Khả Hinh hoảng sợ chớp mắt, vội vàng xin lỗi nói: “Vâng. . . . . . Vâng. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tôi . . . . . Tôi không cẩn thận đi tới tiệm của anh rồi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tôi lập tức đi. . . . . .”
Cô nói xong, ngay lập tức có chút căng thẳng xoay người, đầu ngón tay run rẩy khẽ vuốt má trái, thở dốc gian nan đi về phía trước.
Tô Thụy Kỳ đứng ở trước cửa hàng, nhìn bóng lưng cô còng xuống giống như bà già mấy chục tuổi, liền lạnh nhạt nói: “Không có người nào có thể xinh đẹp cả đời, không trọn vẹn cũng không phải là tội lỗi, không cần thiết đi khom người như vậy. . . . . .”
Khả Hinh dừng lại nhìn cây đa tỏa bóng xanh phía trước, hai mắt không nhịn được đỏ lên. . . . . .
Tô Thụy Kỳ nhìn bóng lưng cô dừng lại mới nói: “Vào đi.”
Khả Hinh chậm rãi xoay người nhìn người đàn ông kia đã đi vào trong tiệm, lòng của cô không khỏi chùn bước, đứng ở trong gió rét lạnh, cảm giác cả người lạnh cứng run rẩy. . . . . .
Tô Thụy Kỳ đi vào trong tiệm, im lặng đi tới phía sau chỗ ngồi cắt tóc, mở toàn bộ ánh đèn trong cửa tiệm sáng lên, ánh sáng thủy tinh nhu hòa, ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa chiếu vào, càng thêm ấm áp giữa ngày Đông, anh nhìn xung quanh trong cửa tiệm, một mình đi vào phòng nghỉ ngơi, bỏ qua trình tự pha cà phê mà trực tiếp cầm lên một gói cà phê hòa tan vào trong chén sứ trắng của mình, nhấn nước.
Anh vô cùng bình tĩnh nhìn coffee tan nhanh ở trong nước nóng bỏng bay lên mùi thơm, suy ngẫm một chút mới cầm cà phê đi ra phòng nghỉ ngơi, cặp mắt không khỏi nhìn về phía cửa tiệm đã mở ra, quét nhìn trước cửa tiệm, chỉ có mấy người khách lui tới, còn có tia nắng mặt trời chiếu rọi đến cây đa tỏa bóng xanh. . . . . .
Anh hai mắt hơi chớp động, cầm cà phê nóng, đi qua đại sảnh xa hoa, đi tới trước cửa hàng, tựa bên cửa kính, hết sức nhàn nhã tay nâng cà phê, cúi đầu thổi nhẹ hơi vào trong chén nóng bỏng, hớp một ngụm nhỏ cà phê thơm lừng, nhấc mí mắt, nhìn về phía đầu đường bên kia. . . . . .
Khả Hinh vẫn một mình cô đơn, điềm đạm đáng yêu đứng ở giữa trời gió lạnh, có chút lo lắng và co rúm lại, níu lấy một góc áo bệnh nhân trắng tinh của mình, nhìn anh, mắt to linh động vẫn lộ ra nước mắt run rẩy. . . . . .
Trên mặt Tô Thụy Kỳ hơi mỉm cười, tiếp tục uống cà phê, để cho mùi thơm lan nhẹ khắp cổ họng, nhẹ nhàng nuốt xuống, lại ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh.
Khả Hinh vẫn có chút sợ hãi nhìn anh, rồi lại không tự chủ nhìn anh.
Khoảng cách giữa bọn họ chỉ ngắn ngủn mấy bước, không gian giữa bọn họ là tia nắng mặt trời chiếu xuống, còn có gió lạnh thổi qua. . . . . .
Tô Thụy Kỳ nhìn Khả Hinh, mỉm cười chậm rãi nói: “Vào đi. . . . . .”
Đường Khả Hinh vẫn có chút đề phòng nhìn anh một cái liền cúi đầu, vẫn không lên tiếng, muốn xoay người một cái, không ngờ chân đạp vào một cục đá nhỏ, làm cô giật mình chao đảo thân thể, thở khẽ nhẹ nhìn cục đá nhỏ trên đất.
Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng cô như vậy, nói: “Vào đi. . . . . . Sửa sang lại một chút. . . . . . Tôi luôn không từ chối người khách đầu tiên đi tới tiệm của tôi. . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút giật mình ngẩng đầu nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ không nói gì, cầm cà phê xoay người đi vào trong tiệm.