Hào Môn Quân Sủng Hôn - Chương 28: Bộ đôi lục trà nữ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Hào Môn Quân Sủng Hôn


Chương 28: Bộ đôi lục trà nữ


“Tiểu Tịch nhi, em sao có thể miêu tả một người đàn ông như anh thành phụ nữ chứ? ” Đúng là một cô gái không có lương tâm! Bổn thiếu gia đây đẹp trai ngời ngời như thế lại bị một cô gái không biết tốt xấu miêu tả thành một bạch liên hoa, trong sáng thuần khiết như một người phụ nữ?

Excuse me, có nhầm không vậy?

Vân Tịch liếc cái nhìn xem thường với hắn, cô không muốn tốn thêm thời gian, phí thêm nước bọt ở với cái tên bạch liên hoa này nữa, cô phải nhanh chóng trở về nhà!

“Bạch liên hoa” nhìn thấy cô từ chối cho ý kiến, Vân Tịch xách đồ trên tay, vòng qua hắn mà đi, người nọ lại vội giữ cô lại, “Khoan khoan khoan, Sally, chờ một chút. ”

Vân Tịch nhíu mày: “Lại có chuyện gì? Tôi đang rất vội. ”

“Đi đâu sao? Có cần cho quá giang một chuyến hay không, coi như chút việc để tạ tội cho hôm qua? Ây ây, đừng đi, đi quá giang một chút có thể giúp em đỡ tốn tiền đi xe đấy. ”

Vân Tịch: “Thì đi xe buýt? ”

“Như vậy rất chậm, lại còn bất tiện, đi với tôi sẽ kiệm thời gian còn kiệm luôn tiền. ”

Vân Tịch nhìn hắn, nhướng mày, người đàn ông bị cô nhìn, bất giác căng cứng dây thần kinh, lúc sau thở dài nói: “Được được được, lần sau, một bữa cơm! ”

“Tốt! Đi. ”

Vân Tịch sảng khoái sải bước đi trước, không hề để ý đến người phía sau, khóe miệng người nọ giật nhẹ hai cái, lát sau mới chợt nhận ra, ra là mình đã bị lừa!

Thật cao tay a.

Ngồi trên chiếc xe BMW, Vân Tịch ngồi phía sau, cùng một chỗ kế bên với “bạch liên hoa “, hắn bây giờ không còn dáng vẻ đùa bỡn bỡn cợt khi nãy nữa, thay vào đó là một bộ dáng nghiêm túc, chăm chú làm việc với chiếc loptop đặt trên đùi, mà cô thì lại mắt dán ra phía ngoài cửa sổ, chăm chú ngắm nhìn, quan sát phong cảnh xung quanh, tâm trạng trong người bỗng cũng có chút chùn xuống theo đó, một loạt ký ức tựa như một cuốn băng, từng đoạn từng đoạn được chiếu lặp lại trong đầu cô. Đây dẫu sao cũng chỉ như “nhìn cảnh nhớ niệm “, bất giác thì nhớ lại những chuyện trước kia, mà cô, bây giờ cũng đã sớm quen được với việc “quên chuyện xưa, tiếp chuyện tại “.

Chiếc điện thoại trong túi bỗng rung lên một nhịp, người đàn ông dừng động tác đánh máy lại, tay đưa vào trong túi quần lấy chiếc điện thoại ra nhìn.

Đôi mắt màu hổ phách lướt nhanh qua tên người gửi, là em trai của anh!

[Cố Khải Trạch: Nhị ca, anh đến sân bay chưa?]

Cố Duật Hiên đảo đôi mắt màu hổ phách khẽ liếc nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh, mắt thấy cô trong lòng như có tâm trạng khi nhìn ngắm những thứ ngoài kia, không biết suy nghĩ đến điều gì, môi mỏng bỗng mím lại, đôi mắt dời trở về phía màn hình điện thoại, những ngón tay khẽ động trên bàn phím.

[Cố Duật Hiên: Đang trên đường]

[Cố Khải Trạch: Trên đường? Được rồi, anh đừng chạy vội, chú ý an toàn, em cùng anh hai chỉ là đến sớm chút]

[Cố Duật Hiên: Được!]

Cố Duật Hiên vừa gửi xong tin nhắn, quay mặt nhìn ngươi bên cạnh, đúng lúc lại vừa vặn chạm phải đôi mắt hạnh nhân thủy linh của cô.

Cô nói: “Sao thế? Anh bận rồi? ”

Cố Duật Hiên: “Ừ, đến sân bay đón người. ”

“Nếu vậy anh có thể thả tôi ở đây cũng được, dù sao thì… ” Cô còn chưa nói hết câu, Cố Duật Hiên bỗng ngắt lời, như thể anh không đồng ý với lời cô nói nên mới không muốn nghe tiếp: “Không cần, không vội, vừa đủ thời gian. ”

Anh vừa nói xong, Vân Tịch có tính muốn nói thêm gì cũng không thể, nhìn vẻ mặt kiên quyết đó, dù cho có nói thế nào anh chắc chắn cũng không nghe nên cô chỉ đành phải ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi để xe đưa về tận nhà.

Chiếc xe BMW nhanh chóng đậu đến trước cổng lớn Vân gia, Vân Tịch vừa đến nơi đã lập tức vọt xuống khỏi xe, anh còn có công việc riêng, dù sao thì cũng đã đưa cô về tận nhà, cô tốt nhất vẫn không nên làm anh chậm trễ thì giờ thì hơn.

Vân Tịch cầm trên tay những túi đồ lớn nhỏ khác nhau, hướng đến Cố Duật Hiên chân thành nói: “Cảm ơn vì cho quá giang, tôi nghĩ anh nên sớm đi để kịp thời gian. ”

Cố Duật Hiên nhỏe miệng khẽ cười, trầm ổn đáp: “Muốn cảm ơn ít nhất phải có chút thành ý, nào, lại đây, hôn một cái xem như thật sự là chân thành cảm ơn. ”

Vân Tịch: “…”

Quả nhiên, một phút trước ban nãy cảm thấy mình quá ngu ngốc rồi, sao mình lại lo nghĩ nhiều như thế làm gì, chỉ vì thấy hắn có chút đáng thương nên mới—-Ầy, Vân Tịch mày đúng là ngây thơ đến độ ngốc nghếch trong mắt tên này mà.

“Nào. Darling, lại đây. ”

Vân Tịch cả giận vứt một chữ: “Cút! ” Sau đó quả quyết quay người đi vào trong cũng không thèm dừng lại bước chân nào hay ngoảnh mặt lại nhìn.

Cố Duật Hiên mím môi cười khẽ nhìn theo bóng lưng của nhỏ gầy của cô gái, bóng lưng đến khi nhỏ dần, rốt cuộc anh cũng nhẹ lắc đầu thu hồi ánh mắt, Cố Duật Hiên hướng đến người phía trước, bắt đầu lệnh cho tài xế đi đến khu quản trường thành phố S.

Vân Tịch chậm rãi bước vào cổng Vân gia, vừa đi cô vừa đưa mắt quan sát chung quanh, nhìn một lúc, đôi mắt khẽ hạ xuống, thầm nghĩ bốn năm trôi qua, nơi đây vẫn như vậy, vẫn không có một chút thay đổi gì cả, không biết cha thế nào rồi, cả anh trai nữa, bốn năm trôi qua, cô cứ như âm tích như thế, bây giờ cha còn lo lắng cho cô chứ? Hay anh trai đã nói gì với cha rồi?

Đi đến trước cửa lớn Vân gia, Vân Tịch cuối cùng cũng dừng bước chân, cô hít vào một hơi thật sâu, nhìn bộ dáng mình lúc này trông ổn mới đưa tay lên nhấn chuông.

Chuông cửa vừa reo truyền đến bên trong, không lâu sau đó bỗng cánh cửa được mở bật ra, xuất hiện trước cửa là một vị quản gia tuổi trung niên tầm năm mươi mấy gần sáu chục tuổi, nhìn ông nghiêm trang, thẳng lưng đứng nghiêm túc, trên mắt đeo một cặp kính, phía sau chiếc kính chính là một ánh mắt sắc bén bắn về phía cô, ông nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới dường như đang đánh giá cô.

Ánh mắt ông tuy sắc bén lạnh lùng, nếu người đứng trước mặt ông là một người khác, thì có lẽ đã bị ông dọa cho sợ, nhưng cô thì ngược lại, nhìn thấy ông, cô cũng bất chấp ánh mắt đáng sợ kia, Vân Tịch mỉm cười nhìn ông.

Cô nói: “Bác Diên, người quên con rồi sao? ”

Lão quản gia cũng không vì giọng nói mang ý thân mật gần gũi này của cô mà buông lơi, chỉ là, trên gương mặt già nua kia đã thoáng xẹt qua một tia kinh ngạc khó phát hiện, nhưng cô là ai kia chứ? Một chút biểu hiện dù nhỏ xíu được bác Diên che giấu tốt đến nhường nào, cô mà lại không nhìn ra được? Này có phải đã là quá xem thường cô rồi không.

Lão quản gia nhìn cô, rốt cuộc cũng có chút mông lung không nhớ cô là ai, nhíu mày thấp giọng hỏi: “Cô là ai? ”

Vân Tịch cũng không vì thái độ của ông mà tức giận hay khó chịu, cô vẫn giữ vẫn nụ cười bên môi, đáp: “Bác Diên, thời gian này xem ra Tiểu Tịch Tịch đã phai mờ dần trong trí nhớ người rồi? ”

Lão quản gia giật mình, lúc này quan sát cô thêm một lúc mới phát hiện đúng là có một chút quen thuộc trên người Vân Tịch, này chẳng phải là nhị tiểu thư hay sao?

Tiểu Tịch Tịch, con bé chẳng phải đã cùng Vân gia mất liên lạc, không rõ tung tích bốn năm bên nước ngoài ư? Nhanh sao bây giờ lại….lại đang đứng trước mặt ông, mỉm cười nói chuyện với ông?

Bác Diên này làm việc ở Vân gia khá lâu, ông cũng là một trong số người nhìn thấy cô – Nhị tiểu thư Vân Tịch cùng đại thiếu gia Vân Tử Luân lớn lên trong căn nhà này, hai người họ khi còn nhỏ rất thích dính lấy nhau chơi đùa, vì thế mỗi lần nghịch ngợm điều gì đó, một người trong cả hai cũng không hề thiếu. Nhị tiểu thư và đại thiếu gia vừa thông minh vừa đáng yêu nên rất dễ được lòng người, hầu như tất cả mọi người ở Vân gia đều yêu mến đôi anh em này, Vân Tử Luân trong nhà có tiếng gần xa yêu thương em gái như mạng, cưng chiều sủng lên đến tận trời nên khi ở Vân gia, Vân Tịch luôn là nàng công chúa nhỏ được mọi người nâng niu nhất trong lòng bàn tay, ai cũng không thể khiến cô chịu sự bắt nạt hay một chút sự ủy khuất nào cả.

Khi lớn thêm một chút rồi, cũng là lúc hai anh em cũng trưởng thành một ít, không còn đi khắp nơi trong nhà nghịch phá nữa, trái lại vẫn luôn hiểu chuyện lễ phép, dù thân phận họ có cao hơn những người khác, nhưng dẫu sao người ta cũng là các bậc trưởng bối, hậu bối, thân là vãn bối, tiểu bối, tuyệt không thể ỷ vào danh phận cao mà làm đảo lộn nó được, như thế chắc chắn sẽ bị người khác nói không phép tắc, không giáo dưỡng, không ra thể thống, mà Vân gia cũng không bao giờ nuôi dưỡng ra một người như thế nên hai anh em Vân gia luôn được mọi người khen ngợi, yêu thương là như thế, ngoại trừ một người ra.

Sáu năm trước, nhị tiểu thư mười bảy tuổi ra nước ngoài du học cùng Lam thiếu, tam tiểu thư mười sáu tuổi đòi đi theo, rốt cuộc hai năm sau chỉ có hai người Lam Cẩn Hi cùng Vân Nhạc trở về, họ nói nhị tiểu thư Vân Tịch còn chưa muốn trở về, vẫn còn muốn học hỏi thêm bên nước ngoài nên ông cũng không để ý mấy, nào ngờ mấy tháng sau đó Lam thiếu cùng tam tiểu thư Vân Nhạc bỗng công bố hẹn hò, lúc đó mọi người ai nấy trong Vân gia đều vừa mơ hồ đều vừa tức giận thay cho nhị tiểu thư.

Chẳng phải Lam thiếu cùng nhị tiểu thư mới là một cặp hay sao? Vì sao tự dưng lại nhảy ra một tam tiểu thư? Cái gì mà công bố hẹn hò? Vậy còn nhị tiểu thư thì sao?

Lúc biết chuyện, Vân lão gia cùng đại thiếu gia hết sức tức giận, trong đó Vân lão gia cũng thất vọng về đứa “con rể” tương lai này, vốn tưởng giữa Vân Tịch và Lam Cẩn Hi tốt như thế, rõ ràng không phải trước khi đi, không phải Lam Cẩn Hi đã nói với họ rằng sau khi du học trở về, hai đứa sẽ đính hôn hay sao? Tại sao bây giờ lại thành ra như thế này rồi? Tịch nhi đâu? Vì sao lại lòi ra vụ Nhạc nhi cùng Lam Cẩn Hi có quan hệ?

Tuy tức giận, nhưng hai cha con Vân gia cũng không kích động mấy, bởi vì trong chuyện chắc chắn có ẩn khuất gì đó, trước nên hỏi Tịch nhi, con bé không chịu nói thì mới tìm tên họ Lam kia hỏi!

Rốt cuộc thông qua từ đại thiếu gia Vân Tử Luân mới biết được, Lam Cẩn Hi cùng cô giờ chỉ còn lại ba chữ “Không liên quan”, họ đã chia tay rồi, Lam Cẩn Hi dẫn theo Vân Nhạc trở về bắt đầu tiếp quản Lam gia, còn cô vì không muốn mọi người phải lo lắng nên nói rằng chương trình học của mình vẫn chưa kết thúc nên vẫn ở lại.

Lúc đầu nghe, mọi người cũng rất kinh ngạc, vì nhị tiểu thư Vân Tịch cùng đại thiếu gia Lam gia chẳng phải là một đôi trời sinh hay sao? Họ là thanh mai trúc mã, cùng nhau chơi từ lúc bé cho đến lớn vẫn không rời nhau, năm Lam thiếu hai mươi, tiểu thư mới mười bảy cũng muốn đi theo đến cùng, này là vì không muốn rời xa người yêu nên mới muốn theo, Lam Cẩn Hi lúc đó cũng đã nói, sau khi trở về họ sẽ đính hôn, hai người vẫn tình cảm quấn nhau, nay sao lại….chắc chắn là có tam tiểu thư chen xen vào chứ không ai rồi!

Tình cảm nhị tiểu thư cùng Lam thiếu vẫn tốt, cùng nhau sang nước ngoài du học mà cô ta vẫn muốn bám theo, bây giờ thì coi như cô ta thành công rồi, chia rẽ nhị tiểu thư cùng Lam thiếu để mình xen vào. Đúng là mẹ nào con nấy, mọi người ai ai tuy không nói nhưng trong lòng cũng hiểu về chuyện này, ngay cả đại thiếu gia trước nay không thích mẹ con họ cũng phải gắng gượng, nay xảy ra chuyện này liên quan đến em gái anh, anh cũng chẳng còn nhất thiết để tâm họ làm gì, trước kia mẹ thì là tiểu tam chen xen vào gia đình anh khiến mẹ anh mới mất đi như thế, nay lại đến con gái phá hoại hạnh phúc của em gái anh.

Hừ, đúng là mẹ con một cặp đôi (*)lục trà nữ.

*Lục trà nữ (trà biểu xanh): giả vờ thanh tao nhưng lại thích làm tiểu tam

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN