Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu
Chương 5: Tôi là xử nữ
Editor: Phong Quang
Tuy rằng biết Đường Nhiễm Mặc rất có tiền, nhưng không nghĩ tới anh đối với tiền không chút để ý, chỉ là cô không thể nhanh như vậy liền chấp nhận thói quen dùng tiền xa xỉ như thế, tùy tiện chọn một món cũng làm cô cảm thấy ruột gan đều đau nha!
Cô đi dạo quanh một vòng cũng không thể nào chọn một bộ quần áo.
Đường Nhiễm Mặc nhìn cô rối rắm đến nhíu mày liền biết cô đang suy nghĩ chuyện gì, anh cảm thấy Tiêu Mạt Lị bây giờ so với trước kia càng thú vị, nếu để người khác nhìn thấy người bên cạnh Tổng giám đốc Thịnh Thế ăn mặc quá nghèo túng, còn không nghĩ ngay cả chút quần áo anh còn không mua nổi thì không hay rồi.
Anh đi đến bên người cô gái còn đang rối rắm kia, nhìn tóc đuôi ngựa của cô vì bước đi mà lắc lư trong không trung tạo thành một độ cung đáng yêu, anh thiếu chút nữa có loại xúc động bước đến chạm lên đỉnh đầu cô, cuối cùng anh nhịn xuống.
“Chọn vài bộ.”
Cô gái nhỏ không kịp phản ứng nói: “Cái gì?”
“Cháu cảm thấy quần áo ở đây, có những bộ nào cháu không thích.”
Mạt Lị suy nghĩ một lát, chậm rãi duỗi tay chỉ vào nói: “Bộ quần áo màu đen kia, váy màu đỏ ở kia, ừ, còn có bộ quần áo kia… “
Những quần áo cô nói không ngoại lệ đều những bộ váy thiếu vải, mặc vào cơ hồ lộ trước hở sau.
Đường Nhiễm Mặc nhìn về vị Giám đốc luôn đi theo bên canh “Đều nghe rõ?”
“Vâng, vâng, vâng, đều nghe rõ.”
“Trừ bỏ những thứ không cần, còn lại đều đưa đến chung cư của tôi.”
Giám đốc ngay người hồi lâu mời bừng tỉnh, vội gật đầu khom lưng nói: “Vâng! Tôi đã biết!”
Doanh thu bán hàng hôm nay của ông ta có thể so với vài tháng! Ông ta phảng phất thấy được cơ hội thăng chức.
Đường Nhiễm Mặc xoay người liền đi, sau khi phát hiện người phía sau không theo kịp, anh lại xoay người dắt tay cô, mang đi cô gái nhỏ còn đang thất thần đứng ở đó.
Tay cô mềm mại không xương, anh không nhịn được nhẹ nhàng chà xát vài cái.
Chờ hai người ra khỏi trung tâm thương mại, cô mới vừa kinh ngạc vừa khó hiểu hỏi: “Chú mua nhiều như vậy làm gì!?”
Từ lúc đón cô từ bệnh viện đến nay, lần đầu tiền anh nhìn thấy bộ dáng cô bộc phát tiểu tính tình như vậy, nếu là trước kia chỉ cần không thích liền càn quấy khóc nháo, bây giờ xem ra anh không chán ghét còn làm anh có loại ảo giác cô như thỏ con phát điên, vươn ra móng vuốt nhỏ không hề có chút lực uy hiếp, ngược lại phát ra sức quyến rũ khó hiểu.
“Cháu chọn ra những thứ không thích, tự nhiên còn lại là thích.”
“Nhưng là… nhưng là cháu cũng không mặc được nhiều như vậy nha.”
“Cháu không thể quyết định, tôi giúp cháu.”
Khó có được anh cũng có lúc kiên nhẫn đến thế.
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm “Thật lãng phí tiền… “
“Sáng trưa đổi một bộ, thật tốt.” Anh cơ hồ mang theo giọng điệu đùa giỡn nói, bất quá anh đã quên, anh chưa bao giờ sẽ nói giỡn.
Có tiền cũng không phải tiêu như vậy nha.
Anh cứng rắn lôi kéo cô gái còn muốn quay lại cửa hàng lên xe, mau chóng rời khỏi trung tâm ồn ào náo nhiệt.
Nhìn cô gái nhỏ còn có chút rầu rĩ không vui, trong đầu Đường Nhiễm Mặc cũng không có ý tưởng lãng phí là đáng xấu hổ, anh chỉ cảm thấy khó hiểu, cô ngay cả bộ dáng thở phì phì cũng đáng yêu muốn chết.
Bọn họ giải quyết bữa tối ở một nhà hàng cấp năm sao, đây là nhà hàng Đường Nhiễm Mặc thường đến, anh có vị trí chuyên dụng dựa sát cửa sổ, từ nơi này nhìn xuống có thể nhìn đến dòng xe cộ bên dưới, đèn nê ông rọi xuống đường chiếu sáng bóng đêm như ban ngày, người ở trên nhìn xuống như vương giả nhìn xem chúng sinh.
Cô cùng anh đều thích ngồi bên cửa sổ nhưng cảm giác không giống nhau, anh mang đến cảm giác khống chế hết thảy toàn cục như quân lâm thiên hạ (1), mà cô lại mang theo ánh mắt tràn đầy tò mò cùng tán thưởng.
(1) Vị vua cai quản cả thiên hạ
Mạt Lị khó có lúc được hưởng thụ sinh hoạt của người giàu có, thể nghiệm tư vị ăn bò bít tết cùng rượu vang đỏ trong nhà hàng cao quý xa hoa, kỳ thật sau khi tỉnh lại,mở mắt ra ánh mắt đầu tiên nhìn đến phòng bệnh tổng thống, cuộc sống của cô cùng trước kia đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Cảm ơn chú mời cháu ăn cơm.” Cô tươi cười mang theo thõa mãn dễ như trở bàn tay.
Đường Nhiễm Mặc nói: “Không có gì, chẳng qua tôi vừa vặn nghĩ đến, nếu ném cháu xuống thì quá không phúc hậu rồi.”
“Kia, vẫn cảm ơn chú.” Cô nhìn thấy anh đang khẩu thị tâm phi, cười đến càng ngọt ngào.
Âm nhạc trữ tình làm không khí càng thêm ôn hòa mà bình tĩnh, cô đắm chìm trong ánh đèn nhu hòa, cả người như khoác một tầng sa mỏng, tựa như ảo mộng.
Anh nhìn cô đến xuất thần, hầu kết cao thấp không an phận lăn lộn, đột nhiên ý thức được bản thân không ngờ nổi lên phản ứng với thiếu nữ ngồi đối diện, anh bưng lên ly rượu hung hăng uống một ngụm lớn.
Rượu vang đỏ không làm người ta say, nhưng anh cảm thấy trong người như có men say.
“Ha, đây không phải Tổng giám đốc Đường sao?” Một người đàn ông ôm theo cô gái xinh đẹp đi tới, khuôn mặt hắn ta tuấn lãng, giữa mày tràn ngập lệ khí làm hắn ta có phần âm lãnh.
Nói chuyện như vậy, người có thể đi vào nơi này đều không phải người thường, gặp được một hai người quen không phải chuyện gì lạ, nhưng trước nay chưa từng có người có gan tới quấy rầy anh, Phương Dữ là ngoại lệ.
Hắn ta vừa nói chính là không lựa lời đã nói: “Tổng giám đốc Đường cư nhiên còn phá lệ mang theo phụ nữ… ” Hắn ta nhìn Đường Nhiễm Mặc bình tĩnh, ánh mắt nổi lên trò đùa dai ý vị sâu xa nói: “Ừm? Tiểu mỹ nữ, em là xử nữ, hả?”
Hắn ta cố ý kéo dài âm cuối đặc biệt mê người mang theo ý cười xấu xa.
Đường Nhiễm Mặc nhíu mày.
Mạt Lị thả dao nĩa trong tay ra ngẩng đầu lên, nhìn hắn ta chớp chớp mắt, lại lắc đầu “Tôi không phải xử nữ nha.”
Cô nói hiên ngang lẫm liệt, không nghi ngờ trong không khí nháy mắt đông cứng, không chỉ có Phương Dữ, ngay cả Đường Nhiễm Mặc đều trầm mặc một giây.
Cô gái bên cạnh cười nói: “Em gái này nhìn không ra còn đáng yêu như thế.”
“Chị là xử nữ sao?”
Cô ta khuôn mặt đang tươi cười cứng ngắc.
“Ha ha, cô ấy có phải xử nữ hay không, chúng tôi trở về chậm rãi “thảo luận” sẽ biết.” Khóe miệng Phương Dữ gợi lên độ cung tà ác.
Cô gái cười càng thêm tươi đẹp động lòng người, cả người như không xương dựa vào trên người hắn ta.
“Không cần trở về nha, hiện tại liền có thể biết.”
“…”
“… Em gái thật là lớn mật đến đáng yêu.”
Phương Dữ dù phóng túng không kiềm chế được, cũng tuyệt đối không ở trong nhà hàng biểu diễn đông cung sống.
Nào biết Mạt Lị cúi đầu lấy điện thoại di động ra “Có phải xử nữ hay không chỉ cần tra tra sẽ rõ ngay, tôi sinh ra vào tháng tám, là chòm sao sư tử, của chị là tháng mấy?”
Phương Dữ: “…”
Đường Nhiễm Mặc cầm lấy khăn ăn xoa xoa khóe miệng nhằm che dấu ý cười sắp bật ra, anh lên tiếng ngăn cản hành động tiếp tục tìm kiếp của Mạt Lị “Không cần phiền toái, bọn họ trở về chậm rãi “thảo luận” liền biết.”
Anh cố ý cường điệu tăng mạnh hai chữ “thảo luận”, Phương Dữ nhìn đến ngứa răng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!