Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Chương 43: Trái tim tốt đẹp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc


Chương 43: Trái tim tốt đẹp


Cửa phòng bệnh mở ra!

Tưởng Thiên Lỗi hơi sửa sang lại âu phục đen của mình, lạnh lùng đi ra ngoài, căn dặn Đông Anh: “Lập tức thông báo viện trưởng, mặc kệ phải trả giá bao nhiêu, tôi muốn thông qua toàn thế giới tìm được trái tim thích hợp nhất cho Như Mạt! Lập tức!”

“Dạ!” Đông Anh đi theo phía sau anh đáp lời!

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, lạnh lùng đi về phía trước, mười mấy tên vệ sĩ đi theo ở phía sau anh, cũng nhanh chóng đi ra khỏi đại sảnh bệnh viện.

Khí thế lớn như vậy khiến cho bác sĩ, y tá, cùng người thân bệnh nhân trong bệnh viện cũng rối rít ghé mắt.

Nhã Tuệ vừa mới chăm sóc cho Khả Hinh, trong tay cầm đơn thuốc chuẩn bị đi lấy thuốc, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đi ra đại sảnh bệnh viện, vệ sĩ cũng nhanh chóng theo sát đi ra ngoài, cô nhất thời tò mò đi theo ra ngoài, thấy Tưởng Thiên Lỗi hơi sửa sang lại âu phục, đã ngồi lên chiếc Rolls-Royce, vệ sĩ đóng cửa xe. . . . . .

Nhã Tuệ nhàn nhạt nhìn Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe, hai mắt vô tình phát ra tia sáng lạnh lẽo, cô nhớ tới bộ dáng vô tình kia ở trong mưa to lúc nảy, liền có chút tức giận xoay người, đang xoay người trong nháy mắt nhìn thấy Đông Anh, vẫn mặc đồng phục thư ký khách sạn, đeo bảng tên, cùng viện trưởng đi tới phòng làm việc, vừa đi vừa nói: “Viện trưởng! Tổng Giám đốc chúng tôi nói, mặc kệ trả bất cứ giá nào, nhất định phải thông qua tổ chức y tế tân tiến nhất trên thế giới nhanh chóng tìm trái tim thích hợp cho Như Mạt tiểu thư! Hơn nữa vô cùng gấp rút! Ngài cũng biết nguyên nhân Tổng Giám đốc không tiện ở lại chỗ này. Nhưng Như Mạt là người quan trọng nhất trong cuộc đời Tổng Giám đốc! Tôi hi vọng ngài hiểu rõ chuyện này!”

Viện trưởng gật đầu, nói: “Nói Tưởng Tổng Giám đốc yên tâm! Chúng tôi nhất định sẽ hết sức!”

“Ngài vất vả rồi.” Đông Anh nói dứt lời liền im lặng gật đầu một cái, một mình đi tới phòng bệnh.

Nhã Tuệ tay cầm đơn thuốc, lập tức núp ở phía sau cây cột bệnh viện, nhìn Đông Anh cất bước đi tới phòng bệnh VIP, trong đầu của cô thoáng qua hình ảnh trong cơn mưa xối xả, dường như nhìn thấy trong cửa sổ xe, bên cạnh Tưởng Tổng Giám đốc có một cô gái xinh đẹp, nhưng cô gái xinh đẹp đó cũng không phải là vị hôn thê của Tổng Giám đốc trong bữa tiệc đính hôn thế kỷ,. . . . . . vậy. . . . . . Cô ấy là ai?

Cô tức khắc hiểu ra, những gia đình cao quý, luôn có những chuyện tình cảm phức tạp!

Cô bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cầm đơn thuốc đi lấy thuốc xong liền đi về phía khu nội trú, đi qua lối đi riêng của phòng VIP thì ngửi thấy một mùi thơm hoa hồng, cô tò mò ngẩng đầu lên, dường như thấy được lối đi VIP ở trước mặt xuất hiện lên một bóng dáng xinh đẹp nhưng không nhìn thấy rõ người tới, cô sâu kín nhìn bức tranh sơn dầu phong cách Châu Âu treo tại lối đi VIP, nặng nề thở dốc một hơi, mới phát hiện mùi thơm này thật rất dễ chịu, không giống với mùi thơm nồng đậm của hoa hồng bình thường mà một loại mùi thơm đặc biệt.

Nhã Tuệ không suy nghĩ nữa, giống như mang theo mùi thơm này mỉm cười xoay người đi vào phòng bệnh của Khả Hinh.

Khả Hinh được Nhã Tuệ đưa về phòng bệnh, sâu kín rưng rưng tỉnh lại, trong đầu vẫn là hình ảnh đáng thương của mẹ kéo sọt rác đi trong mưa, nước mắt lần nữa từng viên lăn xuống.

Nhã Tuệ khẽ thở dài, nhận thuốc trở về đặt ở trên giường bệnh, nhìn Khả Hinh lại rơi lệ, bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh cô, gọi nhỏ: “Khả Hinh. . . . . .”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, vẫn sâu kín nhìn phòng bệnh trắng tinh, lặng lẽ rơi lệ.

Nhã Tuệ thấy bạn thân như vậy, mình cũng khổ sở cúi đầu lau lệ, mới nghẹn ngào nói: “Luc nảy cô té xỉu ở trên đường, tôi gặp Tổng Giám đốc. . . . . .”

Đường Khả Hinh tiếp tục rơi lệ, không nói gì.

Nhã Tuệ cố nén nước mắt, có chút chán nản nói: “Tôi . . . . . Tôi nói với thư kí của anh ta, xin Tổng Giám đốc giúp chở chúng ta đoạn đường. . . . . . Bởi vì cô ngất đi, bởi vì lúc ấy tôi tìm cô quá gấp cho nên trên người quên mang tiền, cũng không có cầm điện thoại, tôi không thể làm gì khác hơn là nhờ bọn họ. . . . . . Nhưng. . . . . . Tôi phát hiện, mặc kệ có phải gương mặt của cô đã bị hủy hay không, thế gian này vẫn có rất nhiều người vô tình, sẽ không quan tâm đến chết sống của chúng ta”

Rốt cuộc Đường Khả Hinh quay mặt sang, đau lòng nhìn bạn thân.

Nước mắt Nhã Tuệ lăn xuống, cô đau lòng nghẹn ngào nói: “Khi đó, trong lòng tôi đột nhiên rất nhớ chú Đường. . . . . . Ông ấy là người tốt nhất, đã từng là đầu bếp ưu tú nhất cả nước ở khách sạn năm sao, một người như vậy, nếu nhìn thấy người khác đói bụng, sẽ ở trong phòng bếp, thắp ngọn đèn nhỏ, xào một đĩa cơm chiên nóng hừng hoặc một bát mì nóng cho người ăn xin, người già cô đơn không có ai nuôi sống. . . . . . Khi đó, chú ở trong lòng của tôi là người chú đáng kính nhất, cao lớn nhất, đẹp trai nhất.”

Đường Khả Hinh nhớ tới cha, lại đau buồn, nước mắt tràn mi.

Nhã Tuệ lấy tay lau đi nước mắt trên mặt không ngừng chảy, tiếp tục nghẹn ngào nói: “Tôi mặc kệ có phải chú đã đầu bạc tóc trắng hay không, khi tôi nhắm mắt lại, chú vẫn đẹp trai nhất, hiền lành nhất. . . . . . Tôi không biết, ở trong lòng của cô có nghĩ như vậy hay không, má trái không trọn vẹn thì đại biểu cho cuộc sống cả đời sao. Nếu cô nghĩ nó thật sự quan trọng như vậy, vậy thì. . . . . . cô hãy nhắm mắt lại lắng nghe trái tim mình có giống như loại người vô tình kia hay không, làm cho bản thân cô lạnh lẽo, hận thù thế giới? Hay đã từng là bức tranh xinh đẹp?”

Đường Khả Hinh đột nhiên vô cùng khổ sở co quắp, run rẩy nắm chiếc chăn trắng tinh, che mặt của mình, một mình núp bên trong nức nở.

Nhã Tuệ khóc nói tiếp: “Không phải chú đã nói với cô sao? Mặc kệ trăng sao hay cảnh sắc xinh đẹp bị che giấu. Chúng ta không thể vì chuyện may rủi trên thế giới này mà buông tha vẻ đẹp, linh hồn phải dũng cảm tiến tới a! Bởi vì đó là trái tim của chúng ta! Cuộc sống của chúng ta!”

Đường Khả Hinh vẫn núp ở trong chăn, nức nở.

Nhã Tuệ đau lòng ôm bạn thân vào trong ngực, khẽ xoa lưng của cô, nghẹn ngào nức nở nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, không cần buông tha mình! Cô làm sao biết, cô đi trên con đường này, nó nhất định sẽ không hạnh phúc? Sở dĩ Khả Hinh đã từng xinh đẹp, không phải bởi vì khuôn mặt của cô xinh đẹp, mà bởi vì là cô là một cô gái đáng yêu, bất cứ lúc nào cũng để cho trái tim mình tốt đẹp! Dũng cảm một chút nữa. Mặc kệ khuôn mặt của cô có bị hủy hay không, những quả nho chưng cất trong thùng gỗ sồi thành rượu đỏ vẫn chỉ lựa chọn chuyên gia pha rượu có trái tim tốt đẹp nhất, hiểu bọn chúng nhất. . . . . . . . .”

Đường Khả Hinh đột nhiên khóc rống, cuối cùng đưa hai tay ra ôm bạn thân của mình, mặc cho nước mắt từng viên lăn xuống. . . . . .

Đúng vậy, chúng ta làm sao biết, chúng ta lựa chọn con đường này thì nhất định sẽ không hạnh phúc? Chỉ cần trong lòng chúng ta hi vọng, dũng cảm bước đi, sống hạnh phúc theo cách riêng của chúng ta, có đôi khi chỉ cần cố gắng không cần buông tha là được.

Nhã Tuệ cảm thấy Khả Hinh thật buông lỏng, mới yên tâm nở nụ cười, đau lòng vội vàng vươn tay, muốn lau đi nước mắt cho cô nhưng khi đầu ngón tay cô quét qua cánh mũi Khả Hinh. . . . . .

Vẻ mặt Khả Hinh đột nhiên thay đổi, hơi thở có chút dồn dập, hai mắt xốc xếch chợt lóe. . . . . .

Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn Khả Hinh, hỏi: “Cô làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?”

Đường Khả Hinh tái mặt, nuốt nước bọt, đột nhiên nắm lên đầu ngón tay Nhã Tuệ, thả vào trong mũi, hít nhẹ, có chút lo lắng ngẩng đầu lên, run rẩy nói: “Mùi thơm này. . . . . . Rất quen. . . . . .”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN