Hảo Sủng Em, Nữ Phụ Của Anh - Chương 27.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Hảo Sủng Em, Nữ Phụ Của Anh


Chương 27.


Dao Dao vừa quay lại thì thấy một thiếu niên trùm cái áo khoát màu đen không rõ mặt, hai tay bỏ vào túi áo, hai bên vai cậu ta là một con mèo trắng và đen, trông hết sức dễ thương.

Chú mèo đen có đôi mắt màu xanh ngọc bích còn chú mèo trắng thì có đôi mắt màu hổ phách hết sức cute !

Dao Dao kìm lòng không được tầm mắt đặt trên người hai chú mèo lâu một chút, sau một hồi mới ngượng ngùng dời mắt đi.

” xin hỏi…cậu có phải là chủ của tiệm Cat này không ? ”

Thiếu niên gật đầu, đưa tay ôm lấy hai con mèo đặt trong lòng vuốt ve.

” cô muốn nó ? ”

Dao Dao kinh ngạc nhìn thiếu niên vẫn vuốt ve chú mèo, không thấy biểu cảm trên mặt cật ta cho lắm, cô cười khẽ hỏi :

” tại sao cậu lại nghĩ tôi cần nó ? ”

Cô không đồng ý cũng không phủ nhận mà lại hỏi lại cậu thiếy niên.

Thiếu niên ngẩn ra một lúc có vẻ như không ngờ cô sẽ hỏi lại hắn.

” vì…tôi cảm nhận được…”

Dao Dao trên đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng.

Cảm nhận được gì ?

” tôi…cảm nhận được…cô thích nó..và…nó cũng thích cô..thích “cậu thiếu niên nói tiếp, đôi tay không ngừng vuốt ve con mèo trắng.

Bỗng cậu ta ngẩn đầu lên, chiếc nón áo khoác rớt xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú nhưng còn non nớt, và đặc biệt cậu ta có một con mắt màu xanh ngọc bích giống y hệt chú mèo đen.

Cậu ta ôm chú mèo đen đưa cho Dao Dao.

” cô lấy đi, tôi tặng nó cho cô…” còn không quên bổ sung thêm một câu ” nó…tên là Lạc Thiên Ân ”

Dao Dao hơi kinh ngạc.

Cậu ta tại sao lại tặng chú mèo đen này cho cô chứ.

Tuy suy nghĩ như vậy nhưng Dao Dao lập tức ôm chú mèo đen vào lòng, vuốt ve đùa giỡn.

” ngao~ meo..ô~” chú mèo đen sảng khoái vặn vẹo trong lòng Dao Dao.

” Ân Ân, Ân Ân, sau này chị sẽ gọi em là Ân Ân nhé ! ” Dao Dao vui vẻ vuốt ve bộ lông mao mềm mại của Ân Ân, trên môi nở nụ cười sáng lạng mê hoặc khiến ai đó phải đỏ mặt, tim đập nhanh.

” ngao ô ~” Ân Ân vui vẻ lên tiếng, đưa tay lên liếm liếm rồi vuốt vuốt lỗ tai nhỏ nhắn đáng yêu.

Chợt Dao Dao ngước lên nhìn người nào đó đang lén đỏ mặt.

” à phải rồi, cám ơn cậu về Ân Ân, tôi là Lý Dao Dao, không biết tên cậu là ? ”

” Lạc..Lạc Thiên Ân ” Lạc Thiên Ân đỏ hết cả mặt, ngập ngừng nói.

” hả ? ” Dao Dao kinh ngạc nhìn thiếu niên.

Lạc Thiên Ân gì nữa ở đây ?

Lạc Thiên Ân thấy Dao Dao kinh ngạc nhìn mình thì mặt càng đỏ hơn, lắp bắp nói.

” tên ….Lạc Thiên Ân là tên của tôi ” nói xong thì cuối gầm mặt xuống đất, chỉ có hai bên tai hơi đỏ chứng tỏ cậu ta đang hết sức ngượng ngùng.

Dao Dao cười sủng nịch.

Cậu nhóc này tuy bằng tuổi cô ở kiếp này nhưng ngoài ý muốn lại rất đáng yêu ! Y như Ân Ân vậy ! =_=

” vậy à ? Vậy chú mèo trắng của cậu tên gì ? ”

Cô nãy giờ cũng thật thắc mắc tên của chú mèo trắng nha. Nếu cậu ta lấy tên cậu ta đặt cho chú mèo đen thì có khi nào cậu ta lấy tên mẹ hay bà ngoại cậu ta đặt cho con mèo trắng hay không ?

Ân, có thể lắm !

Lạc Thiên Ân khẽ lí nhí .

” Lý..Lý Dao Dao ”

Hả ?!?!

Lý Dao Dao ? Là tên cô mà ! Chả lẽ cậu ta lấy tên cô để đặt cho chú mèo trắng ?

Thật…thật…thật là đáng yêu chết đi được !!!!!!

” cậu lấy tên của tôi sao ? ” Dao Dao cười khẽ hỏi.

Lạc Thiên Ân đỏ mặt, gật đầu rồi lấy mũ áo khoát trùm lại khiến Dao Dao không thể thấy rõ biểu cảm của cậu ta.

Cô khẽ cười, vuốt ve Ân Ân, nói với người đang ngượng ngùng nào đó.

” cảm ơn cậu ”

Lạc Thiên Ân mạnh mẽ ngẩn đầu, trong mắt chứa đầy sự không thể tin.

Hắn cứ tưởng cô sẽ giận và ghét bỏ nó chứ.

Trong lòng không hiểu sao có một cỗ ấm áp khó tả.

Dao Dao…..

” không có gì….Dao Dao ” Lạc Thiên Ân nở nụ cười, nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời chói lòa, chiếu sáng mọi góc tối.

Nụ cười của cậu không ôn nhu tà mị như của Lam Ly, lạnh lùng quyến rũ như của Lý Minh Hiên, hoàn hảo như Lâm Quân hay chuyên nghiệp như Cảnh Dương mà nụ cười của cậu mang lại sự ấm áp khó tả, làm cho người ta cảm thấy yên tâm hòa ấm áp.

Dao Dao hơi ngẩn ra một chút, lỡ miệng nói.

” Thiên Ân, cậu cười lên thật đẹp ”

Lạc Thiên Ân hơi ngẩn ra, sau đó ngượng ngùng gãi đầu.

” thật sao ? ”

” ân ” Dao Dao gật đầu khẳng định.

Lạc Thiên Ân đỏ hết cả mặt, lí nhí nói.

” thanks ”

……………………………………………

Dao Dao thõa mãn bước ra siêu thị cùng với túi quần áo và Ân Ân khả ái cùng những đồ dùng của bé.

Lạc Thiên Ân nói đây là quà gặp mặt hắn tặng cô nên không cần thanh toán, chỉ cần thường xuyên đến thăm hắn và tiểu Dao Dao là được.

Dao Dao thật ngại ngùng, người ta dầu gì cũng có quà gặp mặt đầu tiên cho cô, nhưng cô lại không có gì tặng lại cho người ta. Nên cô quyết định lần sau tới phải mua cái gì tặng Lạc Thiên Ân và tiểu Dao Dao.

Ôm Ân Ân trong lòng, Dao Dao yêu chiều nói.

” Ân Ân, chúng ta vào tiệm đằng trước nghỉ mệt được chứ ? ”

” ngao ô ~ ” Ân Ân đồng ý đáp lại.

” vậy chúng ta đi thôi ” Dao Dao ẩm Ân Ân đi vào tiệm nướ mà không hề hay biết rằng, từ đằng xa có người đang theo dõi cô.

……..

Trong chiếc xe BMW đen, Lam Thương thú vị nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh như thiên sứ đang ôm chú mèo đen, cười rất tươi của ai kia.

” hưm…” giờ anh đã hiểu sao đưa em trai yêu quý của anh lại say mê không lối về rồi.

Đến cả anh cũng không tự chủ được mà run động một hồi nữa là…

” sắp tới có sự kiện quan trọng nào sao ? ” Lam Thương vẫn nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đi vào tiệm nước, tùy ý hỏi thư kí đang cầm lái.

” thưa tổng tài, sắp tới sẽ là sinh thần của tổng tài Cảnh Triệt – Cảnh thị tập đoàn ” thư kí cung kính đáp, còn không quên bổ sung ” Lý tiểu thư cũng sẽ tới ”

” vậy sao ?~…” thật là mong đợi đến ngày đó a~

………..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN