Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
Chương 33
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
Cách hôn lễ còn chưa đến một tuần, Lý Nhiễm ở công ty tăng ca bận như chó. Hạ Nam Phương vẫn bận như cũ, ở bên ngoài trời Nam đất Bắc mà bay.
Lấy Tần Mạch làm vai chính truyện tranh [Thượng Tà] đang được đăng tải, bởi vì phong cách tinh tế, tính cách nhân vật no đủ, càng ngày càng được các fans phong cách cổ đại biết đến.
Lý Nhiễm như được tiêm máu gà, mỗi ngày kiểm tra những câu bình luận ở dưới bộ [Thượng Tà] để lại, không thiết ngày đêm mà vẽ, hận không thể vẽ toàn bộ câu chuyện chỉ bằng một cái nhấp chuột.
Nếu không phải trên di động một ngày lại một ngày tới gần con số nhắc nhở, cô còn không nhớ là mình gần kết hôn.
Tuy rằng ngoài mặt làm bộ không thèm để ý chuyện này, nhưng cứ một phút một giây, lơ đãng mà đánh bật lại thần kinh.
Hai ngày trước lễ cưới, ông nội Hạ từ viện dưỡng lão Nam Sơn về nhà.
Ngày hôm đó mưa rơi tầm rã, những đám mây trên bầu trời xám xịt, vừa thối vừa dơ như nước bẩn đông lại thành băng, bị đặt ở dưới bầu trời vừa hòa tan vừa mưa như trút nước.
Theo những giọt mưa tí tách rơi bên ngoài, xe của Hạ Nam Phương dừng ở dưới lầu công ty của Lý Nhiễm.
Vương Ổn đi lên gõ cửa phòng làm việc của Lý Nhiễm, Lý Nhiễm cũng không ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì?”
Vương Ổn bình tĩnh: “Lão gia đã về nhà.”
Lý Nhiễm chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt trong veo bắt đầu tỉnh táo từ làn sương mù dày đặc, không tự giác mà cong cong khóe môi.
Trò chơi lâu như vậy, cuối cùng cũng đến sân nhà của cô.
“Tôi đi đón?”
“Đúng vậy.”
Đầy trời mưa to, những giọt nước mưa rơi xuống trên mặt nước tích tụ bắn ra thành nhiều đóa hoa.
Khi Lý Nhiễm xuống lầu nhìn thấy cửa hàng bán hoa, như nghĩ đến gì đó cầm ô vọt vào màn mưa.
Hạ Nam Phương ngồi ở trên xe, cách một cửa kính, vẫn luôn im lặng không lên tiếng mà nhìn cô, thẳng đến trong nháy mắt Lý Nhiễm rời đi kia, trong lòng anh nhảy dựng, theo bản năng mà đi ra khỏi xe.
Sau khi đến gần, thấy Lý Nhiễm ôm một bó hoa ra khỏi cửa hàng bán hoa.
Hoa cẩm chướng màu trắng, quanh thân điểm xuyết màu lam như tinh tú đầy trời, bó lại thành một bó hoa tặng.
Hạ Nam Phương nhẹ nhàng thở ra, anh bước đi về phía trước, đợi đến khi chạm mặt trong mưa, duỗi tay ngăn bả vai Lý Nhiễm lại, ô nhỏ của cô ngăn không được mưa gió gì, ô to nhẹ nhàng vươn lên đã hoàn toàn che cô lại.
Gió rất lớn, người đàn ông nắm cán ô màu đen, không chút sứt mẻ. Khi đến bên trong xe, Lý Nhiễm đặt bó hoa đến một bên, phủi phủi áo sơmi bị nước mưa tạt ướt, ánh mắt thoáng nhìn nước trên vai Hạ Nam Phương.
Anh mặc áo sơmi màu xanh biển, bị nước mưa làm ướt cả bả vai giống như màu nước mực, vô cùng đậm đen.
Cô dời tầm mắt đi: “Vai anh ướt rồi.”
Vương Ổn ở hàng ghế phía trước lập tức đưa khăn lông qua: “Boss.”
“Đưa cho cô ấy.”
Tuy mưa vừa rồi rất lớn, nhưng Lý Nhiễm hoàn toàn không bị ướt đến.
Khi Hạ Nam Phương đưa khăn lông đến cho cô, Lý Nhiễm theo bản năng mà né tránh, khăn lông trên tay người đàn ông dừng ở giữa không trung, hình thành một tư thế lúng ta lúng túng.
Duỗi tay nhận lấy, cười nhạt: “Cảm ơn.”
Hạ Nam Phương trầm mặc trong chốc lát hỏi: “Tâm trạng không tồi?”
Xác thật tâm trạng hôm nay của Lý Nhiễm không tồi, cuối cùng người duy nhất có thể trị được Hạ Nam Phương đã trở lại.
Cô nhìn thoáng qua Hạ Nam Phương, gật đầu: “Ừ.”
Đưa khăn lông đưa cho Hạ Nam Phương, anh lung tung lau vài cái trên vai, rồi ném sang một bên.
Không biết có phải ảo giác của Lý Nhiễm hay không, nhìn thấy mình vui vẻ như vậy, hình như anh rất không vui.
Ông nội Hạ ở tại biệt thự của Hạ gia, vừa vào cửa đã nhìn thấy đoàn đội y bác sĩ đang dọn dụng cụ.
Năm nay ông nội Hạ đã ngoài 80 tuổi, chức năng của tim phổi không được tốt lắm, còn bị suyễn, hơn nữa không khí hoàn cảnh của thành phố N cũng không thích hợp cho ông ở, cho nên đoàn đội y bác sĩ mới theo đến.
Ông ngồi xe xả ngày, tinh thần thật sự không thoải mái, miễn miễn cưỡng cưỡng ngồi trong chốc lát.
Khi bọn Lý Nhiễm về nhà, ông cũng vừa vào giấc ngủ.
Lý Nhiễm đi trên lầu thu xếp hành lý, định chờ sau khi ông cụ thức dậy sẽ nói với ông rõ ràng không hề muốn kết hôn, sau đó cô có thể cầm hành lý hoàn toàn rời khỏi Hạ gia.
Tính cách của Hạ Nam Phương vốn không cần nhìn mặt đoán ý, nhưng gần đây anh đặc biệt thích tìm tòi nghiên cứu biểu cảm trên mặt Lý Nhiễm.
Đặc biệt sinh động, ví dụ như nói hiện tại, phía sau cô như có cánh phành phạch, nhảy nhót lại vui vẻ.
Làm Hạ Nam Phương không thể không muốn nhẹ nhàng chạm vào nó, sau đó bẻ gãy.
Lý Nhiễm tự vui vẻ mà lên lầu, hoàn toàn không phát giác được sự kiềm nén trong đáy mắt của Hạ Nam Phương.
Đồ cô để lại trong phòng ngủ trên lầu ở Hạ gia rất nhiều, lấy mấy thứ cần thiết đi, còn những thứ không cần thì đều bỏ lại tại chỗ, tùy ý để Hạ gia xử lý.
Khi mở ngăn tủ lấy quần áo, thoáng nhìn tủ sắt được đặt ở một bên. Ánh mắt cô dừng lại hai giây, mở tủ sắt ra.
Mấy năm nay, nếu có thể tìm ra thứ gì có thể chứng minh Hạ Nam Phương là yêu cô, như vậy chính là đồ trong tủ sắt này.
Tám năm, mỗi lần Hạ Nam Phương đi công tác nhất định sẽ mang quà về cho cô, trong đó giá trị nhất hẳn là sợi dây chuyền hồng bảo lần trước, hiện tại bị cảnh sát coi như vật chứng bị tạm giam.
Còn lại còn có chút vật nhỏ.
Con người của Hạ Nam Phương này, từ trước đến nay đều hào phóng với Lý Nhiễm, giống như anh chưa bao giờ để ý tiền tài.
Nói trái lại, cũng chứng minh ở trong lòng anh, tiền có thể làm bất cứ chuyện gì. Nhưng nhiều năm như vậy, trước sau Hạ Nam Phương đều chưa từng biết, Lý Nhiễm cũng không coi trọng những điều đó.
Cô kiểm kê những đồ trong tủ sắt một phen, dọn tầng tầng lớp lớp tủ sắt, đi gõ cửa phòng Hạ Nam Phương.
Anh ở thư phòng họp qua video, khi Lý Nhiễm tiến vào, đang nghe đối diện có người dùng tiếng Anh báo cáo công việc.
Cô cẩn thận không phát ra âm thanh, sau đó đặt tủ sắt trong thư phòng anh, sau khi khua tay múa chân bỏ lại một đống động tác, chuẩn bị đi ra ngoài.
Nào biết mới vừa đụng vào then cửa, còn chưa có mở cửa, đã nghe phía sau truyền đến giọng nói: “Đứng lại. Bỏ lại cái gì đấy?”
“Đó là những trang sức anh tặng cho tôi, tôi dọn lại một chút, ngoại trừ thứ bị Hứa Minh Nguyệt lấy đi thì còn lại đều ở đó.”
Tựa như cảm nhận được cảm xúc kích động của Hạ Nam Phương, cô dùng ngữ khí một sự nhịn chín sự lành nói: “Mấy thứ này vốn dĩ là tiền của anh mua, đưa cho tôi coi như là tạm quản, bây giờ vừa lúc đưa cho anh. Chúng ta cũng đã trưởng thành.”
Hạ Nam Phương gằn từng chữ hỏi: “Thanh toán xong?”
Sự tự tin trong lòng Lý Nhiễm còn đủ hơn lúc trước, hiện tại ông nội Hạ ở Hạ gia, không khác gì gông xiềng trên tay Hạ Nam Phương muốn làm mưa làm gió này.
Thấy ngữ khí anh không tốt, cô không hiểu được Hạ Nam Phương còn dây dưa như vậy có ý nghĩa gì: “Nếu anh không nghĩ thanh toán xong cũng đúng, chỉ cần anh tính ra tôi còn thiếu anh cái gì, nửa đời người còn lại, tôi trả lại cho anh là được.”
Lý Nhiễm nói là còn thiếu anh tiền gì đó, dưới vài chục năm cô có thể từ từ trả nợ.
Nhưng Hạ Nam Phương nói lại không phải tiền, thứ anh không thiếu nhất chính là tiền.
Anh lẩm bẩm: “Em xác thật phải dùng nửa đời sau mà trả.”
Lý Nhiễm cũng không muốn nói quá nhiều, hai người bọn họ đi đến tình trạng hôm nay, đã không phải nói chia tay là có thể chia tay.
Phàm là Hạ Nam Phương không hùng hổ dọa người như vậy, cô cũng sẽ không muốn ở lại đến ngày hôn lễ mới quyết liệt với anh.
Cô vẫn còn tính nhẫn nại hỏi anh: “Tôi thật sự không có tình cảm với anh, nhiều ngày như vậy anh cũng đã thấy rồi đó. Thậm chí hai chúng ta còn kém người xa lạ, cứ ở bên nhau là cãi nhau, cuối cùng tan rã không vui.”
Nói đến điều này, giọng của Lý Nhiễm thấp xuống, trong lòng cô thật sự không thoải mái, ngữ khí cũng trở nên thật nhẹ: “Hạ Nam Phương, tôi thật sự không muốn chúng ta biến thành như vậy. Anh một hai phải tra tấn tình cảm giữa hai chúng ta không dư thừa một chút gì mới bằng lòng buông tay sao?”
Lời này của Lý Nhiễm thật sự tàn nhẫn, cô lấy sự ràng buộc cô của Hạ Nam Phương, cùng với sự kết hôn trở thành là một loại tra tấn.
Loại lời nói này không khác cầm dao nhỏ đâm vào trái tim của Hạ Nam Phương.
Cô nhìn khuôn mặt càng ngày càng lạnh xuống của Hạ Nam Phương, trong lòng thờ ơ: “Dễ hợp dễ tan* đi.”
(Nguyên văn là 好聚好散 nghĩa là “dễ hợp dễ tan”, cũng có người dịch là “hảo tụ hảo tán”. Câu thành ngữ này thường được dùng trong trường hợp khi muốn kết thúc một mối quan hệ thật chóng vánh và vội vàng, ý chỉ chúng ta đến với nhau thật dễ dàng thì hãy cùng kết thúc nó dễ dàng như lúc ban đầu, đã chia tay thì đừng dây dưa nhíu kéo.)
Bốn chữ “dễ hợp dễ tan” này khiến biểu cảm trên mặt Hạ Nam Phương vô cùng vặn vẹo, anh nhớ lại những nổ lực của bản thân, hiện tại nhìn lại đều là những thứ si tâm vọng tưởng.
Ở bên trong Hạ gia, anh đã thu thập một đám người đã từng bắt nạt cô, giúp cô tạo địa vị một lần nữa ở Hạ gia.
Ở bên ngoài, anh đưa cô đi ra ngoài, giới thiệu với người khác cô là vợ anh, vì Lý Nhiễm thậm chí không tiếc đường ai nấy đi với Hứa gia có kết giao nhiều năm.
Nhưng nhiều như vậy, chỉ đổi lấy một câu của Lý Nhiễm “dễ hợp dễ tan”.
Không nói chuyện trước kia như thế nào, lần này, anh thật sự muốn giữ cô lại.
“Chúng ta sẽ không dễ hợp dễ tan.”
Hạ Nam Phương đứng lên, đi từng bước một mà tới: “Chúng ta chỉ có thể… sinh ra cùng giường, chết tới cùng mộ. Hiểu không?”
Lý Nhiễm cười khổ trong lòng, không hề bất ngờ khi Hạ Nam Phương nói những lời đó.
Nói đến cùng vẫn là cô không tốt, người đàn ông này là cô tự mình chọn, thậm chí còn cãi lời cha Lý.
Mà hiện tại, báo ứng tới.
Cô muốn chạy đều chạy không thoát.
Lý Nhiễm thở dài, giọng thật sự rất thấp, giống như sự mệt mỏi đến từ linh hồn, thở dài một hơi.
“Chúng ta có thể ở bên nhau hay không, không phải anh có thể nói là được. Ông nội sẽ không để anh làm bậy.”
Hạ Nam Phương một chút đều không sợ những lời này của Lý Nhiễm, thậm chí khi cô nhắc tới muốn kéo ông nội ra làm chỗ dựa còn cười khẽ một tiếng.
“Đây là nguyên nhân hôm nay em vẫn luôn vui vẻ như vậy? Ông nội đã về nhà, em cảm thấy có thể đi rồi?”
Lý Nhiễm không đáp, trong lòng có loại dự cảm không tốt.
Hạ Nam Phương vừa cười vừa hơi hơi khom lưng.
Khuôn mặt anh tuấn tiến sát lại gần trước mặt Lý Nhiễm, nụ cười trên môi có vẻ mê người lại tà ác: “Lý Nhiễm, từ lúc sáu tuổi tôi chưa từng sợ ông nội. Em cho rằng tôi 28 tuổi, còn sợ sao?”
Lý Nhiễm tận lực che dấu hoảng loạn trong lòng, cô an ủi bản thân, đó không phải kết cục tồi tệ nhất.
Hai người đang giằng co, quản gia ở bên ngoài gõ cửa, nhẹ giọng: “Lão gia dậy rồi.”
Lý Nhiễm nhìn về phía ngoài cửa, trong mắt xuất hiện hy vọng, cô dùng sức đẩy Hạ Nam Phương ra, đạp cửa đi ra ngoài.
Ban đầu ông nội Hạ ngủ ở lầu một, sau khi ông đến viện dưỡng lão Nam Sơn thì phòng vẫn luôn để trống, lần này về nhà vẫn ở tại phòng ban đầu.
Lý Nhiễm lau lau đôi mắt đỏ hồng, điều chỉnh lại tâm trạng, tận lực không để mình chật vật.
“Nội ơi!”
Cô cười đẩy cửa ra, ông cụ đang ngồi trên ghế dựa, đang lau bộ trà cổ.
Hạ Nam Phương chỉ uống cà phê không uống trà, bộ ấm trà cổ của ông nội Hạ đặt ở trong nhà, sắp lên mốc tới nơi rồi.
“Nhiễm Nhiễm.”
Ông cụ buông đồ trong tay xuống, vẫy tay: “Lại đây.”
Lý Nhiễm lấy hoa trong lòng cho hộ lý bên cạnh, sau đó lấy một cái ghế, ngoan ngoãn đi đến.
Nói đến vận mệnh cũng kỳ lạ, Hạ Nam Phương chỉ có mẹ không có cha. Mà Lý Nhiễm chỉ có cha, không có mẹ.
Hai người hợp lại đều có một ông nội vô cùng yêu thương bọn họ.
Miệng cô ngọt ngào mà gọi vài tiếng ông nội, ông cụ cười như được mùa.
Hai người nói chuyện trong một lúc, ông cụ nhìn về phía ngoài cửa: “Nam Phương đâu?”
Lý Nhiễm cố gắng để biểu cảm được tự nhiên một chút: “Không biết ạ, mở họp hay đi đâu đó rồi.”
Ông cụ thấy rõ lòng người, làm sao không phát hiện manh mối giữa bọn họ: “Cãi nhau?”
Lý Nhiễm gật gật đầu.
“Thằng nhóc Nam Phương kia, từ nhỏ bị nội chiều hư, tính tình quá lớn. Nếu nó chọc con không vui, con nói với nội, nội thay con tấu nó.”
Nói, ông cụ nắm chặt nắm tay, làm ra tư thế muốn đánh người.
Lý Nhiễm thấy tinh thần ông cũng không tệ lắm, hơi hơi hé miệng: “Nội ơi.”
Ông cụ từ ái mà vuốt tóc cô, người gặp việc vui tâm trạng sẽ sảng khoái, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt đều trở nên bay múa.
“Con… con không muốn kết hôn với Hạ Nam Phương.”
Ý cười trên môi ông cụ không thay đổi, bất động thanh sắc hỏi: “Đã bàn bạc kỹ chưa? Cũng không quan trọng, hai người các con không tính là lớn lắm, kết hôn muộn chút cũng không sao.”
“Không phải nội ạ. Ý của con là nói, con không muốn gả cho Hạ Nam Phương.”
Tuy ông cụ đã thu hồi ý cười, nhưng ngữ khí rất nhẹ nhàng: “Nói cho nội biết, vì sao?”
Không bởi vì cái gì khác, nhưng từ trong giọng nói dịu dàng của ông cụ, cho Lý Nhiễm dũng khí vô hạn.
“Nội, con không thích anh ấy nữa.”
Ông cụ nghe xong lời này, hơi có kinh ngạc.
Trước kia Lý Nhiễm yêu đứa cháu nhà mình bao nhiều, ông xem ở trong mắt, bằng không cũng sẽ không nhọc lòng làm cho hai người bọn họ ở cùng một chỗ bồi dưỡng tình cảm.
Hơn nữa tính cách của Lý Nhiễm hơi nhút nhát, coi trọng tình cảm. Nói thích, đó chính là chuyện cả đời.
Ông cụ lập tức nhận ra có gì đó không ổn, đào sâu hơn thì có lẽ ông sẽ biết là đã xảy ra chuyện gì.
“Nói cho nội biết, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Lý Nhiễm chợt rơi nước mắt, trán cô dựa lên đầu gối ông cụ, khóc không thành tiếng.
“Không khóc, có chuyện gì nội làm chủ cho con.”
Lý Nhiễm thật sự rất đau lòng, ông cụ nghe xong lời nói đầu tiên của cô đã kết luận Lý Nhiễm nhất định là đã xảy ra chuyện gì.
Mà Hạ Nam Phương đến nay lại còn không rõ, là nguyên nhân gì làm cho bọn họ đi xuống.
Sau khi Lý Nhiễm bình tĩnh lại, nói những chuyện từ lúc ông cụ đi thì Hạ phu nhân đối xử với cô ở Hạ gia là như thế nào, quản gia, Lý Ngải còn có một ít người giúp việc bằng mặt không bằng lòng ra sao.
Hạ Nam Phương hàng năm đi công tác bên ngoài, thờ ơ lạnh nhạt với cô làm sao. Quan trọng nhất chính là, tính cách Hạ Nam Phương bá đạo vô lý, căn bản không có cách nào nói chuyện được với anh.
Cuối cùng cô mới nói: “Nội ơi, Hạ Nam Phương anh ấy cũng không phải thích con. Anh ấy chỉ là có thói quen với việc có con, đã quen con tốt với anh ấy, đã quen con không cầu hồi báo không điều kiện.”
“Nhưng mà, lòng con vô cùng đau đớn…. nội ơi, hiện tại con hối hận khi đã thích anh ấy. Con không muốn thấy anh ấy nữa, anh ấy lập tức bắt con trở về, còn buộc con ngồi thuyền.”
Nói đến đây, ông cụ nhịn không được nữa.
“Đi gọi Hạ Nam Phương tới!”
Bình thường ông cụ đều gọi anh là “Nam Phương”, chỉ có một số thời điểm rất ít, sẽ gọi anh cả tên lẫn họ.
Thấy ông cụ đang nổi nóng, Lý Nhiễm lại tàn nhẫn bức ra vài giọt nước mắt: “Nội, nội đừng tức giận. Chú ý sức khỏe.”
Hộ lý bên cạnh lập tức cầm thuốc đến, khuyên giải an ủi: “Ngài không thể tức giận.”
Lý Nhiễm giúp ông thuận khí: “Nội, nội từ từ nói với anh ấy, đừng tức giận.”
Ông cụ vừa vừa nghe, lập tức nói: “Đi lấy cây roi đến, càng thô càng tốt!”
Quản gia còn có vài người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không nhúc nhích.
Ông cụ nghiêm mặt: “Sao vậy? Bây giờ lời nói của ông già tôi không sai sử được các người nữa đúng không?”
Quản gia: “Không phải, lão gia, nhà chúng ta không có roi ạ.”
Lý Nhiễm ở bên cạnh cẩn thận nhắc nhở: “Nội, trong nhà có cây golf, lần trước Hạ Nam Phương dùng cái đó đánh nát hoa của con.”
Ông cụ phất tay: “Còn dám đánh nát hoa của con? Đi lấy cây golf kia lại đây!”
Vẻ mặt quản gia phức tạp mà nhìn cô một cái, Lý Nhiễm nhìn lại: “Mạnh Trung, có phải ông không tìm thấy cây golf?”
“Có thể.”
Rất nhanh Hạ Nam Phương và cây golf, một trước một sau đi vào.
Ông nội ngồi ở trên ghế, thấy Lý Nhiễm khóc như hoa lê dính hạt mưa, không cần hỏi cũng biết xảy ra cái gì.
Ông cụ đập cây golf trên bàn, vang “bang bang”.
“Anh… anh, nội bảo anh chăm sóc tốt cho Nhiễm Nhiễm, không phải kêu anh ức hiếp con bé.”
Anh liếc liếc mắt nhìn Lý Nhiễm bên cạnh, đôi mắt cánh mũi đều khóc đỏ, hai hàng lông mày nhăn đến thật sâu.
Anh trực tiếp nhận lỗi: “Con sai rồi.”
Lý Nhiễm cho rằng mình nghe lầm, trong lòng giật mình, khi nhìn về phía Hạ Nam Phương, gặp được ánh mắt anh bình tĩnh.
Bây giờ mới hiểu được, anh căn bản chính là cố ý.
Ông cụ cũng bị anh biết nghe lời nhận sai khiến cho trong lòng cứng lại, nhưng vẫn gõ cây golf lên bàn nói: “Biết sai rồi, có sửa không?”
Vóc dáng cai 1m9 mấy của Hạ Nam Phương hơi hơi cúi đầu: “Sửa.”
Đây không chỉ là lần đầu tiên trong 28 năm cuộc đời của Hạ Nam Phương nhận sai, hơn nữa còn lưu loát xưa nay chưa từng có.
Như là đã luyện tập qua vô số lần.
Vừa thấy là không để trong lòng, Lý Nhiễm nhớ lại khó trách Hạ Nam Phương một chút đều không sợ cô đi tìm ông nội Hạ.
Chỉ cần thái độ của anh tốt, lại làm ra dáng vẻ nhận sai hoàn lương, ông cụ là ông nội ruột của anh, nhất định sẽ mềm lòng.
Không có đạo lý lại trách cứ anh.
Lý Nhiễm cũng không khóc, chút nước mắt này ở trước mặt ông cụ còn có chút tác dụng, ở trước mặt Hạ Nam Phương ở căn bản vô dụng.
Anh nhiều nhất cũng chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó mặc kệ cô có khóc, cuối cùng hôn lễ cứ theo lẽ thường mà cử hành.
“Hạ Nam Phương, anh một hai phải giả dạng thành như vậy làm gì? Lúc trước cứng rắn buộc tôi chạy đến trên thuyền, thái độ của anh lúc đó có hối cải được như bây giờ à? Hiện tại anh diễn cho ai xem?”
Sau khi Lý Nhiễm nói xong, Hạ Nam Phương vẫn luôn không nói lời nào, Lý Nhiễm tập trung nhìn vào, phát hiện vành mắt anh hồng hồng.
Màu da của anh vốn đã trắng, ngày thường như có ai thiếu anh 258 vạn, cao lãnh không với tới, hiện nay cư nhiên cúi đầu, vẻ mặt hối cải.
Ngay cả những sợi tóc rơi xuống đều là kỹ thuật diễn!
Hay!
Ông cụ thấy dáng vẻ này của anh, cũng không nói thêm nữa cái gì, vốn là từ nhỏ đã nâng trên tay mà nuôi nấng, thậm chí cả đánh đòn cũng không đánh được.
Ông nhìn về phía Lý Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm…”
Cô oán hận mà nhìn về phía Hạ Nam Phương, anh chắc chắn ông nội sẽ mềm lòng với anh.
Anh chắc chắn ông nội trị không được anh.
Lý Nhiễm thu hồi tầm mắt: “Nội, khoảng thời gian trước, ba con bị thương.”
Ông cụ vội vàng hỏi: “Sao lại bị thương?”
Hạ Nam Phương nhìn Lý Nhiễm, ánh mắt trước sau như một mà bình tĩnh: “Nội, chuyện này trách con.”
Anh chủ động nhận sai về phía mình, ông cụ tự nhiên hỏi: “Sao lại thế này?”
“Ngày đó bác trai khi giáo huấn con, Khổng Phàn Đông tự mình động thủ, xong việc con cũng đã giao cậu ta cho bác trai xử trí.”
Ông cụ nghe xong cả giận nói: “Người của anh dám đối động thủ với Xương Minh, anh không có trách nhiệm?”
Hạ Nam Phương đặc biệt thành khẩn: “Con bị bác trai giáo huấn một phen, cũng đã bị thương đến, ý thức có chút không thanh tỉnh, không có chú ý tới động tác của Khổng Phàn Đông.”
Ông cụ vừa nghe, vội vàng hỏi: “Cũng bị thương rồi?” Nhưng vẫn là xụ mặt: “Nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng, nghỉ ngơi hơn nửa tháng thì tốt rồi.”
Trong mắt ông cụ không chút nào che dấu sự đau lòng: “Sao không nói với nội.”
Lý Nhiễm xem như xem hiểu rõ Hạ Nam Phương muốn làm gì, tất cả những lỗi sai anh đều nhận, chỉ cần không ngăn cản anh kết hôn là được.
Hạ Nam Phương: “Nội, chuyện này xác thật là con không đúng, con nói chuyện không được lễ phép với bác trai, nhưng chuyện này dù sao cũng là do con sai trước, hy vọng cầu xin nội có thể mang con tới cửa xin lỗi, giải thích với bác trai.”
Lời ngầm là nói, hiện tại cha Lý không chịu gặp anh.
Lý Nhiễm càng nghe càng cảm thấy, làm như Hạ Nam Phương mới là người bị hại.
Lại để anh nói tiếp, đen cũng sẽ nói thành trắng.
Cô vội vàng ngăn lại: “Nội, con không muốn kết hôn với Hạ Nam Phương.”
Ông cụ đương nhiên không thể không quan tâm đến ý kiến của Lý Nhiễm, nói với Hạ Nam Phương: “Hôn lễ này cũng khá gấp gáp, không chuẩn bị được đầy đủ. Tạm thời không cần làm.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!