Harry Potter và Hội Phượng Hoàng
Chương 2
Chương 2 – Một Bầy Cú
Dịch giả: Lý Lan
Nguồn: VNThưQuán
– Cái gì ạ?
Harry ngơ ngác chẳng hiểu gì cả. Bà Figg vừa vặn vẹo hai bàn tay đẫm mồ hôi vừa giải thích:
– Lão bỏ đi đâu rồi! Bỏ đi gặp ai đó về vụ một mớ vạc đã bị rớt khỏi cây chổi bay! Ta đã bảo cho lão biết là ta sẽ róc sống da lão nếu lão bỏ đi, vậy mà thử ngó coi chuyện gì xảy ra! Những tên giám ngục! Cũng may là ta vừa mới bỏ ông Tibbles vô chuồng! Nhưng chúng ta không có thì giờ la cà ở đây nữa! Mau lên, ta phải đem con về ngay, Harry. Ôi, cái chuyện này rồi sẽ gây ra biết bao nhiêu là rắc rối cho mà coi. Ta sẽ giết lão ấy!
– Nhưng…
Việc phát hiện ra bà láng giềng dở hơi cực kỳ khoái mèo này lại biết những tên giám ngục là ai khiến Harry sửng sốt không kém gì cái vụ nó mới ác chiến với hai tên giám ngục ngay trong con hẻm.
“Bà là… bà là phù thủy hả?”
– Bà là… bà là phù thủy hả?
– Ta chỉ là á phù thủy thôi, lão Mundungus biết rõ quá mà, ta làm quái gì mà giúp được cháu chống lại những tên giám ngục cơ chứ! Vậy mà lão dám bỏ cháu khơi khơi mà không có bảo vệ canh chừng gì hết, mặc dù là ta đã cảnh cáo lão rồi…
– Lão Mundungus canh chừng cháu lâu nay hả? Vậy là… vậy đích thị là lão rồi! Lão đã độn thổ ngay phía trước nhà của cháu!
– Ờ, ờ, phải, phải. Nhưng cũng may là ta đã gài sẵn ông mèo Tibbles dưới gầm một chiếc xe hơi để phòng xa. Và ông mèo Tibbles đã chạy về báo cho ta biết, nhưng khi ta đến nơi thì cháu đã đi khỏi nhà rồi. Còn bây giờ… Ôi, không biết cụ Dumbledore sẽ nói gì đây? Mày!
Bà Figg quát Dudley. Nhưng Dudley vẫn còn nằm ườn trên mặt đường con hẻm.
– Mày nhấc cái thùng nước lèo của mày lên khỏi mặt đường, mau lên!
Harry tròn mắt ngó bà Figg:
– Bà biết cụ Dumbledore hả?
– Đương nhiên là ta biết cụ Dumbledore. Ai mà không biết cụ Dumbledore hử? Nhưng mà mau lên… Bọn giám ngục mà quay lại thì ta vô phương cứu tụi bây. Tài cán phép thuật của ta chỉ đạt tới mức úm ba la ra cái túi lọc trà mà thôi…
Bà giá cúi rạp người xuống, nắm lấy hai bắp tay đồ sộ của Dudley bằng hai bàn tay khô xác của bà mà kéo mạnh.
– Dậy! Đứng dậy đi, đồ bị thịt vô tích sự! Đứng dậy mau lên!
Nhưng Dudley chẳng những không đứng dậy nổi mà cũng không nhúc nhích nổi. Nó vẫn cứ nằm im trên mặt đường, run cầm cập, mặt mũi xám ngoét như tro, miệng mồm ngậm chặt.
– Để cháu làm.
Harry nắm lấy một cánh tay của Dudley nhấc lên, và với một nỗ lực phi thường, Harry cuối cùng cũng xoay sở được cách dựng Dudley đứng lên trên đôi chân của nó. Trông Dudley dường như đã tới ngưỡng chỉ còn lăn đùng ra xỉu mà thôi. đôi con mắt ti hí của nó cứ trợn vòng tròn trong hốc mắt và mồ hôi thì cứ tuôn ra thànnh hột thành hàng trên mặt. Khi Harry buông tay thôi đỡ nó, Dudley lảo đảo muốn sụm bà chè.
– Mau lên!
Bà Figg bồn chồn hối thúc.
Harry kéo một cánh tay đồ sộ của Dudley choàng qua vai mình và cố sức vừa dìu vửa đẩy vừa kéo lê thằng em họ đi về phía con đường, hơi gập người xuống dưới sức nặng của Dudley. Bà Figg chấp chới bước phía trước tụi nó, tới mỗi góc phố lại thò đầu dáo dác nhìn quanh hết sức căng thẳng. Khi cả bọn đi tới đường Wisteria Walk, bà Figg bảo Harry.
– Cháu thủ sẵn cây đũa phép để sẵn sàng ứng phó. Trong tình huống này bây giờ thì thây kệ mấy cái đạo luật bảo vệ bí mật, đằng nào thì cũng phải trả bằng cái giá địa ngục. Bị treo cổ vì một con rồng hay một cái trứng thì cũng vậy thôi. Ờ mà nói tới đạo luật Giới hạn Hợp lý dành cho Phù thủy Vị thành niên… Đó chính xác là cái điều mà cụ Dumbledore lo ngại nhất… Cuối con đường có cái gì kia? Ôi, chỉ là ông mèo Prentice… Cháu đừng cất đi cây đũa phép chứ, chẳng lẽ ta còn chưa nói đi nói lại với cháu rằng ta chỉ là đồ vô tích sự sao?
Vừa cầm chắc cây đũa phép vừa vác cái bị thịt Dudley đi cùng một lúc đâu phải là chuyện dễ dàng gì. Harry sốt ruột thúc vô be sườn của thằng em họ mấy lần, nhưng Dudley dường như chẳng hề có chút mong muốn tự cử động nào. Nó hầu như buông thả sóng sượt cái bị thịt của mình trên vai Harry, để mặc hai khúc chân khổng lồ kéo lê trên mặt đường. Cố gắng hết sức bước đi với cái thân xác to đùng của Dudley, Harry mệt đứt hơi, giọng nói hổn hển:
– Tại sao trước đây bà không nói cho cháu biết bà là một á phù thủy? Bao nhiêu lần cháu đến chơi nhà bà… vậy mà sao bà không nói gì với cháu hết?
– Đó là lệnh của cụ Dumbledore. Ta có bổn phận để mắt tới cháu nhưng không được nói gì hết, bởi vì cháu còn trẻ dại quá. Ta xin lỗi là đã từng tỏ ra khó khăn cay nghiệt, khiến cho cháu mất vui. Nhưng nếu ông bà Dudley mà tưởng là cháu vui sướng khi đến viếng thăm ta, thì họ chẳng đời nào để cháu đến nhà ta nữa. Cháu biết đó… Không dễ dàng chút nào… Nhưng mà ối trời ơi…
Bà Figg lại vặn vẹo hai bàn tay một lần nữa, nói tiếp bằng giọng đầy bi kịch:
– Nếu cụ Dumbledore mà nghe tới chuyện này… làm sao mà lão Mundungus lại có thể bỏ đi được chứ. Đáng lẽ lão phải làm nhiệm vụ đến nửa đêm… Bây giờ lão ở đâu? Ta sẽ phải làm thế nào mà báo cáo với cụ Dumbledore về chuyện vừa xảy ra đây? Ta đâu có biết độn thổ…
– Cháu có một con cú, bà có thể mượn nó đưa thư.
Harry nói mà mặt nhăn lại, lo lắng không biết liệu bộ xương sống của nó có gãy gục dưới sức nặng của Dudley không.
– Harry à, chấu không hiểu rồi! Cụ Dumbledore sẽ cần phải hành động nhanh đến mức tối đa. Bộ Pháp thuật có cách riêng của họ để truy lùng những vụ vi phạm pháp luật vị thành niên. Mà họ có lẽ đã biết rồi, để rồi cháu coi lời ta nói có đúng không…
– Nhưng mà cháu phải kháng cự lại những tên giám ngục, cháu phải xài đến pháp thuật… Bộ Pháp thuật sẽ phải lo lắng nhiều hơn đến việc những tên giám ngục làm cái gì mà quanh quẩn ở trên đường Wisteria Walk chứ, đúng không ạ?
– Ôi, cháu ơi, ta cầu mong cho được như vậy, nhưng mà ta e rằng… LÃO MUNDUNGUS FLECHER ƠI, TA SẼ GIẾT LÃO!
… một người đàn ông béo lùn râu ria tua tủa
Một tiếng nổ to rền chợt vang lên và một mùi nồng nồng khó chịu của rượu bia trộn lẫn với khói thuốc lá bốc tỏa trong không gian đúng lúc một người đàn ông béo lùn râu ria tua tủa khoác một cái áo choàng te tua bỗng hiện nguyên hình ngay trước mặt bà cháu Harry. Người đàn ông này chân cẳng ngắn ngủn, nhưng mớ tóc rối bù màu vàng hoe thì dài thượt. Đôi mắt lão quầng thâm và mọng nước khiến cho cái nhìn của lão có vẻ khổ sở thương tâm như mắt loài chó săn Basset. Lão đang cuộn lại một tấm lụa óng ánh bạc mà Harry nhận ra ngay tức thì đó là tấm Áo khoác Tàng hình.
Lão hết đưa mắt nhìn chòng chọc vào bà Figg đến Harry và Dudley, rồi lắp bắp nói:
– Chuyện gì vậy bà Figg? Chuyện gì mà phải bưng bít giấu giếm…
Bà Figg gào lên:
– Tôi sẽ cho ông bưng bít giấu diếm. Bọn giám ngục. Ông là đồ vô tích sự, đồ chây lười trốn việc, đồ trộm cắp vặt!
Lão Mundungus ngơ ngác lập lại:
– Bọn giám ngục? Bọn giám ngục xuất hiện ở đây?
Bà Figg rống lên:
– Đúng vậy, ở ngay tại đây, tại đây nè, cái đồ vục cầu tiêu vô tích sự! Bọn giám ngục đã tấn công thằng nhỏ mà ông có bổn phận phải trông coi đó!
Lão Mundungus hết nhìn bà Figg đến nhìn Harry, lắp bắp giọng yếu ớt:
– Ôi, Quỷ thần ơi… tôi… ơ tôi… quỷ sứ ơi…
– Trong lúc ông dông đi mua mấy cái vạc đồ chôm chỉa! Chẳng phải là tôi đã nói ông đừng đi sao? Hả? Tôi có nói không?
Lão Mundungus trông có vẻ khó chịu hết sức:
– Tôi… ừ thì… tôi… đó là một cơ hội làm ăn rất ngon lành, bà coi…
Bà Figg giơ lên cánh tay đeo lủng lẳng một cái túi đầy, đập túi bụi lên mặt lên cổ lão Mundungus. Căn cứ vào tiếng kêu lách cách phát ra từ cái túi thì ắt hẳn là bên trong đầy nhóc đồ ăn cho mèo.
– Oái ối… nương tay, nương tay, mụ dơi già khùng ơi! Phải có người báo cáo cho cụ Dumbledore biết vụ này mới được.
Bà Figg gào lên, tay vẫn lẳng bao đồ ăn cho mèo vào đầu vào cổ lão Mundungus.
– Phải! Cần – có – người – báo – cáo – cho – cụ – Dumbledore. Và – người – đó – tốt – nhất – là – ông – chứ – không – ai – khác. Và – ông – có – thể – báo – cáo – luôn – với – cụ – Dumbledore – lý – do – ông – không – có – mặt – tại – chỗ – để – giúp – đỡ – thằng – bé.
Lão Mundungus giơ hai cánh tay lên ôm đầu, co rúm người lại, líu ríu nói:
– Tôi đi đây, tôi đi ngay đây mà! Bà lo bới lại tóc của bà kìa!
Một tiếng nổ như pháo vang lên, và lão Mundungus biến mất.
Bà Figg giận dữ nói:
– Ta hy vọng cụ Dumbledore tàn sát lão cho rồi! Bây giờ thì thôi, Harry, cháu còn chờ cái gì nữa?
Harry quyết định là không nên lãng phí chút hơi thở còn sót lại của mình để giải thích là nó không lê bước nổi dưới cái tảng thịt Dudley. Nó xốc thằng Dudley nửa mê nửa tỉnh lên mà lê bước tới phía trước.
Khi cả hai tới đường Privet Drive, bà Figg nói:
– Ta sẽ đưa cháu tới tận cửa, đề phòng trường hợp có thêm mấy tên giám ngục lẩn quẩn quanh đây… Ôi miệng ta ăn măm ăn muối nói bậy… và cháu đã phải chống trả tụi nó có mỗi một mình… mà cụ Dumbledore đã dặn dò tụi ta là phải giữ gìn cho cháu đừng xái tới phép thuật bằng mọi giá… Nhưng mà thôi, chén độc dược đổ rồi thì làm sao hốt lại được nữa, ta áng chừng… nhưng thời buổi bây giờ đồng thau lẫn lộn, quỉ sứ lẫn với phù thủy…
Harry hỏi trong hơi thở hổn hển:
– Vậy là… cụ Dumbledore… cho… người… theo dõi… cháu…?
Bà Figg phát cáu:
– Đương nhiên là phải vậy! Chứ bộ cháu tưởng cụ Dumbledore dám để cháu đi lang thang một mình sau những chuyện xảy ra hồi tháng Sáu vừa qua sao? Quỷ thần ơi, vậy mà họ nói với ta cháu là một đứa thông minh…
Ba người vừa tới trước cửa ngôi nhà số 4, bà Figg bảo:
– Thôi được… Vô nhà đi và ở yên trong đó. Ta chắc rằng sẽ có người đến gặp cháu ngay thôi.
Harry hấp tấp hỏi:
– Bà sẽ làm gì?
Bà Figg đăm đăm nhìn vào bóng tối chung quanh, nhún vai:
– Ta sẽ đi thẳng về nhà. Ta cần phải chờ thêm chỉ thị mới. Cháu cứ ở yên trong nhà. Chúc cháu ngủ ngon.
– Khoan đã, bà khoan đi đã! Cháu muốn biết…
Nhưng bà Figg đã thoăn thoắt bước đi với đôi dép lê và cái túi dây lủng lẳng lách cách.
– Bà chờ một chút.
Harry gọi với theo bà Figg. Nó có tới một triệu câu hỏi để hỏi một người nào đó có liên lạc với cụ Dumbledore. Nhưng chỉ trong vòng vài giây, bóng dáng bà Figg đã bị bóng đêm nuốt chửng.
Harry cáu kỉnh xốc lại cái bị thịt Dudley trên vai rồi chậm chạp khó khăn và đau đớn lê bước qua lối đi băng qua vườn để đến cửa ngôi nhà số 4.
Đèn trong hành lang vẫn sáng. Harry nhét cây đũa phép vào lưng quần bò, rung chuông, nhìn cái bóng của dì Petunia lớn dần lên và chập chờn méo mó qua lớp cửa kính gợn sóng.
– Diddy về đó hả! Má bắt đầu hơi hơi lo, nhưng con cũng kể như về đúng giờ… Didddy! Con bị làm sao vậy?
Harry ngoảnh sang nhìn Dudley một cái rồi chuồi ra khỏi nách thằng em họ đúng lúc cánh sửa mở ra. Dudley đứng ỳ tại chỗ, đu đưa lắc lư một lát, mặt mày tái mét, sau cùng nó há miệng ra nôn thốc nôn tháo xuống tấm thảm chùi giày ở bậc thềm.
– DIDDY! Diddy ơi, con bị làm sao vậy? Anh Vernon ơi, anh VERNON!
Dượng Vernon vừa chạy vừa nhảy ra khỏi phòng khách, bộ ria sư tử biển phập phồng trên mép đúng như thông lệ mỗi khi dượng gặp chuyện căng thẳng hồi hộp. Dượng lật đật chạy sang tới giúp dì Petunia xoay sở dàn xếp sao cho bộ giò yếu ớt chỉ chực sụm xuống của Dudley nhấc qua được ngạch cửa mà không bị dẫm vô cái vũng nhầy nhụa.
Dì Petunia nói:
– Con mình bệnh rồi, anh Vernon!
– Con bệnh gì vậy con trai của ba? Chuyện gì đã xảy ra? Có phải tại bà Polkiss cho con uống mấy thứ trà lạ bụng không?
– Sao mình mẩy của con toàn bùn sình vậy cưng? Con đã lăn lê dưới đất sao?
– Chẳng lẽ… con bị trấn lột? Có đúng vậy không, con trai của ba?
Vừa nghe nói đến từ “trấn lột” dì Petunia đã tru tréo lên:
– Kêu cảnh sát! Anh Vernon, kêu ngay cảnh sát, cục cưng của má, nói cho má biết! Chúng đã làm gì con?
Trong cơn ồn ào bắng nhắng của gia đình Dursley, không ai hơi đâu mà bận tâm đến Harry. Điều này hoàn toàn có lợi cho nó. Trước khi dượng Vernon đóng sầm cánh cửa lại, Harry đã kịp lẻn vào nhà êm ru, và trong khi cả nhà Dursley đang lùm xùm dắt díu nhau qua hành lang đi vô nhà bếp, Harry thận trọng xê dịch một cách lặng lẽ về hướng cầu thang.
– Ai đã ăn hiếp con hả con trai của ba? Nói cho ba má biết tên chúng. Chúng sẽ phải trả giá, con yên tâm.
– Suỵt… Anh Vernon, để yên cho con nói, con nó sắp nói điều gì kìa? Con nói gì hở Diddy? Cứ nói cho má biết!
Chân của Harry vừa chạm tới chân cầu thang thì tiếng Dudley vang lên:
– Nó.
Harry đứng lặng, chân đặt trên bậc cầu thang, mặt nhăn nhúm lại, cố gắng hết sức để chịu đựng tiếng quát của dượng Vernon nổ ra như sấm:
– THẰNG KIA! ĐỨNG LẠI!
Một cảm giác trộn lẫn tức giận và sợ hãi ập vào Harry. Nó chậm rãi rút cái chân trên bậc cầu thang xuống, quay lại đi theo gia đình Dursley vô nhà bếp.
Cái nhà bếp sạch sẽ kinh người có một vẻ sáng lóng lánh kỳ quái đến mức không thực, trong bối cảnh ngoài trời thì tối om om. Dì Petunia dìu Dudley đến một cái ghế và đặt nó ngồi xuống. Dudley vẫn còn xanh mét và nét nhìn vẫn còn ngớ ngẩn. Dượng Vernon đứng trước cửa tủ rượu, quắc đôi mắt ti hí ngó Harry chằm chằm.
– Mày đã làm gì con tao?
Dượng nói bằng một giọng gầm gừ đe dọa.
– Cháu không làm gì hết.
Harry nhẫn nại đáp dù biết một cách hết sức rõ ràng là dượng Vernon không đời nào tin nó. Dì Petunia đang chùi những vết nôn ói còn vương vãi trên ngực áo khoác ngắn bằng da của Dudley. Dì run run giọng hỏi:
– Nó đã làm gì con hả, Diddy? Có phải… có phải nó xài tới cái – con –biết – là cái – gì ấy? Nó… có xài cái đồ của nó không?
Chậm chạp, run run, Dudley từ từ gật đầu.
Dì Petunia rống lên một tiếng kêu than rền rĩ còn dượng Vernon thì giơ cao nắm đấm. Harry lạnh lùng nói ngay:
– Cháu không có xài! Cháu không có làm gì hại Dudley hết. Không phải cháu làm, mà là…
Harry vừa nói tới đó thì một con cú rít bay vọt vào cửa sổ nhà bếp. Mém một chút là đâm sầm vô đỉnh đầu hói của dượng Vernon, nó bay ào qua gian bếp, thả xuống chân Harry một cái phong bì lớn bằng da đang ngậm trong mỏ. Rồi liền sau đó quay người lại một cách duyên dáng, chót cánh chỉ hơi quẹt nhẹ vô đầu tủ lạnh, nó bay vút ra ngoài cửa sổ và biến mất qua khu vườn.
… nó bay ào qua gian bếp, thả xuống chân Harry một cái phong bì lớn bằng da
Dượng Vernon gào lên:
– CÚ!
Dượng giận dữ đóng mạnh cửa sổ nhà bếp, mấy mạch máu căng phồng của dượng phập phồng lia lịa một cách tức tối.
– LẠI CÚ! TAO THỀ KHÔNG CHO MỘT CON CÚ NÀO VÔ NHÀ TAO NỮA!
Nhưng Harry đã xe cái phong bì, rút ra một lá thư. Tim nó gần như nhảy nhót lên tới cổ mà đập như điên. Bức thư viết:
Kính gởi cậu Potter,
Chúng tôi vừa được nhận được tin tình báo là cậu đã thi thố thần chú gọi Thần Hộ Mệnh vào lúc chín giờ hai mươi ba phút tối hôm nay tại khu dân cư Little Whinging trước sự hiện diện của một Muggle.
Tầm nghiêm trọng của sự vi phạm Đạo luật Giới hạn Hợp lý đối với Phù thủy Vị thành niên đưa đến hậu quả cậu bị đuổi khỏi trường đào tạo Phù thủy và Pháp thuật Hogwarts. Đại diện của Bộ Pháp thuật sẽ sớm đến tận chỗ ở của cậu để tiêu hủy cây đũa phép của cậu.
Bởi vì cậu đã bị chính thức cảnh cáo vì một vụ vi phạm trước đây theo điều 13 của Đạo luật Bí mật của liên minh Phù thủy Quốc tế, chúng tôi rất tiếc phải báo tin cho cậu biết là sự có mặt của cậu ở phiên tòa kỷ luật tại Bộ Pháp thuật vào lúc 9 giờ sáng ngày 12 tháng Tám là cần thiết.
Mong cậu khỏe.
Kính thư,
Văn phòng Sử dụng Phép thuật Bất hợp lý.
Bộ Pháp thuật
Harry đọc đi đọc lại lá thư đến hai lần. Nó chỉ còn mơ hồ ý thức là dượng Vernon và dì Petunia đang nói gì đó bên cạnh. Trong đầu nó, tất cả như đóng băng và tê cứng. Thông tin vừa nhận được đã khiến ý thức của nó hoàn toàn tê liệt như bị trúng một mũi thuốc tê. Nó bị đuổi khỏi trường Hogwarts. Thế là hết. Nó sẽ chẳng bao giờ còn được trở về đó nữa.
Harry ngước nhìn dì Petunia và dượng Vernon. Gương mặt của dượng Vernon vẫn còn hồng tím, dượng vẫn đang hò hét giận dữ, nắm đấm vẫn còn giơ cao. Dì Petunia thì vòng tay ôm lấy Dudley. Thằng náy lại tiếp tục nôn ọe.
Bộ não bị tê liệt nhất thời của Harry dường như được đánh thức dậy. Đại diện của Bộ Pháp thuật sẽ sớm đến tận chỗ ở của cậu. Chỉ có một cách duy nhất ứng phó tình huống này thôi. Nó phải đào tẩu – ngay bây giờ. Nó sẽ chạy trốn ở đâu, nó không biết, nhưng nó biết chắc chắn một điều: dù là ở trong trường Hogwarts hay ở ngoài trường, nó đều cần đến cây đũa phép. Trong một trạng thái gần như mộng du, Harry rút cây đũa phép ra và quay lưng bước khỏi nhà bếp.
Dượng Vernon gào theo nó:
– Mày tính đi đâu đó hả thằng kia?
Không nghe thấy Harry trả lời, dượng Vernon bước thình thịch ngang qua nhà bếp, đứng chắn cánh cửa mở ra hành lang.
– Tao chưa nói chuyện xong với mày, nghe không thằng kia?
Harry lạnh lùng nói:
– Tránh ra.
– Mày phải ở lại đây để giải thích coi làm sao mà con trai tao…
Harry giơ cây đũa phép của nó lên:
– Nếu dượng không tránh ra thì dượng đừng trách cháu làm phép ếm dượng.
Dượng Vernon gầm gừ:
– Mày không thể làm cái chuyện đó với tao. Tao biết tỏng là mày đâu có được phép xài nó ở bên ngoài cái nhà điên này mà mày kêu là trường học của mày.
Harry nói:
– Cái nhà điên đó đã trục xuất cháu rồi. Cho nên bây giờ cháu muốn làm gì thì làm. Dượng có ba giây để tránh ra. Một, hai,…
Một tiếng nổ vang rền làm rung chuyển nhà bếp. Dì Petunia thét lên. Dượng Vernon cũng gào to và thụp đầu xuống. Nhưng đây là lần thứ ba trong một buổi tối Harry phải căng mắt nhìn quanh tìm kiếm nguyên nhân của cái sự cố kinh động mà nó không hề gây ra. Lần này nó tìm được nguyên nhân ngay lập tức: một con cú trại lông xù đang đậu bên ngoài bệ cửa sổ nhà bếp, có lẽ còn đang ngất ngư với cú đụng đầu lịch sử với cánh cửa sổ.
Bất chấp tiếng gào điên tiết của dượng Vernon “CÚ!”, Harry chạy băng qua nhà bếp và trong nháy mắt đã mở toang cánh cửa sổ. Con cú thò cái chân của mình ra, ở đó có buộc chặt một cuộn giấy da nhỏ. Rồi nó rùng mình, rủ lông, và cất cánh bay vút đi ngay sau khi Harry tháo bức thư khỏi chân.
Hai tay run lẩy bẩy, Harry mở bức thư thứ hai ra. Thư được viết ngoáy bằng mực đen một cách hết sức vội vàng:
Cháu Harry,
Cụ Dumbledore vừa đến Bộ, và cụ sẽ cố gắng dàn xếp ổn thỏa. ĐỪNG RA KHỎI NHÀ CỦA DÌ DƯỢNG CHÁU. ĐỪNG THỰC HIỆN BẤT CỨ PHÉP THUẬT NÀO NỮA. ĐỪNG GIA NỘP CÂY ĐŨA PHÉP CỦA CHÁU.
Authur Weasley
Cụ Dumbledore đang cố gắng dàn xếp ổn thỏa… Như vậy có nghĩa là gì? Cụ Dumbledore cần phải có bao nhiêu quyền lực mới có thể lay chuển Bộ Pháp thuật? Lúc đó liệu nó còn có cơ hội nào để trở lại trường Hogwarts không? Một tia hy vọng mong manh nhen lên trong lồng ngực Harry, đồng thời một nỗi kinh hoàng cũng trào lên khiến nó thấy nghẹn thở: làm sao nó có thể từ chối việc giao nộp cây đũa phép mà lại không phải ra tay làm pháp thuật? Nó thể nào cũng phải đấu tay đôi với đại diện Bộ Pháp thuật thôi, mà nếu nó làm như vậy thì phải cực kỳ may mắn mới hòng trốn được nhà tù Azkaban, chứ đừng nói đến chuyện nhỏ là bị đuổi học.
Đầu óc Harry đang quay cuồng… Nó có thể chạy trốn ngay và có nguy cơ là sẽ bị Bộ Pháp thuật truy bắt được bất cứ lúc nào. Hoặc nó cứ ở lại mà chờ người của Bộ đến tận đây kiếm nó. Harry có xu hướng lựa chọn khả năng thứ nhứt, nhưng nó cũng biết rằng ông Weasley luôn tìm cách làm điều gì có lợi nhứt cho nó… với lại, nói cho cùng, thì cụ Dumbledore đã từng giải quyết ổn thỏa cho nhiều vụ còn tồi tệ hơn vụ này nhiều…
Harry bèn tuyên bố: “Thôi được, cháu đổi ý. Cháu ở lại đây.”
Harry bèn tuyên bố:
– Thôi được, cháu đổi ý. Cháu ở lại đây.
Nó quăng mình ngồi xuống cạnh bàn ăn, đối diện Dudley và dì Petunia. Ông bà Dursley hết sức chưng hửng trước sự thay đổi ý kiến vô cùng đột ngột của Harry. Dì Petunia đưa mắt nhìn dượng Vernon một cách tuyệt vọng. Mấy mạch máu vốn đã phồng trên thái dương dượng Vernon càng phập phồng tệ hại hơn. Dượng hậm hực hỏi:
– Lũ cú chết tiệt đó do ai cử tới hả?
Harry đang cố căng tai ra nghe động tĩnh bên ngoài, canh phòng trường hợp đại diện của Bộ Pháp thuật tới tìm nó. Nó cần được để yên để tập trung ứng phó tình hình, cứ trả lời cho xong những câu hỏi của dượng Vernon thì dễ hơn và yên thân hơn, nên Harry bình tĩnh đáp:
– Con cú thứ nhứt là do Bộ Pháp thuật cử đến để đuổi học cháu. Con cú thứ hai là do ba của Ron, bạn cháu, ông ấy làm việc ở Bộ.
Dượng Vernon rống lên:
– Bộ Pháp thuật hả? Thứ người như tụi mày mà cũng tham gia chính quyền hả? Vậy là mọi thứ, mọi thứ, coi như đã được giải thích. Hèn nào mà cái đất nước này càng ngày càng chẳng ra gì…
Không nghe Harry đáp lại, dượng Vernon trừng mắt nhìn nó rồi kiếm chuyện vặc nó:
– Mà tại sao mày bị đuổi học?
– Bởi vì cháu làm pháp thuật.
– À HÁ!
Dượng Vernon gầm lên, dộng nắm đấm xuống nóc tủ lạnh khiến cho cánh cửa bị bật tung ra, làm văng tung tóe rồi lăn lóc xuống sàn cả đống đồ ăn vặt ít chất béo của Dudley.
– Vậy là mày chịu thú nhận! Mày đã làm gì Dudley hả?
Harry hơi bị mất bình tĩnh.
– Cháu không làm gì cả. Không phải là cháu…
Dudley đột ngột mấp máy môi thì thầm:
– Chính nó đó!
Dượng Vernon và dì Petunia lập tức ra dấu cho Harry im đi và cả hai người cúng cúi xuống sát cậu quí tử. Dượng Vernon động viên:
– Nói tiếp đi con trai của ba. Nó đã làm gì con?
Dì Petunia thầm thì:
– Nói đi con, cục cưng của má.
Dudley bệu bạo:
– Nó chĩa cây đũa thần vô con…
– Đúng là tao có chĩa nhưng tao không hề làm phép…
– IM ĐI!
Dượng Vernon gầm lên và dì Petunia phụ họa. Bộ râu mép của dượng Vernon lại phập phồng một cách giận dữ. Dượng bảo cậu quí tử:
– Nói tiếp đi, con.
Dudley rùng mình, nói giọng khàn khàn:
– Tối thui. Tất cả tối thui. Mọi thứ đều tối thui. Rồi con… nghe… có những thứ. Ở bên trong… trong đầu con…
Dượng Vernon và dì Petunia nhìn nhau với vẻ mặt kinh hoàng tột đỉnh. Nếu cái mà họ ghét nhất trên thế gian này là phép thuật, kế đến sít sao là những người hàng xóm ăn gian nhiều hơn họ về chuyện xài ống nước tưới cỏ, thì những người nghe được tiếng nói trong đầu chắc chắn cũng phải đứng vào hàng chót bét. Hai ông bà hiển nhiên cho Dudley đã bị mất trí. Dì Petunia thở sâu, gương mặt trắng bệch, nước mắt lưng tròng.
– Cái mà con nghe thấy là cái gì, hở cục cưng của má?
Nhưng Dudley dường như mất hết khả năng nói rồi. Nó lại nhún vai, lại lúc lắc cái đầu to tướng đội mái tóc vàng hoe. Và dù đã bị cảm giác sợ điếng người bao trùm từ lúc con cú đầu tiên đem tin của Bộ Pháp thuật đến, Harry vẫn cảm thấy nổi cơn tò mò. Bọn giám ngục thường khiến cho một người bị ếm phải sống lại những khoảnh khắc tồi tệ nhứt trong đời… Thế không biết cái thằng Dudley được nuông chiều hư hỏng, hay ăn hiếp người khác đã phải nghe nói gì nhỉ?
– Chuyện xảy ra như thế nào hở con?
Giọng nói của dượng Vernon lặng lẽ một cách khác thường, loại giọng mà dượng chỉ áp dụng trong trường hợp phải ngồi bên giường bệnh của một người đang thập tử nhất sinh.
Dudley run run kể:
– Té nhào… và rồi…
Dudley ra dấu chỉ vô bộ ngực đồ sộ của nó. Chỉ có Harry hiểu: Dudley đang nhớ lại cái lạnh buốt giá mướt đã xâm chiếm hết lồng ngực khi mọi hy vọng và hạnh phúc bị hút khỏi người nó. Giọng Dudley não nề:
– Dễ sợ… Lạnh. Lạnh ghê lắm.
Dì Petunia đặt bàn tay lo âu lên trán Dudley để xem nhiệt độ của nó. Dượng Vernon thì cố giữ giọng ra vẻ bình tĩnh:
– Rồi. Nhưng rồi chuyện gì xảy ra hở Dudley?
– Cảm thấy… thấy… thấy… như thể… như thể là…
Harry chán ngán bổ sung:
– Như thể mình không bao giờ vui được nữa.
Dudley thì thào, vẫn còn run lẩy bẩy:
– Ừ.
– Vậy là…
Dượng Vernon lấy lại tiếng nói sang sảng thường lệ của ông khi ông đứng dậy.
– Vậy là mày đã ếm ba thứ bùa phép bậy bạ lên con trai tao, khiến cho nó nghe có tiếng nói trong đầu và tin là nó… nó sẽ suốt đời khốn khổ khốn sở hay khốn gì đó. có đúng vậy không?
Harry cũng nổi nóng lên, giọng nói của nó cũng lớn theo cơn giận đang tăng.
– Cháu đã nói với dượng bao nhiêu lần rồi? Cháu không phải là kẻ ếm Dudley! Mà chính là do hai tên giám ngục làm!
– Hai tên… lăng nhăng gì?
Harry phát âm chậm rãi và rõ ràng từng tiềng một:
– Hai tên giám ngục đã ếm Dudley.
– Nhưng giám ngục là cái đồ quỉ quái gì chứ?
– Chúng canh giữ ngục phù thủy Azkaban.
Người thốt ra câu vừa rồi là dì Petunia. Ngay sau đó là mấy giây yên lặng như tờ, và dì Petunia đưa vội tay lên bưng kín miệng, như thể dì vừa mới lỡ lời thốt ra một lời nguyền rủa bậy bạ. Dượng Vernon trợn tròn mắt ngó dì Petunia. Cái đầu của Harry cũng quay mòng mòng. Mới vừa xảy ra vụ bà Figg – chẳng lẽ thêm dì Petunia nữa?
Nó kinh ngạc hỏi:
– Làm sao dì biết được điều đó?
Dì Petunia có vẻ như kinh hoảng đối với chính mình. Dì liếc nhìn dượng Vernon với vẻ áy náy hối lỗi đầy sợ sệt, rồi dì từ từ hạ bàn tay xuống để lộ ra hàm răng ngựa. Dì nói giọng ngát gừng:
– Lâu rồi… tôi có nghe… thằng ấy… kể cho chị ấy nghe về chúng…
Harry la lớn:
– Nếu dì muốn nhắc tới ba má cháu thì tại sao dì lại không gọi họ bằng tên?
Nhưng dì Petunia không thèm lý gì đến Harry. Dì tỏ ra bối rối một cách kinh khủng.
Harry ngạc nhiên đến lặng người. Ngoại trừ một trường hợp duy nhất xảy ra bất ngờ vào năm ngoái, lúc đó dì Petunia đã gào lên rằng mẹ của Harry là đồ đồng bóng, còn thì chưa bao giờ Harry nghe dì nó nhắc tới người chị ruột của mình. Harry kinh ngạc là dì Petunia đã nhớ cái thông tin về thế giới ma thuật đó lâu tới như vầy, trong khi trước nay dì cứ dốc hết tâm sức ra để làm bộ như thế giới ấy không hề tồn tại trên đời.
Dượng Vernon hết há hốc mồm ra rồi ngậm miệng lại, rồi lại há hốc mồm ra, rồi lại ngậm lại, cuối cùng có vẻ như đã cố gắng hết sức để nhớ lại được muốn nói năng phải làm như thế nào, dượng lại mở miệng ra lần thứ ba và phát ra giọng khàn khàn:
– Vậy là… vậy là… chúng thực ra là… chúng có thực trên cõi đời này, những tên… dám – khỉ – khô gì đó?
Dì Petunia gật đầu.
Dượng Vernon hết nhìn dì Petunia đến nhìn Harry rồi nhìn đến Dudley như hy vọng ai đó sẽ la to lên “Mắc lừa rồi! Chỉ là trò bịp Cá tháng Tư thôi!” Khi thấy không ai nói gì, dượng lại há hốc mồm ra một lần nữa. Nhưng dượng Vernon chưa kịp cố sức một lần nữa để tìm thêm từ vựng mà nói thì đã phải ngậm miệng lại: một con cú thứ ba, như một trái đạn đại bác bằng lông vũ, bay xộc qua cánh cửa sổ vẫn còn để mở, xông thẳng vô nhà bếp, đáp xuống một cái phịch trên mặt bàn ăn, khiến cho cả ba người trong gia đình Dursley đều nhảy dựng lên vì sợ hãi. Harry nhận lấy từ mỏ con cú cái phong bì thứ hai, trông giống như văn thư nhà nước. Nó vội vàng mở thư ra trong khi con cú lao vút trở vào bóng đêm.
Dượng Vernon cáu tiết gầm gừ:
– Đủ rồi… tà ma… cú!
Dượng dẫm bước thình thịch tới bên cửa sổ và đóng sầm cửa lại.
Kính gởi cậu Potter,
Tiếp theo lá thư của chúng tôi gởi cách đây khoảng chừng hai mươi hai phút, Bộ Pháp thuật đã thay đổi quyết định tiêu hủy cây đũa phép của cậu ngay tức thì. Cậu được phép giữ lại cây đũa phép cho đến phiên tòa ngày 12 tháng Tám, khi ấy tòa sẽ có quyết định chánh thức là cậu có phải giao nộp đũa phép hay không.
Sau những cuộc thảo luận với ông Hiệu trưởng trường đào tạo Phù thủy và Pháp thuật Hogwarts, ông Bộ trưởng cũng đồng ý rằng việc có đuổi học cậu hay không cũng sẽ được quyết định trong phiên tòa ấy. Do đó cậu nên tự coi mình bị đình chỉ việc học cho đến khi có thêm kết quả điều tra.
Chúc cậu điều tốt đẹp nhứt.
Kính thư,
Trong nháy mắt, Harry đọc đi đọc lại bức thư này tới ba lần liên tiếp. Nỗi khổ tâm trong lòng nó được dịu đi chút ít khi nó hiểu ra mình chửa hẳn bị tống cổ dứt khoát ra khỏi trường Hogwarts. Dù vậy những nỗi lo sợ của nó vẫn không có cách gì tan biến hẳn. Mọi chuyện dường như vẫn còn treo lơ lửng phía trước, đợi đến phiên tòa ngày 12 tháng Tám.
– Gì vậy hả?
Dượng Vernon hỏi giật. Harry sực nhớ ra tình huống chung quanh nó lúc bấy giờ.
– Bây giờ lại thêm chuyện gì nữa? Họ đã kết án mày tội gì chưa? Lũ chúng bây có án tử hình không?
Dượng Vernon nói thêm câu sau như đưa ra một giải pháp đầy hy vọng. Harry nói:
– Cháu phải ra tòa.
– Và họ sẽ kết án mày ở đó hả?
– Cháu đoán như vậy.
Dượng Vernon nói một cách tàn nhẫn:
– Vậy thì tao chưa hết hy vọng.
Harry đứng dậy.
– Nếu chỉ có vậy…
Nó bây giờ tha thiết muốn được ở yên một mình, để suy nghĩ, để viết thư cho Ron, Hermione và chú Sirius. Nhưng dượng Vernon gầm lên:
– CHƯA XONG! VỤ DUDLEY CHƯA XONG GÌ HẾT! NGỒI TRỞ XUỐNG!
Harry sốt ruột hỏi:
– Bây giờ còn gì nữa?
Dượng Vernon vẫn gào thét:
– Còn vụ DUDLEY! Tao muốn biết chính xác chuyện gì đã xảy ra cho thằng con trai của tao!
– TỐT!
Harry thét lên, và trong cơn tức giận cây đũa phép vẫn còn nắm chặt trong tay nó chợt phát ra những tia sáng màu đỏ và vàng, khiến cho cả nhà Dursley lại một phen kinh hồn tởn vía.
Harry cố gắng kềm chế cơn nóng giận, nói nhanh:
– Dudley và cháu đang ở trong con hẻm giữa đường Wisteria Walk. Dudley muốn chơi khăm cháu, cháu rút cây đũa phép của cháu ra, nhưng chưa xài tới. Vừa lúc đó có hai tên giám ngục xuất hiện…
Dượng Vernon điên tiết ngắt lời Harry:
– Nhưng dám ngụt LÀ cái gì? Chúng LÀM cái giống gì?
Harry nhẫn nại đáp:
– Cháu nói với dượng rồi! Chúng hút đi tất cả niềm vui hạnh phúc khỏi người ta, và nếu có cơ hội, chúng sẽ hôn…
– Hôn?
Dượng Vernon lại ngắt lời Harry, mắt dượng hấp háy nhè nhẹ.
– Hôn người ta?
– Đó là cách nói để tả việc tụi giám ngục hút linh hồn một người ra khỏi miệng của người đó.
Dì Petunia thốt lên một tiếng kêu nho nhỏ.
– Linh hồn của cpn tôi? Không, họ đâu có lấy đi được… con tôi vẫn còn linh hồn mà…
Dì Petunia nắm chặt vai của Dudley và day và lắc nó thiệt mạnh, như thể để kiềm tra xem có thể nghe tiếng linh hồn kêu loẻng xoẻng bên trong thân xác của nó không.
Harry ngó thấy mà phát cáu:
– Dĩ nhiên là họ chưa lấy đi mất hồn của Dudley. Nó mà mất hồn rồi thì chúng ta biết ngay.
Dượng Vernon lại lớn tiếng nói:
– Con đã chống trả lại chúng phải không con trai của ba?
Bộ dạng dượng Vernon giống như một người đang cố gắng đem câu chuyện trở lại lĩnh vực mà ông có am hiểu.
– Con đã tung ra cú đấm một-hai cổ điển phải không con?
Harry nghiến răng để dằn cơn bực tức:
– Cái trò một-hai cũ rích không xơ múi gì đối với bọn giám ngục đâu!
Dượng Vernon nói oang oang tự đắc:
– Vậy thì làm sao mà con trai tao vẫn bình an? Tại sao nó không bị hút rỗng linh hồn, hả?
– Bởi vì cháu đã dùng phép thuật gọi Thần Hộ Mệnh…
VÚT!
…
… con cú thứ tư lao ra từ lò sưởi
Một đôi cánh vỗ chấp chới kêu vù vù, và như một trái banh mềm đầy bụi: con cú thứ tư lao ra từ lò sưởi.
Dượng Vernon rống lên:
– TRỜI ƠI!
Dượng điên tiết đến nỗi tự bứt ra một nắm ria từ bộ râu mép của dượng, một hành động kể cũng lâu lắm rồi dượng không còn làm nữa.
– TAO KHÔNG CHO PHÉP CÚ VÀO ĐÂY! TAO NÓI CHO MÀY BIẾT, TAO SẼ KHÔNG BỎ QUA CHUYỆN NÀY!
Nhưng Harry đạ kịp gỡ cuộn giấy da ra khỏi chân con cú. Vì nó tin chắc bức thư này là do cụ Dumbledore gởi, để giải thích mọi chuyện – chuyện bọn giám ngục, chuyện bà Figg, rồi hành động của Bộ Pháp thuật, và cả chuyện cụ nữa – cụ Dumbledore – cụ đã dàn xếp các cụ rắc rối như thế nào…, cho nên lần đầu tiên trong đời, nó cảm thấy thất vọng khi nhận ra nét chữ viết tay của chú Sirius. Mặc kệ dượng Vernon đang nổi trận lôi đình với bọn cú, mắt thì ti hí để tránh một đám tro bụi mịt mù do con cú quậy lên trước khi cất cánh bay lên tứ ống khói; Harry chăm chú đọc bức thư của chú Sirius.
Ông Arthur vừa kể cho chú biết chuyện vừa xảy ra. Dù con làm gì đi nữa thì cũng không được rời khỏi nhà lần nữa.
Harry cảm thấy bức thư ngắn chủn này không tương xứng chút nào hết với những gì đã xảy ra trong buổi tối hôm nay. Nó lật qua lật lại tấm giấy da, xăm soi kỹ lưỡng phần còn lại của lá thư, nhưng cũng chẳng phát hiện thêm được một chữ nào.
Nỗi uất ức của nó lại trào lên. Chẳng lẽ không có tới một người nào khen “khá lắm!” cái vụ nó một mình đánh gục cả hai tên giám ngục sao? Cả ông Weasley lẫn chú Sirius đều hành xử như thể nó đã làm điều gì bậy bạ, và họ phải thận trọng giữ mồm, và cân nhắc tình huống, cho đến khi biết chắc được mức độ thiệt hại đã bị gây ra.
– Một lũ – ý tao nói là một bầy cú, cứ xẹt ra xẹt vô nhà tao, tao hết chịu nổi rồi, thằng kia, tao sẽ không…
Harry vò bức thư của chú Sirius trong nắm tay, quát lại dượng Vernon:
– Cháu làm sao cấm được bọn cú bay đến?
Dượng Vernon gào tướng lên:
– Tao muốn biết sự thật về những gì đã xảy ra tối hôm nay! Nếu Dudley quả thật bị bọn giám ngục ám hại, thì tại sao mày lại bị đuổi học? Mày đã làm cái chuyện-mày-biết-rồi-đấy, mày đã thú nhận rồi mà!
Harry hít một hơi thiệt sâu để tự trấn tĩnh. Cái đầu nó lại bắt đầu nhức nhối. Nó thực tình không mong muốn bất cứ điều gì khác hơn là ra khỏi nhà bếp, tránh đối mặt với ông bà Dursley. Nhưng nó vẫn cố gắng ép mình giữ bình tĩnh:
– Cháu đã đọc thần chú gọi hồn Thần Hộ Mệnh để xua bọn giám ngục đi. Đó là cách duy nhứt để chống chọi hiệu quả với bọn chúng.
Giọng gào thét của dượng Vernon vẫn nặng cả tấn điên cuồng.
– Nhưng mấy cái tên dám ngụt làm gì ở khu Little Whinging này hả?
Harry mệt mỏi đáp:
– Cháu không thể nói gì với dượng. Cháu không biết!
Đầu nó giờ đây lại bắt đầu nhói lên từng cơn đau buốt theo từng phát nhá sáng của tia chớp. Cơn giận của nó rút đi như thủy triều xuống. Nó cảm thấy trong người nó cạn queo, kiệt sức. Cả nhà Dursley vẫn ngó nó trừng trừng. Dượng Vernon gằn giọng, nói:
– Chính mày! Tai biết chắc là có liên quan tới mày. Chứ mắc mớ gì mà bọn chúng tới đây? Bọn dám ngụt còn có lý do gì khác để mà bén mảng đến con hẻm đó chứ? Mày có chắc chắn là cái mục tiêu duy nhứt của chúng! Chỉ có một mình mày là…
Rõ ràng là dượng Vernon muốn nói chữ “phù thủy” nhưng dượng không làm sao thốt ra được. Dượng đành nói:
– Chỉ có một mình mày là… mày-biết-là-gì-ấy lẩn quẩn ở xóm này.
– Cháu không biết tại sao những tên giám ngục lại đến đây…
Nhưng những lời của dượng Vernon bỗng nhiên khiến bộ não kiệt quệ của Harry bừng hoạt động trở lại. Ừ, tại sao chúng lại đến khu dân cư Little Whinging? Phải chăng chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên khi chúng đến con hẻm vào lúc Harry có mặt ở đó? Hay là chúng được phái đến đó vì Harry? Hay là Bộ Pháp thuật đã không còn kiểm soát được những tên giám ngục? Phải chăng chúng đã bỏ việc canh gác nhà ngục Azkaban để theo Voldermort, như cụ Dumbledore đã từng tiên đoán về chúng.
Dượng Vernon hạch hỏi Harry nhân lúc bộ não của nó tỉnh thức:
– Những tên dám đục ấy có phải là canh gác một cái nhà tù quái quỉ nào đó không?
– Dạ.
Harry đáp. Ước gì cái đầu nó bớt đau nhức. Giá mà nó có thể rời khỏi cái nhà bếp và trở về căn phòng ngủ tối om của nó để mà suy nghĩ…
Nhưng dượng Vernon giờ đây đang kêu lên với giọng đắc thắng của một người đã tìm ra được một kết luận có lý:
– Vậy là tụi nó đến đây để bắt mày! Đúng không? Có đúng như vậy không, thằng kia? Mày đang trốn tránh ở ngoài vòng pháp luật.
– Đương nhiên là không phải!
Harry lắc đầu như thể xua đuổi một con ruồi cứ vo ve quanh mũi, đầu óc nó lại quay cuồng.
– Vậy thì tại sao…?
– Chắc là hắn phái chúng đến.
Harry lặng lẽ thốt lên ý nghĩ đó, với chính mình nhiều hơn là nói với dượng Vernon.
– Nghĩa là sao? Mày đoán là ai sai phái chúng hả?
– Chúa tể Hắc ám Voldermort.
Harry đáp. Nó đã từng ghi nhận một cách không thích thú mấy cái chuyện lạ này: gia đình Dursley, những người cứ mỗi lần nghe đến mấy từ bình thường như “phù thủy”, “pháp thuật”, hay “đũa phép” thì lại bắng nhắng lên hoảng hốt sợ sệt, vậy mà khi nghe đến cái tên của gã phù thủy độc nhất lịch sự thì vẫn cứ trơ trơ chẳng mảy may rung động gì cả.
– Chúa tể… khoan đã, để coi…
Mặt dượng Vernon nhăn nhúm lại, rồi một ánh nhìn bừng lên từ đôi mắt ti hí như mắt heo, báo hiệu là dượng Vernon đã hiểu ra.
– Tao nhớ đã từng nghe qua cái tên này rồi… Đó chính là kẻ đã…
– Giết hại ba má cháu.
Harry thẫn thờ nói.
Dượng Vernon không mảy may bận tâm là chuyện cha mẹ Harry bị giết hại thảm thiết là một đề tài thương tâm đối với Harry. Dượng hấp tấp nói:
– Nhưng hắn biến rồi mà?
Giọng nói như cõi lòng nặng chịch, Harry nhọc nhằn đáp:
– Hắn đã trở lại.
“Hắn đã trở lại.”
Thật là một cảm giác lạ lùng khi đứng đây, trong căn nhà bếp sáng loáng và sạch bong như trong phòng mổ của dì Petunia, bên cạnh cái tủ lạnh lớn nhất trong các loại tủ, và cái máy truyền hình màn ảnh rộng, mà bình thản nói chuyện về Chúa tể Voldermort với dượng Vernon. Sự kiện những tên giám ngục xuất hiện ở khu dân cư Little Whinging dường như đã chọc một lỗ thủng trên bức tường vĩ đại vô hình đã từ lâu nay ngăn cách không nhân nhượng thế giới không-pháp-thuật ở phố Privet Drive
với cái thế giới khác bên ngoài thế giới ấy. Hai cuộc đời khác hẳn mà Harry đã từng sống tiêng biệt nay bỗng trở nên chập lại và hòa trộn ở một mức độ nào đó và mọi thứ dường như đang lộn tùng phèo: ông bà Dursley lại hỏi han chi tiết về thế giới pháp thuật, bà Figg thì biết cụ Albus Dumbledore, bọn giám ngục thì ruồng bố quanh khu dân cư Little Whinging và Harry thì có thể sẽ không bao giờ được trở về trường Hogwarts nữa. Đầu của Harry càng đau nhức tợn:
– Trở lại à?
Dì Petunia thì thào. Dì đang ngắm nhìn Harry như thể từ hồi nào tới giờ dì chưa hề nhìn thấy nó. Và bỗng nhiên, lần đầu tiên trong đời, Harry nhận ra gõ ràng, dì Petunia là em gái của mẹ nó. Harry không thể giải thích tại sao điều đó làm cho nó xúc động mạnh mẽ đến thế trong lúc này. Nó chỉ biết là hiện giờ trong căn phòng này này nó không phải là người suy nhứt hiểu được sự trở lại của Voldermort mang ý nghĩa nghiêm trọng như thế nào. Từ trước tới nay dì Petunia chưa bao giờ nhìn Harry như thế. đôi mắt to cồ và nhợt nhạt của dì Petunia (không giống mắt của mẹ Harry chút nào) lúc này không nheo lại vẻ ghét bỏ hay tức giận nữa. Chúng đang mở to đầy sợ sệt. Sự cố tình phủ nhận rất đáng giận của dì Petunia lâu nay – rằng không đời nào có pháp thuật hay một thế giới nào khác hơn cái thế giới mà dì đang sống với dượng Vernon ở đường Privet Drive – dường như đang sụp đổ.
– Phải.
Harry nói, bây giờ nó nói trực tiếp với dì Petunia.
– Hắn đã trở lại cách đây một tháng. Cháu đã nhìn thấy hắn.
Hai bàn tay của dì Petunia đưa ra tìm lấy đôi bờ vai phốp pháp của Dudley được bảo vệ dưới tấm áo khoác da và ghì chặt lấy.
– Khoan đã!
Dượng Vernon hết nhìn vợ rồi nhìn sang Harry, rồi lại nhìn sang vợ, hiển nhiên là sửng sốt và hoang mang trước sự cảm thông không thể ngờ tới này, dường như vừa mới nảy nở giữa hai dì cháu họ với nhau.
– Khoan đã. Mày nói là cái tay Chúa tể Vôn-đơ-mọt-gì-đó đã trở lại à?
– Dạ.
– Cái tay đã sát hại cha mẹ mày đó hả?
– Dạ.
– Và bây giờ cái tay đó phái tụi dám đụt đến đây hại mày?
– Có vẻ như vậy.
– Tao hiểu rồi.
Dượng Vernon hết nhìn từ bà vợ đang sợ hãi đến trắng bệch cả mặt mũi lại nhìn sang thằng cháu vợ, rồi dượng xốc mạnh cái quần có hai dây đeo lên. Dường như dượng đang bị phù ra, bộ mặt phốp pháp hồng hào của dượng đang đổi sang màu tím đỏ trước mắt Harry. Dượng nói:
– Được rồi, kể như dứt khoát.
Ngực áo sơ mi của dượng căng ra chật cứng khi dượng hít hơi vào.
– Thằng kia, mày có thể cút khỏi căn nhà này!
– Cái gì?
Harry hỏi lại. Dượng Vernon quát:
– Mày nghe tao nói rồi đó. CÚT ĐI!
Tiếng quát của dượng Vernon làm cho ngay cả dì Petunia và Dudley cũng giật bắn người mà nhảy dựng lên.
– CÚT! CÚT! Lẽ ra tao phải tống cổ mày ra khỏi nhà tao từ nhiều năm trước rồi mới phải. Cú thì bay đi bay lại nườm nượp cứ làm như nhà tao là trạm nghỉ vậy; rồi bánh kem nổ, tanh banh cả nửa căn phòng khách; lại còn vụ thằng Dudley mọc đuôi; cô Marge thì bay lơ lửng lên tới trần nhà; ờ, còn thêm chiếc xe hơi bay nữa chớ… Đủ rồi! CÚT! CÚT! Mày gây ra đủ rắc rối cuộc đời rồi. Mọi chuyện toàn do mày mà ra! Chừng nào còn mấy tên sổng nhà thương điên săn đuổi mày thì mày đừng có ở lại đây. Đừng có làm cho cuộc đời vợ con tao bị nguy hiểm lây chớ! Đừng có trút tai ương xuống chúng tao chớ! Còn nếu mày cứ quyết đi theo cái đường mà hai bố mẹ vô tích sự của mày đã đi, thì tao xin đủ. Tao thua rồi đó! CÚT NGAY!
Harry đứng như mọc rễ tại chỗ. Mấy tờ công văn của Bộ Pháp thuật, thư của ông Weasley, và chú Sirius bị vò thành một cục trong bàn tay trái của nó. Cho dù con làm gì thì cũng đừng ra khỏi nhà lần nữa. ĐỪNG RỜI KHỎI NHÀ DÌ DƯỢNG CON.
– Mày có nghe tao nói không?
Dượng Vernon bây giờ đã chồm tới trước, để cho bộ mặt phốp pháp tím hồng kê gần sát mặt Harry, đến nỗi Harry thấy rõ ràng đến cả những tia nước miếng của dượng văng vào mặt mình.
– Mày được đi rồi đó! Nửa giờ trước mày hăm hở bỏ đi lắm mà. Tao chiều theo mày hết nước rồi đó! Mày đi cho khuất mắt tao và đừng bao giờ làm dơ ngưỡng cửa nhà tao nữa. Tao cũng không hiểu hồi đầu tại sao chúng tao lại để mày tá túc ở đây cơ chứ. Cô Marge nói đúng, lẽ ra cứ quăng mày vô viện mồ côi là xong. Chúng tao đúng là những người quá ư mềm lòng, cứ tưởng gột rửa cái đồ ấy ra khỏi mày, cứ tưởng có thể biến mày thành người bình thường, nhưng mày đã hư hỏng ngay từ đầu rồi, và tao thì đã ngấy tới cổ… Oái, CÚ!
Con cú thứ năm phóng vọt xuống từ ống khói, nhanh đến nỗi nó bị đập xuống sàn nhà trước khi phóng vọt trở lại lên không với một tiếng rít chói lói điếc con ráy. Harry giơ tay lên định bắt lấy lá thư – một lá thư trong phong bì đỏ. Nhưng con cú lao vút qua đầu nó, bay thẳng tới chỗ dì Petunia, khiến dì rú lên một tiếng kinh hoàng và thụp người xuống, hai cánh tay vòng qua đầu, ôm lấy dì. Con cú thả cái phong bì đỏ lên đầu dì Petunia, rồi xoay lại, chui thẳng trở lại lên ống khói.
Harry lao nhanh tới để lượm lá thư lên, nhưng dì Petunia đã chụp được trước nó. Harry nói:
– Dì cứ mở nó ra nếu dì thích, nhưng đằng nào thì cháu cũng biết thư nói gì rồi. Đó là Thư Sấm.
Dượng Vernon gào tướng lên:
– Petunia, buông ra! Đừng đụng tới nó, coi chừng nguy hiểm!
Dì Petunia run run nói:
– Thư gởi cho em, anh Vernon, thư gởi cho em, anh coi nè: Bà Petunia Dursley, Nhà Bếp, Số Bốn, đường Privet Drive.
Dì hoảng sợ đến nín thở. Cái phong bì đỏ bắt đầu bốc khói.
– Mở nó ra đi dì. – Harry khuyên – Cho nó xong đi! Đằng nào thì nó cũng xảy ra thôi.
– Không!
Dì Petunia thét lên khiếp đảm, buông rơi lá thư
Bàn tay dì Petunia run cầm cập. Dì hốt hoảng nhìn quanh nhà bếp như thể tìm kiếm một lối nào đó để thoát thân, nhưng quá trễ rồi. Cái phong bì đỏ đã bùng lên thành ngọn lửa. Dì Petunia thét lên khiếp đảm, buông rơi lá thư.
Dì Petunia thét lên khiếp đảm, buông rơi lá thư
Một giọng nói khủng khiếp tràn ngập căn nhà bếp, dội vang vang trong khoảng không gian chật chội, phát ra từ lá thư đang bốc cháy trên bàn.
“PETUNIA, HÃY NHỚ LẦN CUỐI CỦA TA.”
Dì Petunia trông như thể sắp lăn ra xỉu. Dì sụm người xuống cái ghế bên cạnh Dudley, gục mặt vào hai bàn tay. Phần còn lại của chiếc phong bì âm ỉ cháy ra tro.
Dượng Vernon cất giọng khàn khàn hỏi:
– Cái gì vậy? Cái gì… anh không… không hiểu, Petunia?
Dì Petunia không thốt lời nào. Dudley chỉ biết nhìn mẹ chằm chằm một cách đần độn, miệng há hốc không sao ngậm lại được. Sự im lặng càng lúc càng căng thẳng một cách hãi hùng, Harry nhìn dì Petunia, hoang mang tột cùng, đầu nó lại nhức bưng bưng như muốn nổ tung.
Dượng Vernon rụt rè gọi vợ:
– Em Petunia à! Pe… Petunia?
Dì Petunia ngẩng đầu lên. Dì vẫn còn run rẩy, nhưng cố nén. Giọng dì yếu ớt:
– Thằng nhỏ…, anh Vernon à, thằng nhỏ sẽ phải ở lại đây.
– Cái gì?
– Nó ở lại đây.
Dì Petunia nói mà không nhìn Harry. Dì cố gắng đứng dậy.
– Nó… Nhưng mà Petunia à…
– Nếu chúng ta tống cổ nó đi thì xóm giềng sẽ đàm tiếu.
Dì Petunia nói. Dì đang nhanh chóng lấy lại cái phong độ nhanh nhẩu cáu kỉnh thường ngày, mặc dù trông dì vẫn còn tái mét.
– Họ sẽ đặt câu hỏi hoạch họe này nọ, họ sẽ muốn biết nó đi đâu. Chúng ta sẽ phải giữ nó ở lại thôi.
Dượng Vernon xìu xuống như cái bánh xe xì hơi.
– Nhưng mà Petunia, em…
Dì Petunia không đếm xỉa gì tới dượng Vernon nữa. Dì quay qua Harry, nói:
– Mày phải ở trong phòng của mày. Không được đi ra khỏi nhà. Bây giờ đi ngủ đi.
Harry không nhúc nhích.
– Ai gởi cho dì bức Thư Sấm đó vậy?
– Đừng có hỏi.
Dì Petunia nạt Harry. Nhưng nó không chịu thôi.
– Dì có liên lạc với giới phù thủy?
– Tao đã bảo mày đi ngủ!
– Thế nghĩa là sao? Hãy nhớ cái gì cuối?
– Đi ngủ đi!
– Làm sao mà…?
– MÀY CÓ NGHE LỜI DÌ MÀY KHÔNG? ĐI NGỦ NGAY !
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!