Harry Potter và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Harry Potter và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban


Chương 6


Harry Potter và Tên Tù Nhân Ngục Azkaban
J. K. Rowling

Chương 6 – Móng Vuốt và Lá trà

Dịch giả: Lý Lan
Nguồn: VNThưQuán

Khi Harry, Ron và Hermione bước vào Đại Sảnh đường để ăn điểm tâm vào sáng hôm sau, thì người đầu tiên mà tụi nó thấy là Draco Malfoy. Có vẻ như Malfoy đang mua vui cho một nhóm học sinh nhà Slytherin bằng một câu chuyện chọc cười. Lúc Harry, Ron và Hermione đi ngang qua, Malfoy đang nhại một vẻ mặt đau đớn đến bất tỉnh khá khôi hài, thế là quanh nó nổ ra một tràng cười.

Hermione đi ngay sau lưng Harry, nói:

“Kệ xác nó. Cứ mặc kệ nó đi, nó chẳng đáng để mình bận tâm đâu…”

Nhưng Pancy Parkinson, một con bé nhà Slytherin, mặt tẹt da nhăn như mặt chó Pug chợt rít lên the thé:

“Ê, Potter! Potter ơi, viên giám ngục Azkaban đang tới kìa! Potter, Hùuuuu!”

Harry ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh George ở bàn ăn của nhà Gryffindor. George phát cho tụi nó mấy tờ giấy:

“Thời khóa biểu của học sinh năm thứ ba đây. Ủa, có chuyện gì vậy Harry?”

Ron ngồi xuống ghế bên kia George, trừng mắt nhìn qua phía bàn ăn nhà Slytherin, nói:

“Thằng Malfoy.”

George ngước nhìn qua, vừa đúng lúc thấy Malfoy lại đang một lần nữa giả bộ xỉu một cách đầy sợ hãi. George bình thản nói:

“Thằng nhãi ranh. Nó cũng đâu có oai phong lẫm liệt gì cho lắm khi viên giám ngục Azkaban kiểm tra đoàn tàu tối hôm qua đâu. Nó cũng chạy tọt qua toa của tụi mình, phải không Fred?”

Fred khinh bỉ liếc mắt nhìn sang Malfoy:

“Đồ sém tè trong quần.”

George nói:

“Ngay như anh đây cũng không khoái cho lắm. Họ đúng là kinh tởm thiệt, mấy viên giám ngục Azkaban ấy…”

Fred nói:

“Họ làm ruột gan mình thiếu điều bị đông lạnh hết vậy há ?”

Harry nói nhỏ:

“Nhưng mà các anh đâu có xỉu, phải không?”

George nói mạnh mẽ:

“Quên chuyện đó đi, Harry. Có một lần ba phải đi tới nhà ngục Azkaban, nhớ không Fred? Ba nói đó là nơi tồi tệ nhứt mà ông từng biết đến. Ba trở về nhà tay chân run rẩy rồi phát bệnh luôn mà… Mấy viên giám ngục Azkaban hút hết niềm vui khỏi cái nhà ngục đó. Ở trong đó, hầu như tất cả các tù nhân ngục Azkaban đều phát điên lên hết.”

Fred đổi đề tài:

“Ừ, để coi thằng Malfoy sẽ vui như thế nào sau trận Quidditch đầu tiên. Nhớ không? Trận Quidditch đầu mùa là trận giữa đội nhà Gryffindor và nhà Slytherin.”

Lần duy nhứt mà Harry và Malfoy đối đầu nhau trong một trận Quidditch cũng là lần Malfoy đã bị thua te tua xiểng liểng. Nhớ lại trận đó, Harry thấy phấn khởi lên chút đỉnh, bèn tự lấy cho mình mấy khúc xúc xích và cà chua chiên.

Hermione còn mải nghiên cứu cái thời khóa biểu mới của mình. Cô bé mừng rỡ kêu lên:

“Ôi, hay quá! Tụi mình bắt đầu học mấy môn mới ngay hôm nay.”

Ron ngó qua vai Hermione đọc ké, mặt mày nghiêm trang hẳn ra. Nó nói:

“Hermione ơi, người ta làm rối beng cái thời khóa biểu của bồ rồi. Coi nè, họ xếp cho bồ tới mười môn học một ngày. Làm gì có đủ thời giờ.”

“Mình sẽ xoay sở. Mình đã dàn xếp xong với giáo sư McGonagall rồi.”

Ron vẫn cười, nói:

“Nhưng mà coi nè, bồ thấy thời khóa biểu sáng nay không? Chín giờ môn Tiên tri. Và ngay phía dưới, chín giờ, Muggle-học. Và…”

Ron chồm tới, ghé sát cái thời khóa biểu hơn, vẻ không thể nào tin được:

“Coi nè, ngay dưới dòng đó: môn Số học, cũng chín giờ. Ý mình nói là mình biết bồ giỏi, Hermione à, nhưng không ai có thể giỏi đến như vậy. Làm sao cùng một lúc mà bồ có thể học ở ba lớp chứ ?”

Hermione nói cộc lốc:

“Đừng có ngu. Dĩ nhiên mình sẽ không ngồi học ở trong cả ba lớp cùng một lúc.”

“Vậy thì…”

Hermione ngắt lời:

“Làm ơn đưa giùm mình hũ mứt.”

“Nhưng…”

Hermione gắt lên:

“Ôi, Ron ơi, nếu thời khóa biểu của mình hơi đầy một chút thì mắc mớ gì tới bồ hả ? Mình đã nói với bồ rồi, mình đã dàn xếp xong hết với giáo sư McGonagall rồi!”

Vừa lúc đó, lão Hagrid bước vào Đại Sảnh đường. Lão mặc cái áo khoác dài bằng lông chuột chũi, và lão cứ lơ đễnh vung vẫy xác một con chồn hôi trong bàn tay to kếch xù của mình.

Trên đường đi tới bàn giáo viên, lão dừng bước nói với bọn trẻ:

“Ổn cả chứ hả ? Các cháu là những học trò trong lớp học đầu tiên mà bác được dạy đó nghe! Lớp bắt đầu ngay sau bữa ăn trưa! Bác phải thức dậy từ lúc năm giờ sáng để chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng… Hy vọng đâu đã vô đó rồi… bác đây, một thầy giáo… thiệt tình…”

Lão ngoác miệng cười toe toét với bọn trẻ và đi tiếp tới bàn ăn dành cho giáo viên, vẫn vung vẩy xác con chồn hôi.

Với một chút lo âu trong giọng nói, Ron thắc mắc:

“Không biết bác ấy chuẩn bị sẵn sàng cái gì là cái gì nhỉ ?”

Sảnh Đường bắt đầu vắng bớt khi mọi người lục tục đến lớp học đầu tiên của mình. Ron xem thời khóa biểu của nó:

“Tụi mình phải đi thôi, để coi, lớp Tiên tri ở tầng trên cùng của Tháp Bắc. Tụi mình sẽ mất mười phút mới đến được nơi đó…”

Ba đứa vội vàng ăn cho xong bữa điểm tâm, chào tạm biệt Fred và George, rồi đi trở ra, băng qua Sảnh đường. Khi tụi nó đi ngang bàn ăn của nhà Slytherin, Malfoy lại biểu diễn trò nhái một cơn xỉu nữa. Tiếng cười rú lên đuổi theo Harry vào tận tiền sảnh.

Hành trình xuyên qua tòa lâu đài để đến Tháp Bắc là một hành trình dài. Hai năm ở Hogwarts chưa đủ để bọn trẻ biết hết mọi thứ về tòa lâu đài: trước đây tụi nó chưa từng được vào bên trong Tháp Bắc.

Tụi nhỏ trèo lên tới cầu thang thứ bảy, đến một đầu cầu thang không thấy quen chút nào, ở đó không có cái gì khác ngoài một bức tranh lớn vẽ một bãi cỏ trống trơ treo trên bức tường đá, Ron vừa thở hổn hển vừa nói:

“Phải… có… một… lối… đi… tắt… chứ!”

Hermione ngó xuống một hành lang vắng bên phải:

“Chắc là lối này.”

Nhưng Ron nói:

“Không phải đâu. Đó là hướng nam mà. Mấy bồ ngó coi, tụi mình có thể nhìn thấy một mảng hồ nước bên ngoài cửa sổ kìa…”

Harry ngắm bức tranh. Một chú ngựa lùn mũm mĩm, lông xám lốm đốm, vừa mới thong dong dẫm lên bãi cỏ và thơ thẩn nhấm nháp cỏ xanh. Tuy đã quen với việc các nhân vật trong những bức tranh ở trường Hogwarts cứ di chuyển lung tung và thỉnh thoảng bỏ khung tranh mà đi thăm viếng lẫn nhau, nhưng Harry vẫn cứ khoái nhìn chúng. Một lát sau, một hiệp sĩ lùn bè bè mặc bộ áo giáp cứ kêu xủng xoẻng khi ông bước vào bức tranh, theo sau là con ngựa lùn. Căn cứ vào dấu vết cỏ dập còn dính ở đầu gối của bộ đồ giáp kim loại ông đang mặc, thì có thể nói chắc là ông vừa té ngựa.

Nhìn thấy Harry, Ron và Hermione, ông hiệp sĩ gào lên:

“A! Quân bất lương nào dám xâm nhập lãnh địa riêng của ta hả ? Phải chăng các ngươi đến cười nhạo ta ngã ngựa ? Hãy rút gươm ra, đồ bất lương, đồ chó!”

Ba đứa nhỏ sửng sốt đứng ngớ ra nhìn ông hiệp sĩ lùn đang rút thanh gươm ra khỏi cái vỏ kiếm và bắt đầu vung gươm trong tay một cách hung hăng, còn chân cẳng thì nhảy loi choi trong cơn giận điên cuồng. Nhưng lưỡi gươm quá dài so với thân hình cụt ngủn của ông, thành ra khi ông chém một đường gươm ác liệt thì đà gươm đi làm ông mất cả thăng bằng, té lăn đùng, sấp mặt xuống bãi cỏ.

Harry tiến tới gần bức tranh hơn, nó hỏi:

“Ông có sao không?”

“Lùi lại! Quân khoác lác đê tiện! Lùi! Đồ xỏ lá!”

Ông hiệp sĩ lại nắm chặt thanh gươm, chống gươm xuống để đứng lên, nhưng lưỡi gươm lún sâu thêm vào lớp cỏ, và khi ông đứng dậy được rồi thì cho dù đã cố gắng hết sức mình, ông không thể nào rút lưỡi gươm ra được nữa. Cuối cùng ông phải tự quăng mình xuống cỏ, đẩy cái mạng che mặt trên cái nón giáp sắt ra để lau mồ hôi đang rịn đầm đìa.

Thừa dịp ông hiệp sĩ nghỉ mệt, Harry phân trần:

“Như vầy nè, tụi tôi đang đi tìm Tháp Bắc. Chắc ông đâu biết chỗ đó ở đâu hả ?”

Cơn giận của ông hiệp sĩ dường như tan biến đi tức thì. Ông lách cách đứng dậy và dõng dạc hô:

“Một cuộc truy tìm! Hãy theo ta, hỡi các bằng hữu thân thiết! Chúng ta sẽ tìm ra mục tiêu của các bạn, hoặc là chúng ta sẽ dũng cảm bỏ mạng vì nhiệm vụ!”

Ông hiệp sĩ lại một lần nữa cố gắng rút thanh gươm ra một cách không hiệu quả, rồi cố trèo lên con ngựa mập, nhưng lại ngã xuống. Ông bèn khí khái la to:

“Đành đi bộ vậy, thưa quí ngài và quí nương! Lên đường! Tiến lên!”

Và, trong bộ áo giáp sắt kêu xủng xoẻng ầm ĩ, ông ta chạy vô cạnh trái của cái khung tranh và biến mất khỏi cảnh trí của bức tranh.

Ba đứa nhỏ vội vã chạy theo ông hiệp sĩ dọc hành lang, căn cứ theo âm thanh xủng xoẻng phát ra từ bộ áo giáp của ông. Thỉnh thoảng tụi nó nhìn thấy ông chạy ngang qua một bức tranh ở phía trước.

“Hãy cố mà can đảm lên nhé, điều tệ nhứt còn chưa xảy ra đâu!”

Ông hiệp sĩ gào to, và tụi nó thấy ông tái xuất hiện phía trước một nhóm các bà mặc váy phồng vẻ nhớn nhác. Tranh của các bà treo trên vách của một cầu thang xoắn chông chênh.

Harry, Ron và Hermione thở hổn hển trèo lên những bậc thang xoắn sít sao, càng lúc càng thấy chóng mặt hơn, cho đến khi nghe được tiếng nói rì rầm phía trên đầu, thì tụi nó biết chắc mình đã tới được lớp học.

Ông hiệp sĩ bấy giờ mới thò đầu vô bức tranh của một ông thầy tu có vẻ mặt hết sức nham hiểm, la lớn:

“Tạm biệt! Tạm biệt nhé, các chiến hữu của ta! Bất cứ khi nào các bạn cần đến một trái tim cao thượng và những bắp thịt sắt thép, thì cứ tìm đến Ngài Cadogan!”

Khi ông hiệp sĩ biến đi rồi, Ron lầm bầm:

“Ừ, chừng nào tụi này cần đến một người gàn dở, thế nào tụi này cũng kêu tới ông.”

Ba đứa trèo nốt mấy bậc thang cuối cùng, đặt chân lên một đầu cầu thang nhỏ xíu, ở đó hầu như cả lớp học Tiên tri đều đã tụ tập đông đủ. Không thấy cánh cửa nào mở ra từ đầu cầu thang này. Ron huých cùi chỏ vô Harry, chỉ lên trần nhà, trên đó có một cái giống như cửa bẫy sập hình tròn, có đính một cái thể bài bằng đồng. Harry đọc:

“Sybill Trelawney, giáo viên bộ môn Tiên Tri học… Làm sao tụi mình lên được trên đó bây giờ ?”

Như thể để trả lời câu hỏi của Harry, cánh cửa bẫy sập bỗng nhiên mở ra, và một cái thang bằng bạc được thả xuống ngay bên chân Harry. Mọi người chợt im bặt.

Ron nhe răng cười:

“Nhường bồ lên trước đó.”

Harry đành leo lên trước tiên, bước vào một phòng học trông lạ lùng nhất từ trước tới nay. Thật ra, nó chẳng giống phòng học chút xíu nào hết; mà lại đâu đó vừa giống một cái kho áp mái của một căn nhà, vừa giống một cái tiệm trà kiểu xưa. Trong phòng có ít nhứt hai chục cái bàn tròn nhỏ bày biện lộn xộn, chung quanh đặt mấy cái ghế bành bọc vải hoa sặc sỡ và mấy cái gối nệm nhỏ mà dày. Mọi thứ được soi sáng bằng ánh đèn đỏ thắm. Tất cả màn cửa sổ đều kéo kín lại và nhiều ngọn đèn được chụp kín bằng những cái khăn quàng đỏ sậm. Căn phòng ấm một cách ngột ngạt, và dưới bệ lò sưởi chất đầy nhóc các thứ, một ngọn lửa đang đun một cái ấm đồng to tướng, tỏa ra một thứ mùi hăng nồng đến phát bệnh. Mấy cái kệ đặt dọc bức tường tròn quây chất lộn xộn những lông chim đầy bụi bám, những mẩu nến cụt, nhiều xấp bài lá te tua, vô số những trái cầu thủy tinh óng ánh bạc, và cả một đoàn quân tách trà hùng hậu.

Cả lớp đang tập trung trong phòng quanh, mọi người nói năng thì thào. Ron đến sát bên vai Harry, hỏi:

“Cô giáo đâu?”

Thình lình một giọng nói vọng ra từ bóng tối, một thứ giọng mơ hồ nhỏ nhẹ:

“Chào các trò. Thật hân hạnh được gặp các trò trong thế giới vật chất.”

Ấn tượng của Harry ngay lúc đó là về một loài côn trùng to tướng rực rỡ. Giáo sư Trelawney di chuyển vào vùng có ánh lửa soi, và bọn trẻ nhận thấy bà giáo ốm cà tong cà teo, cặp mắt kiếng làm phóng đại đôi mắt của bà to hơn kích thước tự nhiên rất nhiều lần, và bà quấn một cái khăn choàng đầu mỏng có dát trang kim óng ánh. Quanh cái cổ mảnh khảnh của bà là vô số những dây chuyền và chuỗi hạt, còn cánh tay, bàn tay và ngón tay của bà thì đeo đầy những vòng với nhẫn. Bà nói:

“Ngồi xuống đi các trò, ngồi xuống nào.”

Bọn trẻ vụng về trèo lên mấy chiếc ghế bành hoặc ngồi lọt thỏm trong mấy cái gối nệm. Harry, Ron và Hermione cùng ngồi quanh một cái bàn tròn.

Giáo sư Trelawney thì tự mình ngồi vào một cái ghế bành có cánh đặt trước lò sưởi. Bà nói:

“Chào mừng các trò đến với bộ môn Tiên tri học. Tên của tôi là giáo sư Trelawney. Trước đây có lẽ các trò chưa từng gặp tôi. Vì tôi thấy nếu xuống dưới thường xuyên quá thì ba mớ bon chen chộn rộn của cái trường có thể làm mờ đi Nội Nhãn của tôi.”

Không ai nói gì để đáp lại cái thông báo khác thường đó. Giáo sư Trelawney khéo léo nhẹ nhàng sửa lại cái khăn choàng rồi nói tiếp:

“Vậy là các trò đã chọn học môn Tiên tri, bộ môn khó khăn nhứt trong các ngành nghệ thuật huyền bí. Tôi muốn lưu ý các trò ngay từ buổi ban sơ là nếu các trò không có cái Nhìn, thì tôi sẽ chẳng thể dạy dỗ các trò được nhiều nhỏi gì cho lắm. Sách vở cũng chẳng giúp đỡ các trò bao nhiêu trong lĩnh vực này đâu…”

Nghe mấy câu này, Harry và Ron cùng nhe răng cười và liếc mắt nhìn Hermione, cô bé tỏ ra sửng sốt về cái điều là sách thì cũng không giúp ích gì trong việc học bộ môn này.

“Nhiều phù thủy và pháp sư, mặc dù tài ba trong những lĩnh vực như nổ to, ước đoán giỏi và biến mất đột ngột, nhưng vẫn không thể nào nhìn xuyên qua được những bí mật bị che phủ của tương lai.”

Đôi mắt to cộ mơ màng của giáo sư lướt từ gương mặt căng thẳng này đến gương mặt lo âu khác của lũ học trò, bà tiếp tục:

“Đó là thiên phú, chỉ dành riêng cho một ít người mà thôi.”

Bỗng nhiên bà nói với Neville:

“Trò này, bà nội của trò có khỏe không?”

Neville suýt té lăn ra khỏi đống gối nệm mà nó đang ngồi. Nó run run vì hoảng hồn:

“Dạ, con nghĩ bà con khỏe ạ.”

Giáo sư Trelawney lắc đầu, ánh lửa phản chiếu lấp lánh trên đôi hoa tai ngọc lục bảo bà đeo lủng lẳng:

“Nếu tôi là trò, thì tôi không dám chắc như vậy đâu.”

Neville nghẹn họng. Giáo sư Trelawney vẫn điềm nhiên tĩnh tại:

“Chúng ta sẽ nghiên cứu những phương pháp cơ bản của bộ môn Tiên Tri trong năm học này. Học kỳ một sẽ dành để học cách đọc các lá trà. Học kỳ sau chúng ta sẽ tiến tới môn Coi Chỉ tay. Nhân tiện ta bảo cho trò này…” Giáo sư thình lình hướng cái nhìn vào Parvati Patil. “… Hãy coi chừng một gã tóc đỏ.”

Parvati kinh ngạc quay qua nhìn Ron đang ngồi bên cạnh, rồi đẩy ghế của mình xa ra. Giáo sư Trelawney vẫn tiếp tục:

“Trong học kỳ mùa hè tới, chúng ta học lên tới bộ môn nghiên cứu trái cầu pha lê – ấy là sau khi chúng ta đã hoàn tất được môn đoán điềm lửa. Thật không may là lớp học của chúng ta sẽ bị tạm ngưng vào tháng hai vì một trận cúm khó chịu. Bản thân ta sẽ bị mất giọng. Và vào khoảng gần lễ Phục Sinh, một người trong số chúng ta sẽ lìa xa chúng ta vĩnh viễn.”

Sau lời tiên tri này là một khoảng im lặng căng thẳng, nhưng giáo sư Trelawney không có vẻ gì nhận thấy điều đó. Bà nói với Lavender Brown, người ngồi gần bà nhứt và gần như đã co rúm lại trong cái ghế bành:

“Trò làm ơn đưa cho tôi cái bình trà bằng bạc lớn nhứt.”

Lavender có vẻ hú vía, bèn đứng dậy, lấy cái ấm trà tổ chảng trên kệ xuống và đặt nó lên cái bàn trước mặt giáo sư Trelawney.

“Cám ơn trò. Tình cờ thôi, cái điều mà trò đang khiếp sợ… cái điều đó sẽ xảy ra vào thứ sáu, ngày 16 tháng 10.”

Lavender run lẩy bẩy.

“Bây giờ, tôi muốn các trò chia ra thành từng cặp. Hãy lấy tách trà ở trên kệ xuống, rồi lại đây ta rót đầy trà cho. Xong các trò ngồi xuống mà uống; uống đến khi nào chỉ còn lại bã trà trong tách. Dùng tay trái súc bã trà trong tách ba lần, rồi úp tách xuống dĩa; đợi cho trà kiệt đến giọt nước cuối cùng thì đưa cái tách của mình cho bạn của mình bói. Các trò sẽ theo trang 5 và 6 của quyển Vén Màn Tương Lai để diễn dịch ý nghĩa những dạng bã trà. Tôi sẽ đi quanh các trò để giúp đỡ, hướng dẫn. Ôi, con ơi…”

Giáo sư tóm lấy cánh tay Neville, kéo nó đứng lên,

“… sau khi con làm bể cái tách đầu tiên, con làm ơn chọn một cái tách có hoa văn màu xanh. Tôi thì hợp với màu hồng hơn.”

Liền sau đó, Neville vừa mới vói lên kệ để lấy tách trà thì nghe một tiếng xoảng của đồ bể. Giáo sư Trelawney rảo bước đến bên Neville, cầm theo một cái đồ hốt rác và chổi, rồi nói:

“Một trong những cái màu xanh lam ấy, đúng rồi đó, con… nếu con không phiền… cám ơn con…”

Khi tách trà của Harry và Ron được rót đầy trà rồi, hai đứa quay trở lại bàn của mình, cố gắng uống thật nhanh món trà phỏng lưỡi ấy. Rồi tụi nó súc cặn trà trong tách đúng như lời chỉ dẫn của giáo sư Trelawney, rồi úp ngược tách trà xuống cho ráo nước xong đổi cho nhau để bói.

Cả hai đứa đều mở sách đến trang 5 và 6. Ron nói:

“Đây rồi. Bồ thấy cái gì ở trong tách trà của mình ?”

Harry đáp:

“Một mớ chèm nhẹp màu nâu.”

Một làn khói tỏa mùi nồng nặc trong căn phòng chợt khiến cho Harry thấy buồn ngủ và đờ đẫn đi. Tiếng giáo sư Trelawney kêu gọi sau làn khói trà mờ mịt:

“Các trò hãy mở rộng đầu óc ra, hãy để cho mắt của mình nhìn xuyên qua cõi trần tục!”

Harry cố gắng tập trung. Sau khi tham khảo cuốn Vén Màn Tương Lai, nó nói:

“Đúng rồi, bồ có một dấu thập hơi lung lay… nghĩa là bồ sắp phải trải qua “thử thách và đau khổ” – xin lỗi nghe – nhưng có một dấu hiệu có thể là mặt trời. Để coi… nó có nghĩa là “hạnh phúc lớn”… vậy là bồ sắp phải chịu đau khổ nhưng mà sẽ rất vui…”

Ron nói:

“Theo ý mình thì bồ cần phải đi kiểm tra lại cái Nội Nhãn của bồ.”

Cả hai đứa phải nén tiếng cười của mình lại vì giáo sư Trelawney đang nhìn trừng trừng về phía tụi nó.

“Bây giờ đến phiên mình…”

Ron ngó vô cái tách của Harry, trán nó nhăn lại ra điều suy tư dữ lắm.

“Có một đốm tròn hơi giống một cái nón trái dưa. Không chừng bồ sắp làm việc cho Bộ Pháp Thuật…”

Nó xoay tách trà để nhìn ngược lại.

“Nhưng mà nhìn như vầy thì nó giống một trái sồi hơn… cái gì vậy ta?”

Ron dò cuốn Vén Màn Tương Lai.

“Vàng trời cho bất ngờ.” Tuyệt cú mèo. Bồ có thể cho mình mượn một ít chứ ? Ở đây còn có cái gì nữa nè.”

Ron lại xoay cái tách trà một lần nữa.

“Trông giống như một con thú. Ừ, đúng rồi, cái đầu thú đây… nó giống một con hà mã… không, một con cừu…”

Harry để bật ra một tiếng cười vào đúng lúc giáo sư Trelawney đang đảo quanh nó. Bà nói với vẻ quở mắng Ron:

“Đưa tôi xem nào, trò kia.”

Giáo sư rảo bước đến, xoắn cái tách của Harry khỏi tay Ron, mọi người trở nên im lặng, chờ xem.

“Giáo sư chăm chú nhìn vào cái tách, xoay nó ngược chiều kim đồng hồ:

“Chim ưng… con yêu dấu ạ, con có một kẻ tử thù.”

Hermione thì thầm hơi to:

“Nhưng mà ai cũng biết điều đó mà.”

Giáo sư quay lại quắc mắt nhìn cô bé. Hermione vẫn nói tiếp:

“Dạ, ai cũng biết mà. Ai cũng biết chuyện Harry và Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy.”

Harry và Ron cùng trố mắt nhìn Hermione với sự ngạc nhiên trộn lẫn niềm thán phục. Tụi nó chưa bao giờ nghe Hermione nói chuyện với giáo viên bằng cái giọng như vậy. Giáo sư Trelawney chọn cách phớt lờ cô bé. Bà lại hạ đôi mắt to cộ của bà xuống cái tách của Harry, và tiếp tục xoay trở cái tách.

“Dùi cui… một cuộc tấn công. Con yêu dấu ơi, đây không phải là một tách trà vui vẻ lắm…”

Ron rụt rè thưa:

“Con nghĩ đó là cái nón trái dưa.”

“Đầu lâu… hiểm họa trên đường con đi, con yêu ạ…”

Tất cả bọn trẻ trong lớp giương mắt ngó giáo sư Trelawney với vẻ kinh hãi chết khiếp đi được. Bà xoay cái tách lần cuối cùng, há hốc miệng, rồi thét lên.

Lại vang lên một tiếng xoảng của đồ sứ bể; Neville vừa làm tiêu cái tách thứ hai của nó. Giáo sư Trelawney ngồi thụp xuống một cái ghế bành trống, bàn tay lóng lánh của bà đè lên phía trái tim mình và mắt bà nhắm tịt lại.

“Ôi, con trai của tôi, con trai yêu dấu của tôi… không, không nói ra thì tốt hơn… không, đừng hỏi tôi thì hơn…”

Dean Thomas lập tức hỏi:

“Cái gì vậy, thưa giáo sư?”

Mọi người bây giờ đã đứng lên, từ từ xúm lại đông đúc quanh cái bàn của Harry và Ron, ép sát vô cái ghế bành mà giáo sư Trelawney đang ngồi, để ngó vô tách trà của Harry.

Đôi mắt to cộ của giáo sư Trelawney bỗng mở ra đầy kịch tính:

“Con yêu ơi, con có một Hung tinh.”

Harry hỏi lại:

“Một cái gì ạ ?”

Nó có thể nói chắc là không phải chỉ một mình nó không biết Hung tinh là gì. Dean Thomas nhún vai với nó, Lavender Brown thì lộ vẻ bối rối. Nhưng rất nhiều những đứa khác thì rõ ràng là có biết, chúng đều giơ tay lên bịt miệng với vẻ hoảng sợ vô cùng.

Giáo sư Trelawney kêu to:

“Hung tinh chiếu, con thân yêu ơi, con bị Hung tinh chiếu!”

Trông giáo sư Trelawney có vẻ bị kích động đến nỗi Harry không thể nào hiểu được. Bà nói:

“Con ma chó khổng lồ thường lảng vảng trong nghĩa địa! Con trai yêu ơi, đó là một điềm dữ – điềm dữ tệ hại nhứt – điềm chết chóc!”

Bao tử Harry quặn đau. Con chó ấy, trên cái bìa của cuốn Điềm Báo Tử Thần ở tiệm sách Phú quí và Cơ hàn – con chó ấy, ở trong bóng tối của đường Magnolia… Lavender Brown cũng đưa tay bụm miệng mình lại. Mọi người đều nhìn Harry. Mọi người, ngoại trừ Hermione. Cô bé đứng dậy, đi vòng ra sau cái ghế của giáo sư Trelawney, nói thẳng thừng:

“Con không thấy nó giống Hung tinh chút nào.”

Giáp sư Trelawney dò xét Hermione với một vẻ càng lúc càng khó ưa.

“Con thân yêu ạ, con tha lỗi cho ta khi ta nói ra điều này nhé, nhưng ta nhận thấy rất ít tinh hoa phát tiết quanh người của con. Rất ít khả năng lĩnh hội đối với sự cộng hưởng của tương tai.”

Seamus cứ hết ngoẹo đầu sang bên này lại ngoẹo đầu sang bên kia. Nó nói, một con mắt nheo khít lại:

“Nếu mình nhìn như vầy thì nó giống một Hung tinh,”

Nó nghiêng mình sang bên trái nói tiếp:

“Nhưng nếu nhìn từ chỗ này thì lại giống một con lừa hơn.”

Harry thấy chính mình cũng ngạc nhiên. Bây giờ không ai có vẻ muốn nhìn nó cả. Nó nói:

“Chừng nào cô và các bạn mới quyết định xong là tôi có sắp chết hay không?”

Giáo sư Trelawney lên tiếng, bằng giọng nói mơ hồ nhứt của bà:

“Tôi cho là chúng ta nên ngưng bài học ngày hôm nay ở đây. Vâng… Làm ơn trả lại đồ đạc về đúng chỗ…”

Cả lớp lặng lẽ mang mấy cái tách đem trả lại cho giáo sư Trelawney và thu dọn sách vở vô cặp. Ngay đến Ron cũng tránh ánh mắt của Harry.

Giáo sư Trelawney nói một cách yếu ớt:

“Hẹn đến khi chúng ta gặp lại, phúc lành cho các trò. Ôi, con yêu quí ơi…”

Giáo sư chỉ vào Neville:

“Lần sau con sẽ trễ, cho nên con hãy cố gắng chăm hơn để theo cho kịp.”

Harry, Ron và Hermione trèo xuống cái thang dây của giáo sư Trelawney rồi xuống cái cầu thang xoắn, trong im lặng, rồi cùng đi đến lớp Biến của giáo sư McGonagall. Tụi nó mất nhiều thì giờ tìm phòng học đến nỗi mặc dù đã rời lớp học Tiên tri khá sớm, mà khi bước vào phòng học môn Biến, thì cũng vừa lúc vào tiết học mới.

Harry chọn một cái ghế cuối phòng học, có cảm giác như thể nó đang ngồi ở một vị trí được chiếu sáng tập trung; cả lớp hình như cứ phóng những cái liếc trộm về phía nó, như thể nó sắp ngã lăn ra chết bất cứ lúc nào. Harry hầu như không nghe giáo sư McGonagall giảng được điều gì về Amimagi – những phù thủy có khả năng biến thành thú vật theo ý muốn. Nó thậm chí cũng không nhìn khi giáo sư McGonagall tự biến mình thành một con mèo mướp còn dấu mắt kiếng quanh đôi mắt ngay trước mặt bọn trẻ.

Khi bà trở lại nguyên hình sau một tiếng nổ ngắn gọn “bụp” nho nhỏ, bà lạ lùng nhìn quanh lũ học trò:

“Thực tình thì hôm nay tất cả các con bị làm sao vậy ? Không hẳn có vấn đề, nhưng đây là lần đầu tiên mà lớp học không vỗ tay trước sự biến hình của cô.”

Đầu của mọi người lại hướng về Harry, nhưng không ai nói gì. Thế rồi, Hermione giơ tay:

“Thưa cô, tụi con vừa mới học lớp Tiên tri đầu tiên của tụi con, và tụi con đã học bài bói lá trà, và…”

Giáo sư McGonagall bỗng nghiêm trang lại:

“A, ra vậy. Không cần phải nói thêm nữa, Hermione à. Các trò nói cho tôi nghe xem, ai trong số các trò sẽ chết trong năm nay?”

Mọi người tròn mắt nhìn sững giáo sư McGonagall.

Cuối cùng Harry nói:

“Thưa cô, con ạ.”

Giáo sư McGonagall nhìn chằm chằm Harry bằng đôi mắt nhỏ sáng long lanh:

“Thì ra vậy. Vậy con cũng nên hiểu, Harry à, từ khi giáo sư Trelawney đến trường này, mỗi năm cô ấy đều tiên đoán cái chết của một học sinh. Mà chưa ai trong số đó chết cả. Nhìn thấy điềm báo tử thần là cái cách mà giáo sư Trelawney khoái dùng nhứt để chào mừng một lớp học sinh mới. Cô không bao giờ muốn nói xấu đồng nghiệp, nhưng…”

Giáo sư McGonagall chợt ngừng nói, mũi của cô trắng nhợt đi. Cô nói tiếp, bình tĩnh hơn:

“Tiên tri là một trong những ngành pháp thuật kém chính xác nhứt. Cô không giấu con rằng cô có rất ít kiên nhẫn với bộ môn đó. Những nhà tiên tri thực sự rất hiếm và giáo sư Trelawney…”

Giáo sư McGonagall ngừng một lần nữa, rồi lại nói tiếp với giọng hai năm rõ mười:

“Cô thấy sức khỏe của con rất tốt, Harry à, cho nên con sẽ bỏ quá cho cô nếu cô không tha cho con phần bài tập hôm nay. Cô cam đoan là nếu con chết thì con mới không cần nộp bài cho cô.”

Hermione bật cười. Harry cảm thấy khá hơn. Cũng khó mà cảm thấy sợ hãi một dúm lá trà khi mà người ta không còn ở trong bối cảnh lớp học của giáo sư Trelawney: âm u ánh đèn đỏ sậm và tỏa ra một thứ mùi khiến người ta mụ mẫm đi.

Tuy nhiên không phải ai cũng tin theo giáo sư McGonagall. Trông Ron vẫn lo âu dữ lắm. Còn Lavender thì vẫn rù rì:

“Vậy chứ mấy cái tách của Neville thì sao?”

Khi hết giờ lớp học Biến, bọn trẻ nhập vào đám đông đang rần rần kéo tới Đại Sảnh đường để ăn trưa. Hermione đẩy một cái dĩa thịt hầm về phía Ron:

“Vui lên đi chứ, Ron. Bồ đã nghe giáo sư McGonagall nói rồi đó.”

Ron múc mấy muỗng thịt hầm cho vô dĩa của nó, cầm nĩa lên, nhưng không ăn nổi. Nó nói bằng một giọng nhỏ và nghiêm túc:

“Harry, bồ chưa từng nhìn thấy một con chó đen to lớn ở bất cứ đâu, phải không?”

Harry nói:

“Có, mình thấy rồi. Cái đêm mà mình bỏ nhà dì dượng Dursley ra đi, mình đã nhìn thấy một con.”

Ron buông nĩa khiến chiếc nĩa rơi xuống, kêu leng keng.

Hermione vẫn bình tĩnh:

“Có lẽ là một con chó hoang.”

Ron nhìn Hermione như thể cô bé này đã mất trí rồi.

“Hermione, nếu Harry từng nhìn thấy Hung tinh, thì… thì xui lắm. Cậu… cậu Bilius của mình từng thấy một con và… cậu ấy chết trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau!”

Hermione vừa tự rót cho mình món nước ép bí rợ, vừa vui vẻ nói:

“Ngẫu nhiên trùng hợp ấy mà!”

Ron bắt đầu nổi nóng:

“Bồ không biết bồ đang nói về cái gì sao? Hung tinh khiến cho phù thủy nào cũng phải sợ té khói luôn ấy.”

Hermione lên giọng chị Hai:

“Vậy thì bồ nói đúng đó, họ nhìn thấy Hung tinh, và họ chết vì sợ. Hung tinh không phải là một điềm chết chóc mà là nguyên nhân chết chóc! Và Harry vẫn còn bên cạnh chúng ta là bởi vì bạn ấy không ngu đến mức nhìn thấy một Hung tinh là nghĩ: thôi rồi, mình chết phứt cho rồi.”

Ron há miệng về phía Hermione nhưng không thốt được lời nào. Còn Hermione thì mở túi xách của mình lấy ra một cuốn Số Học mới toanh, mở ra và tựa quyển sách vào bình đựng nước trái cây ép. Cô bé vừa dò tìm trang sách vừa nói:

“Mình thấy môn Tiên tri có vẻ mơ hồ quá. Theo ý mình thì nhiều ước đoán quá.”

Ron nóng nảy bảo:

“Không có gì là mơ hồ về Hung tinh trong cái tách đó hết á!”

Hermione điềm đạm:

“Bồ đâu có tự tin như vậy lúc bồ nói với Harry đó là một con cừu.”

“Giáo sư Trelawney nói bồ phát tiết rất ít tinh hoa! Chẳng qua bồ không thích bị dở một môn nào hết mà thôi.”

Ron đã chạm đúng nọc. Hermione quăng phịch cuốn sách Số Học xuống bàn ăn, mạnh đến nỗi mấy mẩu thịt hầm và cà rốt văng tứ tán.

“Nếu giỏi môn Tiên tri có nghĩa là tôi phải giả bộ nhìn thấy điềm báo cái chết trong một dúm lá trà sao? Nếu vậy thì tôi không chắc là tôi sẽ còn tiếp tục học môn đó nữa không! Bài học đó mà so với lớp Số Học của tôi thì chẳng khác gì đống rác!”

Cô bé vớ lấy cái túi xách của mình và bỏ đi.

Ron cau có nhìn theo cô bé, nó nói với Harry:

“Hermione nói cái gì vậy ? Nó đã học qua lớp Số học nào đâu?”

*****

Sau bữa ăn trưa, Harry mừng là được ra khỏi tòa lâu đài. Cơn mưa đêm qua đã tạnh; bầu trời quang đãng, và cỏ thì xanh mềm, ướt mượt dưới chân khi bọn trẻ băng qua sân để đến buổi học đầu tiên của lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí.

Ron và Hermione không thèm nói chuyện với nhau nữa. Harry im lặng đi bên cạnh hai bạn khi cả bọn cùng đi xuống dốc cỏ để đến căn chòi của lão Hagrid nằm bên bìa khu Rừng Cấm. Đến khi nhìn thấy ba cái lưng quá ư quen thuộc ở đằng trước tụi nó, Harry mới nhận ra rằng tụi nó sẽ phải học môn này chung với bọn học sinh bên nhà Slytherin. Malfoy đang hào hứng nói chuyện với Crabbe và Goyle, làm cho hai đứa đó cười như nắc nẻ. Harry đoan chắc là mình biết tụi kia đang nói về chuyện gì.

Lão Hagrid đứng ngay trước căn chòi để chào đón học sinh đến lớp của mình, sừng sững trong tấm áo khoác bằng da chuột chũi, con chó săn Fang đứng sát gót chủ, có vẻ bồn chồn như thể không chờ được nữa phút bắt đầu.

Lão Hagrid gọi:

“Lại đây, nào, tiến lại gần đây!”

Học trò tiến đến gần bên lão.

“Bữa nay, tôi đãi các trò một bữa ra hồn! Các trò sắp học một bài học vĩ đại! Mọi người có mặt đông đủ chưa? Được rồi, đi theo tôi.”

Trong một thoáng khó chịu, Harry nghĩ không chừng lão Hagrid đang dắt cả bọn vô rừng. Những kinh nghiệm khốn khổ mà Harry đã từng nếm trải ở trong khu rừng đó kể như đủ để nó nhớ suốt đời rồi. Tuy nhiên, lão Hagrid dẫn chúng đi vòng qua rặng cây, và năm phút sau thì mọi người nhận thấy mình đang đứng bên ngoài một nơi có vẻ như một bãi chăn ngựa nho nhỏ. Nhưng mà bên trong bãi chăn không thấy có con gì hết.

