Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần - Chương 29: Hào Môn Trốn Gả (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần


Chương 29: Hào Môn Trốn Gả (1)


Edit: SmallTree

Beta: Tiểu Mai

“Tần quản gia, không xong rồi!”

Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên phá tan sự yên tĩnh vốn có của Đông Vũ Uyển.

Thanh âm này kinh động đến không ít người, tất cả mọi người khẩn trương nhìn xung quanh.

“Có phải muốn tìm cái chết rồi hay không? Sáng sớm ra mà đã la ầm cái gì vậy!” Mặt Tần Ngọc nghiêm túc quát tháo.

Người hầu vội vàng chạy tới, thở hồng hộc dừng ở trước mặt bà, cúi thấp đầu.

“Tần quản gia, Tam thiếu phu nhân… Tam thiếu phu nhân… cô ấy chạy trốn rồi!”

Bà ngẩng đầu nhìn, đột nhiên hét to: “Cái gì!”

Tần Ngọc không còn vẻ bình tĩnh trước đó nữa, mà lập tức biến sắc.

“Cậu vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa xem!”

Tần Ngọc kích động níu lấy cổ áo người kia hỏi lại.

Người làm kia sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.

Anh ta run rẩy lặp lại lần nữa, “Tam thiếu phu nhân, cô ấy chạy trốn rồi, cô ấy trèo tường chạy ra ngoài.”

Tần quản gia không thể tin mở to hai mắt nhìn, “Chuyện này hoàn toàn không có khả năng!”

Tường ở Lăng gia ít nhất cũng cao khoảng năm mét, mà phía trên tường còn được giăng lưới điện.

Mộc Tiểu Đồng chỉ là một người bình thường, cô ta làm sao có bản lĩnh trèo tường chạy trốn được?

“Đưa tôi tới đó xem sao!”

Cho dù Tần Ngọc không tin việc này là thật, nhưng bà vẫn là không yên lòng, lập tức đi theo người làm kia đi về phía tường rào.

Lúc bà nhìn thấy một lỗ hổng lớn, lòng của bà trong nháy mắt lạnh thấu.

Mộc Tiểu Đồng, bản lĩnh của cô cũng thật lớn! Phá hoại hôn lễ, làm Tam thiếu bị thương, bây giờ được Tam thiếu đưa về đây lại còn dám chạy trốn!

Ánh mắt Tần Ngọc nhuộm đầy hận ý, đúng là người không biết tốt xấu!

Tần Ngọc trong lúc khiếp sợ còn chưa kịp phản ứng, nhìn chằm chằm lỗ hổng trên tường tường cao, phía sau lại đột nhiên vang lên một loạt tiếng kêu.

“Tam thiếu gia!” Người làm trông thấy Lăng Việt xuất hiện ở đây liền kêu lên một tiếng.

Tần Ngọc đứng ở phía trước, nghe thấy vậy thì kinh ngạc, bà ngây người một chút rồi nhanh chóng quay lại.

Bà nghĩ nếu Lăng thiếu biết cô gái kia chạy trốn, anh khẳng định sẽ rất giận dữ, nhưng bà vẫn là không có ngờ tới, ánh mắt Lăng Việt ánh vậy mà lạnh lẽo thấu tâm.

Lăng Việt không thay đổi sắc đổi, trừng mắt nhìn lỗ thủng lớn bị Mộc Tiểu Đồng cắt ra, nơi đó vừa vặn có thể vừa cho một người chui ra được.

Ngay lúc này, hai người làm hoảng sợ chạy tới.

“Tần quản gia, chúng tôi, chúng tôi kiểm tra thì thấy… lưới điện bị tắt mất rồi!”

Hai người trông coi phòng bảo vệ nghe nói Thiếu phu nhân đã chạy trốn, lập tức sợ hãi chạy ngay tới.

Đám người nghe xong cũng ngạc nhiên không kém.

Thì ra cô gái kia lại lên kế hoạch tỉ mỉ như vậy.

Mà lúc này, Thẩm Phong đứng cạnh Lăng Việt cũng lo lắng, ông ở Lăng gia hầu hạ nhiều năm như vậy, xưa nay chưa từng xảy ra sự việc hoang đường như thế bao giờ.

Hơn nữa khi ông quay đầu nhìn về phía Lăng Việt, thiếu gia nhà ông lúc này lại an tĩnh đến… đáng sợ.

Giống như năm đó lúc mẹ của thiếu gia qua đời, cậu ấy cũng như thế… đặc biệt trầm tĩnh.

Lăng Việt cứng ngắc đứng đấy, cũng không muốn nhìn bức tường điện phía trên nữa.

Nghe đoạn đối thoại của những người kia, anh chỉ nhếch môi mỏng, không hề hé răng nói nửa lời.

Những người đứng xung quanh anh đều sợ hãi không dám cử động, Tam thiếu có xuất thân tôn quý, so với Đại thiếu gia hay Nhị thiếu gia thì còn hơn cả trân bảo.

Từ nhỏ anh đã bị bệnh nên tất cả mọi người đều muốn anh thoải mái. Vì thế mà tính tình tùy hứng nóng nảy của anh cũng không có người nào dám ngỗ nghịch, phản bác lại.

Nếu anh thật sự tức giận thì ngay cả Lăng gia lão gia tử ra mặt cũng không khống chế nổi.

Lần này phải xử lý như thế nào mới tốt đây? Anh tự mình mang cô gái kia về vậy mà cô ta lại dám chạy trốn.

Lăng Việt bình tĩnh đến kỳ lạ khiến cho người người sợ hãi, khi anh nghe được lại có một người nữa vội vàng chạy vào nói, ở bên ngoài tường rào tìm tới được một cái kéo cùng dây thừng, tay phải của anh bỗng nhúc nhích.

Tất cả mọi người lo lắng nhìn về phía Lăng Việt.

Cô gái kia thật sự dám liều mình chạy trốn như thế sao?

Lăng Việt trong phút chốc xoay người một cái, một mạch chạy thẳng lên phòng của cô ở trên tầng ba.

Thẩm Phong nhìn thấy anh như thế cũng khẩn trương chạy theo không dám chậm chễ dù chỉ một chút, thiếu gia đây là muốn làm cái gì?

Rầm một tiếng.

Cánh cửa phòng của Mộc Tiểu Đồng bị anh trực tiếp dùng một cước đạp ra, anh chậm rãi bước vào, bên trong trống rỗng, không thấy bóng dáng xinh đẹp kia đâu nữa.

Cô thật sự biến mất sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN