Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu
Chương 25: Diễn trò, dẫn theo con hoang cút nhanh đi
“Anh tôi hoàn toàn không thể mang lại hạnh phúc cho em!” Mộ Tử Duệ nói, “Anh ta có khác gì đứa trả ba tuổi? Có thể cho em cái gì? Chỉ có tôi mới có
khả năng mang lại hạnh phúc cho em!”
Giang Dĩ Mạch tức cười, “Anh có thể cho tôi được gì? Muốn cho tôi hạnh phúc trước hết nên đi hỏi cái người làm mẹ kia có đồng ý hay không đã!”
“Mạch Mạch….”
“Câm miệng!” Thái độ Giang Dĩ Mạch nghiêm khắc, “Tôi đã bảo gọi tôi là chị dâu cả!”
Giang Dĩ Mạch đẩy Mộ Tử ra, tức giận rời đi.
Trong văn phòng tổng giám đốc sang trọng xa hoa, Giang Dĩ Mạch cầm mấy bản
thiết kế đá quý giao cho người đàn ông ngồi trên ghế làm việc phía đối
diện, “Bản thế kế anh yêu cầu em đã vẽ xong, em sợ anh không vừa lòng
nên thiết kế thêm mấy bản, anh xem có vấn đề gì thì nói với em.”
Người đàn ông nhận lấy bản thiết kế nhìn sơ qua, “Không tồi, đều rất hợp ý anh, tìm em giúp quả thật không nhầm người!”
“Anh cũng đừng khen em quá thế!”
“Anh ăn ngay nói thật! Đúng rồi, lần trước em tham gia cuộc thi thiết kế đá quý kết quả ra sao?”
Giang Dĩ Mạch có chút nản lòng: “Còn chưa biết, có thể trình độ của em không đạt tới mức ấy.”
“Em có khả năng quan sát rất tốt, anh thấy em ổn mà!”
Giang Dĩ Mạch cười nhẹ, “Thời gian không còn sớm, không có chuyện gì nữa em đi trước nhé.”
Người đàn ông nhìn đồng hồ: “Thời gian còn sớm mà, có thể nể mặt không, cùng uống ly trà chiều?”
“Thật ngại quá, chồng em đang chờ em ở nhà.” Giang Dĩ Mạch nói lời dịu dàng từ chối khéo.
Người đàn ông bày ra vẻ mặt mất mát, “Mạch Mạch, anh không nghĩ tới đột nhiên em sẽ kết hôn, hơn nữa lại còn gả cho chồng chưa cưới của em gái, thật
sự là khiến anh không kịp trở tay, làm hại anh chưa có cơ hội.”
“Thượng Quan, anh đừng trêu em nữa.” Giang Dĩ Mạch đứng lên, “Thật sự em phải về rồi, chồng em đang chờ ở nhà.”
Nhà Thượng Quan kinh doanh châu báu, trong nước đã mở một chuỗi cửa hàng đá quý, có nhà thiết kế trang sức riêng của mình. Quy trình từ nhập hàng
chất lượng cao ở nước ngoài về rồi mài thành hình theo bản thiết kế, tất cả mỗi một thứ đều tự thân tự lực hết, ở quốc tế cũng có danh
tiếng.
Thượng Quan Trạch phụ trách công việc trong nước, cũng có ý mời Giang Dĩ Mạch gia nhập liên minh,
nhưng Giang Dĩ Mạch nói lời dịu dàng khéo léo từ chối, chỉ đồng ý vì
tình bạn giúp anh thiết kế một bộ tác phẩm để anh tặng người ta.
“Anh chợt nhớ ra, chuyện lần trước em nhờ anh điều tra về mẹ kế em có đầu mối rồi.”
Đột nhiên Giang Dĩ Mạch thay đổi thái độ 180 độ, “Em mời khách!”
Khu cảnh trong quán cà phê rất tao nhã, Giang Dĩ Mạch và Thượng Quan Trạch
ngồi ở vị trí bên cạnh tường thủy tinh, quay đầu là có thể nhìn cảnh
phồn hoa ngoài cửa sổ thủy tinh, đối diện là tòa nhà cao ngất, trên
đường người đến xe đi, phơi bày sự sầm uất.
Một chiếc xe sang chảnh dừng ngoài quán cà phê, Giang Mỹ Kỳ kéo cánh tay Đường Hạo Thiên cùng đi vào quán cà phê này.
Khách trong quán không nhiều lắm, tiếng nhạc du dương chậm rãi chảy theo dòng, khiến tâm tình con người ta cũng thả lỏng theo.
Giang Dĩ Mạch quấy ly cà phê trước mặt, “Nói đi, có phải người phụ nữ họ
Thiệu kia phái người đuổi giết em. Ngay đêm hôm em tham dự cuộc thi
thiết kế đá quý về nước thiếu chút nữa đã mất mạng, không chỉ có như
thế, bà ta còn thò bàn tay vào nhà họ Mộ. Em nghi tất cả mọi thứ đều là
bà ta làm, bao gồm cả cái chết của mẹ em.”
Thượng Quanh Trạch hớp một ngụm cà phê nhỏ, “Em đã biết hết rồi còn bảo anh điều tra làm gì?”
“Em không có chứng cớ, hơn nữa những thứ này đều là phán đoán của em mà
thôi.” Giang Dĩ Mạch nói, “Trên thế giới này chỉ mong sao em chết ngoại
trừ người phụ nữ họ Thiệu kia, còn có thể là ai chứ?”
“Anh cũng
không có chứng cứ, mẹ kế em rất khôn ngoan, tất cả những chuyện kia đều
không xử lý, toàn bộ giao cho người khác đi làm.” Thượng Quan Trạch nói.
“Là lão tình nhân mười mấy năm của bà ta sao?” Vẻ mặt Giang Dĩ Mạch khinh thường.
“Em chỉ là người nào?”
Giang Dĩ Mạch ngẩn người, “Mấy người lận sao? Đây là anh đang nói người phụ nữ kia có mấy người tình nhân ở bên ngoài ư?”
Thượng Quan Trạch từ chối cho ý kiến, buông ly cà phê nói: “Anh phái người
điều tra được cũng không khác em là mấy, mặt khác còn điều tra được từ
sau khi bà ta gả cho ba em thì có một đống tình nhân, anh điều tra ra có hai người vẫn còn qua lại tới nay. Trong đó có một người tên là Trương
Đại Tề, hắn ta chính là kẻ chủ mưu bắt cóc em hôm em về nước, ngoài ra
vào ngày thứ hai sau khi em gả vào nhà họ Mộ, cũng đã trà trộn vào nhà
họ Mộ….”
Phần sau Thượng Quan Trạch không tiếp tục nói hết, nói
tới đây chắc hẳn Giang Dĩ Mạch cũng đã hiểu cô ở nhà họ Mộ bị tập kích
hai lần là chuyện gì xảy ra rồi.
“Cái người gọi là Trương Đại Tề đâu rồi? Anh có biết bây giờ hắn ta ở đâu không?” Giang Dĩ Mạch hỏi.
“Em muốn làm gì?”
“Em nghi ngờ hắn ta có liên quan tới cái chết năm đó của mẹ em, em muốn biết sự thật.”
“Bây giờ em không tìm thấy hắn ta nữa đâu.” Thượng Quan Trách nói, lại bưng
ly cà phên lên uống một hớp nhỏ. Thấy Giang Dĩ Mạch nhìn chằm chằm bản
thân, chờ câu trả lời của mình, nhẹ nhàng buông ly cà phê xuống, nhìn
thoáng qua hai người Đường Hạo Thiên và Giang Mỹ Kỳ đang từ ngoài đi
vào, tiếp tục nói: “Có thể là sợ nhà họ Mộ truy hỏi, nên không biết trốn đi đâu rồi. Nếu em muốn biết như vậy, sao không tới hỏi mẹ kế em một
chút, chắc bà ta là người rõ ràng nhất, hoặc là hỏi em gái em cũng
được.”
Theo tầm nhìn của Thượng Quan Trạch Giang Dĩ Mạch nhìn về
phía sau, thấy Giang Mỹ Kỳ kéo cánh tay Đường Hạo Thiên đi tới, vẻ mặt
thân mật chào hỏi: “Chị, thật khéo quá, em nghĩ rằng chị và anh rể uống
cà phê ở đây nên đặc biệt đi qua chào hỏi.”
Rồi Giang Mỹ Kỳ lại
làm ra vẻ áy náy, “Chị, đều do em mới khiến chị gả cho người đần độn, cả đời làm quả phụ, em vẫn luôn rất áy náy. Chuyện chị và người đàn ông
khác hẹn hò ở đây em cũng sẽ không nói ra, vậy hi vọng chị cũng đừng
trách em, Hạo Thiên anh ấy yêu em, em cũng không còn cách nào. Em thật
sự không muốn….”
“Ít đóng kịch ở đây đi! Tôi cũng không làm ra
chuyện không dám gặp người, còn sợ cô nói hay sao?” Giang Dĩ Mạch khinh
thường hừ lạnh một tiếng, “Chỉ thiếu vài ngày nữa đã kết hôn, còn cùng
chồng chưa cưới của chị mình làm bậy sao không biết áy náy? Việc đó và
gái điếm có gì khác nhau, nên mang theo đứa con hoang trong bụng cô cút
nhanh cho tôi….”
Đường Hạo Thiên nâng tay quăng cho Giang Dĩ Mạch một cái tát, bị Thượng Quan Trạch kịp thời ngăn lại.
Một cái cái không hạ xuống nhưng cũng không khác gì đã đánh, trái tim như
bị người ta cầm dao đâm vào một đao, trong nháy mắt hốc mắt Giang Dĩ
Mạch đỏ au.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!