Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại - Chương 7: 7: Loại Hình Thiên Tài Tiêu Chuẩn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại


Chương 7: 7: Loại Hình Thiên Tài Tiêu Chuẩn


+Dịch & Biên: Tịnh Khang
+Nguồn raw: 69shu
***
Trong mắt Úc Đình Viễn toàn bộ là vẻ giễu cợt, anh giơ tay chỉnh mắt kính trên sóng mũi, “Đúng là rất xứng đôi.”
“Tới lúc đó chẳng phải ba mẹ anh sẽ bị tức chết sao?” Trịnh Nguyệt Dung cười trên sự đau khổ của người khác.

“Vậy phải xem sức chịu đựng của họ đến đâu đã.” Úc Đình Viễn nói.

Thật ra ba mẹ nên lường trước được kết cục này mới phải.

Đâu phải bọn họ không biết Úc Đình Chi là cái dạng gì, nó thì có chỗ nào xứng với Tống Bảo Nghi? Bây giờ tạo thành cục diện này, ba mẹ chẳng những không quản thúc nó, mà ngược lại còn nâng niu nó trong lòng bàn tay, nó muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, người ngoài nói một câu cũng không được.

Đây là báo ứng!
Nhà họ Tống.

Sáng hôm sau.

Tống Họa xuống ăn sáng đúng giờ.

Cô mang điệu bộ tùy ý, dáng vẻ ung dung, bình tĩnh điềm đạm.

Tống Đại Long và Chu Lôi thấy bộ dáng cô như vậy thì vô cùng ngứa răng.

Đồ con hoang này đánh Lưu tổng một cách tàn nhẫn như vậy, nếu không phải do Tống Bảo Nghi ra mặt xin lỗi thì chuyện này khó mà dàn xếp ổn thỏa được, nó thì hay rồi, điệu bộ như người không liên quan!
“Chào buổi sáng chị.” Tống Bảo Nghi tười cười chào hỏi Tống Họa.

“Chào buổi sáng.”
Tống Đại Long nhìn Tống Họa, cực lực nén giận nói, “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi sáng mày sẽ đi học cùng Bảo Nghi, mày ở quê…”
Thôi.

Tống Đại Long nói được một nửa thì ngừng, nhìn cái bộ dạng này của Tống Họa thì ông cũng chẳng trông mong nó có nổi thành tích tốt ở cái nơi nghèo nàn đó, càng không trông mong nó có thể thi nổi đại học.

Dù sao sắp xếp cho Tống Họa đi học cũng chỉ là diễn cho bên ngoài xem mà thôi.

Chu Lôi nhìn Tống Họa, cảnh cáo nói: “Trường quốc tế Hoa Anh không phải trường học bình thường đâu, mày nói ít thôi đừng có mà gây chuyện, phải học tập theo em gái mày cách nói năng cử chỉ đàng hoàng.”
Học phí một học kỳ ở trường quốc tế Hoa Anh là sáu con số trở lên, vì vậy học sinh ở đây không giàu thì sang.

Dù sao thì Tống Họa cũng mang họ Tống, nếu nó làm ra chuyện xấu gì thì mất mặt chính nhà họ Tống.

Tống Bảo Nghi cười nhìn Chu Lôi, dịu dàng nói: “Mẹ yên tâm, chị cũng không phải con nít, chị ấy biết mà.”
Chu Lôi nhìn Tống Bảo Nghi, sắc mặt dịu hơn vài phần.

Vẫn là con gái bà hiểu chuyện, không giống đồ con hoang này.

Tống Họa thong thả ăn sáng, nghe vậy cũng chỉ cười nhẹ.

Ba người nhà này đều không phải đèn cạn dầu, chả trách nguyên chủ chống đỡ không nổi.

Ăn sáng xong, Tống Họa lên lầu thay đồng phục.

Đồng phục Hoa Anh ra đời từ tay nhà thiết kế nổi tiếng J.

Áo sơ mi trắng phối cùng nơ bướm đen, chân váy xếp ly màu đen dài đến đầu gối, cả người tỏa ra sức sống thanh xuân, cộng thêm vóc dáng thon thả, làn da trắng nõn của Tống Họa, trông cô như là thiếu nữ xinh đẹp bước ra từ trong truyện tranh 2D vậy.

Nhìn mình trong gương, Tống Họa hài lòng đội mũ lưỡi trai lên đầu.

Vành nón che khuất mặt mũi cô, vẻ sắc sảo biến mất hơn phân nửa trong chớp mắt, trong nét khiêm tốn lại tỏa ra sự tao nhã, chỉ giơ tay nhấc chân thôi cũng tạo thành cảnh đẹp ý vui.

Tống Bảo Nghi híp mắt nhìn Tống Họa đi từ trên lầu xuống.

Không hiểu vì sao, lần này Tống Họa trở về khiến cô có một cảm giác rất khác.

Nhưng gái quê vĩnh viễn cũng chỉ là gái quê.

Mặc dù Tống Họa có nhan sắc xinh đẹp thì thế nào, cô chỉ cần liếc một cái cũng có thể thấy được toàn bộ cuộc đời của cô ta.

Đầu tiên là đính hôn với Úc Đình Chi, rồi sau đó kết hôn, đợi đến lúc ông bà Úc chết thì cô ta và Úc Đình Chi sẽ bị anh em nhà họ Úc đuổi ra khỏi nhà ngay lập tức, lưu lạc đầu đường xó chợ, tầm thường nghèo khổ cả đời.

Người như vậy không đáng để cô để tâm.

Trong mắt Tống Bảo Nghi lóe lên một tia sáng, cô cười nói với Tống Họa, “Chúng ta đi thôi chị.”
Vừa đi ra đến cửa liền thấy một nam sinh mặc đồng phục giống hai người đang đứng đợi bên ngoài.

Thấy hai người đi ra, nam sinh lập tức đi tới chào hỏi.

“Bảo Nghi.”
“Anh Gia Minh.” Tống Bảo Nghi ngẩng đầu cười nói, “Đúng rồi anh Gia Minh, giới thiệu với anh, đây là chị em Tống Họa.”
Dứt lời, Tống Bảo Nghi quay sang nhìn Tống Họa, “Chị, đây là Cố Gia Minh, chị gọi anh ấy là anh Gia Minh là được.

Anh ấy ở cách vách nhà mình, em với anh ấy chơi thân từ nhỏ.”
Cố Gia Minh liếc nhìn Tống Họa, đáy mắt có chút xem thường, “Bảo Nghi, đây là người chị mới từ dưới quê lên mà em nói?”
Tống Họa đưa tay ép vành mũ lưỡi trai, bóng mờ nón che đến cằm cô.

Tống Bảo Nghi kéo tay Cố Gia Minh, nhỏ giọng nói: “Anh Gia Minh, anh đừng nói chị em như vậy.”
“Được được được.” Cố Gia Minh giơ tay sờ đầu Tống Bảo Nghi nói, “Không nói không nói.”
Nhưng trong lòng anh lại trào phúng Tống Họa quá mức thiển cận.

Rõ ràng là từ dưới quê lên còn không cho người ta nói?
Chỉ là một con nhóc quê mùa từ dưới quê lên thì có tư cách gì đứng chung một chỗ với Bảo Nghi?

Nể mặt Tống Bảo Nghi, Cố Gia Minh miễn cưỡng giơ tay ra với Tống Họa, “Xin chào, tôi là Cố Gia Minh.”
Tống Họa khẽ nhướng mắt, lộ ra một đôi mắt hoa đào sáng ngời, “Xin chào.

Tôi là Tống Họa, người mới từ dưới quê lên.

Ngại quá, thích sạch sẽ, bắt tay thì không cần đâu.”
Lúc đầu Cố Gia Minh không nhìn thấy rõ mặt của Tống Họa, giờ khắc này anh có hơi ngẩn người.

Dường như không nghĩ đến, dưới vành nón màu đen lại cất giấu một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người như vậy.

Không đợi Cố Gia Minh hoàn hồn lại thì Tống Họa đã bước đi trước.

“Cô ta…” Cố Gia Minh gãi gãi đầu.

Tống Bảo Nghi nói: “Anh Gia Minh, anh đừng trách chị ấy, chị ấy từ nhỏ đã ở dưới quê cùng bà nội, không câu nệ tiểu tiết, đối với ba mẹ em cũng là như vậy chứ đừng nói chi là anh.”
Nói là không câu nệ tiểu tiết, thật ra chính là nói cô không có tố chất.

Tống Bảo Nghi hiền lành quen rồi, từ trước đến giờ nói chuyện luôn nghĩ cho đối phương.

“Nhưng chị ấy rất thông minh, em tin là sau một thời gian nữa chị ấy nhất định sẽ quen cuộc sống ở đây thôi.”
Tống Bảo Nghi vừa dịu dàng hào phóng lại thân thiện.

Vốn Cố Gia Minh đã có ấn tượng vô cùng xấu với Tống Họa, nghe xong những lời vừa rồi thì ấn tượng đầu tiên đối với Tống Họa càng xấu vô cùng cực, anh cau mày nói: “Bà em không có dạy cho cô ta biết cái gì gọi là tố chất sao?”
Tống Bảo Nghi nói: “Bà đã lớn tuổi rồi, dù có lòng cũng không còn sức.”
Nói đến cùng vẫn là do Tống Họa phản nghịch khó dạy.

Nếu không thì sao cô ta lại có bộ dạng như bây giờ?
Cố Gia Minh nghe ra hàm ý của những lời này, nói: “Chị em không hề giống em một chút nào.”
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai lại tin họ là chị em?
Tống Bảo Nghi cười khoác tay Cố Gia Minh, “Anh Gia Minh, anh đừng nhìn người bằng định kiến, cho chị ấy một chút thời gian nhé.

Chúng ta đi nhanh một chút, hôm nay là ngày đầu tiên chị đến trường, em lo chị ấy không tìm được trường.”
Trường quốc tế ở thành phố Vân rất lớn, diện tích hơn một trăm mẫu, không phải trường nông thôn có thể so sánh được.

Tống Họa mới đến lần đầu, đoán chắc ngay cả cửa cũng không tìm được.

Nhưng Cố Gia Minh lại kéo Tống Bảo Nghi lại nói: “Cô ta cũng không xem em là em gái, em đối xử tốt với cô ta như vậy làm gì? Thật sự cho rằng em dễ bắt nạt sao?”
“Anh Gia Minh!” Tống Bảo Nghi dịu dàng mở miệng, “Anh đừng như vậy, chị ấy vừa mới đến, em quan tâm chăm sóc nhiều hơn là nên làm mà.”
Cố Gia Minh thở dài, “Bảo Nghi, hiền lành quá dễ bị bắt nạt!”
Đạo lý này đến con nít cũng hiểu, nhưng Tống Bảo Nghi lại không chịu hiểu.

Thấy Cố Gia Minh sốt ruột, Tống Bảo Nghi không biết phải làm sao, cô giải thích: “Thật ra chị ấy cũng không xấu, chỉ là mới đến nên có chút không quen thôi.”
“Bảo Nghi, em đừng mãi kiếm cớ cho cô ta nữa, anh thấy cô ta cũng sẽ không thèm cảm kích em đâu.” Cố Gia Minh tức giận nói: “Cô chú đã cho cô ta sinh mạng, nếu không có cô chú thì cô ta vẫn còn ở cô nhi viện kia kìa! Cô ta không cảm kích thì thôi đi, bây giờ lại còn thái độ với em, đúng là không có giáo dưỡng!”
Phòng làm việc giáo sư.

Thầy Trương quay đầu, trên mặt mang đầy vẻ tò mò: “Cô Diệp, nghe nói lớp cô có một học sinh chuyển trường mới đến?”
Nghe vậy, cô Diệp mới giải thích: “Là học sinh dự thính.”
Học sinh dự thính chỉ là dự thính thôi, không phải thành viên chính thức, hơn nữa cũng sẽ không kéo điểm trung bình lớp xuống được.

Cô đã xem tài liệu của Tống Họa trước khi chuyển trường.

Năng khiếu bình thường, dù lần nào thi cũng lọt vào top ba mươi của lớp, nhưng chỉ là ở trường quê mà thôi.

Với chương trình học của trường quốc tế bọn họ, Tống Họa có thể nghe hiểu hay không rồi nói tiếp.

Nếu không phải nể mặt Tống Bảo Nghi thì dù chỉ là dự thính cô cũng không thèm nhận.

Tống Bảo Nghi đã mở lời rồi thì ít nhiều cô cũng phải nể mặt chút.

Thầy Trương tiếp tục nói: “Tôi còn nghe nói, học sinh dự thính đó còn là chị gái của thủ khoa lớp cô à?”
Mỗi lần thi tháng Tống Bảo Nghi đều đạt hạng nhất lớp, người như vậy thi đại học mà không là thủ khoa thì ai có thể làm thủ khoa nữa?
Cho nên, các giáo sư đều gọi cô là thủ khoa.

“Hình như là vậy.” Cô Diệp gật đầu.

“Nếu là chị em, vậy chắc chắn cũng kém cạnh gì.” Thầy Trương nói: “Cô Diệp này, cô đừng để tổn thất một hạt giống tốt như vậy nha, hai chị em một thủ khoa một á khoa, đến lúc đó cô sẽ nổi danh toàn thành phố cho coi.”
Tống Bảo Nghi là loại hình thiên tài tiêu chuẩn, nếu Tống Họa là chị của Tống Bảo Nghi thì chắc chắn cũng không tầm thường.

Nghe thầy Trương nói vậy, cô Diệp liền cười nói, “Hai đứa nó không có quan hệ máu mủ, lại nói, anh phóng mắt nhìn thử xem ai ở trường nông thôn mà thi được á khoa trước ba mươi tuổi không? Nó có thể nghe hiểu được trương trình học bằng song ngữ của chúng ta hay không rồi nói tiếp đi.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN