[Harry Potter] Tình Yêu Nhỏ Của Chúa Tể - Chương 1: Mèo nhỏ đáng yêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


[Harry Potter] Tình Yêu Nhỏ Của Chúa Tể


Chương 1: Mèo nhỏ đáng yêu



Trong căn phòng tối đen, một người phụ nữ ăn mặc quái dị đang lau chùi quả cầu thủy tinh. Lúc này một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi bước vào, “Giáo sư Trelawney? Con…”

Cậu thiếu niên đi đến muốn nói gì đó, bỗng dưng Trelawney run rẫy, đầu và hai tay rũ xuống, mắt trợn trắng. Cậu thiếu niên lo lắng kêu, “Giáo sư! Cô không sao chứ?” Nói rồi vươn tay muốn chạm vào vai cô.

Trelawney chợt vung tay nắm chặt lấy tay cậu, “Bóng tối trỗi dậy… Cậu bé sống sót đổi bên… Thế giới thiết lập lại… Cậu bé sống sót được dấu hiệu lần nữa… May mắn soi chiếu màn đêm…”

Cô lặp lại câu nói trên ba lần, cậu thiếu niên trợn tròn đôi mắt xanh ngọc, vẻ mặt không thể tin được, sợ hãi vùng ra khỏi tay cô chạy đi.

– ———————

“Sao hỏa đã sáng lên. Thật kỳ lạ, ánh trăng bao bọc lấy sao hỏa như đang che chở nó.” Một nhân mã đứng trong rừng cây, ngẩng đầu nhìn bầu trời lầm bầm một mình.

– ———————-

Biệt thự Malfoy.

[Nagini, mày có gì vậy?] Voldemort chầm chậm bước đến nhìn con rắn hoa lớn trên đất. Nagini ngẩng đầu nhìn hắn [Voldy, nhìn này.]

Nói rồi Nagini dịch thân thể to lớn của mình sang bên cạnh, để lộ con mèo đen nằm bên trong. Con mèo rất nhỏ, một bàn tay cũng có thể ôm trọn. Nó cuộn tròn thân mình thành một quả cầu lông, cả cơ thể như hòa vào bóng đêm, nếu không tinh mắt sẽ không nhận ra được.

[Một con mèo? Chẳng ra sao.] Voldemort nhíu mày “Wormtail, ném nó ra khỏi đây.” Peter cúi đầu đi đến muốn túm lấy mèo nhỏ. Nagini lập tức dùng thân hình to lớn của mình che nó lại, đứng thẳng người đe dọa.

Peter sợ hãi rụt người lùi ra sau, Voldemort đẩy anh ra, rít lên, “Ngươi đồ vô dụng.” Rồi nhìn về phía Nagini, [Nagini, ném con mèo đó ra khỏi đây, hoặc là ta sẽ giết nó.]

Nagini run lên, nó không dám chống đối Voldy, nhưng nó cũng không muốn ném mèo nhỏ đi. Trong không cảnh yên lặng, một tiếng mèo kêu thật nhỏ vang lên, nếu không chú ý sẽ dễ dàng bỏ qua.

Voldemort khựng lại cúi đầu nhìn xuống, Nagini cơ thể cứng đờ, bây giờ nó nên dịch thân mình ra hay tiếp tục chắn mèo nhỏ? Voldemort nhíu mày, [Nagini, tránh ra.]

Nó đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng đành phải khuất phục trước khí thế của hắn, dịch thân mình để lộ ra mèo nhỏ bên trong. Mèo nhỏ rất lợi hại, sẽ không sao đâu ha.

Con mèo nhỏ đã tỉnh, đang tròn mắt mờ mịt nhìn quanh, nó có một đôi mắt tím cực kỳ xinh đẹp.

Mèo nhỏ muốn đứng lên, nhưng có lẽ vì không có sức nên lại ngã xuống đất. Nó ngẩng đầu nhìn Nagini rồi nhìn Voldemort, lỗ tai run run, nhỏ giọng meo một tiếng với Voldemort đang nhìn nó.

Tiếng kêu nho nhỏ, mềm mại. Voldemort không nói gì, đôi mắt đỏ của hắn trở nên đạm màu hơn. Hắn đi đến ôm mèo nhỏ lên, Nagini tính ngăn cản nhưng cuối cùng lại bất động, chỉ nhìn chăm chú vào một người một mèo trước mặt.

Mèo nhỏ nằm trong bàn tay to lớn của Voldemort, vươn chiếc lưỡi nhỏ hồng nhạt liếm ngón tay hắn. Voldemort một tay nâng mèo một tay chạm nhẹ vào thân hình nhỏ nhắn của nó. Thật mềm!

Mèo nhỏ nghiêng đầu nhìn hắn, quay đầu ra sau kêu hai tiếng với Nagini. Nagini lập tức bò đến chân Voldemort, [Voldy, cậu sẽ nuôi nó chứ?] Nó ở đây chỉ có thể nói chuyện với Voldy, rất cô đơn, nếu mèo nhỏ ở lại thì tốt rồi.

Voldemort vuốt ve mèo nhỏ, nâng nó lên ngang với tầm mắt, “Mày sẽ tên là Alva, từ nay trở đi ta sẽ là chủ nhân của mày. Nếu mày dám quậy phá thì đừng trách ta.” Mèo nhỏ nhìn vào mắt hắn, im lặng một chút rồi nhẹ nhàng kêu lên. Cũng không biết nó có nghe hiểu hay không.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN