Hào Môn Nhất Kiếm
Chương 49: Châm ngòi phát nỏ
Tiếng nổ chính phát ra từ chiếc hộp bằng vàng, không hiểu chất nổ bên trong được kích thích thế nào mà hai lần kiếm đâm dao chém cũng không nổ, chỉ khi Chu Nhất Cuồng vận công bóp mạnh làm tác động vào bên trong mới phát nổ.
Sau tiếng nổ hồi lâu, khói bụi dần dần lắng lại, mọi người chú mục nhìn vào.
Cảnh tượng trước mắt làm ai nấy kinh hồn lạc phách.
Tấm thân tàn phế của Chu Nhất Cuồng hầu như không còn lại chút gì ngoài chiếc gậy sắt mà lão dùng làm công cụ di chuyển và một ít thịt xương cháy xém.
Ngoài Chu Nhất Cuồng, Thông Thiên giáo chủ Thiên Ất Tử đứng gần hơn cả, hai chân bị xét nát nằm lăn lộn trên mặt đất, không ngừng rú lên đau đớn.
Kế đến là Nhậm Huyền tay phải bị đứt gọn đến gần bả vai, ngực cũng bị thương mấy chỗ đang ôm lấy vết thương ngồi phịch xuống phong bế kinh mạch cầm máu.
Huyền Linh Tử ra lệnh cho Thanh Liên :
– Mau chặt cụt đôi chân cho Giáo chủ ngươi rồi đưa hắn vào đây!
Thanh Liên vâng mệnh chạy ra dùng tiểu kiếm cặt cụt đám thịt nhầy nhụa cho Thiên Ất Tử rồi đưa vào lều.
Bạch Tiêu Thiên đứng phía sau xa hơn cũng bị chấn động lùi lại mấy bước, tức giận nhìn Hướng Đông Lai nói :
– Thì ra họ Hướng ngươi đưa tạc đạn lừa người…
Hướng Đông Lai trầm tĩnh đáp :
– Các ngươi bị báo ứng như vậy là phải lắm. Ta chịu tàn phế mười mấy năm nay, cốt để nhìn thấy cuộc báo thù này, tiếc rằng chỉ riêng ngươi lọt lưới.
Bạch Tiêu Thiên nhảy tới một bước định phát chưởng, nhưng nghĩ lại cả Vô Lượng Thần Quân với Cửu Tý thần chưởng vẫn bị bốn tên đệ tử của Hướng Đông Lai hóa giả dễ dàng, bụng nghĩ thầm: “Sao ta lại không khích cho hai phái kia trả thù, để tọa quan sơn hổ đấu?”
Bấy giờ ba cao thủ của Phong Vân hội là Bát Bách Tu La Tra Thanh, Yến Sơn Nhất Quái cũng Chử Nguyên Cực đang định đưa Nhậm Huyền vào lều dưỡng thương.
Bạch Tiêu Thiên nhìn ba người nói :
– Nhậm huynh đã phong bế kinh mạch, tạm thời chưa việc gì, ba vị trước diệt tên họ Hướng này báo thù cho Nhậm huynh đã.
Ba cao thủ của Phong Vân hội có Yến Sơn Nhất Quái vốn là tên đại ma đầu từ lâu đã nổi danh trên giang hồ, còn Chử Nguyên Cực và Bát Bích Tu La Tra Thanh là Nhị đương gia và Tam đương gia, võ công cao cường, tính khí nóng nảy.
Nghe Bạch Tiêu Thiên nói vậy chẳng lẽ còn rút lui, liền xông đến trước chiếc xe đẩy.
Hướng Đông Lai biết không thể tránh được cuộc chiến đã lệnh cho bốn tên thủ hạ phòng bị.
Cả ba tên đồng thời hét lên :
– Hướng Đông Lai, nộp mạng đây!
Dứt lời chiêu cùng xuất.
Bốn tên tiểu đồng ở bốn góc chiếc xe đẩy cùng đưa tay lên, những thanh tiểu kiếm tỏa ánh ngân quang phân tán chưởng lực của Chử Nguyên Cực và Bát Bích Tu La Tra Thanh khiến hai luồng chưởng kình đối phương đổi hướng ập về phía sau.
Cũng đồng thời với ba cao thủ của Phong Vân hội xuất chiêu, Bạch Tiêu Thiên hét lên một tiếng, chồm thẳng vào Hướng Đông Lai phát một chưởng cực mạnh.
Bấy giờ bốn tên tiểu đồng đang bận hóa giải chưởng lực của Chử Nguyên Cực và Tra Thanh, vì thế Hướng Đông Lai buộc phải phát chưởng nghênh chiêu hộ thân.
Hướng Đông Lai vốn đã bị Bạch Tiêu Thiên, Thiên Ất Tử, Chu Nhất Cuồng và Nhậm Huyền ngày xưa vây đánh cắt hết gân trên người, sau này không thể dụng binh khí được, chỉ truyền thụ võ công cho bốn tên đệ tử, riêng mình chỉ phục hồi được một phần, có thể dùng chỉ chưởng để hộ thân, tuy vậy cũng không phải tầm thường.
Biết cuộc chiến trước mắt vô cùng bất lợi nhưng chính Hướng Đông Lai mạo hiểm đến đây cốt trả thù cũng đã xác định trước điều này.
Bạch Tiêu Thiên vừa phát chưởng, Hướng Đông Lai cũng dốc hết công lực trong mười năm tu luyện phát ra một chưởng.
Cùng lúc đó bốn tên tiểu đồng đưa tiểu kiếm hóa giải chưởng kình của Chử Nguyên Cực và Bát Bích Tu La Tra Thanh.
Chưởng lực của Bạch Tiêu Thiên và Hướng Đông Lai tiếp nhau nổ một tiếng dữ dội, Bạch Tiêu Thiên bị chấn lùi hai bước, chân khí nghịch xung, kinh hãi nghĩ thầm: “Tưởng rằng tên này mất hết võ công, dùng bốn tên tiểu đồng xuất trận thay mình, sao nội lực hắn vẫn còn uyên thâm như vậy?”
Hướng Đông Lai cũng bị luồng chân lực đẩy chiếc xe lùi về mấy thước, trong khi khí huyết còn bị đảo lộn thì chợt thấy một vòng thép màu đen bay thẳng tới đập vào ngực rồi dội ra. Đó là binh khí của Yến Sơn Nhất Quái.
Hướng Đông Lai bị chấn thương nặng, miệng phun ra một vòi máu.
Từ lều quần hiệp, mấy cao thủ lao nhanh rồi đưa xe vào.
Chử Nguyên Cực và Yến Sơn Nhất Quái cũng đưa Nhậm Huyền vào lều, chỉ riêng Bát Bích Tu La Tra Thanh đứng ngạo nghễ nhìn quần hiệp đầy vẻ thách thức.
Từ trong lều của quần hiệp một người xông ra.
Người này cụt một tay, chỉ còn tay phải cầm trường kiếm, râu ria tua tủa, chính là oan gia đối đầu của Tra Thanh – Thương Tu Khách đã xuất trận.
Bát Bích Tu La Tra Thanh cười hắc hắc hai tiếng, thâm trầm nói :
– Thương Tu Khách, ta với ngươi thù sâu như biển, cũng chẳng cần chi phải nhiều lời. Hắc bạch lưỡng đạo, ai còn ai mất chỉ hôm nay xác định, ta và ngươi trước hết quyết một trường sinh tử để phân cao hạ.
Thương Tu Khách phất kiếm nói :
– Cũng kể ngươi là hảo hán.
Thương Tu Khách vốn không nhiều lời, lại rất trọng nghĩa khí. Mấy chục năm nay luật lệ giang hồ đã không còn tồn tại nữa.
Trong cuộc chiến thường thấy chuyện lấy đông hiếp ít, lấy thịt đè người, bất chấp liêm sỉ.
Tra Thanh là người của Phong Vân hội, lại là Tam đương gia mà chấp nhận đơn đả độc đấu là điều đáng quý rồi.
Thương Tu Khách khen hắn là tay hảo hán, như vậy cũng tỏ ra trong lòng ngưỡng phục vậy.
Tra Thanh hừ một tiếng rồi bước lên vung chưởng công sang ngay tay.
Bát Bích Tu La Tra Thanh danh bất hư truyền, chỉ còn lại độc một cánh tay nhưng liên hoàn công liền tám chưởng như bão táp.
Thương Tu Khách kinh hãi nghĩ thầm: “Lão tặc này không phải tay vừa, mới một thời gian ngắn mà võ công tăng tiến không ít”.
Dưới màn chưởng ảnh dày đặc không nhận rõ hư chiêu thực chiêu gì, nếu cố công hóa giải ắt để mất tiên cơ, Thương Tu Khách liền thi triển một chiêu Tiếu Chỉ Nam Thiên, trường kiếm nhằm Mi Tâm huyệt của đối phương đâm tới.
Đây là chiêu lấy công thay thủ, phát huy uy lực của binh khí so với tay không.
Chưởng pháp Tra Thanh tuy kỳ ảo nhưng không thể lợi hại bằng trường kiếm liên hoàn.
Bát Bích Tu La Tra Thanh vội lùi lại rồi lao sang bên tả Thương Tu Khách, người theo chưởng đến, tấn công tới tấp.
Thương Tu Khách đổi thế, kiếm lại vung động, lấy công đối công không nhường một phân một tấc.
Hai đối thủ là cừu gia thâm căn cố đế, chỉ cần xuất thủ là dốc toàn lực, vừa đấu võ công vừa đấu ý chí, thề không đợi trời chung thì còn kể chi thủ đoạn tàn độc sát thủ?
Lúc này sau mấy dãy lều bọn tín sứ của Giang hồ Tam đại đi đi lại lại, cử chỉ hấp tấp vội vàng, hiển nhiên là cả ba phái đang thương nghị đại sự khẩn cấp.
Trong lều, quần hiệp cũng vạch kế hoạch cuối cùng chuẩn bị cho trận huyết chiến sắp xảy ra.
Trong trường chiến cuộc đang căng thẳng, ngoài trường tình thế càng khẩn trương, cảnh tượng đã khiến người ta nghẹt thở.
Chợt Thương Tu Khách quát to một tiếng, trường kiếm rít lên vẽ những đường sắc lạnh như ánh chớp vây lấy Bát Bích Tu La Tra Thanh trong màn kiếm ảnh.
Lại nghe chưởng phong ầm ầm nghe đến sởn gai ốc, chưởng lực của Tra Thanh cũng chuyển thế trở nên uy mãnh hơn chấn lùi trường kiếm của Thương Tu Khách.
Đó là Cấm La Truy Hồn chưởng pháp vang danh giang hồ.
Mấy ngày vừa qua Thương Tu Khách đấu luyện cùng Hoa Thiên Hồng với những chiêu kiếm ác liệt nhất nên song phương cùng tiến bộ rất nhiều và thu được không ít kinh nghiệm.
Cấm La Truy Hồn chưởng pháp phát huy uy lực khiến kiếm thế nhất thời bị chấn lui, nhưng lập tức Thương Tu Khách đổi chiều giành lại thế chủ động vừa mất.
Phút chốc, cuộc đấu đã kéo dài nửa thời trường, song phương đã đấu tới ba trăm chiêu.
Đó là cuộc ác đấu vô cùng kịch liệt xuất phát từ mối cừu hận hai người nén giữ từ lâu.
Cả hai đều muốn bắt đối phương trả nợ cho cánh tay của mình.
Đương nhiên Thương Tu Khách có mối thù sát thê diệt sư trầm trọng hơn, vì thế kiếm xuất ra càng ác liệt hơn.
Ai cũng hạ quyết tâm rằng phải giết được đối phương mới cam tâm, vì thế trận đấu càng kéo dài càng ác liệt, đặt hai người vào thế có tiến không có thoái.
Trong các lán, không khí đột nhiên trở nên trầm lặng.
Mọi người chú mục theo dõi cuộc chiến, đều nhận ra rằng cuộc chiến này tất phải có người vĩnh viễn nằm lại tại trường mới chấm dứt.
Một lúc Bát Bích Tu La Tra Thanh bị áp vào kiếm thế của Thương Tu Khách, tình thế xem chừng không thể duy trì lâu.
Trong lều của Phong Vân hội mỗi ánh mắt ngưng thị vào trường đấu với vẻ căng thẳng.
Nhậm Huyền bị đoạn mất một cánh tay đang phụ dược trị thương.
Mới điều tức vận công xong, lão nhìn chiến cuộc rồi nhíu mày với với Chử Nguyên Cực ngồi phía sau mình :
– Nhị đệ hãy xuất trận, làm như thay thế tam đệ. Nếu đối phương cho người tham chiến nữa thì chúng ta sẽ phái người thứ ba. Nếu Thông Thiên giáo ứng chiến, chúng ta sẽ tạo ra tình trạng hỗn độn rồi theo kế hoạch đã dự định mà tiến hành.
Chử Nguyên Cực ứng lệnh xuất trường.
Hoa phu nhân ngồi lượng trận thấy vậy trầm giọng nói :
– Tam đệ xuất trận!
Tư Mã Trường Thanh lập tức xông ra chặn đường Chử Nguyên Cực.
Phía Phong Vân hội vốn đã có kế hoạch.
Tư Mã Thường Thanh vừa ra, Yến Sơn Nhất Quái cũng nhảy vào trường đấu.
Triệu Tam Cô nổi giận định đứng lên nhưng Hoa phu nhân giữ lại nói :
– Đối phương đông người, phe ta lại ít. Chưa đến lúc tối cần thiết, chúng ta nên bảo toàn lực lượng.
Bấy giờ Tư Mã Thường Thanh đã rút kiếm nhìn chằm chằm vào đối thủ.
Yến Sơn Nhất Quái tháo từ cổ tay ra một vòng thép đen kịt to bằng miệng bát đưa lên ngang ngực rồi đưa mắt ra hiệu cho Chử Nguyên Cực.
Chử Nguyên Cực hiểu ý quát to một tiếng rồi vung chưởng tấn công.
Tư Mã Trường Thanh quét ánh hàn quang vào Chử Nguyên Cực và Yến Sơn Nhất Quái, thấy Chử Nguyên Cực đánh chưởng đến vẫn đứng bất động.
Vốn Chử Nguyên Cực vừa phát chưởng đó là hư chiêu, chỉ chờ Tư Mã Thường Thanh đối phó là Yến Sơn Nhất Quái xông vào đối địch, còn mình chi viện cho Tra Thanh đối phó với Thương Tu Khách.
Nào ngờ Tư Mã Trường Thanh không phản ứng, thấy mình xuất chưởng cũng như không, Chử Nguyên Cực bỗng nổi khùng, hư chiêu hóa thành thực chiêu, chưởng vận thập thành công lực đánh tới.
Tư Mã Trường Thanh cười nhạt tránh sang trái nửa bước.
Chợt thấy ánh chớp đen lóe lên, Yến Sơn Nhất Quái đã vung chiếc vòng thép lao vào cuộc chiến.
Công lực của Yến Sơn Nhất Quái cao hơn Chử Nguyên Cực do vậy chiêu tuy phát sau nhưng cùng đến đồng thời. Tư Mã Trường Thanh liền vung kiếm chống trả.
Tư Mã Trường Thanh mệnh danh là Cửu Mệnh kiếm khách, mỗi khi xuất trận đều đánh vong mạng, xuất chiêu tận lực nên các nhận vật hắc đạo đều tránh không muốn đối địch.
Tư Mã Trường Thanh dụng kiếm như đao nhằm chiếc vòng thép chém tới một nhát, đồng thời để kiếm theo đà đâm vào sườn trái Chử Nguyên Cực.
Tuy vừa rồi không hai kiếm, nhưng chỉ một chiêu, kiếm thế vô cùng phàm tốc và cũng lợi hại lại làm hai tên của Phong Vân hội phải lùi lại.
Chử Nguyên Cực không ngờ Yến Sơn Nhất Quái lại hèn kém đến thế, ngay chiêu đầu của đối phương đã không ngăn nổi, lúc đó muốn tránh cũng đã hơi muộn.
Ánh hàn quang lóe lên, chiếc trường bào của Chử Nguyên Cực bị kiếm rạch một đường ở sườn trái dài đến hai thước, máu tươi thấm đỏ cả vạt áo.
Yến Sơn Nhất Quái vừa thẹn vừa tức vội càng múa vòng xông vào, công liền mấy chiêu khiến Tư Mã Trường Thanh phải xoay kiếm lại chống đỡ, nhờ thế cứu được mạng Chử Nguyên Cực.
Chử Nguyên Cực thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc, mặt đỏ lựng rồi lại tái đi, tuy nhiên vết thương chỉ sượt qua da thịt nên chưa nguy hại gì, lướt mắt nhìn thế trận rồi đột nhiên lao về phía Thương Tu Khách.
Nhưng Tư Mã Trường Thanh đã đề phòng.
Thấy Chử Nguyên Cực lao sang, Tư Mã Trường Thanh nhằm phía sườn còn chưa bị thương chém sang một kiếm khiến hắn phải nhảy tránh sang bên trái.
Yến Sơn Nhất Quái vốn từ lâu đã nổi hung danh trong hắc đạo trên giang hồ, nay tuy hai người đánh một vẫn bị đối phương chiếm được thượng phong, bất giác giận đến phát cuồng, tay múa tít chiếc vòng tấn công như vũ bão.
Với một cao thủ như Yến Sơn Nhất Quái tận lực tấn công như vậy, Tư Mã Trường Thanh cũng buộc phải đưa hết sức đối phó.
Vì thế Chử Nguyên Cực thoát khỏi tầm khống chế của Tư Mã Trường Thanh, không nói một lời nào xông vào tấn công Thương Tu Khách.
Thương Tu Khách phát một kiếm chặn được thế công Chử Nguyên Cực, lạnh giọng nói :
– Tra Thanh, hôm nay nợ nần nữa chúng ta thanh toán một lần cuối cùng, chỉ có một người sống sót ra khỏi đấu trường này thôi.
Bấy giờ Bát Bích Tu La Tra Thanh chợt nghe ra lời ám chỉ trong câu nói của Thương Tu Khách.
Khi bắt đầu cuộc đấu, chính Tra Thanh đã thách đối phương phân cao hạ quyết một trận tử vong, chẳng lẽ mới nói chưa lâu mà đã nuốt lời?
Vì thế trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn, xẵng giọng nói với Chử Nguyên Cực :
– Nhị ca lùi về đi. Diêm Vương hôm nay đã định phận ai, người đó phải chết.
Chử Nguyên Cực gắng gượng :
– Nhị ca ta không tin vào chuyện ma tà.
Thâm ý hắn là bất chấp luật lệ giang hồ.
Thương Tu Khách cười nhạt :
– Không tin thì ta cho ngươi thấy quỷ.
Dứt lời một kiếm chém tới, nói thêm :
– Càng tốt, cứ gọi hôm nay Diêm Vương gọi hai huynh đệ ngươi về Thập điện vậy!
Là nhân vật thứ hai và thứ ba trong Phong Vân hội, chẳng lẽ cả Nhị đương gia và Tam đương gia liên thủ với một nhân vật không mấy tiếng tăm? Lại còn bị đối phương chọc quê như vậy?
Vì thế Bát Bích Tu La Tra Thanh tức giận quát lên :
– Nếu nhị ca không mau lùi lại, tiểu đệ sẽ chết ngay cho ngươi xem!
Quả thiên Thương Tu Khách khen Tra Thanh là hảo hán cũng xứng đáng và hạng người còn chút khí khái như Bát Bích Tu La Tra Thanh trong Giang hồ Tam đại cũng chẳng được mấy người.
Chử Nguyên Cực ngớ người lặng đi một lúc, phát một chưởng rồi thoái lui.
Thương Tư Khách nói :
– Tra Thanh, Thương Tu Khách phục ngươi đó.
Rồi một chưởng đâm tới.
Tra Thanh dùng bộ pháp tránh sang, hoàn lại một chưởng.
Chử Nguyên Cực đứng một bên, hai người lại tiếp tục quần đả nhau trong cuộc ác đấu mới, bụng nghĩ thầm: “Ta cứ đứng đây lượng trận, đến khi cần vẫn có thể xuất thủ, mặc cho hắn nói…”
Chợt nghe Yến Sơn Nhất Quái kêu lên :
– Cẩn thận phía sau!
Chử Nguyên Cực quay lại, thấy một lão hán mặt đỏ như lửa, vận y phục bằng vải gai, người lùn tịt và mập ú, tay cầm chiếc quạt bồ đoàn đến sau lưng hắn từ lúc nào.
Chử Nguyên Cực kinh hãi nghĩ thầm: “Tên họ Chu này công lực thế nào mà chỉ đến cách có ba bước ta cũng không hay?”
Lão hán thấp lùn chính là Tiêu Dao Tiên Chu Đồng.
Tiêu Dao Tiên Chu Đồng cười nói :
– Ngươi không cần phải khẩn trương, lão phu không phải là người thích đánh lén đâu! Tiếp chiêu!
Chiếc quạt bồ đoàn khẽ vung lên phất thẳng vào điền môn Chử Nguyên Cực.
Chử Nguyên Cực y bào vốn đã bị kiếm của Tư Mã Trường Thanh xẻ một đường dài, nay chiếc quạt tuy phất nhẹ nhưng tạo nên chưởng phong rất lớn khiến chỗ rách xòe ra thấy rõ cả mảng bụng đầy lông, kinh hãi nhảy lùi lại một trượng.
Lúc ấy, nghe Thương Tu Khách quát to :
– Tra Thanh! Ngươi và ta phân thắng bại chiêu này!
Vừa dứt tiếng, thân hình đã lao vút lên cao tới hai trượng.
Bát Bích Tu La Tra Thanh cười nhạt chân giẫm tý ngọ, hoành chưởng trước ngực ngước mắt nhìn lên chờ thời cơ phát chiêu.
Từ trên không, thanh trường kiếm của Thương Tu Khách múa lên những vòng sáng rực áp cuống đỉnh đầu đối thủ.
Một tiếng thét vang lên, tiếp đó những âm thanh rào rào như xé vải, sau đó lại bịch một tiếng.
Thương Tu Khách xuất một chiêu La Võng Trí Phách áp sát nửa thân trên của Tra Thanh, trường kiếm mặc sức tung hoành trên cơ thể đối phương khiến Bát Bích Tu La Tra Thanh máu thịt nhầy nhụa bắn khắp mặt đất.
Trong khi đó Tra Thanh cũng kịp phát ra một chưởng trúng vào vai tả Thương Tu Khách làm nát cả bả vai, toàn thân bắn ngược lên không xoay mấy vòng.
Chử Nguyên Cực thấy tam đệ đang trong thế hiểm muốn lao tới cứu nguy nhưng Tiêu Dao Tiên Chu Đồng đã múa tít quạt bồ đoàn buộc hắn phải đứng nguyên vị đối phó.
Những diễn biến đó trước sau chỉ cách nhau nửa câu nói.
Chưa kịp nhìn lại thì Thương Tu Khách và Bát Bích Tu La Tra Thanh đã ngừng cuộc ác đấu rồi.
Người của Phong Vân hội cũng thét lên như sấm rền, mấy chục người lao vào trường đấu.
Thương Tu Khách chân vừa chạm đất đã quát to một tiếng, trường kiếm lại vung lên như bàn long bái vĩ lia mạnh một phát, đầu Bát Bích Tu La Tra Thanh bị chém lìa khỏi cổ bắn xa vào giữa đám đông.
Tiêu Dao Tiên Chu Đồng thấy thuộc hạ của Phong Vân hội ào ạt xông ra, biết cuộc hỗn chiến đã bắt đầu, tay phải vẫn dùng chiếc quạt hương bồ đối phó với Chử Nguyên Cực còn tay trái nhằm ngực đối phương ra một chưởng.
Chưởng này chính là Sát Quần Long trong Si Vưu thất giải.
Chu Đồng đã bừng lên sát khí quyết lấy mạng địch nhân để đối phó với quần tặc.
Chử Nguyên Cực đang cảnh giới chiếc quạt lợi hại của đối phương đâu ngờ đến đòn sát thủ này.
Ngực vừa trúng chưởng, hắn chỉ kịp hự lên một tiếng, máu đen phun ra miệng đổ mình xuống chết tươi.
Tiếp đó, Tiêu Dao Tiên Chu Đồng xông vào chúng nhân đệ tử của Phong Vân hội, quạt múa chưởng phát như vào chỗ không người, tiếng la thảm vang lên dội tới tấp, xác người đổ xuống không đếm kịp.
Thủ hạ của Phong Vân hội trên dưới tám mươi người đều đã xuất trận, chỉ trừ Nhậm Huyền bị cụt một tay đang phục dược và Cổ Mục Tiên Bà mắt bị mù, lại còn nội thương chưa khỏi hẳn là vẫn còn ngồi nguyên vị chưa tham gia cuộc hỗn chiến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!