Hào Môn Nhất Kiếm
Chương 16: Nhất ngôn khởi phong ba
Nghĩ vậy, nên mỗi lần lên một tầng lầu chàng đều chú ý quan sát, chỉ thấy tầng thứ nhất và thứ hai mỗi tầng đều có tám vị thanh y đạo đồng canh thủ, tầng thứ ba ngược lại và tám vị hán tử thân vận huyền y đầu che kín chỉ lộ đôi mắt, nên chung quy khó xác định tuổi tác.
Lên đến tầng thứ tư của tháp lâu đèn hoa rực rỡ mặc dầu lúc này là ban ngày, một bàn tiệc dọn sẵn ngay chính giữa phòng, Ngọc Đỉnh phu nhân kiêu sa quý phái trong trang phục như cung phi, đầu tốc bới cao với chiếc trâm bích ngọc khiến cho bà ta càng toát lên nét lịch lãm thanh cao, bà ngồi trên ghế thái sư bọc nhung đỏ vẫn con bạch ly nằm gọn trong lòng đưa đôi mắt tinh anh nhìn quanh.
Đứng hầu sau lưng Ngọc Đỉnh phu nhân là một thiếu nữ vận y phục cung trang màu cánh trà, ngồi ghế hạ tọa là hai lão đạo sĩ thần thái uy nghi đạo mạo, ngoài ra còn có tám vị thanh y thiếu nữ lưng đeo trường kiếm và mấy đạo đồng khác phân đứng hầu hai bên.
Ngọc Đỉnh phu nhân nhìn thấy Hoa Thiên Hồng bước vào thì rời ghế đứng lên bước tới nghênh tiếp cười tươi nói :
– Chờ lâu không thấy đến cứ ngỡ ngươi giận gì thư thư, cho nên ta chính định đích thân đến đón đây!
Hoa Thiên Hồng chấp tay mỉm cười nói: “Không dám!” rồi đưa mắt nhìn hai lão nhân nói tiếp :
– Không biết nhị vị đây xưng hô thế nào?…
Ngọc Đỉnh phu nhân phất tay cắt ngang cười nói :
– Cứ ngồi vào rồi thư thư dẫn kiến!
Chủ khách an tọa xong, Ngọc Đỉnh phu nhân nhìn hai lão đạo sĩ nói :
– Vị này là Hoa công tử, xuất thân danh gia thế phiệt thì không cần phải nói, thiếu niên anh hùng hậu sinh khả úy, nhị vị nên ra mắt!
Hai lão đạo sĩ nghe vậy liền cúi đầu đồng thanh nói :
– Ngưỡng mộ danh tiếng Hoa thiếu hiệp từ lâu, vạn hạnh!
Ngọc Đỉnh phu nhân chỉ tay vào lão đạo sĩ ngồi gần mình nhất giới thiệu tiếp :
– Vị này là Ngũ Âm chân nhân, hiện tại chấp trưởng chủ trì Thượng Nguyên quán của bổn giáo
Hoa Thiên Hồng ôm quyền thi lễ khách khí đáp lại: “Vạn hạnh!”, để ý thấy lão đạo sĩ này tuổi trên dưới lục tuần, râu hoa chấm ngực, thân vận đạo bào thêu hình bát quái kim tuyến, lưng đeo trường kiếm, thần thái phương phi đạo mạo.
Ngọc Đỉnh phu nhân chỉ tay vào lão đạo sĩ thứ hai lại giới thiệu :
– Vị này pháp hiệu Thanh Hư Tử chính trụ trì ở đây.
Bà hơi ngừng lời lại rồi mỉm cười nói tiếp :
– Bổn giáo quy chế thiết lập Thượng tam đàn, Trung tam đàn và Hạ tam đàn, Pháp đàn thiết lập trong Cửu Tọa đạo quán. Quán phân Thượng Nguyên quán, Trung Nguyên quán và Hạ Nguyên quán; Nhất Nguyên quán này ngược lại trực thuộc Giáo chủ, không chịu sự quản lý của Pháp đàn, cho nên Hoa đệ nếu như coi vị Thanh Hư đạo trưởng này như những vị Phân đường hay Phân đà chủ thì nhầm đấy!
Hoa Thiên Hồng lắc đầu cười nói :
– Những người được ngồi cùng với thư thư, tiểu đệ khi nào dám thất lễ!
Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Không biết ngoài Giáo chủ và chín vị chủ trì Đàn chủ ra còn có chức danh gì nữa không? Như vị Ngọc Đỉnh phu nhân này giữ địa vị gì trong Thông Thiên giáo chứ?”
Chợt nghe Thanh Hư Tử cười lên tiếng nói :
– Trận chiến hôm nay trong “Diễn Vũ bình” khiến Chử Nguyên Cực thất sắc, nhuệ khí Phong Vân hội giảm hẳn, giang hồ hào kiệt, võ lâm anh hùng đối với Hoa thiếu hiệp đã có cái nhìn khác lắm rồi! Đáng mừng! Đáng mừng!
Hoa Thiên Hồng xá dài nói :
– Hôm nay trong người tại hạ độc tính phát tác, động thủ hồ đồ chẳng thành chương thức không ngờ lại qua được, nếu như bình thường, tại hạ quyết không phải là đối thủ của Chử Nguyên Cực.
Nói rồi nâng chén rượu lên tự uống cạn, thiếu nữ vận áo màu cánh trà thấy chén chàng đã cạn liền bưng bình rượu bằng ngọc chạm trổ tinh xảo châm đầy chén cho chàng.
Hoa Thiên Hồng đưa mắt nhìn cô ta một cách tự nhiên, bỗng hơi ngớ người vì nhận ra nét mặt quen quen.
Ngọc Đỉnh phu nhân ướm mắt nhìn chàng cười tươi nói :
– Nó gọi là Phương Tử Ngọc, thị nữ thân cận của ta, đêm ấy bên bờ Hoàng Hoa ngươi đã từng nhìn thấy.
Hoa Thiên Hồng gật đầu chợt hiểu ra, thầm nghĩ: “Nữ nhân thích sát Nhậm Bằng tự xưng là Phương Tử Ngọc nhưng lại có dung mạo rất giống Bạch Quân Nghi, không biết vụ huyết án này thế nào rồi?”
Khi ấy bèn nói :
– Vụ án Nhậm Bằng nghe ra yên ắng, chẳng lẽ Nhậm Huyền đã truy ra hung thủ báo thù cho con?
Ngọc Đỉnh phi nhân cười khúc khích nói :
– Nào đơn giản như vậy! Trước mắt tình hình nhìn bề ngoài bình lặng, nhưng bên trong ngầm dậy sóng, Nhậm Huyền chính vì chuyện này mà đã rời Sơn Tây để truy cho ra nữ nhân giả mạo Phương Tử Ngọc ám sát con lão ta!
Ngũ Âm chân nhân tiếp lời nói :
– Phong Vân hội gần đây nhiều chuyện bất lợi. Lão đại chết con, lão tam cụt tay, hôm nay lại thêm Thường Hào bỏ mạng, còn một số nhân vật lợi hại khác lẽ nào không chịu xuất đầu lộ diện!
Ngọc Đỉnh phu nhân gật đầu cười nói tiếp :
– Cũng chưa hẳn, trước mắt chuyện còn chưa can hệ đến toàn Phong Vân hội. Những nhân vật như Yến Sơn Nhất Quái hay Long Môn song sát thì nhất thời còn có thể chưa xuất hiện, thế nhưng Nhậm Huyền chịu nhục như vậy, chỉ sợ bà già mù Cổ Mục Tiên Bà sẽ ra mặt.
Hoa Thiên Hồng nghe thì giật mình thầm nghĩ: “Ta thật ngốc, Phong Vân hội nếu như không có lực lượng hậu thuẫn thì cả Thông Thiên giáo lẫn Thần Kỳ bang có lẽ đã vươn bàn tay lên phía bắc thôn tính địa bàn của Phong Vân hội rồi”.
Trong đầu nghĩ thế, nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe Ngũ Âm chân nhân nói tiếp :
– Thiên hạ phân ba cát cứ xưng hùng, thực tình không phải là phúc cho võ lâm thương sinh, Hoa thiếu hiệp là anh hùng hậu sinh, thiếu niên khí tráng ngang vân, tất có kiến giải trước chuyện này?
Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ: “Thông Thiên giáo nếu có mưu tính tiến thủ, không biết bọn họ giờ trò gì đây…”
Nghĩ vậy bèn cười cười nói :
– Tại hạ trẻ người non dạ, kiến thức thiển bạc, đối với đại sự giang hồ thực không lạm bàn!
Nói rồi đưa ánh mắt nhìn Ngọc Đỉnh phu nhân tợ như cầu chứng.
Ngọc Đỉnh phu nhân cười tươi, đưa ánh mắt long lanh nhìn Ngũ Âm chân nhân nói :
– Vị Hoa huynh đệ của ta đây tuổi tuy nhỏ, nhưng kiến thức không thể nói là ít, võ công cũng không thể gọi là kém. Thế nhưng chí khí quật cường, mềm không xiêu cứng không đổ, không ai lung lạc được cũng không ai lừa dối được, thực khó có kẻ nào làm gì nổi Hoa huynh đệ!
Ngũ Âm chân nhân nheo mắt cười hi hi nói :
– Hoa thiếu hiệp, Ngọc Đỉnh phu nhân mắt cao hơn trán, theo bần đạo biết thì xưa này chưa từng có người nào lọt vào mắt xanh của phu nhân… Hi hi…
Ngọc Đỉnh phu nhân xua tay cắt ngang cười nói :
– Chân nhân đừng nói, Hoa huynh đệ chẳng lĩnh thịnh tình của ta, cũng đã chịu nhiều nỗi ủy khúc lắm rồi.
Hoa Thiên Hồng gượng cười nói lớn :
– Tiểu đệ lúc nào để thư thư chịu ủy khúc chứ, vậy thì chịu phạt ba chén được chứ?
Nói rồi quả nhiên nắm chén lên tự uống cạn một hơi, thế nhưng chén rượu này vào miệng thì cảm thấy mùi vị chát đắng không giống trước khiến chàng nhíu mày thầm nghĩ: “Cửu Độc Tiên Cơ từng nói “Đan Hỏa Độc Liên” là vua của muôn độc, ta trong người có Liên độc thì bách độc không xâm nhập nổi, nếu như gặp phải loại độc không sắc không hương thì ngược lại đầu lưỡi đắng chát, chẳng lẽ…”
Ngọc Đỉnh phu nhân lúc ấy kịp nhận ra nét khác thường trên mặt chàng cười hỏi :
– Sao? Nhìn mặt ngươi không vui, chẳng lẽ giận thư thư…
Hoa Thiên Hồng cười nhạt nói :
– Tiểu đệ nào trách gì thư thư, có trách là trách tỳ vị tiểu đệ không tốt, hoặc trách không quen uống dược tửu mà thôi!
Ngọc Đỉnh phu nhân nghe vậy hoa dung biến sắc, giằng lấy chén rượu trước mắt Hoa Thiên Hồng soi dưới ánh đèn xem, chợt day mặt đanh mắt nhìn trừng trừng vào mặt Phương Tử Ngọc.
Phương Tử Ngọc mặt không còn chút sắc máu, quỳ thụp xuống đất cúi đầu run giọng nói :
– Tiểu tỳ…
Ngọc Đỉnh phu nhân mắt lộ sát cơ, nghiến răng vung tay đánh ra một chưởng.
Nhưng Hoa Thiên Hồng kịp chộp cổ tay bà ta lại cười nói :
– Chỉ là chuyện nhỏ, thư thư không lẽ muốn mang tiếng giết người bịt miệng?
Ngọc Đỉnh phu nhân giận thét lớn :
– Tiện đồ! Ngươi làm nhục mặt ta!
Hoa Thiên Hồng khi ấy nhìn Phương Tử Ngọc đầu cúi thấp nước mắt lưng tròng trông thật tội nghiệp thì trong lòng thầm nghĩ: “Nếu nói cô ta manh tâm hại mình thì không có cớ gì lại tức giận đến thế, nhưng nói vô tâm hại mình thì thực là chuyện khó tin!”
Ngọc Đỉnh phu nhân cố giằng tay ra nhưng không thoát khỏi bàn tay của chàng, nhìn Phương Tử Ngọc giọng còn đầy tức hận nói :
– Chuyện đã thế nói nhiều cũng bằng thừa, ta tha mạng cho ngươi lần này, nhưng ngươi nên tự chặt đôi bàn tay ngươi đi!
Phương Tử Ngọc nghe đến đó thì nước mắt chảy dài nói :
– Tiểu tỳ biết sai, đội ân phu nhân tha mạng chết!
Nói rồi đặt bình rượu xuống bàn, thuận tay lôi từ trong người ra một ngọn chủy thủ đoản đao nửa lời chẳng nói, nhằm bàn tay trái của mình rạch xuống.
Hoa Thiên Hồng mắt vừa nhìn thấy thanh Thất Chủy đoản đao sáng loáng trong tay Phương Tử Ngọc biết ngay là một thanh bảo đao, đồng thời trông nó rất quen tợ hồ như chàng đã nhìn thấy qua ở đâu.
Bất giác buột miệng la lớn lên :
– Ngừng tay!
Nói rồi chàng chộp đoạt lấy thanh đoản đao, Ngọc Đỉnh phu nhân nhìn chàng tức giận nói :
– Ngươi còn định thế nào, hay là tự thân ngu thư ta chết mới khiến ngươi tin?
Hoa Thiên Hồng lắc đầu cười nói :
– Tiểu đệ hoàn toàn không oán trách gì thư thư!
Vừa nói ánh mắt chàng vừa nhìn lên thanh Thất Chủy đoản đao, bất chợt nhớ ra đêm ấy trong Lạc Hà sơn trang, nữ nhân kia dụng thanh đoản đao thích sát Nhậm Bằng chính là thanh đao này!
Chàng giật mình thầm nghĩ: “Quái! Phương Tử Ngọc trước mắt rõ ràng không phải là Phương Tử Ngọc giả mạo đêm ấy, nhưng sao thanh đoản đao này lại nằm trong người cô ta?!”
Chàng nghĩ rất nhanh trong đầu, có ý thử xem võ công của Phương Tử Ngọc như thế nào, nhưng hiềm một nỗi lúc bấy giờ tại trường khá nhiều người thực không tiện.
Chợt nghe Phương Tử Ngọc ấp úng lên tiếng giãi bày :
– Phu nhân nói công tử người bách độc bất xâm, tiểu tỳ trong lòng không tin nên mới định thử…
Hoa Thiên Hồng cười phá lên nói :
– Thử thì cũng không việc gì, thế nhưng khí vị nồng hậu quá đã hại tỳ vị khiến ta muốn nôn thóc ra đấy!
Nói rồi trả thanh đoản đao lại tránh để người khác hồ nghi, đoạn nắm chiếc bình rượu lên mở nắp xem cười nói :
– Tiểu đệ xin thư thư tha cho cô ta lần này!
Ngọc Đỉnh phu nhân chừng như đối với chàng có một ưu ái đặc biệt, nên nghe là thuận lòng ngay, nhìn Phương Tử Ngọc lạnh giọng nói :
– Còn không nhanh đa tạ công tử, tội ngươi ta tạm thời gác lại đó, còn một lần nữa thì chẳng tha!
Phương Tử Ngọc vội vàng khép người thi lễ Hoa Thiên Hồng nói :
– Đa tạ công tử!
– Thôi đi!
Rồi mắt cứ nhìn chăm vào hồ rượu, nhưng một hồi vẫn không sao nhìn ra chút khác thường nào trong đó. Lúc này có vị tỳ nữ khác mang đổi chiếc chén mới cho chàng, chàng tự rót ra một chén uống thì vị ngọt đượm không còn chát đắng như vừa rồi.
Ngọc Đỉnh phu nhân nhìn chàng giọng nổi sân :
– Í! Ngốc tử, vấn đề không phải ở trong bình rượu!
Hoa Thiên Hồng nhún vai gượng nhìn Phương Tử Ngọc nói :
– Thi thủ thế nào, thử làm lại tại hạ xem được chăng?
Phương Tử Ngọc mặt ửng đỏ lên, tay nắm bình rượu tay nắm chén rót vào một ít, Hoa Thiên Hồng cố quan sát mới nhận ra chính khi rượu rót vào thì móng tay trái chạm nhẹ vào miệng chén, bất giác cười phá lên nói :
– Thì ra vấn đề chính là ở chiếc móng tay!
Phương Tử Ngọc gật đầu lại lí nhí trong miệng nói tiếp :
– Tỳ nữ vừa rồi dụng không phải độc dược.
Hoa Thiên Hồng nhíu mày hỏi :
– Thế là loại gì?
– Chỉ là…
Cô ta ấp úng chưa hết câu, bỗng nghe Thanh Hư Tử cười phá lên ha ha nói :
– Hoa thiếu hiệp chớ nên quá đa nghi, phu nhân ưu ái thiếu hiệp tình như thủ túc, Tử Ngọc khi nào dám làm hại đến tính mạng Hoa thiếu hiệp.
Hoa Thiên Hồng nghe vậy thấy cũng không nên nói đến chuyện đó nữa, khi ấy nhìn Ngũ Âm chân nhân nói :
– Chân nhân chủ trì Thượng đàn, lần này viễn hành đến Tào Châu ắt có công sai?
Ngũ Âm chân nhân vuốt râu cười nói :
– Trong thiên hạ duy nhất một mình Hoa thiếu hiệp là người tận mắt nhìn thấy hung thủ thích sát Nhậm Bằng. Hôm ấy Hoa huynh bị bức bách mà phục “Đan Hỏa Độc Liên”, Nhậm Huyền chỉ nghĩ Hoa huynh đã chết, manh mối duy nhất xem như không còn, do vậy mà mặc dù hắn phí tận tâm lực vẫn không lần ra được hung thủ. Nhưng lần này bỗng nghe Hoa huynh chết đi sống lại, nhất định hắn sẽ đến Tào Châu tìm Hoa huynh.
Hoa Thiên Hồng gật đầu nói :
– Lời chân nhân nói hoàn toàn đúng, thế nhưng không biết chuyện này với chuyện chân nhân đến đây có liên quan gì với nhau chăng?
– Nhậm Huyền duy chỉ có độc nhất một người con, cho nên chuyện này không thể đơn giản được, nếu như hung thủ không phải là người thuộc Bang hay Giáo thì không sao, nhưng nếu quả thực thuộc người của Bang hoặc Giáo thì khó tránh khỏi toàn giang hồ dậy sóng huyết kiếp trường lưu!
Ngọc Đỉnh phu nhân cười tiếp lời lão ta nói :
– Cho nên không chỉ Thông Thiên giáo chú ý đến chuyện này mà Thần Kỳ bang cũng ngầm theo dõi, đương nhiên toàn bộ tập trung vào Hoa đệ, chỉ một lời của Hoa đệ thôi thì mọi chuyện sẽ lập tức diễn ra!
Hoa Thiên Hồng nhíu mày nói :
– Chuyện không đủ chứng cứ, làm sao chỉ bằng một lời của tại hạ đủ khiến Nhậm Huyền tin tưởng?
Ngũ Âm chân nhân nói :
– Đương nhiên! Tuy chỉ là một câu, nhưng còn xem cách nói như thế nào, thuận nước đẩy thuyền hay di hoa tiếp mộc, nhất nhất chỉ tại một lời nói của Hoa thiếu hiệp đấy!
Hoa Thiên Hồng nghe thì cười thầm nghĩ ngay: “Rõ ràng trong lời này lão định dụ ta di họa Giang Đông, đem chuyện đổ lên đầu Thần Kỳ bang. Ài! Thế nhưng nữ nhân kia quả thực lại có dung mạo rất giống Bạch Quân Nghi, chuyện này mới khó hiểu vô cùng”.
Chợt nghe Thanh Hư Tử lên tiếng hỏi :
– Hoa huynh đệ, chiêu chưởng pháp siêu tuyệt bằng tay trái của Hoa huynh quả thực là do Hàn Đàm Quái Tẩu Chu Nhất Cuồng truyền thụ sao?
Hoa Thiên Hồng gật đầu đáp :
– Chu Nhất Cuồng bị giam khốn trong Tổng đàn Thần Kỳ bang, chiêu Khốn Thú Đẩu Công chính là tại hạ mượn dùng từ lão ta!
Ngọc Đỉnh phu nhân nghe vật trố mắt nhìn chàng ngạc nhiên hỏi :
– Mượn là thế nào?
– Chu Nhất Cuồng vốn muốn giết Bạch Quân Nghi, cho nên giao ước khi tiểu đệ làm xong chuyện rồi thì tự chặt bỏ tay trái, xem như đã trả lại chiêu chưởng pháp đó cho lão ta. Nhưng lão ta vốn tâm tư lương ý, vừa muốn tiểu đệ giết Bạch Quân Nghi lại vừa muốn tiểu đệ tìm được thanh Kim kiếm để giúp lão ta thoát giam khốn!
Ngọc Đỉnh phu nhân cười nhạt nói :
– Hoang đường, giết Bạch Quân Nghi thì được, nhưng chuyện chặt tay trả chiêu chưởng xưa nay thực chưa từng có quy luật nào như vậy!
Hoa Thiên Hồng nói :
– Nói sao tới cũng nhất định tìm được thanh Kim kiếm để cứu lão ta thoát giam khốn mới xem như trả ơn lão ta, đến như chuyện võ công của Hướng Đông Lai chủ nhân thanh Kim kiếm thì tiểu đệ vốn không có ý dòm ngó đến!
Ngọc Đỉnh phu nhân nhướn đôi mày liễu nhìn chàng hỏi :
– Ngươi cũng biết chuyện Hướng Đông Lai?
– Vâng, cũng chính do Chu Nhất Cuồng kể lại.
Ngũ Âm chân nhân bỗng nâng chén rượu lên nhìn chàng trịnh trọng nói :
– Hoa huynh đệ, xin uống cạn chén rượu kính này, bần đạo có mấy lời muốn nói.
Hoa Thiên Hồng vốn đã phục “Đan Hỏa Độc Liên” cho nên tất cả những loại độc dược khác uống vào bụng chỉ tợ như đá rơi đáy giếng, bởi vậy rượu căn bản cũng không thể nào làm cho chàng say nổi, khi ấy nâng chén lên uống cạn nói ngay :
– Chân nhân có gì chỉ giáo?
Ngũ Âm chân nhân nói :
– Bang, Hội cả hai thế lực tung hoành thiên hạ, cát cứ bạo ngược, bức hại trung lương, tội ác không kể hết. Ngước lại bổn giáo ngày đêm nhang khói phụng thờ thánh tiên, dưỡng dắt giáo đồ tránh ác hành thiên, thực không thể tịnh luận với Bang hay Hội.
Hoa Thiên Hồng ngầm gật đầu nghĩ: “Con người này thực có tài khẩu biện, Thông Thiên giáo rõ ràng cũng là tà giáo, vậy mà nghe lão ta tuyên dương lánh ác hành thiện thực nực cười”.
Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng bên ngoài giữ bình thường nói :
– Thần Kỳ bang và Phong Vân hội đều là những tổ chức to lớn thâm căn cố đế, cho nên nếu nghĩ đến chuyện nhổ cỏ tận gốc thì quyết không phải là chuyện đơn giản.
Ngũ Âm chân nhân gật đầu nói :
– Hoa huynh đệ nói quả không sai, Nhưng mọi chuyện đều có cách của nó, như đập rắn đập đầu, chỉ cần trừ khử được nhân vật đứng đầu thì cả tổ chức ấy như phong khởi vân tán.
Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ: “Đây chính là điều ta cầu chẳng được, có điều võ công và bản lĩnh không thể nghĩ là có được, nhân vật đứng đầu võ công phi phàm, làm sao ta trừ khử được chứ?”
Chàng xuất đạo giang hồ tuy chưa được bao lâu, thế nhưng chịu không biết bao nhiêu kiếp nạn thập tử nhất sinh, bỏi vậy kinh nghiệm đối phó đã nhiều, lúc ấy thuận miệng đáp :
– Thần Kỳ bang và Phong Vân hội đều là tiềm long phục hổ, cao thủ như vân tập, hợp mà không tạp, trên dưới nhất thể, làm sao dễ dàng trừ khử được nhân vật đứng đầu!
– Hoa huynh đệ nghĩ thực thấu đáo, thực khiến bần đạo bội phục.
Nói đến đó lão ngừng lời đưa mắt nhìn mọi người quanh bàn một vòng rồi nói tiếp :
– Không giấu gì Hoa huynh mà nói, nếu như chỉ đối phó với Thần Kỳ bang hoặc một mình Phong Vân hội thì Thông Thiên giáo có thể đã đỉnh danh thiên hạ từ lâu rồi.
– Nói như vậy Thông Thiên giáo thắng một phương thì hữu dư, địch song phương thì bất cập?
Ngũ Âm chân nhân xoa tay vào nhau cười cười nói :
– Chính là như vậy, nếu như được song phương tương tranh, một bên thế lực sẽ suy yếu, lúc ấy Thông Thiên giáo phát động thì chẳng khó khăn gì tiêu diệt cả hai!
Hoa Thiên Hồng cười thầm nghĩ: “Lời này thực cuồng, Thần Kỳ bang và Phong Vân hội lực lưỡng chẳng phải tầm thường, đến như Thông Thiên giáo thế lực bao lăm mà khoa ngôn cuồng ngữ?”
Chợt nghe Thanh Hư Tử cười nói tiếp :
– Hoa huynh đệ thiếu niên khí tráng, nếu như thừa gió phất cờ, mưu đồ đại sự thì nào lo không kế được nghiệp lớn của lệnh tôn dương danh tứ hải.
Hoa Thiên Hồng không nói gì ngước mắt nhìn Ngọc Đỉnh phu nhân tợ hồ như nhất thời không có chủ ý.
Ngọc Đỉnh phu nhân ướm mắt nhìn chàng cười nói :
– Ta từng nghe nói Bạch Quân Nghi nhiều lần lăng nhục ngươi, Bạch Tiêu Thiên thì dụng đến “Tỏa Hồn độc châm” đính trên người ngươi, nam nhi đại trượng phu thà chết không chịu nhục, nếu không báo thù này thử hỏi sống còn gì thú vị?
Bà ta hơi ngừng lời lại, hoa dung trở nên nghiêm túc nói tiếp :
– Bang, Hội đều không phải là hạng lương thiện, nếu như có thể khiêu khích song phương tàn sát nhau thì ngươi chẳng có gì phải thẹn hoặc đến như Thông Thiên giáo khoanh tay xem hổ đấu, thâu lợi ngư ông thì với Hoa tiểu đệ cũng chẳng hại gì!
Hoa Thiên Hồng thấy đối phương đã thẳng thắn ra mặt, biết lúc này nếu như mình cự tuyệt thì chúng sẽ phản mặt thành cừu, đến lúc ấy ba mặt thụ địch thì càng vô cùng ứng phó. Vả lại chuyện thế nào với chàng cũng chẳng có hại, trước mắt cứ tạm thời đáp ứng rồi sau này tùy cơ ứng biến.
Trong lòng đã quyết, khi ấy làm như còn trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên đẩy chén rượu đứng lên cười ha hả nói :
– Thư thư đối đãi với tiểu đệ không tệ, thì ra mục đích cũng chỉ có thể tiểu đệ nếu như không hợp tác chẳng hóa ra là kẻ chẳng thức thời chẳng biết lợi hại, huống gì chuyện ấy là đắc tội lớn với thư thư!
Nói rồi cười lớn hơn, chấp tay cúi người vái dài rồi định bước đi.
Ngọc Đỉnh phu nhân nhíu mày la lên :
– Ngươi làm gì thế?
– Ha ha… thịt no rượu đủ, tiểu đệ xin cáo từ!
– Ngốc tử, chuyện quan trọng nhất còn chưa bàn xong…
Hoa Thiên Hồng lắc đầu rồi nghiêm túc nói :
– Nói thế là đủ, chuyện này cần tế nhị lấy lòng hiểu nhau, có cần phải đốt trầm trích huyết ăn thề!
Rồi chàng xá dài hai lão đạo sĩ :
– Nhị vị chân nhân, tại hạ cáo biệt!
Ngũ Âm chân nhân và Thanh Hư Tử vốn còn định dùng lời lưu khách, nhưng thấy chàng quyết ý đi nên khó giữ lại nổi. Khi ấy cả hai đều đứng lên tiễn chân chàng xuống lầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!