Hào Môn Nhất Kiếm
Chương 39: Miêu nữ dụng độc
Đoàn người đến gần hơn, Hoa phu nhân chú mục nhìn rồi nói :
– Trong đoàn có Hoa Vân, tất là đồng đạo võ lâm.
Triệu Tam Cô nhìn kỹ, bấy giờ mới nhận ra Hoa Vân đi đầu, sau đó còn mười mấy người, nam có, nữ có, trẻ già bất nhất.
Qua một lúc, đoàn người đã đến bờ đối ngạn.
Chỉ thấy Hoa Vân lưng đeo một giỏ mây lớn, đi sau một vị sư đầu đà bận tăng bào trắng, râu tóc bạc xóa, tay cầm Thiết Nha sản, chính là Từ Vân đại sư.
Tiếp đó là một trung niên nhân cụt tay, lưng đeo trường kiếm, đó là Thương Tu Khách.
Trong đoàn còn có Kim Sa Chưởng Tần Bách Xuyên, nhi tử là Tần Ngọc Long.
Ngoài ra còn có ba thiếu nữ ăn vận theo lối người Miêu, sau đó là một huyền y thiếu nữ.
Đi cuối cùng là một đôi phu phụ trong Tống thị tam hổ và Vong Mệnh Hổ Tống Liêu và Vô Nha Hổ Tống lão bà.
Ba vị Miêu nữ cười nói lảnh lót, trong khi đó huyền y thiếu nữ đi sau lại có vẻ ưu tư lạ thường.
Phút chốc đoàn người đã lên đến thạch lương, mười mấy cặp mắt nhìn vào cổ động.
Hoa phu nhân đứng dậy bước ra đón.
Bà đã được Hoa Thiên Hồng kể rõ lai lịch từng người, trong đó phân nửa đã là bằng hữu ngày xưa, nửa còn lại là đồng đạo kết giao với Hoa Thiên Hồng sau này.
Hoa phu nhân nghĩ rằng mọi người đều biết rõ cuộc huyết chiến tử vong sắp xảy ra vậy mà còn đến gánh chia hoạn nạn, trong lòng vô cùng cảm động.
Bà ta vẫy tay cười nói :
– Đại sư, Thương Tu huynh, Tần huynh…
Từ Vân đại sư đáp thay cho cả bọn :
– Phu nhân khỏe chứ! Thái Sơn còn vững, bọn cô hồn vô chủ ta có thể yên tâm rồi.
Chợt ba vị Miêu nữ đồng thanh kêu lên :
– Tiểu Hoa.
Triệu Tam Cô càu nhàu :
– Tên tiểu quỷ này đi đâu cũng lưu tình, sao lắm bằng hữu thế?
Hoa phu nhân mỉm cười :
– Tiểu nhi đang mệt, không thể ra nghênh đón…
Quần hiệp nghe nói Hoa Thiên Hồng “đang mệt” chợt bước nhanh hơn, giây lát sau đã đến trước động.
Ba vị Miêu nữ bản tính hồn nhiên không đa lễ như người Hán, thấy Hoa Thiên Hồng nằm thiêm thiếp liền đến ngồi vây quanh, người xoa đầu, người sờ mạch, lại có một cô mở cúc áo xem thương thế trên ngực chàng.
Người một tiếng, kẻ một câu lao xao nhặng nhị cả lên.
Từ Vân đại sư không biết tiếng Miêu, lo lắng hỏi :
– Phu nhân, hiền diệt thế nào rồi?
– Thương thế của nó nguyên không nhẹ, may có một cành Thiên niên Linh chi vừa cho uống xong, bây giờ nó đang ngủ.
Từ Vân đại sư cả mừng nói :
– Thiên niên Linh chi là vật bách thế khó gặp. Được Linh chi ấy đủ thấy phúc dày.
Rồi bước qua xem tình trạng của Hoa Thiên Hồng.
Hoa phu nhân chắp tay nhìn Thương Tu Khách và Tần Bách Xuyên nói :
– Tiểu nhi khờ dại hay sinh sự làm phiền hai vị nhiều, xin bỏ qua cho…
Tần Bách Xuyên xua tay cười nói :
– Phu nhân chớ nên khách khí. Người có chí khí chẳng lo phải niên cao. Toàn gia lão hủ được Tinh nhi chiếu cố nhiều, nay giao tình không thua cốt nhục, chưa nghĩ đến lời nói cảm tạ nữa.
Rồi quay lại nói to :
– Ngọc Long, Phụng nhi. Mau đến bái kiến Triệu lão tiền bối và Hoa phu nhân.
Tần Ngọc Phụng và huyền y thiếu nữ liền đến trước mặt Triệu Tam Cô và Hoa phu nhân thi lễ.
Triệu Tam Cô chăm chú nhìn huyền y thiếu nữ, nghĩ thầm: “Nha đầu này đoan chính văn nhã, chính là vợ hiền dâu thảo khó cầu. Bạch Quân Nghi trừ mỹ sắc ra, không có điểm nào có thể sánh với nha đầu này được”.
Hoa phu nhân tuy cũng để ý đến Tần Ngọc Phụng, nhưng trước mắt còn nhiều việc đáng lo hơn, sự tồn vong đang kề cận nên không muốn tính chuyện xa xôi, cười nói :
– Lệnh sư chuyên tâm hành thiện, không can dự vào chuyện ân oán giang hồ. Cô nương chuyến này đến đây có được lệnh sư cho phép không?
Tần Ngọc Phụng cung kính trả lời :
– Gia sư vốn từ lâu kính trọng phu nhân, lần này cho Phụng nhi và ba vị sư tỷ đến đây, một là do ba vị sư tỷ khẩn cầu, hai là ưu ái Hoa thế huynh nên quan tâm đến chuyện Đan Hỏa Độc Liên trong người chàng muốn biết ra sao, ba là muốn các vị sư tỷ trợ giúp phu nhân.
Hoa phu nhân cảm kích nói :
– Võ lâm Trung Nguyên vẫn cho lệnh sư bàng quan thế sự, ai biết lệnh sư lại có lòng khoan hòa từ bi đến thế.
Tần Bách Xuyên nhìn sang ba vị Miêu nữ xúm quanh Hoa Thiên Hồng cười nói :
– Ba vị cô nương kia là Miêu Lĩnh tam tiên, xem thì còn trẻ, nhưng võ công không phải tầm thường thủ đoạn dụng độc lại xuất thần nhập hóa. Hai ngày trước đã từng làm mấy tên cao thủ Thông Thiên giáo kinh hồn tám đởm, chắc đến nay vẫn còn run run.
Nói đến đó bỗng thích chí cười to.
Triệu Tam Cô cười khùng khục một tràng, xong mới hỏi :
– Tần Uyển Phụng theo Cửu Độc Tiên Cơ đã được một năm, bản lĩnh dụng độc tất cũng không kém?
Tần Uyển Phụng lắc đầu đáp :
– Phụng nhi chưa học dụng độc.
Hoa phu nhân gật đầu :
– Đệ tử mới nhập môn, trước tiên nên học võ công là tốt…
Tần Uyển Phụng đỏ mặt cúi đầu khẽ đáp :
– Phụng nhi cũng chưa học võ công…
Tần Bách Xuyên cười hô hố nói :
– Nha đầu này chuyên học dược liệu, tương lai có thể là Giải Độc đại sư mất.
Tần Uyển Phụng nghe cha nhạo lại càng thẹn, đỏ mặt đến tận mang tai, đầu cúi thấp mãi xuống.
Hoa phu nhân nghĩ thầm: “Đan Hỏa Độc Liên hiện chưa ai giải được. Tần Uyển Phụng không màng võ công, chuyên nghiên cứu dược liệu đương nhiên là vì Tinh nhi. Tình ý đó thật đáng cảm động”.
Ý nghĩ chợt quay về hiện tại, nói :
– Thông Thiên giáo chủ Thiên Ất Tử vừa đến đây, nói rằng chúng vừa bắt giữ Bành Bái và Tống Lãng, đến thương lượng lấy giải độc đổi người, Phụng nhi hãy đến cầu ba vị sư tỷ xin giải dược để sớm mang họ về.
Tần Uyển Phụng “dạ” một tiếng rồi đến gặp Miêu Lĩnh tam tiên.
Bấy giờ Lê Hoa Tiên Tử quỳ xuống trước Hoa Thiên Hồng gọi :
– Phụng nhi mau đến xem có phải tiểu Hoa đã phục Linh chi tiên dược rồi không?
Hoa Thiên Hồng vẫn ngủ say. Miêu Lĩnh tam tiên xoay trở thế nào chàng cũng không hay biết.
Tần Uyển Phụng quỳ xuống xem mạch, sau đó lại xem đầu lưỡi và móng tay rồi trầm ngâm nói :
– Mạch tượng bình thường, thực khí thông sướng… không có triệu chứng trúng độc.
Liên Hoa Tiên Tử nói :
– Cái đó ta cũng biết. Nhưng vì sao gã ngủ say không tỉnh?
– Chắc rằng do dược lực.
– Ngươi có tin chắc không? Có thể tiểu Hoa đã bị lừa, uống phải một thứ lá gì bậy bạ nào đó?
Tần Uyển Phụng nghe vậy biến sắc, lúng túng nói :
– Để Phụng nhi đi hỏi phu nhân…
Lan Hoa Tiên Tử chợt cười vang nói :
– Phụng nhi đừng sợ. Chúng ta trêu ngươi đó. Trong túi tiểu Hoa vẫn còn Linh chi, đúng là thứ tiên dược đó không sai đâu.
Lê Hoa Tiên Tử và Tường Vi Tiên Tử cùng cười lên khanh khách :
– Phụng nhi học dược liệu gì thế chứ? Chỉ sợ không lĩnh hội nổi y bát của sư phụ đâu.
Tần Uyển Phụng đỏ mặt nói :
– Phụng nhi mới học được một năm, nên chưa biết được nhiều mà…
Chợt thấy Hoa phu nhân và mấy vị tiền bối đến liền nói với ba vị sư tỷ về yêu cầu của phu nhân.
Lan Hoa Tiên Tử nghe xong lấy một chiếc bình nhỏ dốc một ít thuốc bột gói vào giấy cẩn thận trao cho Tần Uyển Phụng. Nàng liền chuyển sang cho Hoa phu nhân.
Sau khi thảo luận, Vong Mệnh Hổ Tống Liêu và Hoa Vân được cử đi đem giải dược đổi Bành Bái và Tống Lãng về.
Từ Vân đại sư báo tin với Hoa phu nhân rằng những nhân vật trong bạch đạo còn sống sót ở Bắc Minh hội năm xưa đang ẩn dật trên giang hồ nghe tin sắp tổ chức Tế Vong đàn đang tiến về đây, trong đó có Tiêu Dao Tiên Chu Đồng và một số nhân vật khác.
Hoa phu nhân lặng đi hồi lâu, lòng đầy cảm kích.
Một nhân vật đó không tiếc mạng sống của mình, vì chính khí võ lâm, vì công nghĩa tư cừu mà quyết không đội trời chung với quần tà hắc đạo.
Mỗi người đều biết rõ mười năm nay đạo tiêu ma trưởng. Những anh kiệt võ lâm chỉ còn lưa thưa mấy người, luôn luôn bị quần tà vây diệt nên thế lực ngày càng giảm.
Trong khi đó thanh thế quần tà hắc đạo ngày càng mạnh, đặc biệt là Giang hồ Tam đại.
Phía hiệp nghĩa chỉ là tàn binh bại tướng, so với năm xưa còn kém xa, không phải là đối thủ của quần tà.
Trong trận chiến đẫm máu sắp xảy ra, tiền đồ hết sức ảm đạm, hy vọng sống sót hầu như không còn. Điều này bất cứ ai cũng tiên liệu đến rồi.
Chỉ có một hy vọng nhỏ là trong Thông Thiên giáo có vị Ngọc Đỉnh phu nhân Hướng Hoa có tiềm phục, đó là nhi nữ của Nhất Kiếm Cái Thế Hướng Đông Lai ngày xưa.
Vị Ngọc Đỉnh phu nhân đó đã giết nhi tử của Phong Vân hội chủ Nhậm Huyền, không biết nắm được tiềm lực bao nhiêu, tuy chỉ là hy vọng mong manh nhưng cũng là quần hiệp thêm phần phấn kích.
Gần tối, Hoa Vân, Bành Bái, Tống Lãng và Tống Liêu trở về, còn mang theo mấy túi lương khô lớn.
Ăn tối xong, Hoa phu nhân bảo Hoa Vân :
– Ngươi sẽ nghỉ ở ngay đầu thạch lương. Kể tử này về sau chúng ta cần đủ lương thực, bảo tồn thế lực ít ra là trong bốn năm ngày. Nếu phát hiện địch tích thì phải cảnh báo ngay.
Hoa Vân cúi người lĩnh mệnh.
Chợt Lan Hoa Tiên Tử cười nói :
– Hoa phu nhân, nếu phải thức canh suốt đêm thì lao lụy quá. Hay để chúng tôi thi thố chút bản lính bố trí tiềm phục, tránh một người khỏi phải tốn sức…
Hoa phu nhân gật đầu, cười nói :
– Phải, cô nương là đại đệ tử của Cửu Độc Tiên Cơ, danh sư xuất cao đồ, tất vô cùng lợi hại. Vậy dám nhờ cô nương thi triển tuyệt nghệ, chúng tôi cũng được khai nhãn giới.
Miêu Lĩnh tam tiên vô cùng phấn chấn cùng đứng lên đi về phía thạch lương cách đó chừng mười trượng.
Chúng nhân nổi tính hiếu kỳ cùng theo sau, chỉ còn Tần Uyển Phụng và Tống thị tam hổ ở bên Hoa Thiên Hồng.
Chỗ này nằm chính giữa hai mỏm núi cao, phía dưới là khe sâu trăm trượng vô cùng hiểm trở, thạch lương giống như một thanh xà bằng đá của thiên nhiên tạo dựng bắc qua hai mỏm núi đó, là độc đạo duy nhất nối liền hai đỉnh núi hiểm trở.
Thạch lương chỉ rộng chừng một thước, đi trên đó nhìn xuống khe sâu thẳm bên dưới không khỏi rợn người.
Miêu Lĩnh tam tiên đưa mắt lượng định địa thế bước lên thạch lương.
Chúng nhân đứng lên đỉnh núi nhìn sang.
Miêu Lĩnh tam tiên mỗi người chọn một địa điểm.
Lan Hoa Tiên Tử ở ngay bên này cách chúng nhân chừng ba trượng, Lê Hoa Tiên Tử thì đứng ngay giữa thạch lương, còn Tường Vi Tiên Tử đến phía dốc đối ngạn chỗ mút thạch lương phía bên kia, cạnh một đống đá.
Người nào muốn sang, bước lên thạch lương tất phải đặt chân lên đống đá đó.
Từ Vân đại sư thấy vậy vuốt râu cười nói :
– Chọn địa thế như vậy thật là lợi hại.
Chợt Tường Vi Tiên Tử gọi to :
– Đại sư tỷ, nhị sư tỷ, chuẩn bị xong cả rồi chứ?
Nhị sư tỷ Lê Hoa Tiên Tử đứng giữa thạch lương trả lời :
– Xong.
Rồi vung tay.
Cả ba người phi thân trở lại sườn dốc nhẹ nhàng như ba cánh én.
Chúng nhân ngơ ngác nhìn nhau. Ai nấy đều ngạc nhiên tự hỏi rằng sao mình không thấy Miêu Lĩnh tam tiên động tay động chân gì mà sao đã bố trí xong độc trận?
Lê Hoa Tiên Tử nhoẻn miệng cười nói :
– Chỉ là chút thủ thuật nhỏ, xin phu nhân chớ cười.
Hoa phu nhân nghĩ thầm: “Ta từng trải giang hồ không ít, nhưng phải nhận rằng thủ pháp của những vị cô nương này quả là cao minh”.
Chợt nghe Triệu Tam Cô hỏi :
– Lão bà ta thấy các ngươi có bố trí gì đâu? Nếu có người xông qua thạch lương thì sao?
Tường Vi Tiên Tử cười khanh khách trả lời :
– Trên đống đá cuối thạch lương tôi đã dùng một thủ thuật nhỏ. Dù người có công lực cao thâm đến đâu, chỉ cần giẫm chân lên đống đá đó cũng ngã xuống ngay.
Triệu Tam Cô hoảng kinh nói :
– Nếu có người ngã xuống vực sâu trăm trượng kia, chẳng là tan xương nát thịt hay sao?
Tường Vi Tiên Tử lắc đầu :
– Không phải hoàn toàn như thế. Nếu những người có võ công thâm hậu, hoặc cảnh giác trước thì có thể vượt qua được quan này. Nhưng hôm nay gió to quá, công hiệu giảm nhiều. Ngày mai cần bố trí lại.
Triệu Tam Cô hỏi :
– Thế còn nhị cô nương?
Lê Hoa Tiên Tử cười đáp :
– Chỉ những cao thủ cao cường nhất đương đại mới mong qua được quan này. Có thể ngưng bế hô hấp một lúc thì có thể qua được quan thứ nhất, nhưng đến quan này thì không được.
Hoa phu nhân hỏi :
– Vậy còn Lan Hoa Tiên Tử?
Lan Hoa Tiên Tử trả lời :
– Bố trí quan này là Cửu Độc tán, đó là một độc chất độc bộ võ lâm, ngay cả gia sư cũng chỉ bất đắc dĩ mới cho một ít. Độc vật này chỉ do gia sư luyện nên, theo lão nhân gia nói thì không có giải dược.
Hoa phu nhân trầm ngâm nói :
– Nếu vậy thì độc vật này vô cùng lợi hại. Nhưng lại sợ rằng lỡ ra có đồng đạo võ lâm đến đây vô tình giẫm phải…
Lan Hoa Tiên Tử lo lắng hỏi :
– Vậy thì làm thế nào? Hay nên thu lại?
Triệu Tam Cô nói to :
– Chẳng cần đâu. Thà chết một vài người trong đồng đạo, cứ để diệt sạch bọn tặc nhân kia đã.
Mọi người nghe vậy đều cười vang.
Hoa Vân nói :
– Để lão nô qua bên kia thạch lương thủ giữ. Nếu có đồng đạo sẽ dẫn sang đây.
Hoa phu nhân gật đầu :
– Đêm nay đành phải tạm như thế vậy. Ngày mai chúng ta sẽ tìm cách thông báo cho đồng đạo biết. Ngươi có nhớ nơi bố trí không?
Lan Hoa Tiên Tử nói :
– Cái đó không lo, để tôi chỉ cho.
Rồi đưa cho Hoa Vân một viên thuốc giải độc cho hai thứ độc của Tường Vi Tiên Tử và Lê Hoa Tiên Tử bố trí rồi dắt Hoa Vân đi tránh nơi mình đã rắc Cửu Độc tán.
Đêm đó trôi qua yên tĩnh không xảy ra biến cố nào.
Nhưng gần sáng Hoa phu nhân chợt phát hiện thấy phía bên kia thạch lương chợt xuất hiện hai bóng người.
Bà nghĩ bụng: “Không biết là đồng đạo hay địch nhân? Hoa Vân có phát hiện được chúng không?”
Phút chốc hai nhân ảnh đã đến gần thạch lương, nấp vào sau một phiến đá, điệu bộ có vẻ lén lút.
Chợt nghe Triệu Tam Cô phía sau thấp giọng :
– Chắc là tặc nhân rồi… Chúng ta chờ xem độc trận của Miêu Lĩnh tam tiên công hiệu như thế nào…
Thì ra bà ta cũng đã phát hiện ra hai người đó.
Chúng nhân phần lớn đã thức dậy, nghe Triệu Tam Cô nói thảy đều nhìn sang bên kia.
Lúc đó trời còn chưa sáng hẳn.
Lê Hoa Tiên Tử nhìn sang không thấy gì, hỏi :
– Hoa phu nhân, có địch nhân xuất hiện ư?
Hoa phu nhân gật đầu :
– Có hai tên vừa ẩn người sau phiến đá bên kia thạch lương đó.
Chợt thấy một nhân ảnh bước ra khỏi chỗ nấp bước tới thạch lương, dừng lại chốc lát nơi đống đá, nơi Tường Vi Tiên Tử bố trí quan thứ nhất.
Chợt thấy người đó rùng mình một cái rồi vội vàng quay lại, loạng choạng muốn ngã.
Chắc rằng hắn đã nhiễm phải độc tán.
Hoa Vân lập tức hiện ra quát to :
– Tặc tử ở đâu đến? Đứng lại ngay.
Rồi lão đưa thuốc giải lên miệng rồi đâm bổ đến đối phương.
Người kia nghe tiếng quát bất ngờ, hai chân chợt nhuyễn đi, lảo đảo ngã xuống.
Tiếng kêu kinh hoàng vang lên trong đêm tối nghe phải rợn người. Người kia ngã xuống vực thẳm trăm trượng, tiếng rú vẫn vang lên hồi lâu chưa dứt.
Nhân ảnh kia từ sau phiến đá rời khỏi chỗ nấp bỏ chạy vong mạng về phía sau.
Tiếng kêu làm Hoa Thiên Hồng tức tỉnh, mơ màng cất tiếng hỏi :
– Mẹ, chuyện gì thế?
Hoa phu nhân quay lại trả lời :
– Có một tên tiểu tặc rơi xuống vực.
Triệu Tam Cô vội hỏi :
– Tinh nhi thấy trong người có khó chịu không? Thử đề khí xem?
Hoa Thiên Hồng cười đáp :
– Đa tạ lão tiền bối quan tâm…
Đột nhiên phát hiện thấy xung quanh mình có rất nhiều người nam nữ lão ấu đủ cả, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, người tự nhiên tỉnh hẳn.
Chàng bật mình đứng dậy, không ngờ vút mình lên cao tới một trượng.
Từ Vân đại sư thấy vậy cười nói :
– Ngã Phật từ bi. Quả nhiên Hoa công tử bĩ cực thái lai, chuyển họa thành phúc.
Hoa Thiên Hồng không hiểu ý đại sư muốn nói gì, chắp tay kính cẩn thi lễ với mọi người.
Miêu Lĩnh tam tiên cũng cười khanh khách, vui vẻ nói :
– Tiểu Hoa hay thật. Khi nào chúng ta gặp ngươi cũng thấy ngươi ngủ.
Hoa Thiên Hồng cười hỏi :
– Tiên nương có khỏe không? Suốt năm không gặp, tiểu đệ rất nhớ lão nhân gia.
Lan Hoa Tiên Tử nói :
– Sư phụ quan hoài ngươi lắm, nếu không chẳng đã cho chúng ta đến đây đâu.
Lê Hoa Tiên Tử tiếp lời :
– Tiểu Hoa, Phụng nhi chỉ chuyên tâm nghiên cứu dược liệu chỉ mục đích chữa trị Độc liên cho ngươi, không ngờ ngươi gặp kỳ duyên mà bình an vô sự, thành ra bao nhiêu tâm lực của nó uổng phí quá.
Hoa Thiên Hồng nhìn Tần Uyển Phụng. Bốn mắt giao nhau khiến cả hai cùng thẹn đỏ mặt, nhưng chỉ một cái nhìn ngắn ngủi đó cũng đủ nói lên vạn ý tình.
Bấy giờ trời đã sáng rõ.
Hoa Thiền Hồng tránh ánh mắt Tần Uyển Phụng, nhìn sắc trời hỏi :
– Mẹ, hôm nay đã là ngày mấy rồi?
– Mười một rồi.
Hoa Thiên Hồng chợt trở nên lo lắng :
– Mẹ, chỉ còn ba ngày nữa là đến lễ Tế Vong đàn rồi. Chúng ta nên có kế hoạch gì…
Hoa phu nhân gật đầu :
– Mọi người vừa đến hôm qua, chờ ngươi tỉnh dậy rồi cùng bàn luôn thể.
Hoa Thiên Hồng đột nhiên nghiến răng nói :
– Quyết không thể để xảy ra Bắc Minh hội lần nữa.
Nghe nhắc đến Bắc Minh hội, mọi người chợt lặng đi.
Một lúc Từ Vân đại sư hỏi :
– Hoa công tử cho rằng Giang hồ Tam phái có thể liên thủ với nhau không?
Hoa Thiên Hồng đáp :
– Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Chúng tất sẽ liên minh.
– Bần đạo muốn nghe công tử lý giải.
– Vãn bối còn nhỏ, kiến thức thiển bạc sợ suy tính không chu đáo, mong các vị tiền bối chỉ dạy thêm cho. Tuy nhiên trong việc này vãn bối tin rằng đại sư và các vị tiền bối cũng đã rõ.
Hoa phu nhân nói :
– Ngươi vừa rồi tiếp xúc nhiều với Giang hồ Tam phái, cứ nói ra quan niệm của mình để các vị tiền bối cân nhắc.
Hoa Thiên Hồng suy nghĩ một lúc rồi nói :
– Giữa Giang hồ Tam phái vẫn tồn tại nhiều mâu thuẫn, trong đó quan trọng nhất là việc Nhậm Bằng bị giết, sau đó là thanh Kim kiếm. Vãn bối cho rằng lời Ngọc Đỉnh phu nhân không sai, còn một thanh Kim kiếm ở ngay trong thanh Bàn Long bảo kiếm của Thông Thiên giáo chủ.
– Nếu chuyện đó là thật thì chúng ta nên làm gì?
– Vãn bối cho rằng chúng ta sẽ tìm cách chứng minh chuyện này ngay Tế Vong đàn, lúc đó đương nhiên Thiên Ất Tử không thể chối cãi hành vi của mình, hai phái kia không thể liên minh với hắn nữa, rất có thể còn nảy sinh xung đột.
Từ Vân đại sư nói :
– Chẳng lẽ chỉ một thanh Kim kiếm nhỏ bé mà có uy lực đến thế?
Hoa Thiên Hồng đáp :
– Giang hồ truyền ngôn rằng Kim kiếm liên quan đến một pho võ công bí kíp. Người nào đoạt được bí kíp đó có thể luyện thành Nhất Kiếm Cái Thế như Hướng Đông Lai, có võ công thiên hạ vô địch…
(Mất trang 142, 143)
… mười năm, nếm đủ mọi đau khổ thiếu thốn, sống chẳng ra người. Chỉ cần Kim kiếm xuất hiện, tất lão sẽ liều mạng tranh đoạt.
Từ Vân đại sư thở dài :
– Đó là nhược điểm phổ biến của người đời. Hoa công tử lý giải như thế không sai.
Hoa Thiên Hồng nói tiếp :
– Bạch Tiêu Thiên giam Chu Nhất Cuồng mười năm vẫn chưa đạt được mục đích, đối với Kim kiếm nhất định chưa hết hy vọng. Hận mười năm sống như dã thú, Chu Nhất Cuồng quyết không bỏ qua cho Bạch Tiêu Thiên. Oán cừu phải báo, đó là lẽ thường trong giang hồ. Nếu quả thật Kim kiếm nằm trong tay Thiên Ất Tử, cho dù Thần Kỳ bang và Thông Thiên giáo đã có minh ước, Bạch Tiêu Thiên vẫn không dốc sức liều đấu với chúng ta vì còn lo bảo tồn lực lượng để cùng Thông Thiên giáo tranh đoạt Kim kiếm.
Thương Tu Khách gật đầu :
– Bọn tặc nhân thấy lợi quên nghĩa cũng là điều dễ hiểu.
Hoa Thiên Hồng nói tiếp :
– Ngoài ra nếu Nhậm Huyền thấy Kim kiếm xuất hiện ở Thông Thiên giáo tất nhận định Thiên Ất Tử là cừu nhân giết hại nhi tử của mình, sao có thể ngăn cản được hận thù? Khi đó nếu bang, hội, giáo vẫn cứ hợp lực liều mạng sống mái với chúng ta, thì đến nước đó chúng ta dù chết cũng chẳng còn chi hối tiếc nữa.
Triệu Tam Cô hỏi :
– Giả dụ Ngọc Đỉnh phu nhân hồ ngôn bất đạo, thanh Kim kiếm không có trong Bàn Long bảo kiếm của Thiên Ất Tử thì sao?
Lê Hoa Tiên Tử góp lời :
– Thiên niên Linh chi là vật chí bảo nghìn năm không thể mua. Nếu vào địa vị tôi, đã trao tiên dược ấy cho ai thì cũng sẵn sàng trao luôn tính mạng của mình, có đâu lại còn nói dối?
Tường Vi Tiên Tử gật đầu đồng tình :
– Đúng thế. Ngọc Đỉnh phu nhân chẳng có lý nào muốn hãm hại tiểu Hoa. Chuyện này rất nghiêm trọng, lẽ nào lại có thể khinh xuất mà hồ ngôn?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!