Hậu Anh Hùng Xạ Điêu - Chương 10: Hận tình xưa, Anh Cô rượt Lão Ngoan Đồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
189


Hậu Anh Hùng Xạ Điêu


Chương 10: Hận tình xưa, Anh Cô rượt Lão Ngoan Đồng


Cảnh chạy lăng xăng của Châu Bá Thông nêu rõ nhiều giả thuyết cho những
người quanh đấy, có kẻ nhất định Châu Bá Thông gặp chủ nợ, có người nói
lão cướp giật đồ quý giá, kẻ bảo lão bị kẻ thù rượt. Nếu không sao lão
lại chạy bán sống bán chết thế?

Bởi huyên náo như vậy mới khiến cho Anh Cô chú ý, nàng bước lại hỏi mới
biết là hình dạng đúng là Châu Bá Thông, suýt bật miệng kêu lên: “Thì ra lão oan gia ở đây!” Anh Cô lập tức hỏi rõ hướng chạy của Châu Bá Thông
đuổi ngay theo sau.

Nói về Châu Bá Thông mới thấy bóng Anh Cô đằng xa đã hoảng hồn bung mình chạy suốt từ cầu Củng Thần đền Dũng Kim môn, rồi nhắm thẳng hướng Đông
nam của Lâm An chạy miết, chẳng mấy chốc chạy đến Ngưu gia thôn.

Người luyện võ, tai mắt lúc nào cũng thính hơn người thường, Châu Bá
Thông vừa đến cổng thôn bỗng nghe rõ những tiếng nhảy nhót và tiếng động khi giao chiến với nhau, Lão Ngoan Đồng giật mình thót người, vội vàng
tìm theo tiếng động, thì ra nhóm Mã Ngọc, Khưu Xứ Cơ đang quây quần giao tránh với Tây Độc Âu Dương Phong nơi cổng thôn.

Châu Bá Thông hành sự hơi lộn xộn chẳng đâu vào đâu, nhưng đối với các
sư điệt của mình lại bên vực vô cùng. Lão Ngoan Đồng thấy sáu người nhóm Mã Ngọc đang dùng trận pháp “Thiên Cang Bắc Đẩu” đấu như điên với Tây
Độc, suýt nữa trận pháp bị rã, Châu Bá Thông quát lớn một tiếng tung
mình vọt lại, Khưu Xứ Cơ mừng rống lên :

– Thưa sư thúc, xin mời người đứng vào vị trí “Thiên hoàn”, thế nào hôm
nay chúng mình cũng phải bắt cho kỳ được Lão Độc Vật để trả thù cho Đàm
sư đệ.

Châu Bá Thông quả nhiên nghe theo sư điệt, đứng ngay trung tâm trận,
giữa Khưu Xứ Cơ và Vương Xứ Nhất đối diện ngay với Tây Độc Âu Dương
Phong! Rồi cất tiếng cười ha hả nói :

– Lão Độc Vật, nghe nói nhà ngươi trong kỳ luận kiếm lần thứ nhì tại Hoa Sơn, đã mắc phải “thất tâm phong tật” nhưng lại không hề chết vậy hôm
nay Lão Ngoan Đồng ta sẽ ra tay tế độ cho ngươi được qui tiên cảnh cho
rồi!

Âu Dương Phong thấy mình đang lúc thắng thế sắp sửa toàn thắng đến nơi,
nào hay thính lình ở đâu lòi ngay ra Lão Ngoan Đồng Châu Bá Thông phá
hết cuộc diện như thế. Biết kém may mắn, Tây Độc quát lên ngay :

– Thằng “già trẻ con” kia, hôm nay không phải ngươi chết tức là ta vong! Hãy coi đây!

Dứt lời, “Ào” một tiếng xà trượng đưa ra quất ngay vào Châu Bá Thông.

Lão Ngoan Đồng tay không một tấc sắt, nhưng vẫn nghiễm nhiên như thường, vì hạng võ công cao cường như Châu Bá Thông, dù có binh đao hay không
cũng chẳng quan trọng gì, khi xà trượng của Âu Dương Phong quất tới,
thân Châu Bá Thông ngã quay xuống mặt đất đưa tay tới chụp đầu xà trượng của đối thủ, đây là một ngọn tuyệt kỹ trong Không Minh quyền, Nào hay
Âu Dương Phong ra đòn quái lạ dị kỳ, cây xà trượng vừa quét ra, đầu
trượng thính lình tuột ngay, “vù” một tiếng, đuôi trượng đã hất ngược,
khiêu ngay vào ba đường “Kinh Cử huyệt” của Châu Bá Thông, nếu vào địa
vị của người khác, ắt không sao tránh khỏi ngọn đòn này của Tây Độc,
nhưng Châu Bá Thông từng bị giam tại Đào Hoa đảo suốt mười lăm năm trời, đã học được lối chơi hai tay đánh lộn với nhau, nghĩa là hai cánh tay
có thể cùng một lúc đánh ra hai lối quyền pháp khác biệt, Âu Dương Phong vừa biến đổi đường đánh, Châu Bá Thông quơ ngay tay phải lên, dùng luôn thế “Song Thủ Cầm Long” trong môn “Thái Ất quyền” cướp mạnh ngay vào
giữa thân xà trượng, cùng trong một thời gian tóe lửa ấy, hai đường kiếm của Vương Xứ Nhất và Tôn Bất Nhị đã nhắm ngay mệnh môn ở sau lưng Âu
Dương Phong đâm tới.

Tây Độc nào phải tay vừa gì, trước cảnh ba mặt giáp đánh ấy, vẫn không
hề hoàng mang, chợt Tây Độc quát lên một tiếng, tiếp theo bịt một tiếng
đấu xuống đất chân lên trời, một cái lộn đúng thế và đúng lúc, toàn thân cao nghệu của Tây Độc đã ngang nhiên xuyên khỏi hai đường kiếm Vương,
Tôn, đồng thời cây xà trượng còn trả đòn lại là khác, nhưng song kiếm
của Khưu Xứ Cơ và Lưu Xứ Huyền đã từ cánh trái vọt tới, hai cây kiếm của Mã Ngọc và Xích Đại Thông cũng cùng tung ra một lúc xỉa ngay bên phải
Âu Dương Phong.

Sau khi thêm sức của Lão Ngoan Đồng, oai lực của trận pháp “Thiên Cang
Bắc Đẩu” tăng vọt mạnh lên hẳn, còn Âu Dương Phong mở ngay lối đánh quái đản kỳ dị, tả xông hữu đột, cây xà trượng khi thò khi thụt, trông không khác nào lưỡi rắn thè rụt. Châu Bá Thông đứng vững ngay vị “Bắc cực
tinh vi” chẳng khác nào như một cây trụ đồng, vô tình trở thành cây trụ
nòng cốt của toàn trận. Hễ mỗi lần Âu Dương Phong dùng đến các thế quái
đản, đều bị ngọn “Song Thủ Hỗ Bác” của Châu Bá Thông gỡ giải hết, còn
sáu cây kiếm của Toàn Chân lục tử cứ thi nhau công hãm kịch liệt, tới
tấp hết ngọn này đến ngọn khác, trong vài chục hiệp Âu Dương Phong đã
hoàn toàn bị bao phủ tron lưỡi kiếm của sáu người, Tây Độc đã phải dùng
hỗn hợp các lối đánh, khi Cáp Ma công khi xà trượng, khí thế tuy long
trời núi lỡ, nhưng cũng bị “Thiên Cang Bắc Đẩu” trận pháp vây kín mít,
dẫu cho Tây Độc có mọc thêm hai cánh đi nữa cũng không làm sao thoát
thân ra được.

Nhưng Âu Dương Phong vốn có tiếng là người độc ác, nên mới được hiệu
“Tây Độc” những điều tác ác mà thiên hạ không dám làm, nhưng riêng lão
cứ tỉnh bơ thi hành ngang nhiên.

Tây Độc bị Châu Bá Thông và Toàn Chân lục tử vây đánh vồn ép trong cảnh
“gió chuyển mây bay” bỗng nhiên lão nghĩ ra một kế, thì ra mắt Tây Độc
chợt nhìn thấy Nam Cầm ngồi thừ ra mặt đất, trong lòng nổi ra độc kế,
thình lình Âu Dương Phong cong lưng xuống đưa tay xuống chụp, bắt luôn
chân của Nam Cầm, giơ ngược hẳn lên ra đỡ các mũi kiếm của Toàn Chân lục tử.

Nhóm Toàn Chân lục tử thấy vậy thất kinh hoảng hồn không ai ngờ Âu Dương Phong tàn bạo đến thế, lại dùng thân đàn bà làm binh khí đỡ đòn, ai nấy vội thu kiếm nhảy lùi ra sau hết, nào hay Âu Dương Phong thắng thế
không chịu nhường người, cây xà trượng trên tay trái vung lên, tay phải
xách ngược chân Nam Cầm vung quét ngang ra, Tây Độc coi thân Nam Cầm lúc này khác gì loại binh khí: “Độc cước đồng nhân” (tượng đồng một chân),
binh khí này vốn là loại binh đao của hai đời Hán và Đường, được rất
nhiều các võ gia thời bấy giờ dùng làm binh đao, nghe đâu là một vị vô
danh nào trong võ lâm thời bấy giờ tình cờ nghĩ ra.

Chuyện kể vị võ lâm này, vào đêm hè đang cởi áo hóng mát, thính lình có
mấy kẻ thù tìm đến, binh đao của đám người vung chém tua tủa, vị võ lâm
lung tung hẳn, vì trên tay không tấc sắt, khi con người ta quá cấp bách
tự nhiên nảy ra ý hay. Vị võ lâm vô danh ấy đột ngột đá bung ra một
ngọn, một kẻ trong đám ngã lăn ra, thế là vị võ lâm chụp ngay cẳng của
tên ngã ấy làm binh đao nghênh địch, quét ngang quét dọc, trận đánh của
vị võ lâm vô danh cả thắng, đám kẻ thù hầu hết đều bị thương và lo chuồn hết.

Sau đó vị võ lâm này nghĩ ra cách dùng đồng đúc một người giả đế thế cho thứ binh khí bằng người sống, và về sau thiên hạ mệnh danh cho món bin
khí này là “Độc cước đồng nhân”.

Âu Dương Phong tuy là độc, nhưng tinh quái vô cùng, lão khua múa toàn
thân Nam Cầm như vậy biến tâm lý của Toàn Chân lục tử không dám ứng
chiến bởi như mình, nên được thế Tây Độc cứ ép dần, trong nháy mắt trận
pháp lại tỏa rộng hẳn ra biến ngay thành thế “Chủ khách dịch thế” Tây
Độc đã chiếm thế chủ của trận.

Châu Bá Thông thấy Tây Độc giở trò đánh “mặt dày” như thế, lên tiếng rằng :

– Lão Độc Vật không biết xấu hổ sao, rõ đồ mặt dày quá.

Âu Dương Phong lúc này mãi tháo thân, đâu có đếm xỉa gì đến lời nói của
Châu Bá Thông. Lão vẫn ngang nhiên lợi dụng thân xác của Nam Cầm làm
thuẩn đỡ, tay hết quất ngang lại quất dọc, cứ vậy đánh tứ tung để tìm
lối tháo thân.

Khưu Xứ Cơ bỗng nghĩ ra một cách, bèn nói với Mã Ngọc rằng :

– Thưa sư huynh, Tần đại nương đã bị Âu Dương Phong điểm trúng huyệt
đạo, chúng mình hãy tìm cách giải huyệt cho đại nương rồi tính sau.

Mã Ngọc tuy gật đầu, nhưng nghĩ đến muốn giải huyệt cho Nam Cầm đâu phải dễ dàng gì, thứ nhất họ không rõ Âu Dương Phong đã điểm huyệt nào trên
người Nam Cầm, phàm cứu người bị điểm huyệt ít nhất phải biết người ta
bị điểm trúng đâu mới dễ ra tay giải cứu.

Hai nữa lúc này Nam Cầm đang bị Âu Dương Phong múa tung như một chong
chóng trước gió, muốn giải huyệt cho nàng, thật khó mà thực hành nổi. Ý
của Khưu Xứ Cơ là sau khi giải huyệt cho Nam Cầm, cử động của nàng sẽ
khôi phục, và hễ thấy nàng vùng vẫy được thì Âu Dương Phong không thể
nào ung dung múa nàng như loại binh đao “Độc cước đồng nhân” nữa.

Khưu Xứ Cơ nói xong, vung luôn cây trường kiếm xỉa ngay vào lưng Tây
Độc, Mã Ngọc cũng tung mình tiến sát vào lưng Âu Dương Phong, mũi kiếm
lập tức thụt vô thò ra, xỉa thẳng bả vai bên trái và ngay nơi “Phong Phủ huyệt”.

Dù cho bản lành của con nhà võ có cừ giỏi múa xuất thần nhập hóa đến đâu đi nữa, cũng khó mà phòng ngự phía sau lưng cho tinh vi được.

Bản lành của Mã, Khưu tuy đứng đầu nhóm Toàn Chân lục tử nay đều nhắm
hết vào lung của Tây Độc Âu Dương Phong mà tiến đánh, làm giảm oai lực
muôn người của Lão Độc Vật, chỉ vài đòn chớp nhoáng, Âu Dương Phong lại
từ thế chủ đổi sang thế khách, từ chỗ động sang chỗ bị động, cứ mỗi lần
Âu Dương Phong tung Nam Cầm ra đôi kiếm của Mã Ngọc và Khưu Xứ Cơ lập
tức xỉa thẳng ngay đến sau lưng lão.

Nếu mà ngày thường, Tây Độc rất có thể dùng “Cáp Ma công” đẩy bật họ ra
nhưng Lão Ngoan Đồng Châu Bá Thông lúc này đang đối diện với mình, mà
chính “lão già trẻ con” này lại là người biết “Cửu Âm chân kinh” sau
Quách Tỉnh Tây Độc không thể không gờm mặt với Châu Bá Thông, bởi lý do
ấy, kiếm chưởng cùng tung ra một lúc nhằm ngay huyệt đạo của Nam Cầm vỗ
đập liên miên, trong vài hiệp qua lại, Khưu Xứ Cơ đã vỗ hết một lượt vào các huyệt trên bán thân của Nam Cầm như “Thần Đỉnh” “Thiên Trụ” “Dương
Bạch” “Huyền Khu” tất cả gồm bảy huyệt đạo, ấy thế mà Nam Cầm không hề
nhúc nhích động đậy.

Khưu Xứ Cơ cuốn rối ngầm trong bụng, lại lập tức nhắm ngay vào hai huyệt “Phủ Hy” và “Phượng Vĩ” nơi đùi Nam Cầm vỗ tới, khi Trường Xuân tử điểm trung “Phượng Vĩ huyệt” Nam Cầm không thấy sao, nhưng đến lúc vỗ trúng
“Phủ Hy huyệt” Nam Cầm đột nhiên “ối chao” một tiếng, tay chân tức khắc
cử đông ngay. Sau khi khôi phục cử đông, nàng đâu còn để yên cho Tây Độc đem thân mình làm binh khí để đỡ đòn, thình lình Nam Cầm ưỡn ngay bụng
lên, sức ưỡn ấy quả không phải tầm thường.

Sự thể xảy ra quá nhanh, Âu Dương Phong không làm sao vững bộ được, toàn thân loạng choạng ra sau. Châu Bá Thông nhân cơ hội tiến bừa vào, cử
tay vung liền một chưởng, quất trùng ngay lưng của Tây Độc, Âu Dương
Phong hét lên một tiếng, vội quăng Nam Cầm xuống đất, thuận đường quét
chéo ngay xuống eo Châu Bá Thông.

Nam Cầm vừa thoát khỏi tay Âu Dương Phong, Toàn Chân lục tử mừng reo
lên, vì họ không còn phải kiêng kỵ một cái gì nữa, sau khi ngọn kiếm thi nhau tới tấp công hãm Tây Độc, khí thế lành lợi tuyệt vời, ánh kiếm
chập chờn loang loáng, coi không khác nào như họ đang đua nhau đan thành một lưỡi kiếm vĩ đại để cố bắt cho được “con cá kình Tây Độc” mới chịu.

Âu Dương Phong thấy khó cự địch, lão đang tính mạo hiểm để dùng võ công
“Cửu Âm chân kinh” đánh thốc sang phía lục tử, tính giết được mống nào
hay mống ấy, nào hay ngay trong lúc gay cấn tuyệt độ này, sự thế trước
mắt lại biến đổi một cách đột ngột.

Thì ra trong trận chiến đang đi vào hồi khốc liệt ấy, trên con đường từ
hướng Ngưu gia thôn đến, truyền ngay ra một tiếng kêu réo :

– Châu Bá Thông!… Châu Bá Thông!… Lão già chết bằm kia, suốt bao
nhiêu năm trời, dày dò tinh thần tôi đau khổ thế này! trời oi là
trời!…

Chính là tiếng gào réo của Anh Cô, nghe rõ tiếng Châu Bá Thông tái mét
mặt, lão kêu lên một tiếng “ôi eo ơi” rồi cuống quít nói :

– Nguy to! Nguy to! Rắn độc! Rắn độc!

Dứt lời hoảng hồn thu ngay thế đánh rời khỏi ngay trận pháp “Thiên Cang Bắc Đẩu” co giò chạy như điên.

Cuộc tháo chạy của Châu Bá Thông, suýt đã gây nên sự thiệt mạng cho nhóm Toàn Chân lục tử. May thay là Âu Dương Phong đã bị Châu Bá Thông quất
trúng một chưởng, trong nội phủ cũng đã bị thương, nên cũng chẳng còn
tinh thần đâu ham chiến. Sau khi Châu Bá Thông bỏ rơi vị “Thiên hoàn”
của trận pháp “Thiên Cang Bắc Đẩu”, Tây Độc Âu Dương Phong tức khắc
chuyển nhanh người lại, “cộc” một tiếng dữ dội, lộn ngay đầu cắm xuống
mặt đất thành thế “đầu hạ cước thượng” theo vút ngay sau Châu Bá Thông,
lộn tung luôn khỏi vòng chiến.

Hai ngọn kiếm của Vương Xứ Nhất, Lưu Xứ Huyền cũng đánh tới một lúc với
thế chéo của cây kéo, mặt dù thế đánh đã thẳng hết cánh đòn, chỉ thiếu
một đốt ngon tay mới trúng Tây Độc được, hai người đang còn ngẩn ngơ
tiếc rẻ về đòn đánh, thì Âu Dương Phong đã bật mình lao đi như một làn
khói gặp gió thuận chiều.

Khưu Xứ Cơ dậm chân rằng :

– Tiếc thật! Tiếc thật! Chuyến này túm không được Lão Độc Vật, không
biết đến bao giờ mới trả thù được cho Đàm sư đệ của chúng mình.

Âu Dương Phong lo chuồn về hướng Tây Ngưu gia thôn, Châu Bá Thông lo đào tẩu về hướng Đông. Anh Cô tóc xõa ngang vai, vượt qua mặt Toàn Chân lục tử, theo sát ngay lưng Châu Bá Thông hai tay khua lia lịa chụp bắt Lão
Ngoan Đồng.

Nam Cầm lúc này cố gượng từ dưới đất lóp ngóp đứng dậy khóc inh lên :

– Con ơi con hỡi…

Nàng bị Âu Dương Phong múa may quay cuồng một hồi, đầu óc tâm thần đã
thất điên bát đảo, nàng mơ hồ tưởng đâu con mình vừa bị Âu Dương Phong
cướp đi. Khưu Xứ Cơ vội đỡ ngay Nam Cầm nói :

– Thôi Tần nương tử chớ đuổi theo làm gì nữa, nương tử đâu phải là đối
thủ của Tây Độc, rượt theo chi cho uổng mạng mà thôi, hơn nữa làm sao mà đuổi kịp cho được.

Nghe vậy Nam Cầm chợt tỉnh ngộ lại, biết con mình hiện đâu còn ở trong
tay Tây Độc, mình rượt chẳng hóa ra người điên sao, nghĩ vậy nàng lại
nhớ con, khóc lên khóc xuống không ngớt.

Khưu Xứ Cơ thấy sư thúc Châu Bá Thông và Anh Cô cùng Âu Dương Phong đã
chạy biệt dạng hết, bất giác đứng thở dài, rồi đưa ngay Nam Cầm về Ngưu
gia thôn, trên đường về thôn, Nam Cầm mới kể rõ chuyện Dương Quá đã
thoát khỏi tay Âu Dương Phong, rồi nào Tây Độc đến Thất Tinh ô tìm mình
bắt làm con tin, nào dùng “Cáp Ma công” đánh sập nhà của mình, nhất nhất thuật lại hết cho Toàn Chân lục tử nghe.

Khưu Xứ Cơ vừa kinh vừa mừng rằng :

– Không ngờ cháu Dương Quá đã ngang nhiên thoát khỏi nanh vuốt của Lão
Độc Vật. Mà lại còn đánh cướp hộ luôn bộ “Cửu Âm chân kinh” của lão ta,
mới tí tuổi đầu mà đã lành lợi như thế, sức thông mình nhanh trí của nó
quả thật không thua gì cha nó chút nào.

Trường Xuân Tử tuy chưa hề thấy mặt Dương Quá lần nào, nhưng đầu óc lúc
này thoáng hiện ra một hình ảnh của đứa trẻ ngộ nghĩnh dễ thương, hình
ảnh này chính là đồ đệ Dương Khang, xưa kia mình từng thách đố với “Thất quái” tại Giang Nam, chia nhau tìm đứa con của Quách Tiếu Thiên và
Dương Thiết Tâm mỗi người lo truyền dạy một học trò, và mười tám năm sau sẽ tái hẹn nhau tại “Yên Vũ lầu” Gia Hưng phủ ở Giang Nam để thí võ,
nào hay trong tâm đều lo lắng ấy cũng có đều sơ xuất, tuy đã thu Dương
Khang làm đồ đệ, nhưng lại không đưa hắn ra khỏi vương phủ của Triệu
vương Hoàn Nhan Hồng Liệt, đã để cho Dương Khang trưởng thành trong hoàn cảnh phú quý vinh hoa, nhận giặc làm cha, quên mất căn gốc kết quả đi
đến chỗ mất mạng tại Thiết Thương miếu.

Khưu Xứ Cơ nhớ đến cảnh ngộ tao loạn của toàn gia Dương Thiết Tâm, chỉ
chực mong sao cứu cho được Dương Quá trong tay Tây Độc Âu Dương Phong ra cang sớm cang hay, nào hay Dương Quá đã tự ý trốn thoát khỏi tay Âu
Dương Phong trước như vậy! Nay không biết nên đi đâu mà tìm cho ra Dương Quá? Nghĩ đến đây, Khưu Xứ Cơ bất giác thở dài ngao ngán.

Chẳng bao lâu, Toàn Chân lục tử đã đến trước cửa nhà của Quách Tỉnh, cửa ngõ vẫn khóa kín, mạng nhện chi chít, thấy vậy Khưu Xứ Cơ thở dài nói :

– Tần đại nương ạ, theo lý ra mình không nên phá nhà cửa của người ta,
nhưng nay nhà của đại nương đã bị Âu Dương Phong phá sập, nếu bây giờ
không ở tạm đây thì đi đâu mà an thân? Vậy bần đạo tạm chịu là quá lỗi,
đại nương cứ ở tạm nhà đây đi!

Dứt lời vùng luôn chưởng nhắm ngay vào cửa nhà của Quách Tỉnh đánh
“Bùng” một tiếng, khóa gài cửa bung toang hẳn, Toàn Chân lục tử nối đuôi nhau vào!

Quách Tiếu Thiên xưa kia ở trong thôn cũng thuộc vào hạng gia đình trung lưu, nên trong nhà cũng đơn giản, trải qua mười mấy năm không có người
ở, bụi bặm trên bàn dày cả lớp, không khí trong nhà nồng mùi mốc bụi,
Nam Cầm vội lo mở hết các cửa sở cho thoáng khí.

Tôn Bất Nhị xé ngay một miếng vải giúp cho Nam Cầm lo lau chùi bàn ghế,
mọi người xúm xít ra tay dọn quét, chớp mắt cả một gian nhà cổ xưa của
Quách Tỉnh được thu dọn tươm tất gọn ghẽ, đêm ấy ngoại trừ Tôn Bất Nhị
trong Toàn Chân lục tử là đàn bà đi nghĩ còn lại mọi người lo ngồi ngay
sảnh đường nhập định. Một đêm vô sự trôi qua.

Sáng hôm sau, Nam Cầm dậy sớm lo cơm nước rửa mặt cho mọi người, Khưu Xứ Cơ cảm thấy vô cùng áy náy bèn nói với Nam Cầm :

– Kìa Tần đại nương! Chúng tôi toàn là những kẻ đã quen nếp sống phóng
tung, chẳng nên khách sáo gì với nhau, bây giờ nên bàn xem có cách gì đi tìm con của đại nương đây?

Nam Cầm trầm ngâm một hồi nói :

– Thưa quý vị đạo trưởng, chính tôi cũng không biết hiện nay cháu nó ở
đâu. Muốn tìm ra được cũng không phải chuyện dễ, nhưng chỉ sợ lại đụng
độ thêm với Lão Độc Vật Âu Dương Phong.

Khưu Xứ Cơ “ý” lên một tiếng, nghĩ đến cuộc giao tránh trong trận đánh
hôm qua, từ khi Tây Độc khỏi cơn điên, thân thủ đã khác xưa quá nhiều,
nay dù cho Trường Sanh Tử Đàm Xứ Đoan chưa chết “Thiên Cang Bắc Đẩu”
chưa chắc gì đã vây nổi lão, nếu trận hôm qua không có sư Châu Bá Thông
đến kịp để giúp, cả bọn chắc khó ai mà thoát mạng, nhưng tai hại thay là sư thúc mình xưa nay hành sự không bao giờ cân nhắc nặng nhẹ, thoạt
thấy Anh Cô đã lo cắm đầu chạy biến ngay như thế!

Thế nào Âu Dương Phong lại chả quanh quẩn tại Ngưu gia thôn đây, nếu
mình lại gặp Tây Độc trước khi chưa có người mới nào trợ sức, ắt khó mà
tránh thoát nạn sát thân của mình, Trường Xuân Tử đưa mắt liếc nhìn đại
sư huynh Đan Dương Tử Mã Ngọc, đang tính trưng cầu ý kiến của vị sư
huynh này xem sau, bỗng một tiếng động trên mái nhà tiếp theo một tiếng
kêu quái gở.

Tiếng kêu không hẳn là mà cũng chẳng ra tiếng quạ., Khưu Xứ Cơ xưa kia
nhận lời chiêu gọi của Thành Cát Tư Hãn lên miền Bắc Mông Cổ, khi ngao
du qua các bãi sa mạc lớn, thường nghe quen tiếng kêu này, trong lòng cả mừng vội vàng đứng dậy bước ra ngoài, chỉ thấy trên nền trời xanh biếc
ấy hai điểm trắng từ xa bay lại, thì ra là đôi “đại điêu” Trường Xuân Tử thấy rõ đôi chim điêu này càng mừng rối lên rằng :

– Hay quá! Hay quá! Quách Tỉnh đã đến đây rồi!

Mã Ngọc là người chăm tu về nội điểm, tai thính hơn ai hết, nghe rõ
ngoài cửa thôn có tiếng ngựa hấp tấp, Mã Ngọc lập tức đứng ngay dậy.

Toàn Chân lục tử vội ra ngay nhà ngoài, đằng xa một con ngựa hồng lướt
tới, trên lưng con ngựa một nam một nữ ngồi chung với nhau, chính là đôi vợ chồng Quách Tỉnh Hoàng Dung.

Nam Cầm thấy vậy mừng cuống quít reo lên :

– Trời ời! Đại quan nhân đã về!

Nam Cầm quá xúc động vì mừng, nàng ngột thở ngã ngất ngay ra mặt đất!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN