Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
Chương 25
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện trên chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
____
Lý Nhiễm ngồi trên ghế, biểu cảm lúc đầu là khiếp sợ, dần dần trở nên lạnh nhạt, cuối cùng biến thành trầm tư.
Cô rất nghiêm túc tự hỏi, ở thế kỷ 21, vì sao còn có người nói được những lý luận như thế mà có người còn tin?
Nói thật, nếu thả vị Đại sư này ra ngoài, có lẽ đi không quá hai con phố thì sẽ bị đánh chết.
Đại sư nói xong “Đàn ông là trời nữ nhân là đất”, Lý Nhiễm thầm nghĩ chắc cũng nói xong rồi. Nếu thật sự phải nghe tiếp nữa chắc cô nhịn không được mà xốc bàn ngay tại đây luôn quá.
Kết quả phong cách của Đại sư thay đổi, bắt đầu nói về “Tam tòng tứ đức”.
Nội tâm Lý Nhiễm mạnh mẽ đến đâu cũng nhịn không nổi nữa, nghiêng đầu nhìn hai người phụ nữ còn lại trong phòng, dáng vẻ của bọn họ đều là nghe nhiều thành quen.
Cô nhẫn nhịn, nhưng không nhịn được nữa: “Vị Đại sư này, Ngài năm nay bao nhiêu tuổi?”
Đại sư bị Lý Nhiễm đột ngột cắt ngang, chuyển khuôn mặt khổ qua nhìn cô: “42.”
Lý Nhiễm gật gật đầu: “Đại sư, vậy bà cũng không phải sinh ra từ đời Thanh, sao còn giảng Tam tòng tứ đức thế?”
Hiển nhiên, Lý Nhiễm tuyệt đối không phải người Đại sư đã từng gặp có tâm lý phản nghịch nhất, nhưng cũng khơi dậy ham muốn chinh phục.
Chỉ thấy Đại sư đứng lên, vẫy vẫy nếp gấp trên áo lam. Sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Lý Nhiễm, Lý Nhiễm trấn định ngồi trên ghế, đối diện với bà ta.
Đại sư tỉ mỉ nhìn chằm chằm Lý Nhiễm một lát: “Ngũ quan tam đình* của cô có khuyết tật, nếu không nghe tam tòng tứ đức này, rất dễ sẽ bị khắc chồng.”
(Ngũ quan: mắt mũi miệng mi tai. Tam đình là Nhân tướng học phân chia khuôn mặt của con người thành ba bộ phận, tức Thượng đình, Trung đình, Hạ đình, căn cứ vào đó để suy đoán về vận mệnh của con người. Đại khái là nhan sắc dung mạo.)
Lý Nhiễm: “…”
Khắc gì?
Cô rất muốn mời tên ma quỷ Hạ Nam Phương kia đi theo, thử xem hai người bọn họ ai lợi hại hơn.
Trong lòng đột nhiên có chủ ý, cô không tin chuyện ngày hôm nay là trùng hợp.
Chu phu nhân này mỗi ngày đều theo Hạ phu nhân quậy với nhau, những vị phu nhân này cả ngày ở bên nhau làm gì Lý Nhiễm không biết, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Lý Nhiễm đứng lên, cầm tay Đại sư: “Ngài nói thật ư?”
Giả vờ run rẩy: “Ngài nói tướng mạo của con khắc chồng, lòng con rất hoảng sợ, sợ khắc chết chồng của con. Ngài xem còn có thể cứu được người chồng chết sớm của con hay không?”
Hiển nhiên bình thường Đại sư thường xuyên dùng chiêu này hù dọa người, tướng mạo của một người không thay đổi được, nhưng thường xuyên có người không tự tin với tướng mạo của mình.
Gặp phải gia đình không hòa thuận, con cái không hiếu thảo, luôn có những người vì nguyên nhân đó mà tìm đến ngoại giới, một lòng một dạ mê tín dị đoan.
Khuôn mặt khổ qua của Đại sư hiện lên ý cười: “Đừng nóng vội.”
Lý Nhiễm chân thành nói: “Đại sư, Ngài nhất định phải cứu chồng của con.”
Đại sư làm giá: “Tôi có một chương trình giảng dạy vợ chồng hòa thuận, cô có thể tới học một chút. Nghe nhiều có thể thay đổi được khí chất của con người, từ đó có thể ảnh hưởng đến mệnh số của chồng cô.”
Lý Nhiễm vừa nghe, vô cùng cảm động, nắm chặt tay Đại sư không buông: “Đại sư thật lợi hại! Vậy thì chúng ta khi nào bắt đầu học? Càng nhanh càng tốt được không? Con rất sợ chồng con không chịu được đến ngày mai.”
Đại sư ra vẻ trầm tư: “Cái chương trình giảng dạy này rất quý giá đắc đỏ, tốt nhất cô nên về thương lượng với chồng cô một chút đi.”
“Không không không, tiền đều không phải là vấn đề, mạng của chồng con mới là quan trọng, anh ấy nhất định sẽ theo con. Vậy ngày mai Ngài trực tiếp đến nhà của con, dạy cho vợ chồng con một khóa, kéo dài mạng sống của anh ấy, thuận tiện trả tiền học phí cho Ngài luôn.”
Đại sư nghiêm túc: “Là cho cô học, không phải cho chồng cô học.”
“Cho con học cũng được, chỉ cần có thể kéo dài mạng sống là được.”
Đại sư vui vẻ đồng ý, đang chuẩn bị tiếp tục giảng dạy.
Lại bị Lý Nhiễm kéo lại, chỉ nghe thấy cô vô cùng dè dặt hỏi: “Đại sư, Ngài nói ngoại trừ… chương trình học khiến vợ chồng hòa thuận ra, còn có chương trình nào mãnh liệt hơn không?”
Đại sư nghe xong sắc mặt thay đổi: “Tôi không giảng dạy chuyện phòng the nam nữ, những người có tuổi thọ đoản mệnh như chồng cô thì chuyện phòng the là chuyện tối kỵ.”
Lý Nhiễm thật sự sợ ngây người, không ngờ tới tam tòng tứ đức còn cấm điều này.
Hạ Nam Phương nhất định phải đến nghe một chút!
Đại sư thấy bộ dáng Lý Nhiễm bị mình dọa đứng ngây người, nói thấm thía: “Người trẻ tuổi đừng nên tham dục. Vì sao có rất nhiều đàn ông tuổi còn trẻ mà mắc phải bệnh đó? Đều là do phụ nữ quấn lấy đòi làm, nếu muốn sống lâu trăm tuổi, nhất định phải khắc chế thanh tâm. Người xưa nói, một tinh một máu. Hiểu không?”
Lý Nhiễm giơ ngón tay cái lên: “Hiểu ạ hiểu ạ, Đại sư Ngài thật sự quá lợi hại!”
Lý Nhiễm quấn lấy Đại sư ba hoa chích chòe, đương nhiên làm chậm trễ giảng bài cho hai người phụ nữ bên cạnh.
Chu phu nhân thấy Lý Nhiễm hứng thú như vậy, không có bài xích thì trong lòng thầm vui vẻ. Nghĩ thầm muốn công lao với Hạ phu nhân bên kia.
Sau khi Đại sư rời đi, Chu phu nhân chuẩn bị ký hợp đồng thì Lý Nhiễm cất lại máy tính.
Cô cười nói: “Hợp đồng này còn chưa hoàn thiện, lần sau tôi lại làm thêm một cái tốt hơn mang lại đây. Còn có, Chu phu nhân để cho tôi biết khóa học này thật sự rất bổ ích, trở về tôi sẽ nhờ Hạ phu nhân hậu tạ bà thật chu đáo.”
Mặt mày Chu phu nhân tràn đầy vui vẻ.
Lúc gần đi Lý Nhiễm nhìn thoáng qua ảnh chụp treo ở phòng khách, cô dâu bên trong ảnh dáng người uyển chuyển, nhan sắc xuất chúng.
Cô lấy di động ra lặng lẽ chụp lại một bức ảnh của thai phụ.
____
Sau khi lái xe ra ngoài, vẫn luôn không phanh lại ra khỏi tiểu khu, mới thở ra một hơi thật mạnh.
Cô dừng xe vào ven đường, lấy hợp đồng ra rồi gọi điện thoại cho Vu Hiểu Hiểu. Nói chô cô nàng biết không ký được hợp đồng.
Vu Hiểu Hiểu cũng không để ý, ở đầu dây bên kia nói: “Không thành thì thôi, dù sao cũng không thiếu mặt hàng này.”
“Tiền cọc bị tổn thất, về rồi tớ sẽ chuyển cho cậu.”
Nói xong, cô nhớ tới chính sự: “Tớ gửi cho cậu một bức ảnh, cậu nhìn giúp tớ xem có quen biết cô gái này không.”
Ảnh chụp rất nhanh được gửi đi, Vu Hiểu Hiểu cách một cái điện thoại: “Ôi đệch, từ khi nào mà Khâu Thốc Thốc lại béo thành như vậy?”
“Cậu biết cô ấy sao?”
Vu Hiểu Hiểu trong điện thoại gật đầu: “Biết, là bạn học năm cấp ba, cùng học nghệ thuật. Sau khi tớ thi đậu Đại học mỹ thuật, còn cậu ta học ở mảng phát thanh viên. Trước kia lớn lên vô cùng xinh đẹp, đặc biệt có khí chất!”
Vậy sao hiện tại lại biến thành như vậy?
Lý Nhiễm nhịn không được hỏi nhiều thêm một chút: “Cha mẹ cô ấy đâu? Ở thành phố N sao?”
“Mẹ đã qua đời, còn cha… hình như là tái hôn.”
Mẹ không còn nữa, cha lại tìm một người vợ mới, người nhà này chắc chắn không quan tâm Khâu Thốc Thốc.
Khó trách mang thai thành dáng vẻ kia, thì ra người nhà mẹ đẻ thờ ơ.
Vu Hiểu Hiểu đột nhiên nhớ ra: “Cậu ấy còn một đứa em trai, có quan hệ thân thiết với cậu ấy. Có lẽ bây giờ đang ở thành phố khác học đại học.”
“Chờ lát nữa tớ gửi thông tin cho cậu, cậu lấy danh nghĩa bạn học của Khâu Thốc Thốc gửi cho em trai cô ấy, còn có hai bức ảnh vừa rồi tớ gửi cho cậu nữa.”
Vu Hiểu Hiểu không biết cô có ý gì: “Được, cậu gửi đi.”
Lý Nhiễm soạn một tin nhắn dài về chuyện của Chu gia gửi cho Vu Hiểu Hiểu.
Vu Hiểu Hiểu đang ăn cơm trưa, nhìn thấy đoạn tin nhắn này thiếu chút nữa đã phun cơm hết ra: [Đù má, Chu gia ác độc như vậy ư?]
[Tận mắt nhìn thấy.]
Vu Hiểu Hiểu vội vàng buông đũa: [Tớ sẽ gọi điện thoại cho em trai cậu ấy, nếu còn ăn nữa chắc phải ăn ra mạng người.]
[Ừ, tớ không biết cô ấy, chuyện sau đó giao lại cho cậu.]
Vu Hiểu Hiểu gửi lại một dấu OK.
Lý Nhiễm ở trong xe yên tĩnh một lát, chờ đến khi cảm giác chán ghét kia biến mất được một chút, cô mới lái xe về nhà.
Trong não chỉ có một câu “Bạn mãi mãi đều không đoán được lòng người ác độc bao nhiêu”.
Cô lái xe về nhà, phát hiện xe của Hạ Nam Phương còn ở trong gara.
Cô xuống xe đi lùi lại chiếc xe kia, dừng lại nhịn không được đạp cho một đạp.
Trở lại trong sân, nhóm công nhân còn đang trải thảm.
Tầm mắt đảo qua, xuyên thấu qua cửa kính, thấy Hạ Nam Phương ngồi trong phòng hoa, bây giờ đang ngồi trên xích đu dây hôm qua Lý Nhiễm ngồi.
Một xích đu cao như vậy, Lý Nhiễm ngồi chân còn đung đưa lắc lư, mà Hạ Nam Phương ngồi còn cong cả đầu gối, một cặp chân dài cố định lại chiếc xích đu đang đong đưa, vững vàng như ngồi trên băng ghế.
Từ phía bên trái Lý Nhiễm nhìn anh, chỉ có thể nhìn thấy anh đang cúi đầu, trong tay không biết đang cầm thứ gì đó.
Lòng hiếu kỳ hại chết mèo!
Phòng hoa là lãnh địa ngày thường của cô, bị Hạ Nam Phương chiếm mất thì cô cũng phải nhìn xem Hạ Nam Phương ở lãnh địa của cô làm cái gì.
Khẽ nhón chân mà đi đến, cô duỗi duỗi cổ, chờ thấy rõ ràng hình ảnh trước mặt.
Sắc mặt xuất hiện ba vạch đen, tâm trạng phức tạp.
Bên chân Hạ Nam Phương có cái thùng giấy, bên trong chứa đầy mấy bức tranh trước khi Lý Nhiễm rời khỏi Hạ gia đã xé bỏ, đầy một thùng.
Mà trên tay Hạ Nam Phương chính là… từ trong một đống giấy vụn trong thùng giấy đó tìm được những mảnh giẩy ghép lại thành một bức tranh.
Lý Nhiễm: “…” Rảnh quá hả?
Hạ Nam Phương tìm họa sĩ gì mà không ra, đừng nói là vẽ tranh đầy thùng, chất cả một ngôi biệt thự còn được.
“Hôm nay anh không đi làm?” Cô thật sự không hiểu, trước kia mỗi ngày anh đều ở ngoài đi làm, nhà chỉ có thể được coi là nơi nghỉ ngơi.
Có đôi khi nghỉ ngơi càng không thèm, về nhà thay một bộ vest rồi ngồi máy bay đi mất.
Hiện tại lại nhàn nhạ ở nhà chơi… chơi trò ghép hình?
Ba tuổi à?
“Không đi.” Hạ Nam Phương khom lưng cúi đầu xuống, tìm tìm mảnh giấy trong thùng giấy.
Trong phòng hoa chỉ có một cái xích đu dây là có thể ngồi, Hạ Nam Phương ngồi đương nhiên Lý Nhiễm phải đứng.
Cô vô cùng lễ phép chờ mong hỏi: “Xin hỏi… tập đoàn Hạ Thị phá sản rồi sao?”
Hạ Nam Phương quay đầu nhìn cô một cái, dùng một loại ngữ khí cùng biểu cảm “khiến em thất vọng rồi” trả lời cô: “Không có.”
Lý Nhiễm không hỏi anh vì sao không đi làm, nếu hỏi thì ra dáng cô quan tâm anh quá.
Cô cũng không có nhiều lời muốn nói chuyện với anh, chẳng qua vẫn có lòng tốt nhắc nhở anh: “Cái kia… anh đừng liều mạng. Nếu muốn, thì cho người vẽ một bức khác là được rồi.”
Chủ yếu thùng giấy kia cô nghĩ là thùng rác nên tùy tiện ném xuống, hiện giờ Hạ Nam Phương lại tìm trong thùng rác, làm Lý Nhiễm có cảm giác vô cùng quỷ dị.
Hạ Nam Phương quay đầu lại, nghiêm túc nhưng lại làm như không phải rất muốn hỏi: “Em vẽ cho tôi sao?”
Lý Nhiễm bỏ lại một câu: “Vậy chỉ trách anh suy nghĩ nhiều.”
Về nhà không bao lâu đã đến giờ cơm trưa.
Hôm nay Hạ Nam Phương khó có một ngày ở nhà, cho nên cơm trưa hôm nay phong phú hơn ngày thường nhiều.
Lý Nhiễm bị trúng độc bởi Tam tòng tứ đức từ buổi sáng kia, vô cùng đói bụng, cô ngồi vào bàn vừa định động đũa, lại nghe Hạ phu nhân nhàn nhạt nói: “Nam Phương còn chưa đến.”
Lý Nhiễm buông tay, một chút giáo dưỡng này vẫn phải có, cô dựa vào ghế nghiêm túc ngồi chờ.
Quản gia từ bên ngoài tiến vào: “Phu nhân, thiếu gia nói không ăn.”
“Không ăn sao được?”
Lý Nhiễm biếng nhác nhìn phòng hoa bên ngoài, bóng dáng Hạ Nam Phương vừa lúc lộ ra khỏi cây xanh, lưng thẳng tắp, vai dày rộng, không nhúc nhích giống như điêu khắc.
Nhưng liên quan gì đến cô?
“Không ăn chứng minh không có đói bụng.”
“Nam Phương không ăn cơm trưa, mày cũng không quan tâm nó một chút?”
Lý Nhiễm cảm thấy buồn cười: “Con trai bà mới có ba tuổi sao?”
Hạ phu nhân kỳ thật không muốn thừa nhận, từ khi Hạ Nam Phương mới ba tuổi đã không nghe lời bà ta nói nữa rồi.
Ngay cả bà ta nói chuyện với Hạ Nam Phương, một dấu chấm hỏi cũng không dám thiếu hoặc thêm, có bất cứ chuyện gì đều trưng cầu ý kiến là chủ yếu.
Chỉ có thể ở đây chỉ trích Lý Nhiễm không quan tâm con trai bà ta.
Lý Nhiễm đẩy ghế dựa ra, nhàn nhạt nhìn bên ngoài: “Đói bụng tự nhiên sẽ đến ăn.”
Cô đi vào phòng bếp, tùy tiện cầm hai miếng bánh kem đối phó rồi chạy, cũng không muốn ngồi vào bàn ăn nữa.
Hạ Nam Phương liều mạng một buổi sáng, cuối cùng cũng ghép được một bức tranh hoàn chỉnh, anh rửa tay sạch sẽ, bỏ bức tranh vào trong tệp hồ sơ, đưa cho Vương Ổn bên cạnh: “Tìm người phục chế lại một chút, rồi cho vào khung ảnh.”
Vương Ổn cầm tranh, Hạ Nam Phương xoa tay: “Đừng làm vội, cậu đi chỗ ông Phí xem có cái nào thích hợp hay không.”
Ông Phí là người thu thập đồ cổ, ông ấy có không ít khung tranh kiểu phương Tây, còn có thể vòng đến văn hóa phục hưng nữa.
Đi đến ông Phí chọn khung ảnh, Vương Ổn nhìn tranh trong tay, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Nhớ tới một thành ngữ “lấy gùi bỏ ngọc”.
Hạ Nam Phương lau khô tay vào phòng ăn, tầm mắt dừng ở vị trí trống rỗng của Lý Nhiễm: “Lý Nhiễm đâu?”
Hạ phu nhân cười nói: “Nó không đói bụng, ăn chút bánh kem liền lên lầu rồi.”
Nói xong ân cần mà đưa cho Hạ Nam Phương một chén canh: “Uống canh trước đi, rồi ăn cơm.”
Hạ Nam Phương đẩy ghế dựa ra đứng lên, anh nghiêng đầu kêu người bên cạnh: “Chuẩn bị một phần, cầm đi lên lầu.”
Tươi cười trên mặt Hạ phu nhân cứng đờ, muốn nói cái gì đó nhưng Hạ Nam Phương không chú ý đến bà ta.
Dì Văn bưng một mâm cơm: “Thiếu gia, để tôi đi lên ạ?”
Hạ Nam Phương hơi hơi cúi đầu, nhìn bàn ăn: “Đợi một chút.”
Dì Văn đứng lại chỗ, khó hiểu nhìn anh.
Sau đó Hạ Nam Phương dùng ngữ khí lạnh nhạt nói: “Để tôi.”
Lý Nhiễm ngây người ngồi ở trên cửa sổ ăn bánh kem, tuy rằng ngày thường hơi thảm một chút, nhưng nghĩ đến chịu đựng một chút rồi sau này không còn gặp người của Hạ gia nữa, Lý Nhiễm tạm thời nhẫn nhịn.
Cửa phòng ngủ vang lên hai tiếng gõ cửa, ngoài cửa truyền đến âm thanh của dì Văn: “Lý Nhiễm tiểu thư, ăn cơm trưa thôi.”
Lý Nhiễm lập tức nhảy xuống khỏi cửa sổ, quả nhiên người trong Hạ gia chỉ có dì Văn tốt nhất với cô.
Cô nhảy đến cửa: “Đến đây.”
Vừa mở cửa vừa nói ngọt: “Biết ngay chỉ có dì tốt nhất với con…”
Hạ Nam Phương đứng ngoài cửa, bởi vì bưng mâm cơm cho nên bảo dì Văn cùng đi lên gõ cửa cho anh.
Câu nói “tốt nhất với tôi” kia của Lý Nhiễm làm tâm trạng của Hạ Nam Phương tốt lên, không tranh chấp với cô chuyện lúc sáng nữa, chân dài đi vào phòng.
Dì Văn ở phía sau cười tủm tỉm dặn dò: “Là thiếu gia riêng vì tiểu thư mà đưa lên, ăn nhiều một chút.”
Đúng là bởi vì anh đưa lên, nên cô mới không có tâm trạng ăn uống.
Đóng cửa lại, Lý Nhiễm quay đầu nhìn anh.
Căn phòng này mới là căn phòng bình thường Lý Nhiễm hay ngủ, hơi thở sinh hoạt ở đây còn nhiều hơn ở trong phòng Hạ Nam Phương, tùy ý có thể thấy được một ít vật dụng nho nhỏ của cô.
Bứcc tranh cô vẽ, bản chân dung, bản thiết kế, còn có poster của rất nhiều idol.
Hạ Nam Phương rất ít khi vào căn phòng này, anh mắc bệnh sạch sẽ cùng cầu toàn, không thể chịu đựng được dơ bẩn cùng hỗn loạn.
Quá khứ sau khi hai người lăn giường, có đôi khi nửa đêm Lý Nhiễm yếu ớt về căn phòng chân chính của mình, cũng không dám để Hạ Nam Phương ôm cô về.
Bởi vì cô biết Hạ Nam Phương không thích.
Nhưng bước vào căn phòng này Hạ Nam Phương cũng không có không thích ứng như trong suy nghĩ của cô, tựa như bệnh sạch sẽ cùng cầu toàn được ở đây chữa khỏi vậy.
Lý Nhiễm thấy anh không mời mà đến, còn có bộ dáng muốn chiếm sofa của cô, chỉ có thể thở dài.
Dù sao cũng đi đưa cơm cho cô, nên chưa đuổi anh đi.
Hạ Nam Phương chuẩn bị cơm canh cho hai người, Lý Nhiễm lấy đôi đũa mới nhận ra: “Anh cũng chưa ăn à?”
Đúng thật là một miếng Hạ Nam Phương cũng chưa ăn liền bưng cơm lên cho cô, nhưng nói những lời đó làm anh có cảm giác… thật sự quá vội vàng.
Có loại cảm giác nếu không mở miệng, sẽ rơi vào thế hạ phong. Vì thế Hạ Nam Phương trả lời: “Không ăn no.”
Lý Nhiễm không thèm nói gì, dù sao thì chân tướng thế nào cũng không quan trọng, cô cũng không có tâm tư muốn tìm hiểu nữa, cũng không có tâm trạng muốn nhìn trộm bí ẩn trong lòng ai kia.
Quan tâm mới muốn nhìn trộm, nhưng một khi không quan tâm nữa, thì mọi chuyện trở thành râu ria.
Hai người đèu không nói tiếng nào mà yên lặng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Lý Nhiễm tự đem mâm cơm xuống lầu.
Hạ Nam Phương vẫn không xuống, Lý Nhiễm cũng không biết anh ở trên đó làm gì.
Cô ở trong bếp giúp dì Văn, nói chuyện một chút mới đi lên, cũng không phải muốn trốn tránh anh, mà muốn cho nhau một chút không gian riêng.
Nhưng mà, cô muốn không gian riêng nhưng người khác cũng không nhất định sẽ cho cô.
Lý Nhiễm vừa vào cửa, liền nhìn thấy Hạ Nam Phương đang nằm trên giường, anh còn mặc nguyên bộ đồ lúc sáng, cút áo sơmi trên cùng được mở ra.
Đôi tay giao nhau đặt ở trên bụng, tư thế ngủ đều rất câu nệ. . Ngôn Tình Ngược
Vị này không mời mà đến, còn tùy tiện ngủ trên giường người khác đúng thật là không có thói quen tốt mà. Hiển nhiên Hạ Nam Phương không được người ta dạy dỗ.
Vì thế Lý Nhiễm ngồi ở ghế sofa cong chân lên đá một cái một cẳng chân Hạ Nam Phương.
Hạ Nam Phương không biết có phải không ngủ hay không, rất nhanh đã mở mắt ra, khi Lý Nhiễm nhìn anh, liền hiểu vài phút vừa rồi anh đúng là đã ngủ.
Vì đôi mắt kia của anh, chỉ mông lung sau khi thức giấc, còn chưa nhiễm sắc điệu lãnh khốc kia mới là đẹp nhất.
Như là một viên pha lên, nhìn qua sáng ngời ấm áp, sờ lên lại lạnh băng.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Không đến hai mươi phút.”
Hạ Nam Phương lại cho rằng anh ngủ rất lâu rồi.
Cô luôn biết chất lượng ngủ của anh luôn luôn không tốt, đây cũng là nguyên nhân anh luôn tăng ca làm việc, dù sao cũng không ngủ được, không bằng đi làm việc.
Nhưng giống như bây giờ hai mươi phút cũng có thể ngủ say thì Lý Nhiễm thật hoài nghi có khả năng mấy ngày mấy đêm anh chưa ngủ.
Vừa định hỏi anh vì sao ngủ không được, lại thấy Hạ Nam Phương mê luyến mà nhìn giường đệm của mình, cô nuốt xuống lời đến bên miệng.
Có ngủ được hay không thì có liên quan gì đến cô!
“Anh về phòng anh ngủ đi!”
Hạ Nam Phương mới vừa tỉnh tựa hồ có chút mơ hồ, ít nhất không có khôn khéo như ngày thường.
Rất nhanh anh hỏi một vấn đề rất ngốc: “Vì sao giường nệm của em không giống tôi?”
Lý Nhiễm cho rằng Hạ Nam Phương đến ăn vạ, sau một giấc ngủ tỉnh lại nên đầu óc bị ngủ hỏng rồi.
Cô buồn cười hỏi: “Chỗ nào không giống nhau?”
Hạ Nam Phương suy nghĩ thật lâu, nghĩ đến một từ: “Thoải mái.”
“Trên giường em có mùi hương gì?”
Lý Nhiễm thiếu chút nữa đã bị anh chọc tức đến nhảy dựng lên, sao anh lại không biết xấu hổ như thế?
Toàn bộ Hạ gia, phòng ngủ của Hạ Nam Phương là phòng được sắp xếp tốt nhất, giường Italya bằng da thật được nhập khẩu, ga giường chăn gối nệm đều là thứ tốt nhất cho da và cơ thể, chỗ nào mà không tốt hơn giường của Lý Nhiễm chứ?
Lai dám nói giường của cô thoải mái hơn giường của anh, người ngoài nghe thấy còn tưởng cô nhiều năm ở Hạ gia được xa xỉ quá mức đấy!
Lý Nhiễm tức giận: “Bột giặt chứ gì!”
Hạ Nam Phương nhìn nệm, nhìn như còn muốn nằm thêm một chút.
“Đừng có ở đây ăn vạ, đi về phòng ngủ của anh đi!”
Hạ Nam Phương nhìn cô, nhấp môi không nói tiếng nào, còn diễn ra vài phần buồn bã mất mát.
Lý Nhiễm: “…”
Cô cảm thấy gần đây anh không có phát hỏa, nhịn để tung chiêu lớn gì hả?
Lý Nhiễm đuổi Hạ Nam Phương ra khỏi phòng, tự nằm trên giường ngửi thử, ngoại trừ mùi hương của bột giặt thì cũng không có mùi gì khác, cô càng thêm khẳng định Hạ Nam Phương đang ăn vạ.
Buổi chiều định đi đến Vu gia thăm cha Lý, nhưng Hạ Nam Phương một hai phải đi theo nên Lý Nhiễm không muốn đi nữa.
Cha Lý cùng với toàn bộ Vu gia nhìn thấy anh sẽ khó chịu, không bằng để lại cho một mình cô chịu cảm giác khó chịu này thôi. Dẫn tới Vu gia, đến địa bàn của người khác, cô lo lắng Hạ Nam Phương không biết hu liễm tính tình, sẽ bị người ta đánh chết.
Thế nên buổi chiều cô đến công ty, xử lý hết mọi chuyện mà Vu Hiểu Hiểu để lại, vẫn luôn làm cho đến hơn 8 giờ tối mới về nhà.
Trong lúc đó Hạ Nam Phương gọi điện thoại đến hỏi cô đang ở đâu, Lý Nhiễm chỉ nói ở công ty liền ngắt máy.
Sau đó Hạ Nam Phương cũng không điện thoại đến nữa, không biết có phải ảo giác của Lý Nhiễm hay không, gần đây Hạ Nam Phương ngẫu nhiên có vượt rào khống chế tính tình không tốt. Nhưng đại đa số thời điểm đều giống người bình thường giao tiếp.
Như là một người dốt đặc chuyện tình trường, được một cao nhân nào đó chỉ điểm.
Lý Nhiễm nghĩ nghĩ, lấy tính cách của Hạ Nam Phương, chắc là không thèm nghe người khác chỉ điểm.
Có thể là do cô tự suy nghĩ nhiều.
Cô về nhà, thấy Hạ Nam Phương ngồi trong phòng khách, Lý Nhiễm nhìn thời gian: 9 giờ 1 phút.
Cô cho rằng Hạ Nam Phương muốn mượn cơ hội phát tác, không nghĩ đến người đàn ông chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Lần sau về sớm một chút.”
Sau đó làm bộ như xuống lầu lấy nước uống, chỉ tiện đường chờ Lý Nhiễm về, đi qua người Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm: “…”
Dì Văn lấy túi sách của cô, cười nói: “Thiếu gia ăn cơm xong liền ngồi ở dưới lầu chờ tiểu thư.”
Lý Nhiễm ngước mắt lên nhìn Hạ Nam Phương đi lên lầu, cho đến bóng dáng anh từ từ biến mất.
Cô để tay lên ngực tự hỏi, mình cũng chưa làm gì vì sao Hạ Nam Phương lại khác thường như vậy?
Sau khi tắm rửa xong, Lý Nhiễm chủ động gọi điện thoại cho vị Đại sư kia, đầu tiên là tâng bốc vị Đại sư kia lên đến chính tầng mây, nói hươu nói vượn khoác lác một buổi trời, sau đó mới vô cùng thành khẩn mà mời bà ta ngày mai nhất định phải đến đây giảng bài.
Hơn nữa còn yêu cầu bà ta nhất định phải lấy chương trình giảng dạy cao đẳng nhất, đắc hay không đắc đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là cứu lấy mạng sống của chồng sắp chết của cô kia.
Đại sư được cô khen đến bay bổng lên trời, hơn nữa hứa hẹn ngày mai nhất định sẽ mang theo đoàn đội nhất phẩm đến.
Lý Nhiễm vui vẻ đồng ý.
Sau khi cúp máy, Lý Nhiễm lại mời Chu phu nhân cùng Khâu Thốc Thốc đến, xem như cô chuộc tội vì ngày đó đã quấy rầy bọn họ nghe giảng.
Thần thanh khí sảng mà gọi xong điện thoại, sau đó lại gọi điện thoại cho cha Lý.
Đơn giản tâm sự một chút, Lý Nhiễm không hỏi nhưng vẫn tò mò Khổng Phàn Đông ở đó thế nào, nhưng cha Lý lại không có mắng chửi anh ta, chắc là không tồi.
Chớp mắt đến 10 giờ, vì phải đón tiếp Đại sư ngày mai đến, nên Lý Nhiễm chuẩn bị đi ngủ lấy tinh thần, ngày mai chiến một trận.
Vẫn luôn ngủ đến hơn nửa đêm, cô bị tiếng gõ cửa liên tục tỉnh dậy.
Mê mang mà mở mắt ra, nhìn thời gian.
Rạng sáng 1 giờ.
Lý Nhiễm còn chưa kịp nói vào đi, thì người ngoài cửa tự động đi vào, chỉ thấy Hạ Nam Phương mặc áo ngủ bằng tơ lụa, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi mà tiến vào.
Sau đó trừng… nhìn chằm chằm Lý Nhiễm, nằm bên cạnh cô.
Lý Nhiễm: “???”
“Vì sao nửa đêm lại đến phòng tôi?” Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “nửa đêm”.
Hạ Nam Phương bị mất ngủ không phải ngày một ngày hai, mày nhăn thật sâu, quầng thăm dưới mắt rất nặng: “Không ngủ được ở phòng ngủ kia.”
Lý Nhiễm: “…” Đó là lý do anh nửa đêm bò đến giường con gái nhà người ta?
Hạ Nam Phương thay đổi tư thế thoải mái rồi đi vào giấc nồng, Lý Nhiễm lấy gối đầu của anh đang nằm ra, anh không vui mở mắt.
Lý Nhiễm lười chọc anh nhưng lại không thể không chọc: “Tìm một lý do nào đặc biệt hơn một chút đi được không? Bộ giường nệm kia của anh đủ tiền tôi mua mười bộ này, sao lại không ngủ được?”
Hạ Nam Phương lắc đầu: “Mùi hương không giống nhau.”
“Ngày mai anh cho người giặt hết một lần là giống.”
Hạ Nam Phương chấp nhất: “Đã giặt rồi, không giống nhau.”
Lý Nhiễm còn có cách gì nữa!
Mí mắt Hạ Nam Phương mở hết lên, nhìn cô: “Còn gì nữa không? Không có chuyện gì tôi ngủ đây?”
Lý Nhiễm: “…” Sao anh có thể còn không biết xấu hổ hỏi mình còn chuyện gì nữa không?
Chuyện của anh thì tính sao?
Còn muốn đẩy anh ra, nhưng lần này lay thế nào anh cũng không tỉnh, cô thò lại gần định đánh anh tỉnh dậy, kết quả nhìn thấy vết thương bị cha Lý đánh còn chưa lành chói lòa nằm trên mặt anh.
Lý Nhiễm không ra tay được.
Nói thật, nếu Hạ Nam Phương như quá khứ, anh sẽ ra lệnh cho cô, Lý Nhiễm nhất định sẽ không nghe theo.
Nhưng như bây giờ, ngoại trừ thật sự nổi giận thì rất nhiều thời điểm anh đều che dấu mâu thuẫn, không đối mặt với nó.
Thường xuyên khiến cho Lý Nhiễm giống như bây giờ, không phát hỏa được.
Cầm cái gối tàn nhẫn chùy hai cái trên người anh để phát tiết, Lý Nhiễm cầm gối đi ra ngoài.
Nhưng Hạ Nam Phương nói ngủ thì thật sự là ngủ rồi, thậm chí mệt đến nỗi không trở mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!