Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Q.3 - Chương 212: Chương 61.3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!


Q.3 - Chương 212: Chương 61.3



Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, ba hai bước đi theo bước chân của Cố Tử Thần.

Tề Tuệ Phân nhìn hai người một trước một sau đi vào phòng khách biệt thự, tròng mắt khựng lại một chút.

Từ lúc nào, Tử Thần quan tâm Kiều Tịch Hoàn như vậy rồi hả?!

Kể từ sau khi Kiều Tịch Hoàn người phụ nữ này ra tù, giống như thật sự trở nên, càng ngày càng rất không đơn giản!

Sáng sớm hôm sau.

Tối qua Kiều Tịch Hoàn ngủ cũng không quá thoải mái.

Bởi vì sau lưng vẫn còn hơi đau, nằm ngủ như thế nào cũng không quen, không biết giày vò như vậy đến bao lâu mới ngủ, sau khi ngủ hình như lại gặp chút ác mộng, trong mộng xuất hiện một chút hình ảnh máu tanh, khiến cho cả người cô không được yên bình.

Cô nhíu mày một cái, ngồi dậy từ trên giường, sau đó rửa mặt.

Sửa sang lại toàn bộ bản thân, cô mở cửa phòng đi ra ngoài.

Mới vừa đi tới phòng khách chuẩn bị đi phòng ăn ăn cơm.

Hạng mục vốn chỉ chờ kết quả, hai ngày nay cô cũng không có tâm tư đi làm, dứt khoát không đi.

Hơn nữa hôm nay không chừng, đi vẫn sẽ bị gọi trở về.

Cô cần gì phải làm nhiều hành động.

Cô vừa đi vào phòng ăn, liền nghe được âm thanh ngoài cửa phòng khách, hình như Ngôn Hân Đồng trở lại.

Kiều Tịch Hoàn rất bình tĩnh ngồi ở trước bàn cơm ăn điểm tâm, rất lạnh lùng nhìn Ngôn Hân Đồng được thận trọng dìu đỡ lấy trở lại, cả khuôn mặt trắng bệch đến không xong, giống như đã trải qua đả kích từ thân thể đến trong lòng, yếu ớt không chịu nổi như vậy.

Tròng mắt quay về, Kiều Tịch Hoàn cúi đầu ăn đồ ăn của mình.

Ngôn Hân Đồng hình như lên lầu, trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Kiều Tịch Hoàn ăn điểm tâm xong, không có chuyện gì đi về phía vườn hoa sau nhà.

Thời gian tới nhà họ Cố cũng không ngắn, nhưng vườn hoa sau nhà này cô tin chắc cô chưa từng lưu ý nhiều. d1en d4nl 3q21y d0n

Xem xét như vậy, vườn hoa phía sau nhà họ Cố thiết kế thật sự vẫn rất đẹp.

Cô mím môi đi một mình trên đường mòn trong vườn hoa, cảm nhận ánh nắng sáng sớm của Thượng Hải, chiếu rọi ở trên người có chút mùi vị ấm áp.

Cô lấy điện thoại di động ra, ấn một dãy số điện thoại, hỏi, “Kết quả ra sao?”

“Đã có. Tôi lập tức đưa tới cho cô.” Bên kia vội vàng nói.

“Không cần, tôi để cho người qua lấy.”

“Được.” Bên kia gật đầu, có phần muốn nói lại thôi, “Tiền…”

“Tiền trao cháo múc.”

“Được được.” Bên kia vội vàng nói.

Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, mím môi lần nữa gọi một dãy số, “Milk.”

“Dạ, quản lý Kiều.”

“Bây giờ cô đi khoa xét nghiệm bệnh viện trung tâm thành phố, tìm một người đàn ông tên là chủ nhiệm Tiếu, cầm một phần báo cáo kiểm tra của tôi trên tay anh ta, không cần mở ra, trực tiếp đưa đến biệt thự nhà họ Cố cho tôi.” Kiều Tịch Hoàn phân phó.

“Vâng.” Milk vội vàng đáp ứng.

Kiều Tịch Hoàn để điện thoại xuống, một mình đi tới chỗ sâu đằng sau nhà họ Cố.

Khóe miệng cô mấp máy, có một số việc, sẽ nhanh chóng nổi trên mặt nước, cô thật sự muốn kéo dài, cô cảm thấy mệt mỏi sợ.

Vốn cảm thấy tất cả được ngày này hay ngày ấy, cô thật ra cũng không cảm thấy Ngôn Hân Đồng sinh ra uy hiếp gì với cô, nhưng rất nhiều khi cô đều như thế này, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta trời tru đất diệt!

Chân mày cô khẽ nhếch, dừng chân trước nhà ấm vườn hoa, nhìn người đàn ông bên trong, mím môi môi đi vào.

Sau khi đi làm cô gần như rất ít khi tới nơi này, đóa hoa trong phòng ấm hình như càng thêm kiều diễm rồi.

Cố Tử Thần ngồi trên mặt đất, cắt sửa cành hoa.

Kiều Tịch Hoàn đứng ở bên cạnh anh, nhìn hoa hồng màu đỏ trên tay anh, hỏi, “Lần trước, anh chính là bó hoa như vậy cho em sao?”

Cố Tử Thần đảo mắt nhìn cô một cái, không nói gì.

“Không lạnh lùng như vậy anh sẽ chết sao?” Kiều Tịch Hoàn nhíu mũi, oán trách.

Cố Tử Thần vẫn mặt trầm mặc.

“Mới vừa rồi em thấy Ngôn Hân Đồng trở lại, nhìn có vẻ suy yếu đến không xong.” Kiều Tịch Hoàn nói với Cố Tử Thần, “Nếu như mẹ tức giận liền đuổi em ra ngoài, anh sẽ giúp em chứ?”

“Sẽ không bị đuổi ra ngoài.” Cố Tử Thần nói.

“Làm sao anh biết?” Kiều Tịch Hoàn buồn cười hỏi.

Cố Tử Thần hình như không quá vui vẻ trả lời vấn đề của cô, trực tiếp làm lơ, không nói một câu.

Kiều Tịch Hoàn cũng cảm thấy mình và Cố Tử Thần nói chuyện, chính là mình đụng tro.

(*) Đụng tro là cách gọi tắt của “Mũi dính đầy tro”. Ý bị cự tuyệt hoặc trách cứ, bị mất mặt.

Cô mím mím môi, chậm rãi từ dưới đất đứng lên, “Anh cứ từ từ giày vò đi, em đi ra ngoài.”

Nói xong, liền xoay người rời đi.

Cố Tử Thần đảo mắt liếc nhìn Kiều Tịch Hoàn, tròng mắt hơi căng.

Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng khách biệt thự, ngồi trên ghế salon.

Buổi tối đó khi xuất hiện tai nạn, rất nhiều người giúp việc đều thấy, hơn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN