Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Q.3 - Chương 91: Chương 25.2
Editor: Puck
Khi Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa ra chính là nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Lúc cô thấy Tiêu Tiếu bưng đĩa trái cây chạy đi liền nghĩ tới, có lẽ đưa tới cho Tiêu Dạ. Nhưng thấy hai cha con như vậy, vẫn còn cảm thấy hơi kinh ngạc, hơn nữa Tiêu Dạ xưa nay có tính cảnh giác vô cùng cao, vào giờ phút này dường như cũng không phát hiện ra cô đứng ngoài cửa, đã được một lát rồi.
Hai người trong phòng bệnh nhanh chóng tiêu diệt hết một đĩa táo tràn đầy.
Tiêu Dạ để cây tăm xuống, khoảnh khắc khi ngước mắt mới nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn đứng ngoài cửa, một khắc kia có lẽ cả người cũng bị kinh hãi, cho dù trên mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng lại hơi kích động.
Bởi vì, anh vốn không biết, người phụ nữ ở cửa, rốt cuộc đã đứng bao lâu rồi!
Anh luôn luôn có tính cảnh giác rất cao!
Anh nhướn nhướn chân mày, không chủ động nói.
“Cha, cha còn muốn ăn nữa không? Con nói mẹ gọt.” Tiêu Tiếu hỏi.
Tiêu Dạ lắc đầu.
“Vậy bây giờ con cầm đĩa trái cây về?”
“Ừ.”
“Bye bye cha.” Tiêu Tiếu khéo léo nói xong, thân thể nhỏ bé xoay người liền đi ra bên ngoài, khi nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn, cười chào hỏi, “Dì Kiều, dì cũng tới thăm cha con à?”
“Ừ.” Kiều Tịch Hoàn ngồi xổm người xuống, “Biểu hiện hôm nay của Tiêu Tiếu rất tuyệt.”
“Có thật không?” Tiêu Tiếu rất vui mừng nở nụ cười.
“Ừ, là thật. Trở về bên chỗ mẹ con nhanh lên một chút, bằng không mẹ con sẽ lo lắng cho con.” Kiều Tịch Hoàn nòi, không cần nghĩ cũng biết, sau khi Diêu Bối Địch phát hiện Tiêu Tiếu không ở đó, sẽ bị hù dọa thành dáng vẻ gì.
“Vâng.” Tiêu Tiếu cười vui vẻ sôi nổi chạy đi.
Mới vừa đi tới trên hành lang, đã nhìn thấy Diêu Bối Địch vội vội vàng vàng đi từ trong phòng ra, lúc nhìn thấy Tiêu Tiếu, cả người giống như rõ ràng buông một hơi thở dài, cô ôm lấy Tiêu Tiếu, “Đi đâu vậy? Sao không nói cho mẹ một tiếng?”
“Con đi phòng của cha đưa trái cây cho cha rồi, cha ăn hết trái cây rồi.” Tiêu Tiếu rất hả hê nói.
Diêu Bối Địch liếc nhìn về phía phòng bệnh của Tiêu Dạ, tròng mắt hơi đổi.
Cô ôm Tiêu Tiếu trở lại phòng bệnh, mọi người cũng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hình như Diêu Bối Khôn phiền muộn đủ rồi, nhìn thấy Tiêu Tiếu đã tìm được trở lại, liền bắt đầu nhàm chán kiếm chuyện chơi, đột nhiên nghĩ tới trái táo ở đầu giường mình còn chưa ăn, đang chuẩn bị kêu người thì trong mắt đột nhiên khựng lại, “Trái cây của con đâu?”
“Con lấy đi cho cha con ăn rồi.” Tiêu Tiếu lớn tiếng nói.
“Tại sao con cầm đi cho cha con ăn, đây là trái cây của cậu!” Diêu Bối Khôn cực kỳ khó chịu.
Tiêu Tiếu chu mỏ, “Cha con đói bụng.”
“Cậu cũng đói bụng vậy.” Diêu Bối Khôn tức giận nói.
Diêu Bối Địch càng không ngừng trợn trắng mắt.
Diêu Bối Khôn đây là đang so đo với một đứa trẻ năm tuổi?!
“Đừng tranh cãi nữa, gọi thêm cho em một trái còn không được sao?” Diêu Bối Địch thật sự không nghe nổi nữa.
“Hừ, bạch nhãn lang. Thiệt thòi cậu đối xử với con tốt như vậy.” Diêu Bối Khôn khó chịu mắng Tiêu Tiếu.
(*) bạch nhãn lang: hình dung người vô tình vô nghĩa, danh từ chỉ người vong ân phụ nghĩa.
Tiêu Tiếu còn chưa phản bác, cha Diêu đã lớn tiếng trách móc, “Ai nói Tiêu Tiếu là bạch nhãn lang, cha nói con đồ ranh con này mới là bạch nhãn lang, không có một ngày khiến cho người ta bớt lo, Tiếu Tiếu mới năm tuổi nhưng hiểu chuyện hơn con nhiều lắm, cha
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!