Lão Hagrid gọi:

“Mọi người hãy lại đây tập trung quanh hàng rào! Như vậy đó – Sao cho chắc chắn nhìn thấy rõ nha. Bây giờ, việc đầu tiên tất cả các trò cần làm là mở sách ra…”

“Bằng cách nào ?”

Giọng Malfoy vang lên nhừa nhựa, lạnh lùng. Lão Hagrid hỏi lại:

“Hả ?”

Malfoy lập lại:

“Làm sao mà mở sách ra được chứ ?”

Malfoy rút cuốn Quái Thư Về Quái Vật của nó ra. Cuốn sách đã bị tró gô bằng một sợi dây thừng dài. Mấy đứa học trò khác cũng lôi sách của mình ra, vài đứa cũng giống như Harry đã dùng dây nịt mà khớp mõm cuốn sách lại. Mấy đứa khác tống cuốn sách vô trong những cái bao chật, hay kẹp chặt chúng lại bằng mấy cái kẹp giấy tổ chảng.

Lão Hagrid trông có vẻ tiu nghỉu:

“Không ai có thể mở được sách ra sao?”

Cả lớp lắc đầu. Lão Hagrid nói:

“Các trò phải vuốt ve chúng. Coi nè…”

Nghe giọng lão Hagrid thì đó là điều hiển nhiên nhứt thế giới. Lão cầm cuốn sách của Hermione lên, lột bỏ lớp băng keo bùa chú dán rịt bên ngoài. Cuốn sách tìm cách cắn, nhưng lão Hagrid đã vuốt ngón tay trỏ khổng lồ của lão dọc theo gáy sách, cuốn sách rùng mình, rồi mở ra và nằm yên lặng trong tay lão Hagrid.

Malfoy chế nhạo:

“Ôi, lũ chúng mình mới ngu ngốc làm sao! Lẽ ra chúng mình phải vuốt ve chúng! Sao mà chúng mình không đoán ra được nhỉ ?”

Lão Hagrid ngập ngừng nói với Hermione:

“Tôi… tôi nghĩ tụi nó cũng vui chứ ?”

Malfoy nói hớt:

“Ôi, vui kinh khủng khiếp đi ấy chứ! Quả là khôn ngoan, tống cho tụi này những cuốn sách cứ lăm le cắn đứt tay tụi này ra.”

Harry nói nhỏ:

“Im đi, Malfoy!”

Lão Hagrid tỏ ra chán nản, mà Harry thì muốn cho buổi dạy đầu tiên của lão được thành công tốt đẹp. Lão Hagrid dường như đã mất hứng.

“Vậy thôi… vậy là các trò đã có sách và… và bây giờ thì các trò cần Sinh vật Huyền bí. Phải. Vậy để tôi đi dắt chúng lại. Chờ một chút…”

Lão sải bước xa khỏi bọn trẻ, đi về phía khu rừng và biến mất.

Malfoy nói to:

“Chúa ơi, nơi này điêu tàn hết chỗ nói. Lão đần đó bày đặt dạy học, tao mà nói cho ba tao biết, ổng thế nào cũng điên tiết lên…”

Harry lập lại:

“Im đi, Malfoy.”

“Cẩn thận đó, Harry, đằng sau mày có một viên giám ngục Azkaban kìa…”

“Ối…”

Levender rú lên, chỉ về phía bên kia của bãi chăn thả.

Một tá sinh vật quái dị nhứt mà Harry từng nhìn thấy đang chạy lon ton về phía bọn học trò. Những sinh vật này có thân, đuôi và chân của ngựa, nhưng chân trước, cánh và đầu là của một con gì giống như con đại bàng khổng lồ, với cái mỏ to màu thép, hết sức hung tợn, và đôi mắt màu cam rực. Móng vuốt của chân trước dài cả một tấc rưỡi, có vẻ như bấu chết người như chơi. Mỗi con quái thú ấy đều đeo vòng cổ bằng da dày, nối với một sợi xích dài, và đầu tất cả những sợi xích đó đều nằm trong bàn tay to tướng của lão Hagrid. Lão đang lơn tơn chạy theo sau đám quái thú vào bãi chăn thả.

Lão Hagrid giật những sợi dây xích, thúc lũ quái thú hướng về phía hàng rào mà lũ học trò đang đứng, lão gầm lên:

“Đi nào, tiến tới!”

Bọn trẻ hơi lùi lại khi lão Hagrid tiến đến gần chúng để buộc mớ dây xích vào hàng rào. Lão vẫy tụi học trò, vui vẻ gào to:

“Đây là những con Bằng Mã! Thấy chúng đẹp không?”

Harry đại khái hiểu lão Hagrid muốn nói gì. Sau khi qua khỏi cơn kinh hoàng đối diện với một thứ nửa ngựa nửa chim, người ta bắt đầu ngưỡng mộ lớp áo khoác óng ả của những con Bằng Mã, chuyển tiếp hết sức mượt mà từ lông vũ sang lông thú, mỗi con một màu khác nhau: màu xám bão tố, màu đồng, màu lang ửng hồng, màu hột dẻ bóng lưỡng và màu đen mun như mực.

Lão Hagrid xoa hai bàn tay vào nhau, tươi cười với bọn trẻ chung quanh:

“Vậy đó, các trò làm ơn xích tới gần thêm một chút…”

Không ai có vẻ muốn làm theo lão Hagrid. Tuy nhiên, Harry, Ron và Hermione cũng cẩn thận bước đến gần cái hàng rào. Lão Hagrid nói:

“Bây giờ, điều trước tiên các trò phải biết về Bằng Mã là chúng rất kiêu hãnh, rất dễ bị tổn thương. Đừng bao giờ xúc phạm chúng, kẻo toi mạng như chơi.”

Malfoy, Crabbe và Goyle chẳng buồn lắng tai nghe, chỉ mải rì rầm trò chuyện, và Harry có cái cảm giác khó chịu là chúng đang âm mưu phá hỏng buổi học này. Lão Hagrid vẫn tiếp tục giảng:

“Các trò phải đợi đến khi những con Bằng Mã tỏ dấu hiệu trước tiên. Phép lịch sự, hiểu không? Các trò bước về phía một con Bằng Mã, nghiêng mình chào và chờ đợi. Nếu như con Bằng Mã cúi chào lại thì các trò được phép chạm vào nó. Nếu nó không cúi chào thì liệu hồn mà tránh xa móng vuốt sắc của nó, bởi vì mấy cái móng vuốt đó gây thương tích đau đớn lắm đó. Rồi, bây giờ ai muốn xung phong nào ?”

Nghe đến câu hỏi này, gần như cả lớp lùi ra xa hơn. Ngay đến Harry, Ron và Hermione cũng nghi ngại. Mấy con Bằng Mã đang hung hăng hất hất mấy cái đầu dữ tợn, những đôi cánh mạnh mẽ gồng lên, xem ra chúng không thích thú bị xiềng buộc như vầy cho lắm.

Lão Hagrid nói với cái nhìn nài nỉ:

“Không ai làm thử sao ?”

Harry nói:

“Con sẽ làm.”

Đằng sau lưng Harry có tiếng hít hơi sâu và cả Lavender lẫn Parvati đều thì thầm:

“Ôi, đừng, Harry. Bạn không nhớ lời bói trà của bạn sao?”

Harry bỏ ngoài tai, cứ trèo qua cái hàng rào vào bãi chăn thả.

Lão Hagrid vui mừng la lớn:

“Giỏi lắm, Harry! Được rồi… để coi trò làm ăn ra sao với con Buckbeak.”

Lão tháo một trong những sợi dây xích, kéo một con Bằng Mã màu xám ra khỏi bầy, rồi tháo vòng cổ cho nó. Cả đám học trò đứng bên kia hàng rào dường như cùng nín thở. Mắt Malfoy nheo lại một cách nham hiểm.

Lão Hagrid nói nhỏ với Harry:

“Bây giờ cứ thoải mái tự nhiên. Trò nhìn vào mắt con Bằng Mã, cố gắng đừng có chớp mắt – Bằng Mã không tin tưởng trò đâu nếu trò cứ chớp mắt lia lịa…”

Mắt Harry lập tức ứa nước cay xè, nhưng nó giữ cho mắt đừng nhắm lại. Con Buckbeak đã xoay cái đầu bự và nhọn về phía Harry, và đăm đăm nhìn nó bằng một con mắt màu cam dữ tợn.

Lão Hagrid nói:

“Như vậy đó. Đúng đó, Harry… bây giờ, cúi chào…”

Harry cảm thấy không khoái lắm chuyện đưa cổ hay giơ lưng ra ngay tầm mổ của cái mỏ con Buckbeak, nhưng nó cũng cố làm theo lời lão Hagrid dạy bảo. Nó cúi chào thật nhanh rồi ngước đầu nhìn lên. Con Bằng Mã vẫn cao ngạo nhìn nó đăm đăm, không buồn nhúc nhích.

Lão Hagrid kêu lên, có vẻ lo lắng:

“À, thôi được. Lùi lại ngay, Harry, cứ thoải mái thôi…”

Nhưng vừa lúc đó, Harry ngạc nhiên vô cùng khi thấy con Bằng Mã bỗng nhiên khuỵu hai chân trước có vảy và nhún mình xuống để thể hiện một cái cúi chào không thể nào nhầm lẫn được. Lão Hagrid mê mẩn tâm thần:

“Hay lắm, Harry! Được rồi đó… Ừ, trò có thể chạm vào nó! Vỗ về cái mỏ nó đi, làm đi!”

Harry cảm thấy lùi xa con quái thú mới là phần thưởng mà nà khoái hơn, nhưng nó vẫn đành phải từ từ tiến lại gần con Bằng Mã và đưa tay sờ vào con vật. Harry vỗ nhẹ lên mỏ con Bằng Mã nhiều lần và con vật nhắm mắt lại một cách lười biếng, như thể khoái lắm.

Tất cả bọn học sinh bỗng ồ lên hoan hô, ngoại trừ Malfoy, Crabbe và Goyle. Ba đứa nó thất vọng ra mặt.

Lão Hagrid nói:

“Được đó, Harry. Bác cho là có lẽ nó chịu cho con cưỡi một vòng đó!”

Điều này thì vượt quá dự tính của Harry. Nó vốn quen việc cỡi chổi thần mà thôi, nhưng nó không chắc cỡi một con Bằng Mã thì có giống cỡi chổi thần hay không.

Lão Hagrid giục:

“Con trèo lên đi, ngay phía sau chỗ nối với cánh, và lưu ý là con chớ có nhổ một cái lông vũ nào nha, Bằng Mã không khoái vụ đó đâu…”

Harry đặt chân lên chót cánh của con Buckbeak và tự mình đu lên lưng con vật. Con Buckbeak đứng dậy. Harry không biết nên bấu víu vô đâu, trước mặt nó chỉ toàn là lông vũ mà thôi. Lão Hagrid phát mông con quái thú, hô to:

“Tiến lên, nào!”

Không báo trước gì hết, đôi cánh dài một thước rưỡi của con Bằng Mã dang ra hai bên; Harry chỉ kịp ôm choàng lấy cổ của con Buckbeak trước khi con vật phóng bay vút lên cao. Chẳng giống cỡi chổi thần chút xíu nào, và Harry biết rõ mình thích cỡi cái nào hơn; đôi cánh của con Bằng Mã vỗ đập hai bên hông nó một cánh khó chịu, vướng vào phía dưới chân nó, làm cho nó cảm thấy như sắp sửa bị quẳng xuống. Lớp lông vũ bóng bẩy hào nhoáng cứ tuột khỏi những ngón tay của Harry, mà nó thì không dám túm quá chặt. Thay vì những động tác êm ái của chiếc Nimbus 2000 quen thuộc với Harry, bây giờ nó chỉ cảm thấy như mình đang lắc lư, chồm tới chồm lui trên thân sau của con Bằng Mã, và nhấp nhô lên xuống theo nhịp đập cánh của con quái thú.

Buckbeak chở nó bay thêm một vòng nữa quanh bãi chăn thả rồi đáp trở xuống mặt đất. Đây chính là cái mà Harry đã lo sợ. Nó chúi tới khi cái cổ mượt mà của Buckbeak chúc xuống thấp, có cảm giác như sắp tuột ra khỏi con vật, vuột qua cái cổ mượt và cái mỏ của Buckbeak. Kế đến Harry cảm thấy rơi bịch xuống lúc bốn chân không cân đối của con Bằng Mã chạm mặt đất. Harry cố gắng sửa tư thế đàng hoàng và ngồi thẳng lưng lên.

Lão Hagrid gào to:

“Giỏi lắm, Harry!”

Mọi người hè nhau hoan hô, ngoại trừ Malfoy, Crabbe và Goyle. Lão Hagrid lại hỏi:

“Sao? Có ai khác muốn ngao du không?”

Thành công của Harry đã khiến cho đám học sinh còn lại thêm bạo gan, chúng hè nhau trèo qua hàng rào vào bãi chăn thả. Lão Hagrid tháo dây cho từng con Bằng Mã một, và khắp bãi chăn thả chỗ nào cũng có những đứa học trò cúi mình chào một cách đầy căng thẳng. Neville cứ chạy tới chạy lui quanh con quái thú của nó, nhưng con đó không có vẻ gì muốn khuỵu chân xuống. Ron và Hermione thì thực tập với con Bằng Mã màu hột dẻ. Harry bây giờ chỉ đứng quan sát thôi.

Malfoy, Crabbe và Goyle đã giành được con Buckbeak. Con quái thú đã chịu cúi chào Malfoy. Thằng này đang vỗ vỗ cái mỏ con vật, tỏ thái độ khinh thị. Nó kéo dài giọng, đủ to để Harry có thể nghe lọt tai:

“Mánh này dễ ợt. Tao đã biết ngay là vậy, đến thằng Harry còn làm được… Tao cá là mày đâu có gì nguy hiểm, phải không mậy ?” Ấy là Malfoy nói với con Buckbeak. “Phải không mậy, con cục súc bự tồ xấu xí ?”

Chuyện xảy ra lúc đó nhanh như ánh chớp của những cái móng vuốt thép. Liền ngay đó, Malfoy thốt lên một tiếng rú đau đớn chói lói, lão Hagrid thì vật lộn với con Buckbeak để tròng cái vòng cổ vô nó trong khi nó hầm hè xông tới Malfoy. Thằng đó đang nằm quằn quại trên bãi cỏ, máu me chảy ướt cả tấm áo chùng.

Malfoy gào thét trong khi cả lớp kinh hoàng đứng trông:

“Tôi chết mất! Nhìn tôi đây nè, tôi đang hấp hối. Con quái vật ấy giết tôi.”

Lão Hagrid đã trắng bệch đi. Lão nói:

“Trò không chết đâu! Có ai giúp tôi một tay… phải đem nó ra khỏi chỗ này…”

Hermione chạy đi mở cánh cổng trong khi lão Hagrid nhấc bổng Malfoy lên một cách dễ dàng. Khi lão Hagrid bồng Malfoy đi ngang, Harry nhìn thấy một vết thương dài và sâu trên cánh tay Malfoy; máu nhễu giọt trên cỏ khi lão Hagrid bồng Malfoy chạy lên dốc về phía tòa lâu đài.

Lớp học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí run rẩy bước theo sau. Bọn học sinh nhà Slytherin đều hè nhau la ó lão Hagrid. Pansy Parkinson ràn rụa nước mắt nói:

“Phải đuổi ông ấy ngay!”

Dean Thomas chặn lời con bé:

“Đó là lỗi của Malfoy.”

Crabbe và Goyle gồng bắp thịt của tụi nó lên đầy vẻ đe dọa.

Cả bọn đã trèo lên hết những bậc thềm đá để bước vào Tiền sảnh. Pansy nói:

“Tôi phải đi xem coi bạn ấy có sao không?”

Cả bọn cùng nhìn theo Pansy chạy nhanh lên cầu thang cẩm thạch. Bọn học sinh nhà Slytherin vẫn còn ca cẩm lão Hagrid khi kéo nhau đi về hướng phòng sinh hoạt chung của tụi nó dưới tầng hầm. Harry, Ron và Hermione lên cầu thang về tháp Gryffindor.

Hermione lo lắng hỏi:

“Các bạn nghĩ nó có sao không?”

Harry nói:

“Dĩ nhiên là không sao rồi, bà Pomfrey có thể vá mấy vết thương chỉ trong vòng một hai giây.”

Harry từng được bà y tá trưởng đó chữa lành một cách kỳ diệu những thương tích còn trầm trọng hơn nhiều.

Ron cũng tỏ ra lo lắng:

“Dù sao thì chuyện đó mà xảy ra trong buổi dạy đầu tiên của bác Hagrid thì quả là tệ hại hết chỗ nói. Thể nào thằng Malfoy cũng quậy bác ấy cho mà coi…”

Ba đứa tụi nó là những đứa đầu tiên đi xuống Đại Sảnh đường để ăn bữa tối, hy vọng gặp lão Hagrid, nhưng chẳng thấy lão đâu cả. Hermione không buồn đụng nĩa vô muốn bánh bíp tết và thận. Cô bé lo lắng nói:

“Người ta đâu có đuổi bác ấy, đúng không?”

Ron cũng chẳng màng gì ăn uống:

“Họ không nên đuổi bác ấy…”

Harry quan sát bàn ăn của nhà Slytherin. Một nhóm đông, gồm cả Crabbe và Goyle, đang túm tụm với nhau, say sưa bàn bạc. Harry chắc chắn là mấy đứa đó đang thêm mắm thêm muối cho câu chuyện Malfoy bị thương thành trầm trọng.

Ron rầu rĩ nói:

“Thôi thì, cũng không thể nói hôm nay không phải là ngày đầu tiên học thú vị.”

Sau bữa ăn tối, ba đứa quay trở về phòng sinh hoạt chung và cố tập trung làm bài tập mà giáo sư McGonagall đã ra cho tụi nó. Nhưng cả ba đứa cứ chốc chốc lại ngừng học, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ của toà tháp. Harry đột nhiên nói:

“Có ánh đèn ở cửa sổ nhà bác Hagrid.”

Ron nhìn đồng hồ đeo tay của nó:

“Nếu tụi mình gấp gáp lên thì tụi mình vẫn còn kịp để chạy xuống dưới thăm bác ấy, vẫn còn sớm mà…”

Hermione nói chậm rãi:

“Mình không biết…”

Harry thấy cô bé liếc nhìn mình. Nó nói ngay:

“Mình được phép đi ngang qua sân trường mà. Sirius Black chưa vượt qua được mấy viên giám ngục Azkaban canh gác ở đây, đúng không?”

Vậy là ba đứa dọn dẹp đồ đạc, kéo nhau chui qua cái lỗ Bà Béo, vui mừng vì không gặp ai hết trên đường đi tới cửa chính, bởi vì tụi nó cũng không thực sự tin chắc là tụi nó được phép đi ra ngoài hay không.

Cỏ trên sân vẫn còn ướt và ngả màu đen thui trong ánh hoàng hôn. Khi tới được căn chòi của lão Hagrid, ba đứa nhỏ gõ cửa và nghe tiếng gầm gừ bên trong vọng ra:

“Vô đi!”

Lão Hagrid đang ngồi thừ người bên bàn gỗ đã mòn sờn của lão, con chó săn Fang thì gác cái đầu nó trên đùi chủ. Chỉ nhìn một cái cũng đủ biết lão Hagrid đã uống khá nhiều rượu. Trước mặt lão là một cái vại thiếc to gần bằng cái xô, và lão dường như khó khăn lắm mới tập trung được tinh thần để nhận ra ba đứa nhỏ.

Khi đã nhận ra chúng, lão lè nhè:

“Kỷ lục chứ chẳng chơi. Đố mà kiếm ra được trước đây từng có một thầy giáo nào chỉ làm thây giáo đúng có một ngày.”

Hermione thở mạnh:

“Bác chưa bị đuổi mà, bác Hagrid!”

Lão Hagrid hớp thêm một ngụm to nữa của cái thứ gì đó trong cái vại, giọng của lão nghe thê thảm hết sức:

“Chưa! Nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian, đúng không, sau khi thằng Malfoy méc ba nó…”

“Nó ra sao rồi hở bác ? Thương tích của nó đâu có trầm trọng lắm hả bác ?”

Ron hỏi, sau khi ba đứa cùng ngồi xuống quây quần bên lão Hagrid. Lão nói giọng chán ngắt:

“Bà Pomfrey đã làm hết sức để chữa cho nó, nhưng nó cứ kêu là nó vẫn còn đau lắm… cứ băng bó… và rên rỉ…”

Harry nói ngay:

“Nó giả bộ đau đó. Bà Pomfrey có thể chữa lành mọi vết thương mà. Năm ngoái bà đã làm mọc lại gần một nửa số xương cho cháu. Thằng Malfoy chỉ cố tình ăn vạ mà thôi.”

Giọng lão Hagrid nghe càng thê thảm hơn:

“Ban quản trị nhà trường dĩ nhiên là đã nghe báo cáo sự việc rồi. Họ cho là bác bắt đầu bằng con vật quá to. Lẽ ra nên để con Bằng Mã ở bài sau… lúc đầu nên cho học mấy thứ như Nhuyễn Trùng và đại loại như vậy… chẳng qua là lỗi của bác…”

Hermione hăng hái cãi:

“Lỗi của Malfoy chứ, bác Hagrid!”

Harry nói:

“Tụi con làm nhân chứng cho bác. Bác đã nói Bằng Mã sẽ tấn công nếu bị xúc phạm. Tại thằng Malfoy không chịu nghe lời mớp gặp tai họa. Tụi con sẽ thưa với cụ Dumbledore đúng như chuyện đã xảy ra.”

Ron củng cố thêm:

“Đúng đó, đừng lo lắng, bác Hagrid. Tụi con sẽ làm chứng cho bác, sẽ ủng hộ bác.”

Nước mắt ứa ra từ đuôi mắt đầy nếp nhăn của đôi mắt đen và ti hí như con bọ cánh cứng của lão Hagrid. Lão nắm lấy cả Harry và Ron, kéo chúng vào lòng và ôm siết chúng thắm thiết đến nỗi suýt làm gãy xương chúng.

Hermione nói bằng giọng cương quyết:

“Con thấy bác uống như vậy là đủ rồi.”

Cô bé cầm cái vại để trên bàn, đi ra cửa để đổ đi.

“Ờ, có lẽ con bé nói đúng.”

Lão Hagrid buông Harry và Ron ra, hai đứa lảo đảo lùi lại, xoa nắn xương sườn của mình. Lão Hagrid tự nhấc mình ra khỏi cái ghế, loạng choạng bước theo Hermione ra ngoài. Harry và Ron nghe tiếng nước đổ ào xuống đất bắn tung tóe.

Khi Hermione trở vô với cái vại rỗng không, Harry lo lắng hỏi:

“Bác ấy làm gì vậy ?”

Hermione đặt cái vại lên bàn, đáp:

“Bác ấy nhúng đầu vô bồn nước.”

Khi lão Hagrid bước vào, tóc râu của lão ướt nhẹp, tay lão vuốt nước trên mặt. Lão lúc lắc đầu để rũ nước, y như vầy thì thiệt là tử tế, bác thiệt tình…”

Bỗng nhiên lão Hagrid nín ngang xương, trừng mắt nhìn Harry như thể lão vừa mới phát hiện ra sự có mặt của nó. Lão gầm lên to đến nỗi bọn trẻ nhảy dựng lên cả ba tấc:

“CÁC TRÒ CÓ BIẾT CÁC TRÒ ĐANG LÀM GÌ KHÔNG? HARRY, TRÒ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP ĐI LUNG TUNG KHI TRỜI TỐI! HAI ĐỨA BÂY NỮA, SAO LẠI ĐỂ NÓ ĐI HẢ ?”

Lão Hagrid sải bước tới theo bên Harry, túm lấy cánh tay nó kéo ra cửa. Lão giận dữ nói:

“Đi mau lên! Ta phải đem hết tụi bây trở vô tòa lâu đài mới được. Và đừng có để cho ta bắt gặp tụi bây lẻn xuống thăm ta lần nữa khi trời đã tối, ta đâu có đáng cho tụi bây liều mạng như vậy.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN