Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại - Chương 16: 16: Mất Mặt!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại


Chương 16: 16: Mất Mặt!


Không đợi mọi người và Tống Bảo Nghi phản ứng lại, Tống Họa nhìn thầy dạy hóa, tiếp tục nói: “Chào thầy, em là Tống Họa.”
Dứt lời Tống Họa nhìn cả lớp, cô vẫn nói bằng tiếng Anh, vừa lưu loát lại không mất thuần, “Không sai, tôi từ nông thôn đến, tôi chưa bao giờ phủ nhận điều này.

Nhưng đó không thể trở thành lý do để các người phân chia người thành ba năm bảy loại.

Ngày nay nông thôn và thành thị đã là nhất thể hóa, nông thôn sớm đã không còn như trước kia, điện nước internet cũng đã sớm thông dụng, mọi thứ đều có ưu nhược điểm của nó.

Đề nghị mọi người đi nhiều hơn, dùng mắt mà đo đạc thế giới, chứ đừng có nhảy lên nhảy xuống như con khỉ chưa thấy qua sự đời.”
Lần này, cô vừa dứt lời xong, trong không khí yên tĩnh lạ thường.

Không ai ngờ tới, Tống Họa không chỉ biết nói tiếng Anh, mà còn nói được tốt như vậy.

Thì ra lúc trước Tống Họa không phản dame chẳng qua là lười tranh luận cùng bọn họ thôi.

Đến cùng ai là trò hề, lúc này không thể rõ ràng hơn nữa.

Lúc này, trên mặt mọi người đều biến sắc, giống như bảng pha màu, nhất là những người đã chế nhạo Tống Họa là gái quê.

Dĩ nhiên, người khó chịu còn có Tống Bảo Nghi.

Bất luận là ở trước mặt thầy, hay là các bạn học, Tống Bảo Nghi cũng chưa từng mất mặt như vậy.

Hai tay Tống Bảo Nghi siết chặt thành nấm đấm, móng tay sắc bén cắm sâu vào da thịt.

Sau khi hết tiết, Tống Bảo Nghi đi đến trước bàn Tống Họa, “Chị, thì ra chị biết nói tiếng Anh.”
Nếu Tống Họa biết tiếng Anh, vậy tại sao lại làm ra vẻ như không biết?
Chắc chắn là cô ta cố ý.

Cô có ý tốt muốn giúp cô ta trả lời, nhưng Tống Họa lại cố ý khiến cô mất mặt!
“Tôi từng nói tôi không biết tiến Anh?” Tống Họa thu dọn sách vở, ngẩng đầu nhìn Tống Bảo Nghi.

Từ đầu đến cuối, Tống Họa chưa từng nói cô không biết tiếng Anh, tất cả đều là suy đoán của Tống Bảo Nghi và những người khác mà thôi.

Tống Bảo Nghi siết chặt ngón tay, vừa muốn nói cái gì thì Tống Họa đã đứng dậy, đôi môi đỏ mọng khẽ nói, “Nhường đường.”
Tống Bảo Nghi lui về sau một bước theo bản năng.

Tống Họa khoác balo lên vai đi ra khỏi lớp.

Bóng lưng không thể phóng khoáng hơn.

Tống Bảo Nghi cất giọng gọi: “Chị! Sao chị lại đi? Vẫn chưa đến giờ tan học mà.”
Tống Họa không để ý tới cô, bóng dáng mảnh mai sớm đã biến mất ngoài cửa.

Triệu Linh Ngọc đi tới bên cạnh Tống Bảo Nghi, cô cau mày nhìn bóng lưng Tống Họa nói: “Bảo Nghi, đừng nói là cô ta muốn cúp học nha?” Mặt dù tiết sau là tiết thể dục, nhưng cúp học trắng trợn như vậy là không tôn trọng thầy cô.

Không đợi Tống Bảo Nghi nói gì, Triệu Linh Ngọc lại nói tiếp: “Cô ta nghĩ mình biết nói vài câu tiếng Anh là ngon lắm hả? Lại còn xem nơi này như nông thôn, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
Chim sẻ là chim sẻ, dù có bay được lên ngọn thì cũng không thành phượng hoàng được.

Tống Bảo Nghi nhìn Triệu Linh Ngọc, “Điều kiện nông thôn gian khổ, nhiều thầy cô phát âm cũng không chuẩn, chị ấy có thể phát âm được như vậy thật sự không dễ dàng! Tôi cảm thấy phát âm của tôi còn không giỏi bằng chị ấy.”

Cái này gọi là lấy lùi làm tiến.

Trong mắt mọi người, Tống Bảo Nghi luôn là đại tài nữ, Tống Họa chẳng qua chỉ nói một đoạn tiếng Anh thôi, có thể chứng minh được gì?
Triệu Linh Ngọc nghe vậy lập tức nói: “Cậu nói cái gì vậy! Phát âm của cậu không bằng Tống Họa? Làm sao có thể! Cho là mọi người mắt mù tai điếc sao? Hơn nữa, Tống Họa chỉ là gái quê mà thôi, trừ khuôn mặt hơi đẹp ra thì có cái gì? Cần tố chất không có, cần giáo dưỡng cũng không có! Chỉ mình cậu thừa nhận cô ta là chị thôi, bọn này không nhận.”
Những bạn học xung quanh nghe vậy đều rối rít gật đầu phụ họa.

Tống Họa thực sự không so được với Tống Bảo Nghi.

Hai tiếng sau.

Tống Họa đeo balo đi ra khỏi cổng trường Bắc Kiều.

