[Harry Potter] Tình Yêu Nhỏ Của Chúa Tể - Chương 20: Darian tỉnh dậy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


[Harry Potter] Tình Yêu Nhỏ Của Chúa Tể


Chương 20: Darian tỉnh dậy



Nurmengard.

Gellert Grindelwald ngồi thửng thờ trên sô pha, ngắm nhìn những ngôi sao ngoài bầu trời. Ông đang chờ đợi một người, nhưng người này lại chưa từng xuất hiện quá.

Thời gian lâu như vậy, vì sao cậu ấy không đến tìm ông? Cậu vẫn chưa tha thứ cho ông? Hay là vẫn chưa tha thứ cho bản thân? Hay là cả hai?

Không sao, ông có kiên nhẫn, ông có thể chờ.

Đúng vậy, ông có thể chờ được.

Grindelwald mờ mịt nhìn mây đen che khuất ánh trăng, ông cảm thấy lòng mình bây giờ giống như vậy, tất cả đều là bóng tối.

Albus, khi nào cậu mới đến?

Rầm. Rầm. Đùng. Đùng.

Cả lâu đài bỗng nhiên run rẩy kịch liệt như bị thứ gì cực kỳ to lớn đụng vào. Grindelwald nguy hiểm híp mắt, từ cửa sổ nhìn xuống mặt đất. Ngoại trừ khu vực ông đang ở, nhưng nơi khác toàn bộ sụp xuống.

Mặt đất lún xuống tạo thành một hố đen sâu thẩm, cỏ cây gạch ngói toàn bộ bị nó nuốt chửng. Bởi vì ánh trăng bị che khuất, bên ngoài ngoại trừ bóng tối, chính là bóng tối.

Lúc này mây đen bắt đầu di chuyển, lộ ra thứ nằm trong hố đen.

Grindelwald hai mắt trợn to kinh ngạc nhìn, có lẽ đây là lần đầu tiên từ lúc ông bước chân vào nơi này, lộ ra biểu tình như vậy.

Chỉ thấy ở bên dưới hố sâu, là một con rồng đen thực lớn. Grindelwald chưa từng nghĩ tới, phía dưới nhà tù Nurmengard lại là một con rồng đen đang ngủ say.

Bây giờ, nó đã tỉnh lại!

Con rồng híp đôi mắt vàng sắc bén ngẩng đầu chuẩn xác nhìn về phía ông. Nó nhúc nhích thân mình, làm khu vực xung quanh cũng bắt đầu rơi xuống. Đến khi toàn thân nó rời khỏi hố đen, Grindelwald mới phát hiện, con rồng này, cực kỳ to lớn.

Nó đứng thẳng thân thể, cúi đầu nhìn xuống vị trí của ông. Grindelwald đứng bên trong, chỉ có thể nhìn thấy con ngươi dựng thẳng cùng với đôi mắt vàng của nó. Ông căng thẳng cả người, tư thế chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Chính là con rồng đột nhiên dời đầu đi, cả người nó phát ra một trận ánh sáng đen, nhưng vì là buổi tối nên không thể nhìn thấy. Ông chỉ thấy con rồng bỗng nhiên thu nhỏ lại rồi biến mất trong tầm mắt.

Không hề thả lỏng, ông nhìn chăm chú vào cửa sổ, cảnh giác với mọi vật xung quanh. Lúc này, một người thanh niên từ bên dưới nhảy lên cửa sổ, vào phòng.

Người thanh niên mặc bộ quần áo bó sát màu đen, hở ngực, lộ ra phần ngực màu đồng rắn chắc cùng với sáu khối cơ bụng. Thanh niên thân thể thon dài, nhìn qua không quá cơ bắp, nhưng lại tràn đầy sức mạnh.

Đặc biệt là, đôi mắt của anh màu vàng.

Grindelwald nhìn chằm chằm anh, người thanh niên cũng nhìn chằm chằm ông. Một lúc sau, anh mở miệng hỏi. “Hiện tại là năm nào?”

Grindelwald kinh ngạc, tiếng anh cổ? Nghĩ một lúc, ông cũng dùng tiếng anh cổ đáp lại. “1996.”

Thanh niên nhíu mày, đã hơn một ngàn năm? Không ngờ anh lại ngủ lâu như vậy. Vừa tỉnh lại, phát hiện trên đầu mình có một tòa lâu đài. Anh thật ra không cố ý phá hủy nó, chỉ là nếu không hủy đi thì anh không ra được.

May mà chỉ có một người ở nơi này.

“Ta muốn đi Hogwarts.”

Grindelwald nhíu mày, Hogwarts? Tại sao con rồng này lại muốn đến đó? Ông nhìn người trước mặt, không có thù hận, chỉ có lo lắng. Người này có lẽ biết Hogwarts, thậm chí khá thân thiết.

“Vị này. Hogwarts nằm ở Anh, nơi này là Đức, cách một khoảng khá xa.”

“Không xa, ta chỉ cần bay một chút là đến.”

“… Ta là Gellert Grindelwald, phù thủy nước Đức.”

“Darian, người thừa kế Hufflepuff, Hogwarts.”

– ———————

Hogwarts, Hồ Đen.

“Hogwarts có một cái Hồ Đen. Hồ Đen có một con mực lớn. Con mực thật lớn thật lớn nha. Thịt ăn thật ngon thật ngon nha. Hì hì hì.”

Edsel vừa hát vừa chỉ vào con mực khổng lồ. Cậu híp mắt cười nhìn nó, con mực này lớn như vậy, nếu cậu ăn đi vài cái xúc tua cũng không sao đâu ha. Dù sao thì, ngàn năm trước cũng là cậu đem nó bỏ vào Hồ Đen mà.

“Mực ngoan, cho ta vài cái xúc tua đi. Hì hì hì, ừm, để coi, năm cái là được rồi nè.” Vừa nói vừa vẫy mạnh đuôi cá, bằng tốc độ cực nhanh bắn về phía con mực.

Con mực vùng vẫy trong tuyệt vọng. Nó chỉ có tám cái xúc tua mà thôi, ăn hết năm cái, nó liền thành mực trọc a. QAQ

Edsel cong môi đầy ác thú cười, cậu nắm một cái xúc tua, vừa muốn dùng sức vặn đứt, chợt ngừng lại.

Cậu bơi nhanh nhảy lên bờ, mở to mắt nhìn không trung, sau đó hưng phấn cười.

“Hì hì hì hì. Darian! Darian! Cuối cùng anh cũng chịu tỉnh rồi sao! Darian!”

Harry đang ngủ, chợt cậu giật mình thức dậy, quay đầu nhìn về một phía nào đó. Snape bị cậu đánh thức, anh vươn tay kéo cậu vào ngực ôm chặt.

“Ngủ.”

“Khoan, Sev, em vừa cảm thấy gì đó. Là người thừa kế, là người thừa kế Hufflepuff.”

Alva ngồi trên khung cửa sổ ve vẩy chín cái đuôi, Voldemort ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve thân thể cậu.

Cậu cả người thoải mái phát ra tiếng “rừ rừ”, híp mắt nhìn trời.

Cuối cùng cũng chịu dậy rồi. Nếu mà còn không dậy, bọn này sẽ bị Edsel phiền chết đó!

========================

Tác giả lảm nhảm:

Lì xì trước Tết đê:)))

Edsel có hình mẫu đó, là nhân vật Bạch Nhược Dao trong Địa Cầu Online, nhưng ẻm bệnh nhẹ hơn bé Dao một chút =))

PS: Bây giờ tui thật sự nghỉ Tết đó nha:)

~ 30/1/2019 ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN