Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu
Chương 23-2: Chịu trách nhiệm với em
Giang Dĩ Mạch cảm thấy Mộ ngốc nghếch thật sự đáng thương, mặc dù được sinh ra trong gia đình giàu có quyền quý, nhưng bởi vì đầu óc có vấn đề mà bị cười nhạo.
Cô gả vào nhà họ Mộ cũng đã một tháng, đã sớm nhìn ra, ngoài mặt thì mẹ chồng Đường Hân rất thương yêu đứa con trai ngốc này, nhưng nếu so với đứa con trai thứ hai, thì rõ ràng là nặng bên này nhẹ bên kia.
Lúc ăn cơm tối, Đường Hân thừa dịp tất cả mọi người đều có ở đây, nói: “Tử Duệ, việc kết hôn cùng Tam tiểu thư nhà họ Ngôn con nghĩ như thế nào?”
Trên trán của Mộ Tử Duệ có chút bực mình, chuyện như vậy chắc hẳn không phải là nói lần đầu tiên.
“Mẹ, hôn nhân của con mẹ cứ để con tự mình làm chủ.”
“Cho nên mẹ đang hỏi ý của con là gì.” Đường Hân nói.
“Con và Tam tiểu thư nhà họ Ngôn không quen biết lắm, cũng không có cảm giác gì.”
“Thời gian dài sẽ quen ngay thôi, rồi cũng sẽ có cảm giác.” Đường Hân cắt đứt: “Ở nơi này, nhà họ Ngôn cũng là một gia đình quyền quý, coi như cũng môn đăng hộ đối với nhà họ Mộ chúng ta, cha mẹ của Tam tiểu thư vẫn khoẻ mạnh, lại rất thương yêu đứa con gái này, nên tâm lý nhất định không có vấn đề gì.” Đường Hân nhìn Giang Dĩ Mạch một cái, giống như đang nói rằng cô vì thiếu cha ít mẹ, nên tâm lý có vấn đề, “Nghe nói Tam tiểu thư này vô cùng sáng sủa hoạt bát, trình độ học vấn cũng cao, rất xứng đôi với con.”
“Mẹ, con thật sự không có cảm giác gì với cô ấy.”
“Ở cùng nhau một thời gian sẽ có cảm giác, con nhìn anh trai con và Dĩ Mạch xem, ban đầu nói gì anh trai con cũng không chịu cái đám cưới này, nhưng hiện tại thì sao, con nhìn anh trai con đó, xem vợ mình như bảo bối, không cho bất kỳ ai chạm vào.” Đường Hân tận tình khuyên bảo: “Tử Duệ, tuổi của con cũng không còn nhỏ, anh trai con đã kết hôn rồi, bây giờ là đến phiên con, tình huống của Thiên Thần đặc biệt, nên mẹ không biết lúc nào thì nó mới có thể cho mẹ ẵm cháu trai, vì vậy hiện tại mẹ chỉ trông cậy vào con, sớm ngày kết hôn sinh cho mẹ một đứa cháu trai, đến lúc đó cũng sẽ được thừa kế sự nghiệp của ba con, bây giờ toàn bộ nhà họ Mộ đều trông cậy vào con. . . . . .”
Mộ Đình bất mãn nói một câu: “Bà nói chuyện này để làm gì?” Liếc mắt nhìn Giang Dĩ Mạch và Mộ ngốc nghếch: “Ăn cơm phải ăn cho ngon, ăn không ngon ngủ không được!”
Giang Dĩ Mạch coi như là đã hiểu, Đường Hân này rõ ràng đứng về phía đứa con thứ hai của bà, muốn đứa con thứ hai này thừa kế nhà họ Mộ, thật không biết đứa con lớn có phải là con ruột của bà hay không nữa.
Sau bữa ăn tối người giúp việc chuẩn bị một mâm trái cây, người một nhà ăn trái cây tùy ý trò chuyện.
Giang Dĩ Mạch lấy cớ mệt mỏi nên về phòng nghỉ ngơi trước.
Thật ra thì do cô không thích người mẹ chồng Đường Hân này, cũng không thích nghe bà nói chuyện nên mới tìm cớ trở về phòng.
Mộ ngốc nghếch cũng sôi nổi muốn đi theo cùng nhưng bị Đường Hân gọi lại.
“Thiên Thần, mẹ có lời này muốn nói với con.” Đường Hân nhìn cũng không nhìn Giang Dĩ Mạch, cố ý nâng cao âm lượng để Giang Dĩ Mạch cũng có thể nghe thấy, hỏi: “Thiên Thần, gần đây vợ của con đối xử với con có tốt không? Có cố ý bắt nạt con hay không?”
“Bà xã đối xử với con rất tốt, còn chơi đùa với con nữa.” Mộ ngốc nghếch thật sự vui mừng nhưng cũng rất ngây thơ.
“Thật sao, vậy có phải chẳng bao lâu nữa mẹ sẽ có cháu trai để ẵm rồi phải không hả?”
Giang Dĩ Mạch cứng đờ, sải bước rời đi.
Đường Hân liếc mắt một cái nhìn Giang Dĩ Mạch rời đi, cười với Mộ ngốc nghếch nói: “Thiên Thần, mẹ chờ tin tức tốt từ các con đấy.”
Giang Dĩ Mạch ghét nhất là khi bà làm như vậy, bà muốn bồng cháu, thì để cho đứa con thứ hai của bà đi mà sinh cho bà.
Bên cạnh đột nhiên đưa ra hai bàn tay to lớn kéo cô vào bên cạnh trong bóng tối.
“A. . . . . .” Giang Dĩ Mạch kêu khẽ một tiếng, nhưng miệng bị che lại.
“Là tôi.”
Giang Dĩ Mạch nghe giọng nói cảm thấy có chút quen tai, cẩn thận phân biệt, trong bóng tối loáng thoáng thấy được gương mặt của đối phương, cô giật mình: “Chú hai?” Cô cảm thấy lúc này hai người quá thân mật nên dùng sức đẩy anh ta ra: “Anh đang làm cái gì vậy?”
Mộ Tử Duệ vẫn cứ ôm lấy cô: “Tôi biết rõ bây giờ em rất tức giận với mẹ tôi.”
“Chuyện này thì có quan hệ gì với anh chứ? Hãy buông tôi ra!” Giọng nói của Giang Dĩ Mạch lớn thêm mấy phần.
“Em muốn cho tất cả mọi người biết chúng ta đang ở chung một chỗ sao?”
Giang Dĩ Mạch giận đến nổi hận không thể tát cho anh ta một bạt tai: “Tôi là vợ của anh trai anh, anh như vậy có phải rất quá đáng hay không?”
“Cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, chúng ta mới đúng là người thật việc thật, quan hệ giữa chúng ta còn thân mật hơn so với vợ chồng. . . . . .”
“Mộ Tử Duệ!” Giang Dĩ Mạch cắt đứt lời của anh ta: “Anh biết anh đang nói cái gì không?”
“Mạch Mạch, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn chịu trách nhiệm với em.” Mộ Tử Duệ rất có thành ý nói.
“Tôi là chị dâu của anh!” Giang Dĩ Mạch nghiêm túc tuyên bố.
“Em hoàn toàn không yêu anh trai của tôi, nếu không tại sao kết hôn đã một tháng, em lại không chịu để cho anh ta đụng vào em? Cũng không chịu sinh con cho anh ta? Ngay cả chuyến đi hưởng tuần trăng mật sau hôn lễ cũng từ chối.”
Mộ Tử Duệ còn nói: “Anh ta là một kẻ ngốc, đầu óc có vấn đề, tôi hiểu tâm trạng của em, hôm nay chúng ta đã là vợ chồng thực sự, tôi nguyện ý chịu trách nhiệm với em.”
Giang Dĩ Mạch nhìn anh ta: “Anh tính toán chịu trách nhiệm với tôi thế nào? Để tôi ly hôn với anh trai của anh, rồi sau đó lấy tôi làm vợ sao? Trước tiên anh nên xem thử mẹ của anh có đồng ý hay không đã kìa!”
Đẩy Mộ Tử Duệ ra xoay người rời đi, lại bị Mộ Tử Duệ ôm trở về: “Chờ em mang thai đứa bé của tôi, mẹ tôi sẽ đáp ứng. . . . . .”
Giang Dĩ Mạch giơ tay lên tát cho Mộ Tử Duệ một cái: “Đây là tôi đánh thay anh trai anh, tôi là người phụ nữ của anh trai anh, muốn sinh con cũng là sinh đứa bé của anh trai anh, từ nay về sau làm ơn hãy tránh xa tôi ra!”
“Anh trai tôi là kẻ ngu. . . . . . A. . . . . .”
Giang Dĩ Mạch giẫm mạnh lên chân của Mộ Tử Duệ: “Anh còn dám nói chồng tôi là người ngu, tôi sẽ giẫm chết anh, cái người điên này!”
Bỏ lại Mộ Tử Duệ, Giang Dĩ Mạch đi ra ngoài, Mộ ngốc nghếch ở xa xa đã chạy tới nhào đầu vào trong ngực của Giang Dĩ Mạch: “Bà xã! Mẹ anh nói muốn anh với em sinh một đứa bé mập mạp.”
Giang Dĩ Mạch cố ý nói lớn tiếng: “Được, bây giờ chúng ta đi sinh đứa bé mập mạp.”
Mộ Tử Duệ trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, không để ý đến quản gia đứng ở gần đó đã sớm nhìn thấy tất cả, liền lặng lẽ xoay người rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!