Từ trước đến giờ, Tống Họa không phải là người để bản thân chịu thiệt, nếu cô Diệp cho rằng cô không có tư cách chuyển chính thức thì cô sẽ tự nghĩ cách.

Thời tiết tháng sáu, nắng gắt.

Tống Họa giơ tay che trước trán, ngẩng đầu nhìn trời một cái, vừa hạ tầm mắt xuống thì thấy ngay một quán trà sữa.

“Cho tôi một ly trà sữa trân châu cảm ơn.” Tống Họa đi vào quán trà sữa, “Ba phần đường, có đá.”
Nhân viên quán trà sữa mỗi ngày đều thấy rất nhiều người, người đẹp thì càng không thiếu, nhưng đẹp như Tống Họa thì lại là lần đầu, nhân viên hơi ngẩn ra, “Vâng cô chờ một chút.”
Ba phút sau, Tống Họa nhận được một ly trà sữa mát lạnh.

Ngay lúc cô định uống thì đột nhiên cô bị một nữ sinh đụng trúng.

Bốp.

Tống Họa phản ứng kịp nên không bị gì, chỉ là ly trà sữa vừa mua đã rơi xuống sàn.

“Xin lỗi thật sự xin lỗi.”
Nữ sinh nói xin lỗi không ngừng.

Tống Họa khom người nhặt ly trà sữa lên, thấy thái độ đối phương rất chân thành, cô liền mỉm cười: “Không sao.”
Nữ sinh đeo khẩu trang, tóc rối bù, ánh mắt tránh né, không dám nhìn thẳng Tống Họa, giọng nói có chút khẩn trương, “Tôi, tôi, tôi mua cho cô một ly mới nhé!”
“Không sao, còn uống được.” Tống Họa cắm ống hút vào, hút một ngụm trà sữa.

Nghe Tống Họa nói không sao, nữ sinh lập tức chạy đi ra ngoài thật nhanh.

Lúc chạy tới cửa, nữ sinh đeo khẩu trang còn quay đầu lại nhìn Tống Họa.

Buổi chiều.

Tống Họa vừa về đến biệt thự nhà họ Tống liền bị Tống Đại Long gọi tới thư phòng.

“Chiều nay mày cúp học?”
“Ừ.” Tống Họa cũng không có chối.

“Ai cho mày cúp hả!” Tống Đại Long nhìn Tống Họa, hận rèn sắt không thành thép nói, “Mày có biết là em gái mày vì muốn giúp mày được vào trường quốc tế dự thính mà đã phải nói biết bao nhiêu lời tốt đẹp với cô Diệp không hả! Mày thì hay lắm, không biết quý trọng thì thôi đi, nói mày vài câu là mày cúp, thật sự cho rằng mình là đại tiểu thư? Mày phải biết là tất cả những thứ mày có bây giờ đều là Bảo Nghi cho! Mày đến trường xin lỗi cô Diệp ngày cho tao! Nể mặt Bảo Nghi, cô Diệp có lẽ sẽ tha lỗi cho mày!”
Tống Họa vừa trở lại nhà họ Tống được bao lâu?
Đầu tiên là đắc tội với Lưu tổng, bây giờ lại tới cô Diệp.

Đúng là uổng công nuôi.

Năm đó ông không nên nhận nuôi nó!

Đúng là mất mặt!
Tống Họa lạnh nhạt ngước mắt nhìn ông, “Tôi chuyển trường rồi.”
“Chuyển trường?” Tống Đại Long giận sôi máu, “Cái thứ như mày trường nào dám nhận! Tao nói cho mày biết, tao không làm thủ tục chuyển trường cho mày đâu!”
“Ba, ba đừng nóng.” Tống Bảo Nghi từ bên ngoài đi vào, dịu dàng nói, “Nếu chị không muốn học trường quốc tế, vậy đổi trường khác cho chị ấy đi, thuận tiện thay đổi tâm tình.”
“Chị.” Tống Bảo Nghi nói: “Hay là chị thử đi trường trung học cơ sở số hai đi, em quen hiệu trưởng bên đó, chỉ cần chị nói tên em ra, chắc chắc không có vấn đề.”
Trường trung học cơ sở số hai là một trường cấp ba rất bình thường.

Với tư chất của Tống Họa, có thể vào đó coi như là cảm ơn trời đất.

“Tôi tìm được trường mới rồi.” Tống Họa nói.

Tìm được rồi?
Dựa vào Tống Họa thì có thể tìm được trường gì?
Tống Bảo Nghi có chút hiếu kỳ hỏi: “Chị, trường chị tìm được ở đâu vậy?”
“Bắc Kiều.”
Giọng điệu của Tống Họa có chút lãnh đạm.

Bắc Kiều?
Tống Bảo Nghi nghe cô nói vậy thì suýt bật cười.

Bắc Kiều là trường đứng đầu thành phố Giang, đồng thời cũng là trường duy nhất có thể sánh vai cùng trường quốc tế.

Điều khác biệt duy nhất là Bắc Kiều chỉ nhận sinh viên mới tốt nghiệp, tiêu chuẩn tuyển sinh cực kỳ nghiêm khắc, kém một điểm cũng không được, thậm chí là cô, năm đó cũng là thiếu một điểm nên không vào được.

Chỉ dựa vào Tống Họa?
Cô ta vào được Bắc Kiều?
“Biết Bắc Kiều là nơi nào không? Đó là chỗ mà mày có thể mơ tưởng sao?” Chu Lôi đi ra từ phòng nhỏ trong thư phòng, “Cái thứ không biết trời cao đất rộng! Những năm này không biết bà mày dạy mày kiểu gì!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN