Harry Potter và Hội Phượng Hoàng
Chương 24
Chương 24 – Bế Quan Bí Thuật
Dịch giả: Lý Lan
Nguồn: VNThưQuán
Lão Kreacher hóa ra vẫn trốn chui trốn nhủi trên gian phòng áp mái nhà chứ chẳng bốc hơi bay biến đi đâu cả. chú Sirius đã tìm thấy lão trên đó, dính đầy bụi bặm, chắc chắn là đang tìm kiếm thêm các cổ vật của dòng họ Black để giấu trong cái tủ chén của lão. Tuy chú Sirius có vẻ hài lòng với câu chuyện này, Harry lại cảm thấy không yên tâm. Tâm tính lão Kreacher dường như khá hơn trước sự tái xuất hiện của Harry, tiếng lầm bầm cay đắng của lão đã dịu đi ít nhiều, và lão phục tùng những mệnh lệnh một cách ngoan ngoãn hơn thường lệ, mặc dù một đôi lần Harry vẫn bắt gặp lão gia tinh này trừng mắt nhìn nó chòng chọc, nhưng lão luôn luôn ngó đi chỗ khác ngay khi lão nhận thấy Harry để ý.
Harry không nói với chú Sirius những nghi ngờ mơ hồ vì giờ đây lễ Giáng Sinh đã qua, niềm hân hoan của chú đang nhanh chóng bốc hơi. Ngày tụi nó lên đường về trường Hogwarts càng đến gần thì chú càng trở nên dễ rơi vào cái mà bà Weasley gọi là “những cơn ủ dột”, đó là những lúc mà chú đâm ra lầm lỳ gắt gỏng, thường rút lui vô phòng con bằng mã Buckbeak, và mỗi lần như vậy lại ở lì trong đó hàng giờ đòng hồ. Nỗi sầu thảm của chú ngấm ra khắp căn nhà, luồn dưới các khe cửa, rồi tỏa ra khắp phòng như một thứ khí độc hại, khiến cho tất cả mọi người trong nhà đều bị lây nhiễm nỗi u sầu đó.
Harry không muốn lại bỏ chú Sirius một mình trong căn nhà này với mỗi lão Kreacher để bầu bạn. Thực ra, đây là lần đầu tiên trong đời nó, Harry không háo hức trông mong trở về trường Hogwarts. Trở về trường có nghĩa là lại một lần nữa nó tự đặt mình dưới bàn tay bạo chúa độc tài của mụ Dolores Umbridge. Mụ này hẳn là đã đặt ra thêm một tá đạo luật khác trong thời gian tụi nó không có mặt ở trong trường. Kế đến là chẳng còn trận Quidditch nào để nó nôn nóng trông mong nữa, bởi vì nó đã bị cấm thi đấu rồi. Đã vậy, cái gánh nặng bài làm ở nhà của tụi nó rất có thể sẽ gia tăng chóng mặt khi mà kỳ thi đang gần kề. Thầy Dumbledore thì vẫn xa cách như lâu nay; thiệt tình, nếu không vì những buổi học của Đ.Q.D. thì Harry cảm thấy nó có thể đến gặp chú Sirius để năn nỉ chú cho nó bỏ học ở trường Hogwarts mà ở lại với chú trong ngôi nhà ở Quảng trường Grimmauld.
Thế rồi, vào đúng cái ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ, lại xảy ra thêm một chuyện khiến cho Harry càng thêm sợ chết đi được cái việc đi học lại.
Lúc đó Harry và Ron đang chơi cờ pháp thuật trong phòng của tụi nó, dưới sự quan sát của Hermione, Ginny và con mèo Crookshanks, thì bà Weasley thò đầu vô phòng nói:
– Harry cưng, con có thể đi xuống nhà bếp một lát không? Giáo sư Snape có đôi lời muốn nói với con.
Harry không thể nào lãnh hội ngay được điều mà bà Weasley vừa nói. Một trong mấy thành quách của nó đang bị một con tốt của Ron tấn công dữ dội, và nó đang hăng say thúc giục phản công.
– Đập tan hắn – đập tan hắn, hắn chỉ là một tên tốt, mày đúng là đồ ngu… ôi xin lỗi, thưa bác Weasley, bác vừa nói gì ạ?
– Giáo sư Snape, cưng à. Trong nhà bếp. Thầy muốn nói chuyện với con.
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph24-1.jpg
Một lá thư nằm trên bàn trước mặt chú Sirius
Mồm Harry há hốc ra vì kinh hoàng. Nó quay lại nhìn Ron, Hermione, và Ginny, tất cả tụi nó cũng há hốc mồm miệng ra nhìn lại nó. Con Crookshanks, nãy giờ bị Hermione vất vả kiềm giữ suốt mười lăm phút, thừa cơ hội đó vui mừng nhảy phóc lên bàn cờ khiến cho các quân cờ hoảng hồn chạy trốn, kêu la thất thanh.
Harry ngây người ra hỏi lại:
– Snape à?
Bà Weasley nói với giọng trách mắng:
– Giáo sư Snape, con à. Thôi đi, nhanh lên, thầy không thể ở lại lâu.
Khi bà Weasley đã đi khuất, Ron mất tinh thần thấy rõ. Nó nói:
– Ông ấy muốn làm gì bồ chứ?
– Bồ đâu có phạm lỗi gì hả?
– Không!
Harry tức giận nói, rà soát bộ não nó để nghĩ coi nó đã có thể làm cái gì khiến cho thầy Snape truy đuổi theo nó đến tận quảng trường Grimmauld. Chẳng lẽ bài tập chót của nó đã bị điểm Q sao chứ?
Một hay hai phút sau, Harry đẩy cánh cửa nhà bếp mở ra và thấy cả chú Sirius và thầy Snape cùng ngồi bên cái bàn bếp dài, trừng mắt nhìn nhau. Sự im lặng giữa hai người thật nặng nề vì không ai ưa ai. Một lá thư nằm trên bàn trước mặt chú Sirius.
Harry thông báo sự có mặt của mình:
– Dạ…
Thầy Snape ngoảnh lại nhìn nó, mái tóc đen bóng nhẫy rũ xuống hai bên gương mặt thầy như hai tấm màn.
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph24-2.jpg
“Ngồi xuống, Potter.”
– Ngồi xuống, Potter.
Chú Sirius dựa ngửa ra sau, tựa người trên hai chân sau của cái ghế, lên tiếng nói rất to với cái trần nhà:
– Anh biết không, anh Snape, tôi nghĩ nếu anh đừng ra lệnh ở đây thì tôi thấy thích hơn. Đây là nhà của tôi, mong anh hiểu cho.
Gương mặt xanh xao của thầy Snape ửng đỏ lên một cách xấu xí. Harry ngồi xuống một cái ghế bên cạnh chú Sirius, đối diện thầy Snape bên kia cái bàn.
Thầy Snape bắt đầu nói, miệng cong lên vì cái nhếch mép quen thuộc.
– Potter à, ta đúng ra chỉ gặp một mình trò thôi. Nhưng anh Balck…
Chú Sirius la lớn chưa từng thấy:
– Tôi là cha đỡ đầu của nó.
Giọng thầy Snape, ngược lại, càng lúc càng châm chọc một cách êm ái:
– Ta đến đây theo lệnh của cụ Dumbledore. Nhưng dù sao đi nữa, anh cứ ở lại, anh Black à, ta biết anh khoái có cảm giác… can dự.
Chú Sirius thả cái ghế đứng lại trên bốn chân, gây ra một tiếng cộp thiệt to.
– Anh nói thế nghĩa là sao hả?
– Chỉ có nghĩa là ta chắc anh hẳn đang thấy… à… nản lòng bởi một thực tế là anh không thể làm điều gì hữu ích…
Thầy Snape ý nhị nhấn giọng vào chữ hữu ích, rồi nói tiếp:
– … cho Hội.
Bây giờ đến phiên chú Sirius đỏ mặt. Môi thầy Snape cong lên vẻ chiến thắng oanh liệt khi thầy quay lại nói với Harry:
– Thầy hiệu trưởng phái ta đến đây để nói cho trò biết, Potter à, rằng chính cụ ấy muốn cho trò học Bế quan Bí thuật trong học kỳ này.
Harry nghệt mặt ra hỏi lại:
– Học cái gì ạ?
Giọng nhạo báng của thầy Snape trở nên rõ mồn một:
– Bế quan Bí thuật, Potter à. Bí quyết phòng vệ thần diệu của trí tuệ chống lại sự xâm nhập từ bên ngoài. Một chi phái pháp thuật ít người biết đến nhưng lại vô cùng hữu dụng.
Trái tim Harry quả tình là bắt đầu đập gấp gáp. Bí quyết phòng vệ chống lại sự xâm nhập từ bên ngoài ư? Nhưng nó đã bị ám đâu? Tất cả tụi nó đều nhất trí là…
Harry buột miệng nói:
– Tại sao con phải học môn… Bế quan… gì đó?
Thầy Snape nói rất êm ả:
– Tại vì cụ hiệu trưởng cho đó là một ý kiến hay. Trò sẽ được dạy riêng mỗi tuần một buổi, nhưng trò không được nói cho ai biết trò đang làm gì, nhất là bà Dolores Umbridge. Trò có hiểu không?
Harry đáp:
– Dạ, hiểu. Nhưng ai sẽ dạy con?
Thầy Snape nhướn chân mày lên. Thầy nói:
– Chính ta.
Harry có một cảm giác kinh khủng là ruột gan nó đang tan chảy ra. Lớp ngoại khóa với thầy Snape! Kiếp trước nó đã làm nên tội gì mà bây giờ phải chịu cái hậu quả này? Nó ngó qua chú Sirius cầu cứu.
Chú Sirius nói một cách hung hăng:
– Tại sao cụ Dumbledore không đích thân dạy cho Harry? Tại sao lại là anh chứ?
Thầy Snape vẫn giữ nguyên cái giọng mượt mà:
– Tôi cho là vì hiệu trưởng có cái quyền ưu tiên là giao phó cho người khác những công việc kém thú vị. Ta cam đoan với anh ta là ta không hề xin xỏ công việc này.
Thầy Snape đứng dậy.
– Potter, ta sẽ đợi trò lúc sáu giờ chiều ngày thứ hai. Tại văn phòng của ta. Nếu có ai hỏi thì trả lời trò học phụ đạo môn độc dược trị liệu. Ai từng thấy trò học hành trong lớp ta đều có thể thấy trò cần phải được kèm cặp thêm.
Thầy quay mình đi lại để ra đi, tấm áo choàng lữ hành màu đen phồng lên như cái gối phía sau lưng. Chú Sirius ngồi thẳng lưng trên ghế, nói:
– Chờ một chút.
Thầy Snape quay lại đối diện hai chú cháu Harry, nhếch mép giễu cợt:
– Ta hơi bận, anh Black à… không giống như anh, ta đâu có thời giờ rảnh rỗi vô cùng tận…
Chú Sirius đứng dậy.
– Tôi đi thẳng vô vấn đề vậy.
Chú Sirius hơi cao hơn thầy Snape một chút. Harry để ý thấy thầy Snape đã gồng bàn tay thành nắm đấm trong túi áo choàng, Harry dám chắc là bàn tay thầy nắm chặt cây đũa phép. Chú Sirius nói tiếp:
– Nếu mà tôi nghe được là anh dùng buổi học Bế quan Bí thuật để hành hạ Harry, thì anh liệu mà ăn nói với tôi.
Thầy Snape khinh khỉnh:
– Cảm động thay. Nhưng chắc là anh có nhận thấy Potter rất giống cha nó chứ?
Chú Sirius hãnh diện đáp:
– Đúng, tôi biết.
Thầy Snape nói ngọt xớt:
– À vậy thì, anh ắt biết là nó kiêu căng đến nỗi mọi lời phê bình đều bị văng ngược ra chứ?
Chú Sirius đẩy cái ghế qua một bên một cách thô bạo, rồi sải bước vòng quanh cái bàn đến bên thầy Snape, vừa đi vừa rút cây đũa phép ra. Thầy Snape cũng vung cây đũa phép của thầy lên. hai người đều quyết tâm đối đầu nhau, chú Sirius thì tỏ ra điên tiết liều mạng, còn thầy Snape thì thận trọng đắn đo, ánh mắt của thầy chuyển từ đầu cây đũa phép của chú Sirius đến gương mặt chú.
Harry kêu lớn:
– Chú Sirius!
Nhưng chú Sirius làm ra vẻ không nghe nó. Gương mặt của chú lúc này chỉ còn cách mặt thầy Snape chừng ba tấc.
– Tôi cảnh cáo anh, Snivellus, tôi cóc cần biết chuyện cụ Dumbledore tin là anh đã được cải tạo, tôi biết rõ hơn…
Thầy Snape nói nhỏ:
– Thế ư, nhưng tại sao anh không nói với cụ ấy biết điều đó? Hay là anh sợ rằng có thể cụ sẽ không thèm coi trọng lời khuyên bảo của một người trốn tránh trong nhà má mình suốt sáu tháng trời?
– Nói đi, dạo này Lucius Malfoy ra sao? Tôi chắc hắn rất vui mừng là con chó nhỏ của hắn đang làm việc ở trường Hogwarts.
Thầy Snape nói nhỏ:
– Nhân nói tới chó, anh có biết là Lucius Malfoy đã nhận ra anh khi anh liều mạng chạy rong ngoài đường lần trước không? Để lộ mình trên một sân ga an toàn là một sáng kiến láu lỉnh đó, anh Black à… nó cho anh cái cớ vững vàng để trong tương lai không cần phải chui ra khỏi chỗ ẩn núp, đúng không?
Chú Sirius giơ cao cây đũa phép.
Harry phóng vọt qua cái bàn, tìm cách đứng chen vô giữa hai người, hét tướng:
– ĐỪNG! Chú Sirius, xin đừng…
Chú Sirius gầm lên:
– Anh nói tôi là đồ hèn nhát hả?
Chú tìm cách đẩy Harry tránh ra, nhưng nó kiên quyết không nhúc nhích. Thầy Snape nói:
– Uûa, chứ sao, tôi nghĩ là tôi nói vậy.
Chú Sirius gào lên, bàn tay không cầm đũa phép ra sức đẩy Harry qua một bên.
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph24-3.jpg
“Harry – tránh – ra!”
– Harry – tránh – ra!
Cánh cửa nhà bếp mở ra và cả nhà Weasley, kể cả Hermione nữa, cùng bước vào, mặt mày tất cả đều đang hớn hở, và giữa đám đó là ông Weasley, đang bước đi rất tự hào trong bộ đồ pi-gia-ma sọc, bên ngoài khoác một tấm vải ny lông. Ông hí hửng tuyên bố cho khắp nhà bếp biết:
– Lành bệnh rồi! Chữa khỏi hoàn toàn rồi!
Nhưng ông, cũng như tất cả những người khác trong gia đình Weasley, đứng sững người ngay tại ngưỡng cửa, tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt họ, cái cảnh đang bị tạm dừng giữa chừng vì cả thầy Snape và chú Sirius đều quay đầu nhìn về phía cửa, trong khi hai cây đũa phép của họ vẫn còn đang chĩa vào mặt nhau, còn Harry thì đứng bất động ở giữa hai người, mỗi cánh tay của nó duỗi về phía một người, cố gắng đẩy họ ra xa nhau.
Nụ cười tuột khỏi gương mặt của ông Weasley, ông kêu lên:
– Râu ria quỉ thần ơi! Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này?
Cả chú Sirius và thầy Snape đều hạ cây đũa phép của họ xuống. Harry nhìn hết người này đến người kia. Mỗi người đều có vẻ khinh miệt người kia, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của quá nhiều người chứng kiến dường như khiến cho họ tỉnh táo lại phần nào. Thầy Snape cấy cây đũa phép vô túi áo, xoay mình trên gót chân, và lướt đi, băng qua nhà bếp, ngang qua mặt gia đình Weasley mà không thèm thốt ra một lời bình luận nào. Tới cửa, thầy ngoảnh lại nói:
– Potter, sáu giờ tối thứ hai.
Thầy đi khuất. Chú Sirius trừng mắt nhìn theo thầy, cây đũa phép vẫn kè bên hông.
Ông Weasley lại hỏi một lần nữa:
– Nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy?
Chú Sirius nói, vừa thở hổn hển như thể chú vừa chạy bộ một quãng đường dài lắm.
– Không có gì, anh Arthur à. Chỉ là một vụ tán dóc nho nhỏ thân tình giữa hai thằng bạn học cũ…
Với một sự cố gắng có vẻ như một nỗ lực vĩ đại, chú nở một nụ cười:
– Vậy ra… anh đã khỏi bệnh? Tuyệt vời, đó mới thực là tin sốt dẻo…
– Chứ còn gì nữa!
Bà Weasley nói, nắm cánh tay chồng dẫn ông đi tới một cái ghế.
– Lương y Smethwyck rốt cuộc phải trổ tài thần thông, tìm ra được một thuốc giải độc trừ tà để trị cái thứ nọc độc quỉ yêu gì đó trong răng nanh con rắn, và anh Arthur đã được một bài học nhớ đời về chuyện xài thuốc men Muggle ba chớp ba nháng.
Bà nói thêm, với một chút hăm he:
– Phải vậy không, cưng?
Ông Weasley nhũn nhặn ngoan hiền:
– Đúng vậy, em Molly à.
Bữa ăn tối hôm đó lẽ ra là một bữa cơm đoàn tụ vui vẻ vì ông Weasley đã trở về giữa mọi người. Harry thấy chú Sirius cố gắng làm cho bữa ăn thật vui, nhưng khi người cha đỡ đầu của nó không tự ép mình cười ha hả vì những chuyện tiếu lâm của Fred và George, thì gương mặt chú lại chìm vào cõi trầm tư, ủ ê rầu rĩ. Harry bị lão Mundungus và thầy Mắt Điên tách ra khỏi chú Sirius. Hai người ấy ghé qua để chúc mừng ông Weasley lành bệnh. Harry muốn trò chuyện với chú Sirius, muốn nói với chú là nó sẽ không nghe một lời nào của thầy Snape, rằng thầy Snape đang cố tình châm chọc trêu tức chú ấy, chứ tất cả những người còn lại đều không hề nghĩ chú là một kẻ hèn nhát khi mà chú phải thực hiện mệnh lệng của cụ Dumbledore ở lại trong ngôi nhà trên Quảng trường Grimmauld, nhưng nó chẳng kiếm ra được cơ hội nào để làm như vậy. Tuy vậy, khi nhìn vẻ hằn học khó chịu trên gương mặt chú Sirius, nó lại tự hỏi, giả sử có được cơ hiệu thì liệu nó có dám nói gì không. Nó đành thì thầm với Ron và Hermione về chuyện nó phải học thêm môn Bế quan Bí thuật với thầy Snape.
Hermione nói ngay:
– Thầy Dumbledore muốn bồ thôi chiêm bao về Voldermort nữa. À, mà bồ có hối tiếc là sẽ không còn bị ác mộng nữa không?
Ron kêu lên kinh hãi:
– Học thêm với thầy Snape hả? Mình thà bị ác mộng còn hơn!
Tụi nó trở về trường Hogwarts bằng Xe đò Hiệp sĩ vào ngày hôm sau, cũng lại được cô Tonks và thầy Lupin hộ tống. Cả hai người này đang ăn điểm tâm trong nhà bếp khi Harry, Ron, và Hermione xuống tới nơi vào buổi sáng sớm. Đám người lớn dường như đang rù rì chuyện trò khi cánh cửa mở ra; tất cả bỗng nhìn quanh bối rối và im lặng đột ngột.
Sau bữa điểm tâm vội vã, tụi nó mặc áo khoác vào, quấn khăn choàng để chống lại cái lạnh giá của buổi sáng tháng giêng. Harry có một cảm giác ngột ngạt khó chịu trong ngực. Nó có một cảm giác rất tệ về cuộc chia tay này: nó không biết khi nào họ lại gặp nhau lần nữa và nó cảm thấy nó phải nói với chú Sirius điều gì đó để ngăn chú có hành động liều lĩnh dại dột. Harry cứ lo lắng là lời buộc tội của thầy Snape về sự hèn nhát đã xúc phạm chú Sirius quá tệ, đến nỗi có thể bây giờ chú đang âm mưu một chuyến đi mạo hiểm điên rồ khỏi Quảng trường Grimmauld. Tuy nhiên, nó còn chưa thể nghĩa ra lời để nói thì chú Sirius đã ra hiệu gọi nó tới bên cạnh chú.
Nhét mạnh vô tay Harry một gói quà bao bọc vụng về có kích thước gần gần bằng một cuốn sách, chú Sirius nói:
– Chú muốn con nhận lấy cái này.
Harry hỏi:
– Cái gì vậy chú?
Chú Sirius nói:
– Một cách để cho chú biết nếu tay Snape kiếm chuyện hành hạ con. Không, đừng mở nó ra ở đây!
Chú Sirius ném một cái nhìn cảnh giác về phía bà Weasley lúc đó đang ra sức thuyết phục hai anh em sinh đôi đeo bao tay bằng len do bà tự đan.
– Chú không chắc là bác Molly tán thành đâu… nhưng chú muốn con sử dụng nó khi nào con cần đến chú, được không?
– Dạ được.
Harry nói, nhét gói quà vô túi áo bên trong của áo khoác, nhưng nó biết là nó sẽ không bao giờ dùng tới cho dù cái đó là cái gì đi nữa. Nhất định nó không đời nào làm miếng mồi để nhử chú Sirius ra khỏi nơi an toàn, cho dù thầy Snape có đối xử với nó tàn ác như thế nào đi nữa trong những buổi học Bế quan Bí thuật sắp tới.
Chú Sirius đã vỗ nhẹ lên vai nó và mỉm cười dứt khoát, nói:
– Vậy thì chúng ta đi thôi.
Harry chưa kịp nói thêm điều gì thì họ đã đi lên cầu thang, ngừng lại trước cánh cửa cái được cài then khóa chốt cột xích nặng nề, cả nhà Weasley xúm xít vây quanh.
Bà Weasley ôm ghì lấy Harry, nói:
– Tạm biệt con, Harry, cẩn thận nhé.
Ông Weasley bắt tay Harry, ân cần nói:
– Hẹn gặp lại nhé, Harry, và nhớ canh chừng lũ rắn dùm bác!
Harry hoang mang nói:
– Dạ… được.
Đây là cơ hội cuối cùng để nó dặn dò chú Sirius nên thận trọng; nó bèn quay lại, nhìn thẳng vào mặt người cha đỡ đầu và há miệng định nói. Nhưng nó chưa kịp nói gì thì chú Sirius đã ôm ghì nó vào lòng bằng một cánh tay. Chú nói cộc lốc:
– Bảo trọng nghe Harry!
Ngay sau đó Harry thấy mình bị chuyển ra ngoài trời đông băng giá và bị cô Tonks xua xuống mấy bậc thềm đá. (Bữa nay cô Tonks hóa trang kỹ càng thành một người đàn bà cao lớn bỗ bã có mái tóc màu xám kim loại.)
Cánh cửa tòa nhà số mười hai khép lại sau lưng họ. Bọn Harry đi theo thầy Lupin đi xuống mấy bậc thang trước cửa cái. Khi họ ra tới lề đường, Harry ngoảng nhìn lại. Ngôi nhà số mười hai nhanh chóng co rút lại trong khi hai ngôi nhà hai bên phình bề ngang ra, ép ngôi nhà ở giữa teo lại không còn nhìn thấy nữa; và chỉ trong chớp mắt sau đó, ngôi nhà biến mất.
Cô Tonks nói:
– Đi thôi, chúng ta lên được xe đò càng sớm càng tốt.
Harry nghĩ trong ánh mắt cô Tonks liếc quanh quảng trường có sự bồn chồn lo lắng. Thầy Lupin vung cánh tay phải lên:
ẦM!
Một chiếc xe buýt ba tầng màu đỏ tía chói lọi từ cõi không hiện ra trước mặt bọn họ, xém một chút là đụng phải cột đèn đường gần nhất nếu cây cột đèn này không nhảy lùi ra sau để tránh đường.
Một anh chàng trẻ tuổi gầy nhom, mặt mụn, tai to, mặc đồng phục đỏ tía, nhảy xuống lề đường và nói:
– Chào mừng quí khách đi xe…
Cô Tonks lật đật nói:
– Vâng, vâng, chúng tôi biết rồi, cám ơn anh. Mau, mau, lên xe…
Và cô thô bạo đẩy Harry tới trước, về phía bậc thang trèo lên xe buýt, ngang qua anh chàng lơ xe đang trợn tròn mắt ngó Harry:
– Aáy… chính là… Arry…!
– Nếu anh hét tên nó lên tôi sẽ nguyền cho anh lú luôn.
Cô Tonks làu bàu với vẻ đe dọa, cô đang lùa tiếp Ginny và Hermione tới trước.
– Hồi nào giờ mình luôn mong muốn được đi bằng cái đồ này.
Lần trước Harry đi bằng Xe đò Hiệp sĩ lúc trời đã tối, ba tầng xe trên đầy những khung giường xếp bằng đồng. Bây giờ, vào lúc sáng sớm, trên xe chật ních đủ loại ghế so le đặt chúm chụm cạnh mấy khung cửa sổ. Vài chiếc ghế có vẻ như đã ngã chổng kềng khi xe buýt thắng gấp ở Quảng trường Grimmauld; có mấy ot và pháp sư vẫn còn đang lóp ngóp đứng dậy, miệng càu nhàu cẳn nhẳn; một cái túi xách đi chợ của ai đó đã trượt tới cuối sàn xe; một mớ hổ lốn khó coi những nòng nọc, nhái, gián, và kem sữa trứng đổ tung tóe khắp sàn.
Cô Tonks ngó quanh mấy cái ghế trống, nhanh nhảu nói:
– Coi điệu này chúng ta phải chia ra làm hai nhóm. Fred, George, và Ginny, các em ngồi mấy cái ghế ở đằng sau… chú Remus sẽ ngồi chung với các em…
Harry, Hermione, Ron và cô Tonks thì đi lên tầng trên cùng, ở trên đó có hai cái ghế trống ở ngay đầu xe và hai cái ghế trống khác ở đằng cuối. Anh chàng lơ xe Stan Shunpike háo hức theo Harry và Ron đi về mấy cái ghế ở cuối xe. Nhiều cái đầu ngoái nhìn theo khi Harry đi ngang, và khi nó ngồi xuống thì nó thấy tất cả những bộ mặt ấy lại quay phắt về phía trước.
Khi Ron và Harry mỗi đưa cho Stan mười một sickle, chiếc xe buýt lại tiếp tục chạy, lắc lư một cách dễ sợ. Nó chạy rầm rầm quanh Quảng trường Grimmauld, len lỏi quanh co, khi thì lấn lên lề đường, khi thì chạy xuống lòng đường, và rồi, một tiếng ẦM kinh khủng khiếp vang lên, tất cả hành khách đều bị quăng ra sau; cái ghế của Ron ngã chổng kềnh, và con Pigwiddgeon, nãy giờ được đặt trên đùi Ron, vội bung ra khỏi lồng và líu ríu bay chấp chới lên phía đầu xe buýt, ở đó nó đậu lên vai Hermione. Harry xém chút xíu nữa cũng bị té nếu không kịp níu lấy cái giá cắm đèn cầy. Nó nhìn ra cửa sổ: chuyến xe lúc này đang tăng tốc trên một con đường trông có vẻ là xa lộ.
Anh lơ xe Stan vui vẻ nói, như để trả lời cái thắc mắc mà Harry không hỏi trong khi Ron cố gắng đứng dậy trên sàn xe.
– Vậy ra em vẫn mạnh giỏi… Arry? Anh thấy tên em xuất hiện trên báo quá chừng hồi mùa hè, nhưng mà hông có được tử tế lắm… Anh nói với Ern, anh nói “nó hông có vẻ gì là đồ cà chớn hồi tụi mình gặp nó, chẳng qua là chuyện thổi phồng, đúng hông?”
Anh ta đưa vé cho tụi nó rồi tiếp tục nhìn chăm chú Harry như bị mê hoặc. Hình như Stan bất chấp chuyện một người nổi tiếng có thể là người cà chớn đến cỡ nào, miễn là người đó đủ nổi tiếng để được đăng báo. Chuyến Xe đò Hiệp sĩ chòng chành một cách đáng lo ngại khi nó vượt qua một hàng xe hơi ở làn xe bên trong. Nhóng nhìn lên phía đầu xe buýt, Harry thấy Hermione đưa hai tay lên bịt mắt lại, con Pigwiddgeon vẫn vui vẻ đung đưa trên vai cô nàng.
ẦM!
Mấy cái ghế lại trượt lùi ra sau khi chiếc Xe đò Hiệp sĩ nhảy từ xa lộ Birmingham vô một con đường quê yên ả khúc khuỷu quanh co. những hàng rào bằng cây hai bên đường nhảy bật ra khỏi chỗ của chúng khi chiếc xe buýt chạy lấn ra ngoài ven đường. từ đó chiếc xe chạy vào một con đường chính băng qua trung tâm một thị trấn đông đúc, qua một cái cầu cạn chạy giữa những ngọn đồi cao, rồi đến một con đường lồng lộng gió thổi chạy giữa những dãy nhà chung cư cao ngất, cứ mỗi lần đổi đường là một lần vang lên một tiếng ẦM đứng tim.
Lồm cồm bò dậy từ sàn xe lần này là lần thứ sáu, Ron lẩm bẩm:
– Mình đã đổi ý rồi. Không đời nào mình thèm đi bằng cái xe thổ tả này nữa.
Anh lơ xe Stan vừa lắc lư đi về phía tụi nó, vừa hớn hở nói:
– Nghe đây, sau trạm này là trạm Ogwart. Người đàn bà phách lối ngồi đằng trước, lên xe một lượt với hai em đó, bà ấy cho tụi này chút tiền cà phê để mấy em khỏi sắp hàng tuốt đằng sau đuôi. Nhưng mà tụi này sẽ phải để cho bà Marsh xuống xe trước…
Từ tầng dưới vang lên một tiếng nôn ọe, tiếp theo sau là âm thanh ồng ộc của chất lỏng tuôn trào ra dội xuống sàn xe lộp độp nghe hết sức khủng khiếp. Stan nói nốt:
– Bà ấy hông được khỏe lắm.
Vài phút sau, chiếc Xe đò Hiệp sĩ rít phanh ken két và nhào ra khỏi đường để tránh một cuộc đụng độ. Tụi nó nghe tiếng Stan đang dìu đỡ bà Marsh ra khỏi xe buýt và tiếng lầm bầm nhẹ nhõm của những hành khách đi chung xe trên tầng hai. Chiếc xe lại tiếp tục hành trình, tăng tốc dần, cho đến khi…
ẦM!
http://vietmessenger.com/books/truyendich/hph24-4.jpg
Cuối cùng chiếc xe lăn bánh tới cánh cổng dẫn vô trường Hogwarts và ngừng lại
Chiếc xe lăn bánh qua làng Hogsmeade nằm dưới lớp tuyết. Harry thoáng nhìn thấy quán Đầu Heo ở cuối con đường ngang, tấm bảng có hình con heo rừng bị đứt đầu đung đưa kẽo kẹt trong cơn gió mùa đông. Những bông tuyết li ti bám vô kính cái cửa sổ lớn ở đằng trước xe. Cuối cùng chiếc xe lăn bánh tới cánh cổng dẫn vô trường Hogwarts và ngừng lại.
Thầy Lupin và cô Tonks giúp tụi nó mang hành lý ra khỏi xe rồi chào tạm biệt tụi nó. Harry liếc mắt lên tầng ba của chiếc Xe đò Hiệp sĩ và thấy tất cả hành khách đều đang ngó chằm chằm xuống tụi nó, mũi ịn lên kính cửa sổ.
Cô Tonks đưa mắt cẩn thận nhìn quanh con đường vắng vẻ, nói:
– Một khi vô tới sân trường rồi thì các em sẽ được an toàn. Chúc các em một học kỳ một tốt đẹp, chịu không?
Thầy Lupin bắt tay giáp vòng từng người:
– Các con tự lo thân nhé.
Thầy bắt tay Harry cuối cùng.
– Và nghe này…
Thầy hạ thấp giọng nói với Harry trong khi mấy đứa khác đang bận nói mấy lời chia tay cuối cùng với cô Tonks.
– Harry, thầy biết con không ưa thầy Snape, nhưng ông ấy là một người Bế quan siêu việt, và tất cả chúng ta, kể cả chú Sirius, đều muốn con học bí thuật của ông ấy để tự bảo vệ mình, vậy con hãy cố gắng học hành, hiểu không?
Harry ngước mắt nhìn gương mặt sớm có nhiều nếp nhăn cùa thầy Lupin, nói một cách khó nhọc:
– Dạ hiểu. Xin phép gặp lại thầy sau…
Sáu đứa tụi nó vất vả kéo lê hòm xiểng lặn lội ngược lên con đường trơn trợt đi về phía tòa lâu đài. Hermione đã bắt đầu nói đến chuyện sẽ đan nón cho gia tinh trước khi đi ngủ. Khi tụi nó đi tới cánh cửa cái bằng gỗ sồi, Harry liếc ngược lại phía sau: chiếc Xe đò Hiệp sĩ đã chạy mất rồi, và cứ nghĩ tới những gì sẽ xảy đến trong những ngày sắp tới, nó lại hơi hơi ước ao là giá vẫn còn ở trên chuyến xe ấy.
Harry trải qua gần trọn ngày hôm sau nơm nớp nghĩ đến buổi tối mà kinh hãi. Buổi học Độc dược vào buổi sáng không hề có chút tác dụng làm tiêu tan bớt phần nào nỗi hãi hùng, bởi vì thầy Snape vẫn khó ưa như xưa nay, và tâm trạng của Harry càng trầm uất hơn nữa khi những thành viên Đ.Q.D. cứ liên tục đến gặp nó trong hành lang vào giờ đổi tiết để hồ hởi phấn khởi hỏi coi tối hôm đó có họp không.
Harry cứ phải nói đi nói lại:
– Tôi sẽ thông báo cho các bồ biết buổi họp tới vào lúc nào, nhưng tối hôm nay thì tôi kẹt, tôi phải… ơ… đi học kèm môn Độc dược Chỉnh tu…
Zacharia Smith chặn đầu Harry trong Tiền sảnh sau buổi ăn trưa, hỏi lại bằng giọng khinh khỉnh:
– Bạn đi học kèm môn Độc dược Chỉnh tu à? Cha mẹ ơi, chắc là bạn ẹ lắm, chứ thường thì thầy Snape đâu có thèm mở lớp phụ đạo đâu.
Khi Smith ngoe nguẩy đi với cái điệu bộ hí hửng dễ khiến người ta nổi khùng, Ron trừng mắt nhìn theo. Giơ cây đũa phép của nó lên nhắm vô giữa hai vai của Smith, Ron nói:
– Mình trù nó một phát nghen? Mình vẫn có thể ếm trúng nó từ chỗ này.
Harry rầu rĩ bảo:
– Bỏ qua đi. Chẳng phải mọi người đều sẽ nghĩ như vậy sao? Rằng mình đúng là đần…
– Chào, Harry.
Một giọng nói vang lên từ đằng sau Harry. Nó quay lại và thấy Cho đứng đó. Bao tử của nó thót lên một cách khốn khổ.
– Ô… Chào!
Hermione nắm cánh tay Ron, kéo nó đi về phía cầu thang đá hoa cương, nói rõ to:
– Tụi này vô thư viện nghe Harry!
Cho hỏi:
– Giáng Sinh vui không?
Harry nói:
– Ờ… không tệ lắm.
Cho nói:
– Lễ Giáng Sinh của mình hơi yên tĩnh.
Chẳng hiểu vì sao, trông Cho có vẻ hơi bối rối.
– Ơ… tháng tới sẽ có một chuyến đi dã ngoại ở Hogsmeade nữa, bạn có thấy thông báo chưa?
– Cái gì? À không, từ lúc trờ về trường đến giờ tôi vẫn chưa coi bảng thông báo…
– Ưø, hôm đó là ngày lễ Tình Yêu…
– Đúng vậy.
Harry không hiểu tại sao Cho lại nói với nó chuyện đó. Nó bảo:
– À, tôi nghĩ có lẽ bạn muốn…
Cho thiết tha nói:
– Chỉ khi nào bạn cũng muốn kìa.
Harry ngớ ra. Nó đã định nói là “tôi nghĩ có lẽ bạn muốn biết khi nào Đ.Q.D. họp lần tới?” nhưng câu trả lời của cô nàng này nghe trớt quớt. Nó bèn ú ớ:
– Tôi… ơ…
Cho có vẻ quê độ, nói:
– Ồ, nếu bạn không muốn thì cũng không sao. Đừng ngại. Mình… mình gặp lại bạn dịp khác nha.
Cô bé bỏ đi. Harry đứng đực mặt ra nhìn theo Cho, suy nghĩ nát cả óc. Bỗng nhiên có cái gì đó gõ một cái boong vô não nó khiến sự việc bừng sáng lên.
– Cho! Ê, CHO ơi!
Nó chạy theo Cho, bát kịp cô nàng ở khoảng giữa những bậc cầu thang đá hoa cương.
– Ơ… bạn có muốn đi chơi làng Hogsmeade với tôi vào ngày lễ Tình Yêu không?
– Ôi, có chứ!
Cho đáp ngay, hai má ửng hồng, nhìn nó cười rạng rỡ. Harry nói:
– Hay quá… vậy… coi như hẹn hò rồi nhé!
Cảm thấy ngày hôm nay cũng không đến nỗi hoàn toàn tiêu ma, Harry đi về phía thư viện để gặp Hogsmeade và Ron trước khi đến lớp học buổi trưa, chân bước lâng lâng như múa may bay lượn.
Tuy nhiên, vào sáu giờ chiều hôm đó, thậm chí cảm giác say sưa vì đã hẹn hò được Cho Chang cũng không đủ sức làm nhẹ đi những cảm giác u ám càng lúc càng tăng dữ dội theo từng bước chân nó tiến về phía văn phòng của thầy Snape.
Khi đến nơi, nó dừng lại bên ngoài cánh cửa một lát, ước ao sao cho nó đang ở bất cứ nơi đâu ngoại trừ nơi đây, rồi, hít một hơi sâu, gõ cửa, nó bước vào bên trong.
Văn phòng của thầy Snape là một căn phòng âm u, tường gắn đầy kệ, chất hàng trăm chai lọ thủy tinh, bên trong nổi lềnh bềnh những mẩu nhầy nhụa của thú vật hoặc thực vật, lơ lửng trong những chất lỏng ma thuật đủ màu sắc khác nhau.
Một cái tủ nhiều ngăn đứng trong góc phòng chứa đầy các nguyên vật liệu mà thầy Snape đã có lần cáo buộc Harry chôm chỉa (và không phải là không có lý do). Tuy nhiên, sự chú ý của Harry bị thu hút về phía bàn giấy, ở đó, trong vùng ánh sáng đèn cầy soi rọi, có một cái chậu đá không sâu lắm được khắc cổ tự Rune và nhiều ký hiệu khác. Harry nhận ra ngay tức thì đó là cái Trầm tưởng ký của cụ Dumbledore. Còn đang tự hỏi không biết món đồ đó làm cái quỉ gì ở đây, Harry giật bắn người khi giọng nói lạnh lùng của thầy Snape vang lên từ góc phòng.
– Đóng cánh cửa sau lưng trò lại, Potter.
Harry làm theo lệnh với một cảm giác hãi hùng, là khi làm như vậy, nó đang tự nhốt chính mình. Khi nó quay mặt trở lại nhìn căn phòng, thầy Snape đã bước vào vùng ánh sáng và đang lặng lẽ chỉ vào cái ghế đối diện bàn giấy của thầy. Harry ngồi xuống và thầy Snape cũng ngồi xuống, hai con mắt đen lạnh lùng của thầy nhìn Harry chòng chọc không hề chớp lấy một cái, sự ghét bỏ hằn sâu trong từng đường nét trên gương mặt thầy. Thầy nói:
– Này, Potter, trò có biết tại sao trò có mặt ở đây. Cụ hiệu trưởng đã yêu cầu ta dạy trò Bế quan Bí thuật. Ta chỉ mong trò chứng tỏ trò giỏi giang môn này hơn môn Độc dược.
Harry đáp cộc lốc:
– Được.
Đôi mắt của thầy Snape nhep lại đầy ác ý, thầy nói:
– Đây có thể không phải là một lớp học bình thường, Potter à, nhưng ta vẫn là thầy của trò và do đó ta yêu cầu trò luôn luôn xưng hô với ta là “thưa thầy” hay “giáo sư”.
Harry đáp:
– Dạ… thưa thầy.
Thầy Snape tiếp tục nheo mắt khảo sát nó thêm một lát nữa rồi nói:
– Bây giờ, bắt đầu bài học Bế quan Bí thuật. Như ta đã nói với trò khi còn ở trong nhà bếp của người cha đỡ đầu yêu dấu của trò, chi pháp pháp thuật này đóng kín tâm tư trí tuệ người ta lại, để chống lại sự thâm nhập ma thuật cùng ảnh hưởng của nó.
Harry nhìn thẳng vào đôi mắt đen lạnh lùng của thầy Snape nêu ra thắc mắc mà trong lòng tự hỏi không biết thầy sẽ trả lời hay không:
– Thưa thầy, tại sao thầy Dumbledore nghĩ là con cần đến bí thuật đó?
Thầy Snape nhìn lại nó trong một lát rồi khinh khỉnh đáp:
– Chắc chắn là ngay cả trò giờ đây cũng có thể lý giải được mà, Potter. Chúa tể Hắc ám là bậc lão luyện về Chiết Tâm Trí Thuật…
– Là cái gì vậy, thưa thầy?
– Đó là khả năng bòn rút cảm xúc và ký ức từ trong tâm trí của người khác…
Nỗi lo sợ tệ lậu nhất của Harry được khẳng định, nó nói nhanh:
– Hắn có thể thôi miên à?
Đôi mắt đen của thầy Snape long lên.
– Trò không có thiên tư, Potter à. Trò không hiểu nổi những khác biệt độc đáo tinh vi. Đó là một trong những khuyết điểm khiến cho trò pha chế độc dược tồi như vậy.
Thầy Snape ngừng một chút, dường nhưng để nhấm nháp cái thú vị làm tổn thương Harry, rồi tiếp tục:
– Chỉ có bọn Muggle mới nói “thôi miên”. Tâm trí không phải là một cuốn sách để mở ra tùy hứng và sát hạch tùy thích. Tư tưởng không ghi sẵn bên trong hộp sọ để cho bất cứ kẻ ngoại xâm nào cũng thôi miên được. trí tuệ là một thứ phức tạp có nhiều tầng nhiều lớp, Potter à… hay ít ra là hầu hết các trí tuệ đều cấu tạo như vậy…
Thầy nhếch mép cười ngạo mạn, nói tiếp:
– Tuy nhiên, quả đúng là những ai đã tinh thông Chiết Tâm Trí Thuật thì có thể, trong những điều kiện nhất định, đào sâu vào tâm tư của nạn nhân và diễn giải chính xác những gì họ tìm thấy trong đó. Thí dụ, Chúa tể Hắc ám hầu như luôn luôn biết người nào đó nói dối ngài. Chỉ những ai lão luyện Bế quan Bí thuật mới có thể khép kín những tình cảm và ký ức trái ngược với lời nói dối, và như thế mới thốt ra những điều dối trá trước mặt hắn mà không bị phát hiện.
Cho dù thầy Snape nói gì đi nữa, Chiết Tâm Trí Thuật đối với Harry nghe rất giống như thôi miên mà nó không thích cái âm điệu của mấy từ đó chút nào.
– Vậy… thưa thầy… hắn có thể biết chúng ta đang suy nghĩ gì ngay lúc này sao?
Thầy Snape nói:
– Chúa tể Hắc ám hiện đang ở một nơi khá xa và những bức tường cùng sân bãi của trường Hogwarts đã được bảo vệ chu đáo bằng nhiều bùa chú cổ xưa để bảo đảm an toàn cho tâm trí và thân thể của những người sống bên trong ngôi trường. Đối với pháp thuật, thời gian và nơi chốn có ý nghĩa quan trọng, Potter à. Trong Chiết Tâm Trí Thuật thì việc tiếp xúc bằng mắt là rất cần thiết.
– Vậy thì tại sao con phải học Bế quan Bí thuật?
Thầy Snape ngắm Harry, và trong khi ngắm nó thì thầy đưa một ngón tay dài lên miệng dò dẫm.
– Những qui luật thông thường dường như không áp dụng với trò được, Potter à. Chính lời nguyền không giết được trò dường như đã tạo ra một quan hệ nào đó giữa trò và Chúa tể Hắc ám. Bằng chứng cho thấy rằng có những lúc, khi tâm trí của trò thảnh thơi và yếu đuối – thí dụ khi trò ngủ chẳng hạn – thì trò có chung suy nghĩ và tình cảm với Chúa tể Hắc ám. Cụ hiệu trưởng cho là không nên để tình trạng này tiếp tục. Cụ mong ta dạy cho trò cách thức khép kín tâm tư của mình trước Chúa tể Hắc ám.
Trái tim của Harry lại đập dồn dập. Những điều đó cũng chẳng giải thích được gì thêm. Nó hỏi đột ngột:
– Nhưng tại sao giáo sư Dumbledore muốn ngăn chặn điều đó. Con cũng chẳng thích thú chút nào, nhưng việc đó cũng có ích vậy, đúng không? Ý con nói là… con đã nhìn thấy con rắn tấn công bác Weasley, chứ nêu con không nhìn thấy thì giáo sư Dumbledore đâu có thể cứu bác ấy kịp thời, đúng không ạ? Thưa thầy?
Thầy Snape nhìn Harry chằm chằm trong một lát, vẫn dò dẫm ngón tay trên miệng mình. Khi thầy mở miệng nói trở lại, thì giọng thầy chậm rãi và đắn đo, như thể thầy đang cân nhắc từng lời.
– Có vẻ như Chúa tể Hắc ám đã không hay biết về mối liên quan giữa ngài và trò, cho mãi tới khi gần đây. Theo như sự việc đã xảy ra cho đến tận bây giờ, thì có vẻ như trò đã trải nghiệm những cảm xúc và chia sẻ những suy nghĩ của ngài mà ngài không hay biết. Nhưng cảnh tượng mà trò đã nhìn thấy ngay trước lễ Giáng Sinh…
– Cảnh tượng con rắn và bác Weasley hả?
– Đừng có ngắt lời ta, Potter.
Thầy Snape nói giọng đe dọa.
– Như ta đang nói lúc nãy… cái cảnh tượng mà trò đã nhìn thấy ngay trước lễ Giáng Sinh tiêu biểu cho một sự thâm nhập mạnh mẽ vào suy nghĩ Chúa tể Hắc ám…
– Con nhìn thấy qua mắt rắn, chứ không phải trong đầu hắn!
– Ta tưởng ta đã bảo trò đừng có ngắt lời ta rồi mà, Potter?
Nhưng Harry nào có bận tâm đến cơn giận của thầy Snape; rốt cuộc, có vẻ như nó đang đi tới ngọn nguồn của vấn đề. Nó chồm tới trước quá xa trên cái ghế mà không để ý, đến nỗi chỉ còn ngồi vắt vẻo trên mép ghế, bồn chồn như sắp sửa bay lên vậy.
– Nhưng sao mà con có thể nhìn từ mắt rắn nếu con chia sẻ suy nghĩ của Voldermort chứ?
– Đừng nói lên tên của Chúa tể Hắc ám!
Một khoảng im lặng khó chịu. Cả hai trừng mắt nhìn nhau bên trên cái Trầm tưởng ký. Rồi Harry nói nhỏ:
– Giáo sư Dumbledore nói thẳng tên hắn.
Thầy Snape lầm bầm:
– Cụ Dumbledore là một pháp sư quyền năng tột đỉnh. Cụ thì cụ có thể cảm thấy đủ an toàn để gọi đích danh… còn chúng ta…
Thầy, dường như bất giác, đưa cánh tay trái chà xát lên chỗ mà Harry biết là Dấu hiệu Hắc ám đang thiêu đốt da thầy.
Cố gắng giữ giọng nói lễ phép, Harry bắt đầu lại:
– Thưa thầy, con chỉ muốn biết tại sao…
Thầy Snape gầm gừ:
– Trò có vẻ như quan sát được từ bên trong đầu con rắn là bởi vì đó chính là nơi mà Chúa tể Hắc ám ngự trị trong một thời điểm nhất định nào đó. Vào thời điểm đó ngài đang chiếm hữu con rắn và do vậy trò chiêm bao thấy mình cũng ở bên trong con rắn…
– Vậy là Vol… hắn… nhận ra
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!