Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
Chương 61
Nghe Hạ Nam Phương nói xong, Hứa Văn Bân vuốt chén trà trong tay nhưng không lở miệng.
Ông ta nhìn mọi người trong phòng một vòng, ánh mắt dừng lại trên hai người cậu Mạnh gia ở Đài Châu, từ lúc Hạ Nam Phương bước vào cửa đến giờ họ chưa nói lời nào.
Không biết là đang đợi bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, hay là trai cò đánh nhau ngư ông được lợi.
Khi người Mạnh gia mở miệng, ngữ khí còn tính là khách khí: “Nếu tin tức đó là giả, ông cụ khỏe mạnh thì bọn cậu an tâm rồi.”
Hạ Nam Phương lạnh nhạt nhìn ông ta một cái, không tỏ ý kiến.
“Nhưng mà, cậu còn nghe nói… Nam Phương con cũng vì làm việc vất vả quá độ, sức khỏe xảy ra chút vấn đề.” Sau đó ngữ khí đầy vẻ quan tâm thêm một câu: “Nghiêm trọng không?”
Hạ Nam Phương vắt chéo chân, đôi tay đặt lên đầu gối khẽ nhịp: “Cậu có ý gì? Hay là nói, hiện tại tôi không nên xuất hiện ở đây mà nên ở bệnh viện sao?”
“Con không có chuyện gì là tốt nhất, bọn cậu chỉ là quan tâm con thôi. Từ nhỏ con đã mất cha, tuổi tác của ông cụ cao rồi, mẹ lại ở Đài Châu, bên cạnh không có người thân nào chăm sóc con. Bọn cậu… thật sự không yên tâm về con, sợ một mình con cô độc. Nếu như con đồng ý, không ngại đưa mẹ con về chăm sóc con?”
Thì ra đó mục đích của Mạnh gia.
Con người Hạ Nam Phương như Thiên Lang Tinh* vừa lạnh lùng thờ ơ lại độc đoán cứng cỏi.
Vậy mà có người sợ anh cô độc, đó không phải là cố ý châm chọc anh bị bạn bè xa lánh sao?
Lúc trước anh tự tay đưa mẹ mình về Đài Châu, có không ít người nói anh vô tình vô nghĩa, sau đó bị Lý Nhiễm từ hôn, ông nội lại bệnh nặng.
Nói khó nghe thì những người thân bên cạnh anh từng người từng người đều bỏ anh đi.
Chuyện này, tuy anh chưa bao giờ biểu hiện ra sự quan tâm nhưng trong lòng có suy nghĩ là điều khó tránh khỏi.
Trong phòng im ắng, mùi hương của lưu hương bay khắp phòng, Hạ Nam Phương nắm chặt chén trà trong tay, thoáng như giây tiếp theo sẽ ném nó đi.
Lý Nhiễm ngồi ở bên cạnh anh, thấy đầu ngón tay anh siết chặt đến mức trắng bệch, cũng không biết là anh đau hay là tức giận.
“Chú Mạnh.” Lý Nhiễm tằng hắng giọng, cách một khoảng cách ngắn nhìn họ: “Tuy ba của Nam Phương qua đời sớm nhưng mấy năm nay vẫn luôn có ông nội nuôi dạy anh ấy, không xem là cô độc. Huống chi, Nam Phương đã đem Hạ gia phát triển vô cùng huy hoàng như hôm nay, cho dù ông nội có cao tuổi thì khi ông nội nhìn thấy Hạ gia hiện tại trong lòng cũng không có tiếc nuối.”
“Còn Hạ phu nhân…. Hạ phu nhân ngần ấy năm ở Hạ gia, châm ngòi ly gián, bằng mặt không bằng lòng, che giấu Nam Phương làm rất nhiều chuyện mất mặt, lại nói, Nam Phương chỉ đưa bà ấy về Đài Châu thôi mà hai cậu làm như anh ấy trục xuất bà ấy khỏi gia môn như thế? Hơn nữa, phí phụng dưỡng mỗi tháng của Hạ phu nhân, Hạ gia chưa từng thiếu một đồng.”
“Sao vậy? Hai cậu đây là chê tiền ít ư?”
Khi nói về phí phụng dưỡng, vẻ mặt hai người cậu Mạnh gia như bị táo bón, lúc trước khi Hạ phu nhân còn ở thành phố N là chủ mẫu của Hạ gia, hô mưa gọi gió mỗi năm gửi về Đài Châu 800 vạn là chuyện thường ngày.
Từ khi bà ta trở lại Đài Châu, mỗi tháng Hạ gia chỉ đưa mấy vạn đáng thương làm phí phụng dưỡng, lấy tính tiêu tiền trước kia của Hạ phu nhân thì ngay cả một cái túi cũng không đủ tiền mua.
Càng đừng nói đến tiền cho Mạnh gia bọn họ, người Mạnh gia tuy không nói ra mặt nhưng thường xuyên ngầm nghĩ cách làm thế nào để mòn rút tiền của Hạ gia nhiều hơn.
Cho nên vừa nghe tin xấu của ông nội Hạ, bọn họ lập tức đến đây, muốn hỏi xem ông nội Hạ vừa đi thì Hạ phu nhân có thể được phân cái gì.
Nhưng Hạ Nam Phương lại một mực chắc chắn ông cụ còn khỏe mạnh, những lời đó đương nhiên không nói ra khỏi miệng được.
Người Mạnh gia bị Lý Nhiễm trong tối ngoài sáng châm chọc như vậy, lập tức không vui: “Ở đây có phần cho cô nói chuyện sao?”
Lý Nhiễm cười cười, cô kiêu ngạo đứng lên, thần thái cực kỳ giống Hạ Nam Phương, hất hất cằm: “Ông nhìn vị trí tôi đứng thử xem… Chuyện này có phần cho tôi nói chuyện không?”
Hạ Nam Phương ngồi ở trên cùng ở giữa, Lý Nhiễm ngồi bên cạnh anh.
Cái vị trí kia, nếu không phải Hạ Nam Phương cho phép, ai dám ngồi? Nếu là anh cho phép, hôm nay Lý Nhiễm có thân phận gì đương nhiên vừa nhìn là hiểu ngay.
“Cho nên, chuyện của Hạ gia thì Hạ gia tự đóng cửa bảo ban nhau giải quyết, không nhọc lòng các vị đến lo lắng.”
Đã nói đến nước này mà bọn họ còn muốn nói thêm nữa thì có vẻ bọn họ có động cơ xấu.
Hạ Nam Phương giơ tay, gọi Khổng Phàn Đông ra ngoài bảo người chuẩn bị cơm.
Những người này cất công đi từ xa đến đây chắc chắn không phải vì vài chuyện thế này, ấp a ấp úng nói không xong cũng sẽ không đi, bây giờ đang ở trên địa bàn của anh, anh là chủ nhà không thể không tiếp đón bọn họ.
Mọi người dời bước đến nơi khác, Hứa Văn Bân ở lại, Hạ Nam Phương biết ông ta có chuyện muốn nói.
Hứa Văn Bân mới là hồ ly đa mưu túc trí nhất: “Nam Phương, không giấu gạt con, chú muốn lấy lợi nhuận từ cái nhà xưởng mà hai nhà cùng hợp tác kia.”
“Chú Hứa, theo hợp đồng đã ký thì hiện tại không phải là thời điểm lấy lợi nhuận.”
Hứa Văn Bân nói lời hoa mỹ là lấy lợi nhuận, kỳ thật chính là đòi tiền.
Hơn ba mươi năm trước nhà máy kia được đầu tư, đã sớm không có lợi nhuận, thứ đáng giá nhất có lẽ là miếng đất kia.
Đầu năm nay, bán đất là đáng giá nhất.
Nhưng mà, trong hợp đồng lúc trước cũng đã thêm: chỉ cần nhà máy còn hoạt động thì không được bán đất, huống chi Hạ gia là cổ đông lớn nhất, cho dù Hứa Văn Bân có muốn bán cũng không bán được.
“Chú muốn bán mảnh đất đó.”
Hạ Nam Phương nhẹ nâng mất, cười một tiếng: “Nếu chú có thành ý thương lượng, không chừng tôi còn có thể đồng ý, nhưng mà hôm nay chú đi theo bọn họ, đặt tôi trên dầu xôi lửa bỏng, chú nghĩ tôi sẽ đồng ý yêu cầu của chú sao?”
“Vừa rồi chú Hứa còn nói tài chính của Hứa gia không thành vấn đề, phá sản chỉ là tin đồn, thế sao bây giờ lại vội vã dùng tiền thế? Chẳng lẽ lời đồn bên ngoài đều là thật sự?”
Không trả tiền thì thôi, còn bị châm chọc.
Hứa Văn Bân nhịn lửa giận xuống, cắn chặt răng nói: “Hạ Nam Phương, mày thật sự cho rằng những việc ở Nam Sơn có thể giấu được người khác sao? Tuy tin dữ của ông cụ là giả, nhưng bây giờ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, còn thở nhưng phải dựa vào máy móc thì có khác gì người chết đâu.”
Hạ Nam Phương ném chén trà trong tay về phía Hứa Văn Bân, sượt qua mặt ông ta rơi xuống đất.
“Câm miệng.”
Hứa Văn Bân vuốt nước trà dính trên má, đập bàn đứng lên: “Hạ Nam Phương mày đúng là chịu đựng giỏi đấy, vừa mới phẫu thuật xong ngày thứ ba đã có thể xuống giường.”
Nói xong còn nhìn về phía bụng Hạ Nam Phương vài lần: “Đám người kia không tin lời tao nói, tao gọi bọn họ đến đây tận mắt nhìn thử, nhưng mày giỏi che giấu thật đấy.” Hứa Văn Bân tiến lên một bước: “Dáng vẻ giả vờ mạnh mẽ này của mày, chắc cũng chả chịu được bao lâu nữa nhỉ?”
Ông ta đặt tay lên vai Hạ Nam Phương xong đặt lên bụng anh: “Có lẽ ở đây đang dán băng gạc nhỉ? Chỉ cần tao cho một quyền nhẹ nhàng thì vết khâu vừa may sẽ nứt ra. Chậc chậc, làm không tốt thì trong bụng còn chảy máu nữa, như vậy mày phải nằm mười ngày nửa tháng chưa xuống được giường.”
Lý Nhiễm ở bên cạnh cả kinh toát mồ hôi hột, lập tức kéo Hạ Nam Phương qua một bên.
Cô nắm chặt tay anh, bị anh gắt gao ấn xuống.
“Không biết tin đồn vô căn cứ ở đâu bảo tôi làm phẫu thuật thế? Chú Hứa, chú đã gặp người nào mới phẫu thuật xong ngày thứ ba đã xuống giường rồi à? Chú có thể đụng tôi một chút, đánh cuộc một phen thử xem.”
“Chỉ cần hôm nay Hạ Nam Phương tôi không ngã… thì người ngã xuống chính là Hứa Văn Bân ông.”
Hứa Văn Bân đột nhiên nhớ đến một lời đồn rằng Khổng Phàn Đông là một cây đao, một khẩu súng, đánh nhau tinh chuẩn, là cánh tay đắc lực của Hạ Nam Phương.
Ông ta cười cười lấy lòng: “Chỉ đùa một chút thôi, Nam Phương con đừng nghiêm túc thế.”
Khổng Phàn Đông ở bên ngoài cửa gọi: “Cơm đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
“Đưa Hứa tiên sinh ra ngoài!”
Khổng Phàn Đông đi vào, mời Hứa Văn Bân ra ngoài.
Hạ Nam Phương lập tức không đứng vững, lui về phía sau hai bước, lảo đảo ngồi xuống ghế, Lý Nhiễm xoa xoa cái trán ẩn ẩn mồ hôi lạnh của anh. Cắn răng mắng: “Tên khốn nạn Hứa Văn Bân, ông ta vậy mà dám uy hiếp anh.”
Nếu vừa rồi ông ta thật sự dám xuống tay, Hạ Nam Phương tất nhiên không có sức lực đánh trả, đến lúc đó vạn nhất đụng tới miệng vết thương, tuyệt đối là giấu không được nữa.
Hạ Nam Phương hít sâu mấy hơi: “Đi thôi, đi xuống nhà ăn nào.”
Không nhí trên bàn cơm không tốt lắm, Hạ Nam Phương vốn dĩ đã kiệm lời, Hứa Văn Bân lại bị anh đe dọa, sắc mặt trắng bệch mà ăn cơm.
Nhưng lại có người không sợ chết, Hứa Văn Bân nâng ly lên đầu tiên: “Ly đầu tiên kính chủ nhà, chúng ta đường xa mà đến đúng là gây phiền phức cho Hạ Nam Phương. Chú Hứa kính con một ly.”
Lý Nhiễm ở bên cạnh chỉ nhìn lo lắng suông, sợ Hạ Nam Phương nhận rượu.
“Hôm nay tôi lấy trà thay rượu.”
“Sao lại không uống rượu?”
“Không muốn uống.”
“Bên ngoài đồn con vừa mới phẫu thuật, chẳng lẽ vì vậy nên không tiện uống rượu?”
Ông ta thốt ra lời này, trực tiếp biến đổi bầu không khí trên bàn, trong mắt ai nấy đều phát sáng như có như không mà nhìn Hạ Nam Phương, hận không thể biến ánh mắt thành tia X quang quét ngang quét dọc người anh.
“Những lời này chú Hứa đã hỏi rồi, nếu vừa làm phẫu thuật xong thì bây giờ tôi có thể êm đẹp mà ngồi đây sao?”
“Còn chuyện không muốn uống rượu… là vì mới vừa uống thuốc cảm, dược tính sẽ phản tác dụng. Các vị chú bác đã nâng chén, tôi thật sự không từ chối được thế nên chỉ có thể lấy trà thay rượu.”
Dáng vẻ thoái thác này của anh hiển nhiên không thuyết phục được bọn họ, nhưng buổi sáng vừa mới dùng thuốc hạ sốt xong, nếu bây giờ dám uống rượu, chẳng phải là lấy mạng của mình ra đánh cuộc sao?
Khóe miệng Lý Nhiễm bắt ý cười: “Chú Hứa. Chú đây là rắp tâm muốn ép buộc Nam Phương uống rượu cùng mọi người trong khi anh ấy vừa mới uống thuốc cảm sao?”
“Chú thì có rắp tâm gì? Chỉ là muốn chứng thực xem tin đồn là thật hay giả thôi.”
“Tôi thấy chú Hứa không phải là đang chứng thực lời đồn mà là muốn đem chuyện bịa đặt kia một hai phải làm Nam Phương thừa nhận đúng không?”
Nói xong, cô rót một ly rượu.
“Các vị đến hôm nay phần lớn là trưởng bối của tôi và Nam Phương, theo đạo lý trưởng bối kính rượu, bọn tôi không thể không uống. Nếu các vị thật là vì năm mới muốn đến chúc Tết thì tôi thay Nam Phương uống ly rượu này.”
“Nhưng mà, nếu các vị… hôm nay là đến cố ý kiếm chuyện, một hai phải ép Nam Phương uống ly rượu này mà nói… vậy hành vi của các vị chú bác đây thật khiến người khác không tôn trọng được, ly rượu này chúng tôi càng không uống.”
Câu này của cô cũng đủ rõ ràng, bọn cáo già này nếu lại muốn mạnh mẽ ép buộc Hạ Nam Phương uống rượu thì đúng là lòng dạ khó lường, rắp tâm hãm hại.
Không đợi bọn họ phản ứng lại, Lý Nhiễm đã uống cạn ly rượu trong tay.
Bọn họ nhìn nhau.
Trên mặt Lý Nhiễm đầy ý cười, nâng ly rượu: “Chú bác, tôi mời.”
Hạ Nam Phương nhìn cô, trong ánh mắt cuộn sóng bao la hùng vĩ xuất hiện các loại cảm xúc khác nhau.
Cuối cùng đè nén hết những cảm xúc đó xuống trong lòng, không nói gì.
Bọn họ sôi nổi cụng ly.
Nhưng mà có lần đầu tiên, thì sẽ có lần thứ hai, đặc biệt cô và Hạ Nam Phương có bối phận nhỏ nhất, hơn nữa lúc nãy cô tự mình khoác lác nói muốn uống thay cho Hạ Nam Phương. Kết quả chỉ mất vài phút cô đã uống hết sáu ly rồi.
Ly uống rượu không lớn, nhưng cộng lại cô cũng đã uống ít nhất một lít rượu trắng lớn.
Đây là bữa cơm mà Hạ Nam Phương sốt ruột nhất từng ăn.
Lý Nhiễm uống đại khái ba lít rượu, cuối cùng cũng kính người trên bàn xong.
Trạng thái cô vẫn còn được, ý thức thanh tỉnh, dường như không có việc gì mà ngồi ăn, nhưng sớm đã ngà ngà. Bữa cơm này ăn gần hai tiếng đồng hồ, sau đó tống cổ bọn họ đi sạch sẽ.
Bây giờ Hạ Nam Phương mới vội vã đi vào phòng xem tình hình Lý Nhiễm như thế nào, sau khi ăn xong Lý Nhiễm không chịu được nữa, vừa kết thúc lập tức ngã vào phòng ngủ.
Toàn bộ quá trình cô đều thanh tỉnh, còn lễ phép tạm biệt bọn tiểu nhân đó.
Vừa ngã xuống giường cô đã ngủ say như chết.
Hạ Nam Phương đi đến bên giường nhìn cô, thấy sắc mặt cô hồng hồng, nên gọi bác sĩ đến.
Khi bác sĩ bảo mọi thứ bình thường thì Hạ Nam Phương mới thả lỏng được. Nghĩ thầm chờ anh khỏe lên rồi phải thu thập một đám cáo già khốn nạn kia mới được.
Phân phó Khổng Phàn Đông làm vài chuyện, thu hồi toàn bộ những sản nghiệp dưới danh nghĩa của Hạ phu nhân lại, không cho hai người cậu kia kinh doanh nữa.
Còn đám người ở nhà cũ Hạ gia kia, từ năm nay bắt đầu dừng chia hoa hồng.
Còn Hứa Văn Bân, anh sẽ ép chết cọng rơm cuối cùng của bọn họ.
Những người đó bị Hứa Văn Bân xúi giục mới đến, vốn định thừa dịp ông nội bệnh tình nguy kịch, anh vừa mới phẫu thuật, thì nhiều ít có thể mòn rút được chỗ tốt. Nào biết những người người căn bản chỉ là đồ nhu nhược, chỉ hai ba câu nói của Hạ Nam Phương, bọn họ đã sợ đến mức không nói được gì, vô luận Hứa Văn Bân có nói cái gì bọn họ đều không tin.
Hứa Văn Bân hận sắt không thành thép.
Tóm lại, lần này Hứa gia cũng coi như là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hoàn toàn đắc tội với Hạ Nam Phương.
____
Lý Nhiễm bị nóng mà tỉnh lại.
Cô vừa chớp mắt một cái, đầu óc ong ong, nhìn thấy Hạ Nam Phương nằm bên cạnh còn chưa lấy lại tinh thần.
Chờ đến khi nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay mới lập tức loạng choạng ngồi dậy, định đi ra ngoài gọi bác sĩ đến xem vết thương cho Hạ Nam Phương.
Nhưng vừa ngồi dậy đã bị Hạ Nam Phương lôi trở lại giường.
Cô thật cẩn thận không đụng vào vết thương của anh: “Anh thế nào rồi?”
Vừa rồi có lẽ Hạ Nam Phương cũng đã ngủ, giọng nói hơi khàn: “Bác sĩ khám xong rồi thay thuốc, không có chuyện gì.”
“Thật sự?”
Lý Nhiễm không tin lắm, kỹ thuật diễn hôm nay của anh hoàn toàn nhìn không ra anh là người bệnh.
Hạ Nam Phương gật đầu: “Thật sự.”
Lý Nhiễm một lần nữa nằm xuống, hai người nằm đối diện nhau.
“Hôm nay tôi không làm ông nội mất mặt chứ?” Cô không nhớ rõ bản thân ở trên bàn rượu làm gì rồi, cô chỉ nhớ rõ mình uống ly rượu thứ nhất, sau đó thì mơ màng không nhớ gì nữa.
“Không có. Ông nội sẽ rất tự hào vì em.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hạ Nam Phương nghiêng đầu, cố sức giơ tay, thâm tình nhìn cô, sờ sờ trán cô: “Anh cũng vậy.”
“Hả?”
“Anh cũng… tự hào về em.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!