà thuần khiết như vậy không.
Cảm giác, Cổ Nguyên đáng giá để cho người phụ nữ tốt nhất trên thế giới có được.
Bữa cơm kia ăn không nhanh không chậm.
Giống như trở lại rất nhiều năm trước, ba người bọn họ luôn liên hoan như vậy, cho dù ai gặp phải chuyện phiền lòng, thỉnh thoảng họp mặt như vậy, hình như sẽ vui vẻ rất nhiều, đây chính là, sức quyến rũ của bạn nối khố đi.
Cho nên, Diêu Bối Địch cảm thấy, Hoắc Tiểu Khê không cùng Cổ Nguyên thật ra rất tốt, ít nhất giữa ba người bọn họ, còn có tình cảm thâm hậu như vậy, còn có tình cảm tinh khiết như vậy.
Ba giờ.
Tất cả mọi người ăn hơi no.
Hơn nữa còn ăn uống no nê.
Tửu lượng của Diêu Bối Địch kém cỏi nhất, cho nên lúc ra cửa, bước chân của Diêu Bối Địch có phần không ổn định, mặc dù rất cố gắng để cho mình đi thẳng đường, nhưng càng như thế, tạo hình chữ S càng rõ ràng.
Cô dưới sự giúp đỡ của Cổ Nguyên, lảo đảo nghiêng ngả đi đến trước Lincoln.
Đứng trước Lincoln là một hàng bốn người âu phục màu đen.
Cổ Nguyên nhíu mày một cái.
Diêu Bối Địch dường như cảm thấy Cổ Nguyên kinh ngạc, giải thích, “Vệ sĩ của tôi.”
Cổ Nguyên giật mình, hơi buồn cười.
“Đừng cười, tôi cũng cảm thấy Tiêu Dạ quá khoa trương, nhưng mà… Tôi nói ông đừng cười.” Gương mặt say rượu ửng đỏ của Diêu Bối Địch càng thêm ửng đỏ rồi, “Lần sau ra ngoài, sẽ không để cho nhiều người đi theo như vậy.”
Sau đó, thật ngượng ngùng chui vào trong xe.
Xe Lincoln nghênh ngang rời đi.
Cổ Nguyên quay đầu, nhìn Kiều Tịch Hoàn đứng dựa vào cửa nhà hàng, nở nụ cười nhìn về phía anh.
Kiều Tịch Hoàn đưa mắt nhìn chiếc lincoln, “Thật ra thì cô ấy như vậy, rất hạnh phúc.”
Cổ Nguyên gật đầu, nói, “Tôi đưa em về đi.”
Sau đó tự nhiên đi tới đỡ thân thể cô, cánh tay đến gần lưng cô.
“Đau.” Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái.
Cổ Nguyên chợt rút tay về.
“Trên lưng có vết thương nhỏ, không có chuyện gì.” Kiều Tịch Hoàn giải thích.
Cổ Nguyên không tin nhìn cô.
“Chẳng lẽ ông định để cho tôi cởi ra trước mặt mọi người để cho ông xem?” Kiều Tịch Hoàn cười hỏi.
Cổ Nguyên mím môi, “Tôi đưa em về.”
“Không cần, tôi tự bắt taxi về.” Kiều Tịch Hoàn khoát tay, thuận tiện gọi một chiếc taxi dừng ở cửa, “Về sau quan hệ của chúng ta sẽ thay đổi, cho dù bản thân như thế nào, luôn luôn phải để ý tới ánh mắt của người khác, tôi không muốn bị hiểu lầm, chúng ta cũng rất khó qua.”
Cổ Nguyên nhìn cô.
Kiều Tịch Hoàn cười cười, cái gì cũng không nói thêm nữa, bởi vì Cổ Nguyên cái gì cũng hiểu
Cô mở cửa xe ngồi vào, “Bye bye.”
Cổ Nguyên vẫn nhìn cô.
Nhìn bóng lưng cô ngồi xe taxi, rời đi.
Kiều Tịch Hoàn quay đầu, nhìn Cổ Nguyên vẫn đứng bất động tại chỗ.
Biển hiệu nhà hàng đèn đóm sáng rỡ, một khắc kia, Kiều Tịch Hoàn lại cảm thấy thế giới của Cổ Nguyên… Ảm đạm không ánh sáng.
Cô cắn môi, quay đầu lại.
Luôn có một quá trình, một quá trình tàn nhẫn.
Hơn nhiều năm sau, có lẽ sẽ nhìn nhau cười một tiếng, vì mình lúc còn trẻ, cảm thấy buồn cười mà thôi.
Cô điều chỉnh cảm xúc, thật bình tĩnh trở lại đại viện nhà họ Cố.
Khi đó không tính là đặc biệt trễ, người giúp việc nhà vẫn đang dọn dẹp biệt thự, động tác rất cẩn thận, chỉ sợ phát ra âm
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!