Harry Potter và Hội Phượng Hoàng
Chương 11
Chương 11 – Bài Ca Mới Của Cái Nón Phân Loại
Dịch giả: Lý Lan
Nguồn: VNThưQuán
Harry không muốn nói với những người khác chuyện nó và Luna có cùng một ảo giác, nếu điều đó chỉ là ảo giác, vì vậy nó không nói gì hết về những con ngựa khi đã ngồi xuống bên trong cỗ xe và đóng sập cánh cửa sau lưng lại. Nhưng dù vậy nó vẫn không thể nào không ngắm bóng mấy con ngựa đang chạy bên ngoài cửa sổ.
Ginny hỏi:
– Mọi người có thấy bà Grubbly-Plank đó không? Bà ấy làm gì ở đây há? Chẳng lẽ bác Hagrid đã ra đi sao?
Luna nói:
– Nếu lão đi rồi thì tôi lấy làm mừng lắm. Lão đâu phải là một thầy giáo giỏi giang gì, phải không?
– Sao không, bác Hagrid là một thầy giáo giỏi.
Cả Harry, Ron và Ginny đồng thanh phản ứng một cách giận dữ. Harry còn đưa mắt ngó Hermione một cách tức giận; cô bé tằng hắng rồi nói nhanh:
– Ừm… phải… bác ấy tốt.
Luna không hề bối rối.
– Chà, tụi này ở bên nhà Revenclaw coi lão ấy như một trò cười cho thiên hạ.
Bánh xe bắt đầu lăn cọt kẹt thì Ron ngắt lời Luna:
– Tại khiếu khôi hài của tụi bay tồi quá.
Luna không tỏ vẻ lung lạc gì trước sự thô lỗ của Ron; ngược lại, cô bé bình thản ngắm Ron một lát như thể anh chàng này là một chương trình truyền hình hay ở mức trung bình.
Mấy cỗ xe vừa lắc lư vừa kêu lạch cạch lên đường, di chuyển theo kiểu đoàn xe hộ tống. Xe chạy qua giữa hai cột đá cao đội mấy con heo rừng có cánh đứng hai bên cổng dẫn vào sân trường, Harry chồm tới trước, cố gắng tìm xem có chút ánh sáng nào chiếu ra từ cái chòi của bác Hagrid ở cạnh khu rừng Cấm không, nhưng trong sân trường chỉ có bóng tối tuyệt đối. Tuy nhiên, lâu đài Hogwarts hiện ra lù lù càng lúc càng gần hơn: cao ngất ngểu với vô số tháp canh chĩa lên tua tủa, màu xanh đen nổi bật trên nền trời đêm, đó đây một cửa sổ bừng lên ánh sáng chói rực phía trên đầu tụi nó.
Mấy cỗ xe lêu leng keng để rồi ngừng lại gần những bậc thềm đá dẫn lên cánh cửa trước và Harry là người đầu tiên nhảy ra khỏi xe. Nó quay lại nhìn một lần nữa tìm kiếm khung cửa sổ thắp đèn cạnh khu rừng, nhưng tuyệt nhiên không có dấu hiệu sinh hoạt nào trong căn chòi của lão Hagrid. Thay vì vậy, Harry đành đưa mắt nhìn một cách bất đắc dĩ, bởi vì nó đã ít nhiều hy vọng chúng sẽ tan biến đi – những sinh vật kỳ lạ chỉ toàn xương xẩu đang đứng lặng lẽ trong làn khí đêm lạnh lẽo, đôi mắt trắng dã không tròng lập lòe chút ánh sáng yếu ớt.
Trước đây Harry đã từng trải qua kinh nghiệm nhìn thấy cái mà Ron không thể thấy, nhưng lần đó chỉ là bóng phản chiếu trong gương – một cái hàng trăm lần phi vật chất hơn những ocn thú trông rất rắn chắc và đủ khỏe mạnh để kéo cả đoàn xe này. Nếu có thể tin được Luna, thì bầy thú này vẫn luôn luôn tồn tại, chỉ có điều là vô hình; vậy thì tại sao bỗng nhiên Harry có thể nhìn thấy chúng, và tại sao Ron thì không?
Tiếng Ron nói bên cạnh:
– Bồ có đi không hay mắc cái gì?
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph11-1.jpg
Tiền sảnh được chiếu sáng rực rỡ bằng ánh đuốc…
– À… Ừ.
Harry đáp nhanh, rồi nhập vô đám đông đang vội vã đi lên bậc thang bằng đá để vô lâu đài.
Tiền sảnh được chiếu sáng rực bằng ánh đuốc và vang vọng tiếng bước chân khi bọn học sinh đi ngang qua sàn nhà lát bằng phiến đá để băng qua khung cửa đôi ở bên phải, tiến vào Đại sảnh đường và bắt đầu bữa tiệc mừng năm học mới.
Bốn cái bàn dài của các Nhà trong Đại sảnh đường đang đầy kín dưới trần nhà đen kịt không một vì sao, giống y như bầu trời bên ngoài mà người ta có thể thoáng nhìn thấy qua những khung cửa sổ cao ngất. Những ngọn nến trôi lơ lửng trong không trung dọc theo mấy cái bàn, soi rọi cả những con ma óng ánh bạc rải rác trong sảnh đường và những gương mặt học trò đang hăm hở chuyện trò với nhau, trao đổi tin tức mùa hè, hét toáng lên để chào bạn bè ở các Nhà khác, ngắm nghía đầu tóc mới cắt và áo quần mới sắm của nhau. Harry lại nhận thấy mọi người chụm đầu thì thầm với nhau mỗi khi nó đi ngang qua; nó nghiến chặt răng và cố gắng làm bộ như thể nó không hề để ý hay không thèm bận tâm.
Luna đã tách khỏi tụi nó để ngồi ở bàn của nhà Ravenclaw. Ngay khi tụi nó về tới bàn của nhà Gryffindor, Ginny đã được một đám bạn năm thứ tư réo gọi rối rít nên cô bé bỏ tụi nó qua ngồi với đám bạn. Harry, Hermione, Ron và Neville kiếm được chỗ ngồi cạnh nhau ở khúc giữa của cái bàn, một bên là Nick Suýt Mất Đầu, con ma nhà Gryffindor, và một bên là Parvati Patil và Lavender Brown, hai đứa này chào đón Harry nồng nhiệt quá mức khiến cho Harry tin chắc là hai đứa này vừa ngừng bán tán về nó chừng nửa giây trước. Tuy nhiên, nó có nhiều điều quan trọng hơn để lo lắng: nó đang nhóng qua đầu đám học sinh để nhìn lên dãy bàn giáo sư đặt dọc tường phía đầu Sảnh đường.
– Bác ấy không có trên đó!
Ron và Hermione cũng chăm chú nhìn lên bàn giáo sư, mặc dù cũng chẳng thực sự cần thiết: tướng tá của lão Hagrid sẽ khiến lão ngay tức khắc nổi cộm lên rõ rành rành ở trong bất cứ đội hình nào.
Ron nói giọng hơi khắc khoải:
– Không lẽ nào bác ấy lại ra đi.
Harry nói giọng kiên quyết:
– Dĩ nhiên là bác ấy không ra đi.
Hermione bứt rứt nói:
– Mấy bồ có cho là bác ấy bị… thương, hay… bị sao không?
– Không.
Harry nói ngay.
– Vậy thì bác ấy ở đâu?
Một thoáng yên lặng, rồi Harry nói rất khẽ, đến nỗi Neville, Parvati và lavender không thể nghe được.
– Có lẽ bác ấy chưa về. Các bạn biết đó, bác ấy đi công tác, công việc mà bác ấy làm cho thầy Dumbledore vào mùa hè.
– Ừ, phải… phải đó, chắc là vậy.
Ron reo lên, củng cố niềm tin, nhưng Hermione cắn môi, nhìn lên rồi nhìn xuống suốt dãy bàn giáo sư như thể hy vọng tìm được một sự giải thích thuyết phục được cô bé về sự vắng mặt của lão Hagrid. Chỉ vào giữa bàn giáo sư, Hermione đột ngột hỏi:
– Người đó là ai?
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph11-2.jpg
Harry giật mình nhận ra, khi nó nhìn thấy bộ mặt vàng vọt giống như con cóc…
Harry đưa mắt nhìn theo Hermione. Trước tiên Harry thấy giáo sư Dumbledore ngồi trên cái ghế lưng cao bằng vàng của cụ đặt ngay chính giữa cái bàn dài dành cho các giáo sư. Cụ mặc một cái áo thụng màu tím thẫm lác đác mấy ngôi sao óng ánh bạc và đội một cái nón tương xứng. Đầu cụ Dumbledore nghiêng về phía một người phụ nữ ngồi kế bên, người này đang nói gì đó vô tai cụ. Harry nghĩ, mụ ta trông giống một bà cô giá: lùn bè bè, tóc ngắn màu nâu lông chuột, xoắn tít, và trên mớ tóc đó mụ đeo một dải băng màu hồng kiểu Alice thiệt là khủng khiếp, dải băng đó hết sức ăn rơ với cái áo len màu hồng xù lông tơ mà mụ mặc bên ngoài tấm áo chùng. Lúc đó mụ hơi xoay mặt lại để hớp một ngụm trong cái cốc của mụ, và Harry giật mình nhận ra, khi nó nhìn thấy bộ mặt vàng vọt giống như con cóc với một đôi mắt mòng mọng thô lố.
– Đó là mụ Umbridge!
Hermione hỏi lại:
– Ai?
– Mụ tham gia phiên tòa xử mình, mụ là phe cánh của ông Fudge.
Ron cười ngốc ngếch:
– Cái áo len đẹp dữ à.
Hermione sửng sốt lập lại:
– Mụ là phe cánh của ông Fudge à? Vậy thì mụ làm cái khỉ gì ở đây chứ?
– Ai biết được…
Hermione chăm chú dò xét bàn giáo sư, mắt cô bé nheo lại. Cô bé lầm bầm:
– Không, không… chắc chắn không…
Harry không hiểu Hermione đang nói về chuyện gì nhưng cũng không hỏi. Nó đang chú ý đến giáo sư Grubbly-Plank, bà vừa xuất hiện đằng sau dãy bàn của giáo sư. Bà tự lách mình đi dọc đến tận cuối bàn và ngồi xuống cái ghế lẽ ra dành cho lão Hagrid. Như vậy nghĩa là học sinh năm thứ nhất đã vượt qua hồ và đã đến lâu đài, và đúng ngay chóc, chỉ vài giây sau, cánh cửa từ tiền sảnh được mở ra. Một hàng dài những học sinh năm thứ nhất vẻ sợ sệt được giáo sư McGonagall hướng dẫn bước vào. Giáo sư McGonagall cầm theo một cái ghế đẩu trên đó có một cái nón phù thủy cũ rích vá chùm vá đụp với một cái mép sườn được mạng lại gần cái vành mũ te tua.
Tiếng trò chuyện ồn ào trong Đại sảnh đường lắng xuống dần. Bọn học sinh năm thứ nhất đứng sắp hàng phía trước bàn giáo sư, hướng mặt về phía những học sinh còn lại. Giáo sư McGonagall cẩn thận đặt cái ghế đẩu trước mặt tụi nó, rồi lùi lại.
Mặt mũi tụi học sinh năm thứ nhất tái mét đi trong ánh nến. Một thằng bé đứng ngay ở hàng giữa có vẻ như đang run. Trong chớp mắt, Harry nhớ lại, ngày xưa nó đã cảm thấy kinh khủng như thế nào khi phải đứng đó, chờ đợi cuộc sát hạch mà nó không được biết trước sẽ quyết định nó thuộc về Nhà nào.
Cả trường cũng đang hồi hộp nín thở chở đợi. Bỗng nhiên cái mép gần vành nón há rộng như một cái miệng và cái Nón Phân Loại rống lên bài ca của nó:
Vào thưở xưa khi ta còn mới
Và Hogwarts chỉ mới bắt đầu
Những người sáng lập ngôi trường cao quí
Tưởng rằng chẳng bao giờ họ bị cách chia:
Hợp nhất vì một mục tiêu chung
Họ đều có mơ ước giống nhau
Tạo lập một ngôi trường pháp thuật tốt nhất thế giới
Và truyền bá kiến thức của mình
“Chúng ta sẽ cùng nhau dựng xây và dạy dỗ!”
Bốn người bạn thân quyết định
Và họ chẳng hề ngờ rằng họ
Sẽ bị chia rẽ sau này
Bởi vì ở đâu có được những người bạn
Như Slytherin và Gryffindor?
Trừ khi kể đến cặp thứ hai
Là Hufflepuff và Ravenclaw
Vậy thì làm sao họ có thể sai lầm?
Làm sao tình bạn như thế vỡ tan?
Làm sao ư? Tôi đã ở đó và tôi có thể kể
Cả một câu chuyện buồn đáng tiếc
Slytherin nói: “Chúng ta sẽ chỉ dạy dỗ những người
Mà tổ tiên thuần chủng nhất”
Ravenclaw nói: “Chúng ta sẽ dạy dỗ những người
Mà trí thông minh chắc chắn nhất”
Gryffindor nói: “Chúng ta sẽ dạy tất cả những ai
Coi hành động dũng cảm là danh dự”
Hufflepuff thì nói: “Tôi sẽ dạy hết cả lũ
Và đối xử chúng như nhau.”
Những khác biệt này gây ra những xung đột nho nhỏ
Khi mới hình thành
Vì mỗi người trong bốn nhà sáng lập
Có riêng một Nhà để họ nhận
Những đệ tử họ muốn dạy mà thôi
Thí dụ Slytherin
Chỉ nhận phù thủy thuần chủng
Cực kỳ khôn khéo như chính ông ta
Và chỉ những người đầu óc sắc xảo nhất
Mới được Ravenclaw dạy dỗ
Trong khi những người dũng cảm nhất can trường nhất
Được Gryffindor gan góc thu nhận
Những kẻ còn lại đều được Hufflepuff tốt bụng nhận hết
Và truyền dạy hết những gì bà hiểu biết
Như thế bốn nhà và những người sáng lập
Giữ được tình bạn vững vàng và chân chính
Trường Hogwarts hoạt động hài hòa như thế
Trong nhiều năm vui vẻ
Nhưng rồi mối bất hòa len lỏi vào giữa họ
Được nuôi bằng sai lầm và nỗi sợ hãi chúng ta
Bốn Nhà, giống như bốn cột trụ
Từng chống đỡ ngôi trường của chúng ta
Giờ đây quay ra chống cự lẫn nhau và
Chia rẽ, tranh giành quyền thống trị
Và có một lúc dường như ngôi trường
Phải sớm dẹp tiệm thôi
Nào là đấu tay đôi với đánh loạn xạ
Nào là xung đột chan chát giữa bạn với bè
Và cuối cùng vào một buổi sáng
Slytherin già nua ra đi
Và mặc dù hết đánh nhau nữa
Chúng ta vẫn nản lòng vì sự ra đi của cụ
Và từ đó những người sáng lập không còn đủ bốn
Mà giảm xuống còn ba
Đã đoàn kết các Nhà lại
Như ý đồ ban đầu khi lập chúng ra
Và bây giờ cái Nón Phân Loại ở đây
Và tất cả các trò đều biết lý do:
Ta phân loại các trò vô các Nhà
Bởi vì đó là nhiệm vụ của ta
Nhưng niên học này ta sẽ làm nhiều hơn thế
Hãy lắng nghe kỹ bài ca của ta
Mặc dù chẳng muốn tí nào ta vẫn phải phân chia các trò
Nhưng ta vẫn lo như thế là sai
Mặc dù ta phải làm tròn nhiệm vụ
Và phải chia tư các trò mỗi năm
Ta vẫn tự hỏi liệu việc phân chia
Có đưa tới một kết thúc mà ta lo sợ
Ôi, biết được hiểm nguy, đọc được mật hiệu
Bài học lịch sự cho thấy
Đối với Hogwarts của chúng ta khi cơn nguy biến
Đến từ những kẻ tử thù bên ngoài
Chúng ta phải đoàn kết từ bên trong trường
Nếu không chúng ta sẽ sụm bà chè từ trong ra
Ta đã bảo các trò, đã cảnh báo trước
Bây giờ hãy để việc phân loại bắt đầu.
Cái nón lại nằm im; tiếng vỗ tay nổ ra, mặc dù hơi bị lỏi chỏi với những tiếng xì xầm và rù rì (chuyện mất trật tự này mới xảy ra lần đầu theo trí nhớ của Harry). Khắp Đại sảnh đường bọn học sinh trao đổi nhận xét với người bên cạnh và Harry, mặc dù vẫn vỗ tay với mọi người khác, nó biết đích xác tụi nhỏ đang nói về cái gì.
Ron nhướn chân mày lên nhận xét:
– Năm nay hơi rườm rà hén?
Harry nói:
– Nó đúng quá.
Cái Nón Phân Loại thường thường tự giới hạn trong sự miêu tả những phẩm chất khác nhau mà mỗi Nhà của trường Hogwarts nhắm tới cũng như vai trò của cái nón trong việc phân loại học trò; Harry nhớ là trước đây cái nón chưa từng đưa ra những lời khuyên răn kiểu nhà trường thế này.
Hermione nói, nghe có vẻ hơi căng thẳng:
– Mình thắc mắc là trước đây cái nón có khi nào khuyên răn cảnh cáo không?
– Thực ra thì có đấy.
Con ma Nick Suýt Mất Đầu nói với vẻ hiểu biết. Lão chồm qua người Neville để nói với Hermione (Neville nhăn nhó mặt mày, bị một con ma chồm qua người thì đương nhiên không thoải mái chút nào.)
– Cái nón tự thấy có nghĩa vụ danh dự phải đưa ra lời cảnh cáo thích đáng khi nào nó cảm thấy…
Nhưng giáo sư McGonagall, đang chờ đọc danh sách học sinh năm thứ nhất, đã nhìn bọn học sinh xì xầm trò chuyện bằng ánh mắt bốc lửa. Nick Suýt Mất Đầu đặt một ngón tay trong suốt lên môi và ngồi thẳng lưng nghiêm túc trở lại cùng lúc tiếng trò chuyện rì rào đột ngột nín khe. Sau khi quét ánh mắt nghiêm khắc qua khắp bốn Nhà, giáo sư McGonagall hạ cái nhìn xuống tấm giấy da dài thoòng và bắt đầu điểm danh.
– Abercrombie,an.
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph11-3.jpg
Cái nón cân nhắc một lúc, rồi cái mép gần vành nón lại mở ra và la lớn
Thằng bé có vẻ khiếp sợ mà Harry đã chú ý lúc trước đi lụp chụp tới và đặt cái nón lên đầu; may nhờ có đôi vành tai rất ư nổi bật của thằng bé mà cái nón không bị rớt tuột xuống vai nó. Cái nón cân nhắc một lúc, rồi cái mép gần vành nón lại mở ra và la lớn:
– GRYFFINDOR!
Cùng với cả nhà Gryffindor, Harry vỗ tay thiệt to khian Abercrombie loạng choạng đi về bàn của tụi nó và ngồi xuống, trông có vẻ như thằng bé muốn độn thổ cho rồi để không bao giờ bị nhìn ngó tới nữa.
Cái hàng dài những học sinh năm thứ nhất từ từ thưa dần; trong khoảng lặng giữa những cái tên được xướng lên và quyết định của cái Nón Phân Loại, Harry nghe rõ tiếng bao tử của Ron sôi lên ùng ục. Cuối cùng, “Zeller, Rose” được phân loại vô nhà Hufflepuff, và giáo sư McGonagall lượm cái nón cùng cái ghế đẩu rồi rinh chúng đi khi giáo sư Dumbledore đứng dậy.
Bất kể những cảm xúc cay đắng gần đây của nó đối với thầy hiệu trưởng. Harry cảm thấy nguôi ngoai phần nào khi nhìn cụ Dumbledore đứng trước mặt tất cả đám học sinh. Bên cạnh sự vắng mặt của bác Hagrid và sự có mặt của mấy con ngựa ghê gớm như rồng, Harry cảm thấy chuyến trở về Hogwarts mà nó trông mong bấy lâu nay chứa đầy những ngạc nhiên không ngờ, như những nốt nhạc chói tai xen trong một bài ca quen thuộc. Nhưng ít ra còn một việc này là bắt buộc phải có: thầy hiệu trưởng đứng lên chào mừng tất cả chúng nó trước khi bắt đầu bữa tiệc khai-giảng-niên-học-mới.
Với hai cánh tay giang rộng và nụ cười tươi rạng rỡ trên môi, cụ Dumbledore nói bằng một giọng ngân nga:
– Đối với những trò mới đến trường, thầy chào đón các con! Đối với các trò cũ, thầy chào mừng các con trở về trường! Sẽ có lúc để đọc diễn văn, nhưng bây giờ không phải là lúc. Chén cái đã!
Tiếng cười tán thưởng vang lên và tiếng vỗ tay hoan hô bùng nổ khi cụ Dumbledore ngồi xuống gọn gàng và vắt chòm râu dài thượt qua vai để không bị vướng víu râu ria với dĩa đồ ăn của cụ – bởi vì thức ăn ê hề bỗng xuất hiện và năm dãy bàn dài rên lên dưới những súc thịt và bánh nướng, những dĩa rau cải, bánh mì, xúc-xích, và những bình nước bí rợ.
Kêu lên một tiếng đầy thèm khát, Ron xuýt xoa:
– Tuyệt cú mèo!
Nó chụp cái dĩa thịt sườn gần nhất và bắt đầu gắp vô đầy dĩa của nó, trong khi lão Nick Suýt Mất Đầu nhìn nó mà thèm chảy nước miếng.
Hermione hỏi con ma:
– Ông định nói gì trước buổi lễ Phân loại? Về vụ cái nón khuyên răn ấy?
– Ờ, phải!
Con ma Nick Suýt Mất Đầu coi bộ vui mừng có được cái cớ để thôi ngó miệng Ron, nó đang ăn tới món khoai tây nướng với một sự hăng hái say sưa không được đàng hoàng lắm.
– Phải, tôi từng nghe cái nón dạy đời nhi phen trước đây rồi, luôn luôn vào những lúc mà nó nhận thấy trường đang ở trong giai đoạn bị hiểm họa lớn đe dọa. Và dĩ nhiên, lời khuyên của nó luôn luôn y chang nhau: đoàn kết lại, vững mạnh từ trong nội bộ.
Ron nói:
– Ó à cái ón thì àm ao ó iết chườn bi âm uy?
Miệng Ron đầy nhóc đồ ăn đến nỗi Harry coi cái sự nó thốt ra được âm thanh nào trong tình huống đó cũng được kể như một thành tích.
Hermione tỏ ra ngao ngán hết ý trong khi con ma Nick Suýt Mất Đầu vẫn lịch sự nói:
– Xin lỗi, cậu vừa nói gì?
Ron trợn mắt nuốt một cái vĩ đại rồi nói:
– Nó là một cái nón thì làm sao nó biết được trường mình bị lâm nguy?
Nick Suýt Mất Đầu nói:
– Tôi không biết. Dĩ nhiên, cái nón ở trong văn phòng cụ Dumbledore, nên tôi dám nói là nó nhặt nhạnh tin tức ở đó.
– Và cái nón muốn tất cả nhà là bè bạn với nhau à?
Harry đưa mắt nhìn qua dãy bàn của nhà Slytherin, nơi đó Draco Malfoy đang thiết triều. Harry nói:
– Quá là xui!
Nick Suýt Mất Đầu nói với giọng quở trách:
– Thôi nào, cậu không nên có thái độ đó. Hợp tác hòa bình, đó là điểm then chốt. Ma như tụi này, dù thuộc về các Nhà khác nhau, vẫn duy trì quan hệ bạn bè. Bất chấp sự ganh đua giữa Nhà Gryffindor và Nhà Slytherin, ta chưa bao giờ mơ tới chuyện gây gổ với Nam Tước Đẫm Máu cả.
Ron nói:
– Chỉ vì ông sợ hắn!
Nick Suýt Mất Đầu tỏ ra bị xúc phạm ghê gớm:
– Sợ hả? Ta hy vọng rằng ta, Ngài Nicholas de Mimsy-Porpington, cả đời chưa bao giờ cảm thấy hổ thẹn vì hèn nhát! Giòng máu cao quí chảy trong huyết quản của ta…
Ron nói:
– Máu gì cơ? Chắc chắn là ông đâu còn chút…
– Đó là mỹ từ văn chương!
Nick Suýt Mất Đầu kêu lên, bây giờ ông đã bực mình đến nỗi cái đầu ông đang run lên bần bật một cách đáng ngại trên cái cổ lặt lìa.
– Ta cho rằng ta vẫn còn được phép thưởng thức dùng bất cứ từ vựng nào mà ta thích, ngay cả khi niềm khoái lạc ăn nhậu khước từ ta! Nhưng mà ta bảo đảm với cậu là ta đã quá quen với chuyện lũ học trò giễu cợt cái chết của ta.
Hermione ném một cái nhìn giận dữ cho Ron, nói:
– Ông Nick, bạn ấy thiệt tình không có ý cười cợt ông đâu.
Thật không may, Ron lại vừa tọng vô một họng thức ăn đầy nhóc đến mức có thể banh ta lông, cho nên ráng hết sức nó cũng chỉ ú ớ “ỏi ột âu ược ao”, cái câu này không được Nick Suýt Mất Đầu coi là đủ thành tố của một lời xin lỗi thích đáng. Bay bổng lên không trung, con ma chỉnh lại cái nón có cắm lông chim cho chỉnh tề rồi tránh xa tụi Ron và Hermione, lướt bay về phía cuối bàn, tìm chỗ an tọa giữa haia nh em nhà Creevey là Colin và Dennis.
Hermione cự nự:
– Giỏi lắm, Ron.
Ron, rốt cuộc cũng tìm được cách nuốt hết một họng đồ ăn, nổi xung lên đáp:
– Sao? Chẳng lẽ tui hỏi một câu đơn giản cũng không được sao?
– Thôi, bỏ đi.
Hermione cáu kỉnh đáp, rồi từ đó cho đến hết bữa tiệc hai đứa nó không thèm nói gì với nhau nữa.
Harry đã quá quen thuộc với chuyện cãi vã lặt vặt của Ron và Hermione nên cũng chẳng hơi đâu mà mất công hòa giải hai đứa nó. Nó cảm thấy nó nên dùng thì giờ của mình để tà tà ăn cho hết miếng bánh nướng thịt bò-và-thận, rồi đến một dĩa đầy ắp bánh nhân mứt quết mật đường mà nó ưa thích.
Khi tất cả đã ăn xong và mức độ ồn ào trong Đại sảnh đường bắt đầu dâng lên một phen nữa, thì cụ Dumbledore lại đứng dậy. Tiếng chuyện trò ngừng ngay lập tức khi tất cả mọi người quay mặt về phía thầy hiệu trưởng. Lúc này Harry cảm thấy đầu óc lơ mơ một cách dễ chịu hết sức. Cái giường có bốn cái cột mùng của nó đang nằm chờ đâu đó trên lầu, êm ái và ấm áp một cách tuyệt vời…
Cụ Dumbledore nói:
– Thôi, bây giờ là lúc tất cả chúng ta cùng tiêu hóa một bữa tiệc hết xẩy khác, tôi xin các trò một chút xíu lưu ý đến những thông báo thông thường vào đầu niên học. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng ở sau sân trường được đặt ngoài phạm vi học trò lui tới – và một số học sinh các lớp cao hơn bây giờ cũng nên biết điều này. (Harry, Ron và Hermione nhìn nhau mỉm cười khoái chí.)
Cụ Dumbledore nói tiếp:
– Thầy giám thị Filch vừa nhờ tôi một việc mà thầy đã nói với tôi lần thứ bốn trăm sáu mươi hai, ấy là nhắc nhở các trò rằng pháp thuật không được phép xài trong hành lang giữa các lớp học, và một số việc cấm đoán khác, tất cả đều được liệt kê trong một danh sách chung hiện nay đã được dán trước cửa văn phòng thầy Filch. Năm nay chúng ta có hai thay đổi trong giáo ban. Chúng ta rất vui mừng đón giáo sư Grubbly-Plank trở lại, cô sẽ dạy môn Chăm sóc Sinh Vật Huyền Bí. Chúng ta cũng vui mừng giới thiệu giáo sư Umbridge, cô giáo mới phụ trách môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.
Khi một tràng vỗ tay lịch sự nhưng hơi thiếu nồng nhiệt vang lên; Harry, Hermione và Ron đưa mắt nhìn nhau hơi kinh hoảng. Cụ Dumbledore không nói là giáo sư Grubbly-Plank sẽ dạy trong bao lâu.
Cụ Dumbledore tiếp tục:
– Việc kiểm tra các đội Quidditch của các Nhà sẽ diễn ra vào…
Cụ đột nhiên ngừng nói, nhìn giáo sư Umbridge dò hỏi. Do bà Umbridge khi đứng thì cũng không cao hơn khi ngồi bao nhiêu, nên trong một lúc không ai hiểu tại sao cụ Dumbledore lại ngừng nói; chỉ khi giáo sư Umbridge tằng hắng “E hèm! E hèm!” thì người ta mới vỡ lẽ rằng bà ta đã đứng lên và có ý định đọc một bài diễn văn.
Cụ Dumbledore chỉ có vẻ hơi khựng lại một chút, nhưng rồi cụ ngồi xuống một cách thanh nhã và chăm chú nhìn giáo sư Umbridge như thể cụ không trông mong gì hơn là lắng nghe bà ta nói. Những người khác trong giáo ban không lão luyện cho lắm trong việc che dấu sự ngạc nhiên của họ. Chân mày giáo sư Sprout biến mất dưới mớ tóc lòa xòa của bà, và miệng giáo sư McGonagall thì mím mỏng lại đến độ Harry chưa từng thấy bao giờ. Trước đây chưa bao giờ có một giáo sư mới nào dám ngắt lời cụ Dumbledore. Nhiều học sinh cười khoái chí; bà Umbridge này rõ ràng là không biết lề thói ở trường Hogwarts gì hết.
Giáo sư Umbridge mỉm cười màu mè:
– Cám ơn ông, thưa ông Hiệu trưởng, đã có những lời chào đón tử tế.
Giọng của bà the thé, nghe rõ cả tiếng thở, hơi õng ẹo; và một lần nữa Harry cảm thấy một luồng chán ghét mạnh mẽ tràn qua mà nó không thể nào tự giải thích nổi. Nó chỉ biết là nó ghê tởm mọi thứ về bà ta, từ giọng nói ngu si đến cái áo len xù lông mịn màng màu hồng của bà. Bà ta tằng hắng lấy giọng một lần nữa. (“E hèm! E hèm!”) rồi nói tiếp:
– Vâng, tôi phải nói là được trở về trường Hogwarts thì thật là dễ thương.
Bà mỉm cười, để lộ ra mấy cái răng nhọn hoắt.
– Và được nhìn thấy những gương mặt bé bỏng vui tươi ngước nhìn lại tôi.
Harry liếc nhìn xung quanh. Nó chẳng thấy có gương mặt nào vui tươi cả; ngược lại, tất cả đều trông có vẻ khó chịu khi bị nói tới như thể họ là trẻ con lên năm.
– Tôi rất trông mong được quen biết tất cả các em, và tôi cam đoan chúng ta sẽ là những người bạn rất tốt!
Nghe bà nói vậy, bọn học trò đưa mắt nhìn nhau; có mấy đứa không thể nhịn được, cười nhăn nhở. Parvati thì thầm với Levander:
– Mình sẽ là bạn của bả nếu mình không bị ép mặc cái áo len đó.
Hai đứa bắt đầu sa vào một trận cười khúc khích nho nhỏ.
Giáo sư Umbridge lại đằng hắng lấy giọng một lần nữa(E hèm! E hèm!), nhưng khi bà tiếp tục nói, tiếng thở lẫn trong giọng nói của bà đã biến mất tiêu. Bây giờ giọng nói bà nghe ra vẻ công việc sự vụ hơn nhiều và lời lẽ của bà đối với bọn học trò nghe đều đều tẻ ngắt như đọc thuộc lòng.
– Bộ Pháp Thuật luôn luôn coi việc giáo dục các phù thủy và pháp sư trẻ là một công tác quan trọng cực kỳ. Tài năng hiếm hoi mà các em có được nhờ bẩm sinh có thể trở nên vô tích sự nếu không được bồi dưỡng và trau dồi bằng một sự dạy dỗ cẩn thận. Những tuyệt kỹ lâu đời và độc đáo của cộng đồng phù thủy chúng ta phải được truyền dạy qua các thế hệ nếu không sẽ bị mai một đi. Sự khám phá ra kho báu kiến thức pháp thuật được tổ tiên ta tích lũy phải được giữ gìn, phát huy và trau chuốt bởi những người đáp lại tiếng gọi của nghề dạy học cao quí.
Nói tới đây giáo sư Umbridge dừng lại để khẽ nghiêng mình chào những đồng nghiệp trong giáo ban, nhưng không ai thèm đáp lễ. Đôi chân mày đậm của giáo sư McGonagall nhíu khít lại đến nỗi trông bà giống y chang diều hâu, và Harry thấy rõ ràng giáo sư trao đổi một cái liếc mắt đầy ý nghĩa với giáo sư Sprout khi giáo sư Umbridge tằng hắng thêm một tiếng e hàm nho nhỏ để tiếp tục bài diễn văn.
– Mỗi ông hiệu trưởng và bà hiệu trưởng của trường Hogwarts đều đã đóng góp một đôi điều mới mẻ vào công tác nặng nề là quản lý ngôi trường lịch sử này, và đó là việc phải làm, vì không có tiến bộ thì sẽ bị đình đốn và suy tàn. Do đó một lần nữa, sự tiến bộ chỉ vì bản thân sự tiến bộ cần phải được cản ngăn, vì truyền thống đã được thử thách và kiểm nghiệm của chúng ta không thường xuyên đòi hỏi sự chắp vá. Vì vậy một sự cân bằng giữa mới và cũ, giữa cố định và thay đổi, giữa truyền thống và cách tân…
Harry nhận thấy sự chú ý của nó xẹp xuống như thủy triều rút, mặc dù đầu óc nó còn nhấp nhô theo nhịp trầm bổng. Sự im lặng luôn luôn ngự trị Đại sảnh đường mỗi khi thầy Dumbledore nói chuyện đã bị lật đổ khi lũ học trò chụm đầu vào nhau thì thào to nhỏ và rúc rích cười. Ở phía dãy bàn của Nhà Ravenclaw, Cho Chang đang sôi nổi đấu láo với mấy đứa bạn. Cách chỗ Cho vài ghế, Luna Lovegood lại lôi ra tờ tạp chí Người Dẻo Mồm. Đồng thời ở dãy bàn Hufflepuff, Ernie Macmillan là một trong vài người còn chăm chú nhìn giáo sư Umbridge, nhưng vì Ernie có đôi mắt đờ đẫn nên Harry dám chắc là thằng này chỉ giả bộ lắng nghe trong nỗ lực tỏ ra xứng đáng với cái phù hiệu Huynh trưởng mới toang trên ngực áo.
giáo sư Umbridge không có vẻ gì để tâm tới sự nhốn nháo trong đám thính giả của bà. Harry có cảm tưởng là bà sẽ vẫn thao thao bất tuyệt diễn thuyết cho dù có cả một cuộc náo loạn thật sự nổ ra ngay trước mũi bà. Tuy nhiên, các giáo sư vẫn lắng nghe một cách chăm chú, và Hermione dường như uống từng lời giáo sư Umbridge nói, mặc dù căn cứ vào vẻ mặt của cô bé, thì món đó không làm cô bé khoái khẩu chút nào.
– … bởi vì một số thay đổi sẽ vì sự tiến bộ tốt hơn, trong khi những thay đổi khác xảy ra, trong một thời gian thích hợp, sẽ được nhận ra là những quyết định sai lầm. Đồng thời, vài tập quán xưa sẽ được giữ lại, và như vậy là hợp lẽ công bằng; trong khi những thói quen khác, đã lỗi thời và lạc hậu, phải bị bỏ đi. Nào, chúng ta hãy bước tới, tiến vào một kỷ nguyên cởi mở, hiệu quả, và đầy trách nhiệm, phấn đấu để bảo tồn những gì đáng được bảo tồn, hoàn hảo những gì đáng được hoàn hảo, và chặt bỏ bất cứ chỗ nào chúng ta thấy có những âm mưu cần phải bị ngăn cấm.
Bà Umbridge ngồi xuống. Cụ Dumbledore vỗ tay. Các giáo sư khác theo gương cụ, mặc dù Harry nhận thấy nhiều thầy cô chỉ chập tay nhau vỗ được một hai cái rồi thôi. một số học sinh phụ họa theo, nhưng hầu hết không hay biết bài diễn văn chấm dứt lúc nào, vì tụi nó có chịu khó nghe quá vài ba câu đâu. Nhưng trước khi tụi nhỏ sực nhận ra và vỗ tay đúng bài bản thì cụ Dumbledore đã lại đứng lên. Cụ khẽ nghiêng mình chào giáo sư Umbridge và nói:
– Cám ơn bà nhiều lắm, giáo sư Umbridge, điều đó sáng tỏ nhất. Bây giờ, như lúc nãy tôi đang nói, buổi kiểm tra Quidditch sẽ được tổ chức…
Hermione nói nhỏ:
– Đúng, chắc chắn là sáng tỏ.
Ron quay gương mặt lờ đờ của nó về phía Hermione hỏi khẽ:
– Bồ đừng nói với tụi này là bồ khoái đấy chứ? Đó là bài diễn văn chán phèo nhất mà mình bị nghe từ trước tới nay, ấy là mình đã lớn lên cùng một nhà với anh Percy đấy.
Hermione nói:
– Mình nói là sáng tỏ, chứ không phải thú vị. Nó giải thích được khá nhiều thứ.
Harry ngạc nhiên:
– Vậy sao? Với mình thì nghe có vẻ như một mớ tào lao nhảm nhí.
Hermione dứt khoát:
– Trong mớ tào lao có hàm ý một số điều quan trọng.
Ron ngây ra hỏi:
– Vậy hả?
– Thí dụ như “sự tiến bộ chỉ vì sự bản thân sự tiến bộ cần phải được cản ngăn”, hay “chặt bỏ bất cứ ở chỗ nào chúng ta thấy có những âm mưu cần phải bị ngăn cấm.”
Ron sốt ruột:
– Mà những điều đó có ý nghĩa gì?
Hermione nói qua kẽ răng nghiến chặt:
– Mình sẽ nói cho bạn biết điều đó có nghĩa là gì. Nó có nghĩa là sự can thiệp của Bộ Pháp Thuật vào trường Hogwarts.
Chung quanh tụi nó vang lên tiếng nói chuyện ồn ào và tiếng bàn ghế bị xô đẩy; hiển nhiên là cụm Dumbledore vừa bế mạc lễ khai giảng, bởi vì mọi người đang đứng lên, chuẩn bị rời Đại sảnh đường. Hermione nhảy dựng lên, trông có vẻ hết sức bối rối.
– Ron, tụi mình có bổn phận hướng dẫn học sinh năm thứ nhất biết chỗ mà đi!
– Ờ há!
Ron rõ ràng là quên béng đi nhiệm vụ của nó, bây giờ kêu lên:
– Ê, ê, tụi bây, nhóc tì!
– Ron!
– Thì… tụi nó, tụi nó bé xíu…
– Biết vậy, nhưng không được gọi các em là nhóc tì… Các em năm thứ nhất! Xin mời đi theo hướng này!
Hermione cất tiếng gọi bằng giọng chỉ huy suốt dãy bàn dài.
Một nhóm học sinh mới líu ríu bước ra khoảng trống giữa hai bàn Gryffindor và Hufflepuff, đứa nào cũng rán hết sức đùn đẩy nhau để không bị là đứa đầu đàn. Trông tụi nó đúng thiệt là nhỏ xíu; Harry dám chắc là hồi nó mới đến đây nó đâu có vẻ nhỏ nhít như vậy. Nó nhe răng cười với mấy đứa nhỏ. Một thằng nhóc tóc vàng đến bên cạnhan Abercrombie có vẻ như sợ điếng người, nó huých cùi chỏ vôan và thì thầm gì đó vô tai thằng bé.an Abercrombie tỏ ra hoảng sợ không kém và len lén nhìn Harry một cách khiếp đảm. Nụ cười tuột khỏi gương mặt Harry như chất Nhựa thúi.
Nó thẫn thờ nói với Ron và Hermione:
– Gặp lại sau nha.
Rồi nó một mình đi ra khỏi Đại sảnh đường, làm mọi cách có thể làm được để coi thường những tiếng xì xầm, những cái nhìn chòng chọc và chỉ chỏ khi nó đi ngang qua bọn học trò. Nó giữ con mắt mình nhìn thẳng tới trước khi len lỏi qua đám đông đi tới cửa vào hành lang, rồi vội vã đi lên mấy bậc thang cẩm thạch, băng qua hai lối đi tắt ít người biết, và nhanh chóng bỏ lại gần hết đám đông ở đằng sau.
Khi đi qua hành lang trống trải hơn nhiều ở tầng trên, nó tức tối nghĩ, mình thiệt là ngu, không biết nghĩ đến chuyện này trước. Dĩ nhiên mọi người sẽ phải nhìn chòng chọc vào nó rồi: mới cách đây hai tháng, nó đã ra khỏi mê cung của trận thi đấu Tam pháp thuật với các xác chết của một thằng bạn học và hô hoán rằng Chúa tể Hắc ám Voldermort đã trở lại nắm quyền lực. Hồi cuối năm học trước nó không đủ thì giờ để tự biện bạch trước khi mọi người về nhà, ngay cho dù nó cảm thấy có trách nhiệm kể cho cả trường nghe câu chuyện chi tiết về những biến cố kinh hoàng trong cái nghĩa địa đó.
Nó đã đi tới cuối hành lang dẫn đến phòng sinh hoạt chung của Nhà Gryffindor và đứng lại trước bức chân dung của Bà Béo, rồi sực nhận ra là nó không biết mật khẩu mới.
– Ơ…
Nó rầu rĩ ấp úng, nhìn chòng chọc vào Bà Béo. Bà này vuốt phẳng những nếp gấp của cái áo đầm bằng sa-tanh hồng và lạnh lùng nhìn nó. Bà cất giọng trịch trượng:
– Không mật khẩu, đừng hòng vô.
– Harry, mình biết mật khẩu.
Ai đó thở gấp đằng sau nó, và nó quay lại thì thấy Neville đang chạy thong thả về phía nó. Neville vung vẩy cái cây xương rồng còi cọc bé xíu mà nó đã đem ra khoe trên tàu lửa.
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph11-4.jpg
Mình đã có thể nhớ nó ngay tức thì, thiệt mà. Mimbulus mimbletonia!
– Bồ đoán coi mật khẩu là gì? Mình đã có thể nhớ nó ngay tức thì, thiệt mà. Mimbulus mimbletonia!
– Đúng.
Bà Béo nói, và bức chân của bà bung mở ra về phía tụi nó như một cánh cửa, để lộ ra một cái lỗ tròn trên bức tường đằng sau. Neville và Harry trèo qua cái lỗ này.
Phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor trông ấm cúng như xưa nay, một căn phòng trên tháp hình tròn rất thoải mái kê đầy những cái ghế bành êm ái xộc xệch và những cái bàn cũ kỹ lung lay. Một ngọn lửa reo tí tách vui vẻ trong lò sưởi và đôi ba người đang xòe bàn tay sưởi ấm trước khi đi lên phòng ngủ của họ. Ở đầu kia của căn phòng, Fred và George Weasley đang ghim cái gì đó lên bảng thông báo. Harry vẫy tay chúc họ ngủ ngon rồi đi thẳng tới cánh cửa phòng ngủ nam; nó chẳng còn lòng dạ nào mà đấu láo vào lúc này. Neville đi theo nó.
Dean Thomas và Seamus Finnigan đã về tới phòng ngủ trước và đang treo lên tường cạnh giường ngủ của tụi nó mấy tấm bích chương và tranh ảnh. Tụi nó đang nói chuyện thì Harry đẩy cửa bước vào nhưng tụi nó im bặt ngay khi nhìn thấy Harry. Harry tự hỏi không biết có phải tụi nó đang nói chuyện về mình không, hay tại mình bị hoang tưởng?
Nó đi ngang qua căn phòng, tiến về phía cái rương của mình và mở rương ra. Nó nói:
– Chào!
Dean vừa mặc bộ đồ ngủ màu nâu xỉn, đáp:
– Chào Harry. Nghỉ hè vui không?
– Không đến nỗi nào. Còn bồ?
Harry đáp cho qua, bởi vì câu chuyện thật về kỳ nghỉ của nó sẽ phải mất gần hết đêm mới kể hết được, mà nó thì không thể nào làm nổi việc đó.
Dean chắt lưỡi:
– Ừ, cũng được. Dù sao thì cũng khá hơn mùa hè của Seamus. Nó vừa mới kể cho mình nghe.
– Uûa, có chuyện gì vậy, Seamus?
Neville hỏi trong lúc nhẹ nhàng đặt cái bửu bối Mimbulus mimbletonia của nó lên cái bàn nhỏ bên cạnh giường.
Seamus không trả lời ngay, nó đang chăm chút để bảo đảm là tấm áp-phích của đội Quidditch Chim Cắt Kenmare được treo ngay ngắn. Rồi nó nói, vẫn quay lưng về phía Harry:
– Má mình không muốn cho mình trở lại trường.
– Cái gì?
Harry hỏi, phải ngừng tay kéo tấm áo chùng của nó ra khỏi rương. Seamus quay mặt khỏi tấm áp-phích và rút bộ đồ ngủ của mình từ rương ra, vẫn không nhìn Harry.
– Má không muốn cho mình trở về trường Hogwarts.
– Nhưng… Tại sao?
Harry hỏi, hết sức ngạc nhiên. Nó biết mẹ của Seamus là một phù thủy và vì vậy nó không thể hiểu tại sao bà ấy lại bỗng trở nên hợm hĩnh kiểu Dursley như vậy.
Seamus gài nút xong bộ đồ ngủ rồi mới trả lời. Nó nói bằng một giọng cân nhắc:
– Chà… mình cho là… tại vì bồ.
– Nghĩa là sao?
Harry nói ngay. Trái tim của nó đang đập khá nhanh. Nó mơ hồ cảm thấy như thể có cái gì đang sắp tấn công nó.
Một lần nữa Seamus né tránh ánh mắt của Harry.
– À… má mình… Ôi, không phải chỉ một mình bồ, cả thầy Dumbledore nữa…
Harry nói:
– Má bồ tin tờ Nhật Báo Tiên Tri hả? Bác ấy nghĩ mình là đồ nói láo và thầy Dumbledore là một lão già ngu sao?
Seamus ngẩng lên nhìn Harry:
– Ừ, đại khái như vậy.
Harry không nói gì được. Nó quăng cây đũa phép xuống cái bàn đặt cạnh giường, cởi áo chùng ra, tức giận tọng cái áo vô rương, và rút bộ đồ ngủ ra. Nó phát ngán chuyện đó rồi, phát chán làm một người lúc nào cũng bị ngó chòng chọc và bị đàm tiếu suốt. Nếu bất cứ ai trong bọn họ biết, nếu bất cứ ai trong bọn họ có được chút xíu ý niệm về cái cảm giác như thế nào nếu đụng phải một trong những chuyện như vậy… Bà Finnigan chẳng hiểu biết gì ráo, Harry hằn học nghĩ, một mụ đàn bà ngu ngốc.
Nó lên giường và rắp tâm kéo mấy tấm màn quây kín chung quanh, nhưng nó chưa kịp làm vậy thì Seamus đã nói:
– Bồ nghĩ coi… chuyện gì đã xảy ra đêm đó khi… bồ biết, khi… với Cedric Diggory và tất cả?
Seamus dường như vừa bực bội vừa háo hức. Dean đang cúi lom khom trên cái rương của nó, cố gắng rút ra đôi dép lê, bỗng trở nên im lặng một cách kỳ cục và Harry biết là Dean đang chú ý lắng nghe. Harry hỏi vặn lại:
– Bồ hỏi mình để làm gì? Chỉ cần đọc tờ Nhật Báo Tiên Tri như má bồ ấy, dễ hơn không? Nó sẽ kể hết cho bồ nghe những gì bồ cần biết.
Seamus ngắt ngang:
– Bồ đừng có xúc phạm má tôi.
Harry nói:
– Tôi sẽ phản ứng lại bất cứ ai gọi tôi là đồ nói láo.
– Đừng có nói với tôi cái giọng đó!
– Tôi nói bằng cái giọng t
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!