Hậu Anh Hùng Xạ Điêu - Chương 23: Được thiên ngô, Tây Độc vào Trùng Dương cung
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Hậu Anh Hùng Xạ Điêu


Chương 23: Được thiên ngô, Tây Độc vào Trùng Dương cung


Thì ra dưới đáy tráp được gắn sẵn một chìa khóa nhỏ, tuy lâu đời nhưng
chiếc chìa khoái vẫn không hề bị rỉ sét. Âu Dương Phong biết đây là một
chìa khóa để mở một nơi bí mật nào dây. Nhưng lão trầm ngâm cả hồi mà
không sao đoán ra nổi.

Tây Độc chợt dừng mắt lại về nơi thạch tọa của bộ hài cốt đang ngồi,
linh cảm chợt đến với lão. Âu Dương Phong vung cước lên đá bung luôn bộ
hài cốt của Công Tôn Vạn! “ào” một tiếng, xương người đổ bay tứ tung!
Quả nhiên ngay giữa thạch tọa hiện ra một lỗ nhỏ bằng con mắt chính là
lỗ tra chìa khóa. Âu Dương Phong ngửa mặt lên trời cưồ ngất mà rằng :

– Quả nhiên lão phu đoán không sai, hóa ra lại có một thế giới khác đây!

Âu Dương Phong cậy ngay chìa khóa trong tráp rồ tra ngay vào lỗ thạch
tọa xoáy, “bách!” một tiếng nhỏ vang lên, mặt thạch đài nhúc nhích, lão
vội dùng ngay Lục Trúc trượng xeo ngay kẽ hở, dùng sức nậy bật “binh”
một tiếng lớn, mở tung ngăp nắp đá lên, thì ra bên dưới hiện ra một
đường hầm, có thạch cấp hẳn hoi Âu Dương Phong thò tay vào túi lấy hỏa
tập (đá xẹt lửa) ra, đánh nhoáng lên một làn ánh sáng, lão nhân ngay l?
sáng lóe ấy, tung mình vọt ngay nhanh xuống hầm, thoạt đầu, Âu Dương
Phong tưởng đâu trong đây là một đường hầm dài, nào hay khác hẳn, dưới
thạch đá đây chỉ là một thạch thất lồi một trượng tư vuông, trong thạch
thất trống trải, chỉ có một bàn đá nhỏ, trên mặt bàn có một hộp sắt hình tròn và dẹp, Âu Dương Phong cả mừng: “Chuyến này chắc mình không bị
thất vọng nữa!”. Lão tin tưởng trong hộp tròn dẹp này, thế nào cũng có
của báu! Lão cẩn thận nhìn kỹ địa thế tứ phương xong, mới đưa trúc
trượng ra khẽ đụng vào chiếc hộp tròn trên mặt đá, nhưng liên tiếo mấy
cái, không thấy độc châm gì bay ra, trái lại chiếc hộp nhẹ vô cùng. Âu
Dương Phong nghi ngờ, thầm nghĩ: “Không lý là hộp không! Vậy sao lại thu giấu trịnh trọng vào thạch thất như thế này? Quái lạ thật!”.

Âu Dương Phong không sao chịu đựng được nữa, lão đưa tay ra bửa mạnh vào chiếc hộp. “Pác!” một tiếng, nắp hộp bật mở, bên trong quả nhiên có đồ
vậy, nhưng không phải là kỳ chân dị bảo gì, mà chỉ là một con ngô công
(rết) dài hình tướng kỳ dị!

Con ngô công này dài trên một thước về ngang bằng ngón tay cái, những
con rết thường thì lưng xanh trảo đỏ, nhưng con ngô công này lưng màu
bạc đục, chân lại tpàn màu càng kim, óng ánh đẹp mắt, bốn góc hộp có bốn viên thuốc, màu đỏ như máu. Lúc Âu Dương Phong mở nắp hộp ra, ngô công
vẫn nằm im bất động, trông không khác nào đã chết cứng, nhưng chỉ một
lúc sau, nó động đậy và tính bò ngay ra khỏi hộp, Tây Độc như sực nhớ ra một điều gì, lão mừng quýnh lên: “Hay quá!” “pách” một tiếng, lão đậy
nhanh ngay nắp hộp lại, mặt hớn hở bỏ ngay hộp tròn ấy vào túi, tung
mình vọt khỏi địa lai, lên ngay hang động ra ngoài luôn!

Thì ra, ngoại hiệu của Âu Dương Phong là “Tây Độc”, suy danh đoán nghĩa, chính là tay nhà nghề chuyên nuôi những loài độc vật, trước kia ở Bạch
Đà sơn, lão đã từng nuôi đủ các loại rắn độc để sử dụng! Nay được con
ngô công “Ngân bối kim trảo” (lưa máu bạc, chân màu vàng) có tên là Kim
Trảo Thiên Ngô (rét chân vàng nhà trời), là một loài rết độc nhất, được
liệt trong hạng mười bốn độc vật, sinh sản trong các rạch ẩm thấp trong
rừng trong rừng thiêng nước độc, loài rết này lợi hại hơn rết thường cả
trên trăm lần, chỉ bị cắn nhẹ, người bị nạn sẽ sưng tím người, thất
khổng trào máu chết ngay! Sở trường đặc biệt của loài Thiên Ngô này,
giỏi về nhịn đói và chịu rét, mấy chục năm không ăn không uống mà vẫn
sống được. Vị Công Tôn bang chủ Thiết Chưởng bang này, hồi sinh tiền đã
nuôi con Kim Trảo Thiên Ngô, luyện ra một môn song độc chưởng, không
biết đã giết hại biết bao nhiêu hào kiệt nổi danh cùng thời, có lẽ đến
khi hấp hối gần chết chợt tỉnh ngộ và hối hận lối nuôi độc vậy này hại
sinh linh nhưng lại không nỡ giết chết con Thiên Trảo Kim Ngô, mặt khác, cũng không muốn con rết này xuất hiện trên thế gian để hại người, nên
mới nghĩ ra một kế nhốt con Kim Trảo Thiên Ngô xuống địa lao, tưởng đâu
thời gian sẽ hủy diệt con Thiên Ngô, nào ngờ sự thế này biến đổi trên cả trăm năm, con rết kỳ độc này vẫn còn sống, mà còn duyên rủi sao nó lại
gặp được ngườu chủ có “biệt tài” sử dụng các con độc vật!

Âu Dương Phong vốn là tay nghề nuôi các loài động vật, nên khi được con
rết sống trên trăm năm này lão mừng vô kể, chẳng khác nào như đã bắt
được của ngon nhất trong thiên hạ, lão vui mừng đi đến khúc hang động
thứ hai, đưa tay lượm ngay một sọ người lên, xong thò tay vào túi móc
ngay hộp sắt, mở ngay nắp hộp, dí ngay sọ người vào miệng con rết, con
Kim Trảo Thiên Ngô cũng chẳng nể nang gì, há miệng đớp ngay một miếng
vào sọ, chớp nháy, chiếc sọ người trắng hếu ấy đã biến thành màu tím
bầm, Âu Dương Phong bất giác ngẩng đầu cười ha hả, rồi dậy ngay nắp hộp
lại, ung dung bước ra khỏi động rời Trung Chỉ Phong xuống núi luôn!

Mấy tháng sau, trên giang hồ đột nhiên loan ra một tin quái đản, đó là ở giữa Trung Nguyên miền Hồ Quang, thình lình xuất hiện một vị “Quái
tặc!”, thân hình quái tặc cao ráo, râu ria tua tủa, cười khóc bất
thường, khật khà khật khùng, nhưng võ công của quái tặc này lại cao
ngoài sức tưởng tượng của thiên hạ, tay sử dụng một cây Lục Trúc trượng
trong syốt, quái tặc làm ăn một mình chẳng có một mống thủ hạ nào, cũng
không có phe cánh, lối đánh cướp của quái tặc này cũng ngược đời hẳn,
sau khi biết chắc nơi nào là phú gia đại hộ, thình lình mò ngay đến,
công nhiên xuất hiện giữa công chúng, mở miệng là vạn lượng vàng, nếu
gia chủ biết lợi hại, ngoan ngoãn trao đủ số, may ra còn giữ được mạng
sống, nhưng nếu vô phúc kẻ nào không chịu nghe vì tiếc của kể như đại
họa đã chiếu cố lên đầu! Tên quái tặc chỉ việc vung gậy trúc trượng, gặp người là điểm, những kẻ bị trúc trượng điểm trung ấy, mình mẩy lập tức
tìm bầm, chết tươi ngay tại đó!

Nếu nhà giàu nào dám nuôi các tay võ sư để chống cự tình hình càng thảm
thiết hơn, quái tặc ngoài việc giết hết toàn gia ra, còn phòng lửa thiêu rụi luôn trang trạng thành bình địa. Suốt mấy tháng trời, liên tiếp xảy ra mười mấy vụ án kinh người như vậy, tiếng tăm chấn động khắp giang
hồ!

Trong khi ấy, nhóm Quách Tỉnh, Hoàng Dung, Hồng Thất Công, Cái bang,
Châu Bá Thông, Kha Trấn Ác, và nhóm Toàn Chân lục tử, họ đang mở cuộc
lùng soát đại quy mô về Tây Độc Âu Dương Phong, khi nghe được tin này,
ai nấy cả kinh! Đáng lý ra, Âu Dương Phong đang nằm trong tình trạng bị
các tay kình địch lùng soát gắt gao, lẽ ra phải mai danh ẩn tích để giữ
mạng, trái lại lão lại đi ngược ngạo đường lối, ngang nhiên bạo phổi,
gây tứ tung các vụ án cướp của giết người, như vậy chẳng hóa ra người
điên sao? Một hôm Quách Tỉnh cùng Hồng Thất Công, Châu Bá Thông, Kha
Trấn Ác, Toàn Chân lục tử, từ Hồ Quảng tiến sâu vào Hồ Nam, đến gần cửa
sông Hoàng Hà, đột nhiên nhận một tin từ Chung Nam sơn đến!

Thì ra, xưa kia Vương Trùng Dương chân nhân khi sáng lập Toàn Chân giáo, là Yên Hà động nơi Tung Sơn của Trung Nhạc, về sau Vương chân nhân thị
tịch (qua đời), Khưu Xứ Cơ và toàn nhóm Thất tử tuân theo di chúc của
tiên sư, thiết lập Trùng Dương cung ở Tần Lãnh của Nam Sơn, để khuyến
thu môn đệ, phát dương phái Toàn Chân, mấy năm gần đaya Khưu Xứ Cơ,
Vương Xứ Nhất, Mã Ngọc v.v… ai nấy thu nạp được khá nhiều đệ tử, đều
sống tụ hết tại Trùng Dương cung ngày ngày lo rèn luyện võ nghệ. Về sau
Lục Tử nhớ mối huyết thù của sư đệ Trường Sinh Tử Đàm Xứ Đoan bị giết,
họ kéo nhau xuống núi tìm Tây Độc, mọi việc cai quản trong Trùng Dương
cung, bèn giao lại cho đệ tử Khưu Xứ Cơ là Y Chí Bình và Lý Chí Thường
làm chủ trì, kỳ này có tun dữ truyền tới, khiến cho Khưu Xứ Cơ nghe xong muốn tức vỡ tan đầu luôn!

Thì ra vào một buổi sáng nọ, ngoài cổ lớn của Trùng Dương cung, đột
nhiên có một gã to lớn, râu ria tua tủa, tay cần Lục Trúc trượng, nghiễm nhiên bước vào cổ lớn, tên đạo trưởng chăm lo việc hương hỏa trong
cung, thấy lão hán tướng mạo hung dữ, đến với vẻ đột ngột, bất giác kinh lạ, nhưng cũng cho là một đạo khách bình thường mà thôi, nào hay lão
hán đây lại không vào thẳng Tam Thanh điện để bái tổ, mà lại xồng xộc
ngay nơi cung thờ Vương Trùng Dương, trên vách cung có treo sẵn bức di
họa về chân dung Vương Trùng Dương, lão quái chẳng nể nang gì, há mồm
ra, khạc ngay một bãi đờm, nhổ toẹt vào bức chân dung Vương Trùng Dương!

Đây là một hành động sỉ nhục lớn lao đối với Vương Trùng Dương cũng như
tất cả toàn phái Toàn Chân giáo, đạo sĩ trực diện thấy vậy cả kinh, vội
bã chạy lại la hét lão quái cười ngất ngưởng rằng :

– Thằng mũi trâu họ Vương kia, ngày kia luận kiếm trên Hoa Sơn, võ công
của ngươi quả “Đệ nhất trong thiên hạ” nhưng sau khi ngươi chết chớc vị
“Đệ nhất trong thiên hạ” ấy đương nhiên do ta chiếm! Ngươi chịu không
nào? Nếu không cứ việc hiển linh nói chuyện với.

Dứt lời, lão quái tung mình lên, tước ngay bức chân dung Vương Trùng
Dương xé tan tành! Đám đạo sĩ Trùng Dương cung, nhốn nháo kinh động,
ngay khi ấy cũng có vài đạo sĩ cũng thuộc loại võ công cừ khá, chạy lại
giơ tay để chụp lão quái, nhưng lão quái vung ngay Lục Trúc trượng ra,
nhoáng ngay ra như một tia chớp, hai đạo sĩ nhảy lại trước nhất đã rú
lên một tiếng kinh người ngã lăn ra chết tươi, tử thi sưng tím bầm lên,
đám đạo sĩ thấy vậy kinh hồn tán đởm!

Ngay khi đó, Y Chí Bình là Lý Chí Thường hấp tấp ra đến đại điện, Y Chí
Bình xưa kia từng thấy Tây Độc tại Yên Vũ Lầu, nay thấy tướng mạo lão
quái, thất thanh kêu lên :

– Ôi chao! Đây là Lão Độc Vật Âu Dương Phong.

Đám đạo sĩ nghe nói ba tiếng “Âu Dương Phong” người nào cũng tái mặt hết hồn,c hỉ thấy lão quái cầm gậy trúc cười như điên rằng :

– Đúng thế! Ta chính là Âu Dương Phong, kỳ này đến Trùng Dương cung đây, cốt là quét sách hết thẻ hiện của Toàn Chân giáo lũ các ngươi, đáng lý
ta ra tay giết sạch hết lũ mũi trâu như tụi ngươi, nhưng ta thấy tụi
ngươi chỉ là phường giá áo túi cơm, nên ta tạm tha chết cho lũ các ngươi một chuyến, nhưng ta sẽ để lại một chút ký hiệu cho lũ ngươi vậy!

Mọi người nghe Âu Dương Phong đòi để lại ký hiệu, ai nấy kinh người
hoảng vía! Vì cái mà gọi “để ký hiệu” của giới giang hồ, tức là những
trò chặt một tay hoặc một chân, chém một tay, hoặc moi mù một mắt, xẻo
hai tay v.v… nếu Tây Độc quả thi hành đúng thế, tất cả đám đạo sĩ của
Trùng Dương cung đều không thoát khỏi cảnh tàn phế!

Âu Dương Phong nói dứt lời, cầm ngay trúc trượng, bước thẳng ngay về
chính điện, biết bản lãnh ghê gớm, đâu có đọa sĩ nào dám ra ngăn cản
đâu. Ai nấy đã hớt hải thối lui để lấy lối cho lão đi, Âu Dương Phong
bước thẳng đến giữa tam thanh chính điện, chỉ thấy lão cầm gậy trúc,
nhắm ngay xuống những viên gạch lớn vuông dưới đất, vẽ hý hoát. Nói
không ai tin, cây trúc trượng vốn là vật mềm nhưng vào tay a, nó cứng
rắn như cây sắt, mũi trúc trượng tới đi, đường nét ngay tới đó, chẳng
khác gì kẻ cầm que vẽ trên đất ước vậy, Tây Độc múa may cây trúc trượng, thế đi như rồng bay rắn chạy chớp nhoáng, lão đã viết ra mười sau chữ :

“Trùng Dương đệ tử, vô năng nãi nhĩ, khắc thạch lưu ngân, thiên thu lưu sỉ!”

Nội dung: Nơi Trùng Dương cung, kẻ vô năng vô dụng chính là ngươi, nay
ta khắc đá để lại vết tích, lưu truyền cái nhục này của ngươi về ngàn
sau!

Viết xong mười sáu chữ, Âu Dương Phong cất tiếng ha hả, đã cơn cười, lão đã vung trúc trượng đe các đạo sĩ :

– Lũ bây nghe rõ đây, nếu mấy thằng Khưu Xứ Cơ về đây, lũ bây hãy nói
lại với tụi nó rằng: Lão Độc Vật tuy đã đến thăm, nhưng tiếc thay bản
lãnh của Toàn Chân giáo chẳng qua chỉ có vậy, lũ đệ tử đều là hạng ăn
hại và vô dụng, thấy cả đám ngu ngốc, nên không buồn giết mà chỉ khắc
thạch lưu chữ lại, đồng thời tha hết sinh mạng cho lũ mũi trâu chúng
bay! Hừ!… Tránh lối ta đi!

Toàn đám đã mục kích về bản lãnh vận trúc khắc đá của Âu Dương Phong, ai nấy toát mồ hôi lạnh sau lưng (…) mạng nào dám kháng cự nữa đâu, mọi
người vội rẽ qua hai bên, Âu Dương Phong lại nổi lên một trận cười rùng
rợn, như một trận cuồng phong thình lình nổi lên, lão quăng mình tung ra khỏi cổng lớn của Trùng Dương cung, trong nhấp nháy đã biến dạng luôn!

Kỳ đại náo Trùng Dương cung của Âu Dương Phong đây, đối với Toàn Chân
giáo mà nói, có thể là một sự nhục nhã không tiền khoáng hậu, đạo hữu bị giết, chân dung bị hủy, trên đại điện còn để chữ sỉ nhục như vậy, đám
đạo sĩ trong cung chỉ biết tức giận trong lòng. Y Chí Bình lập tức phát
người xuống núi, phi báo ngay cho sư bá ứ thúc hay, Khưu Xứ Cơ nhận được tin, nổi giận đùng đùng rằng :

– Khốn kiếp thật! Lão Độc Vật dám ngang nhiên đến cung điện khi người ta đến thế là cùng! Nếu sáu ứ huynh đệ chúng ta không bắt được Lão Độc Vật để trả thù, cơn giận này không làm sao nguôi cho được!

Vương Xứ Nhất, Hách Đại Hông, Lưu Xứ Huyền, Tôn Bất Nhị, ai nấy tỏ vẻ ấm ức, chỉ riêng có Mã Ngọc, vốn người trầm tĩnh, bèn nói :

– Các vị sư đệ chớ vội tức như vậy, nay chuyện đã xảy ra như thế, có tức điên người cũng đâu có ích gì. Nay cây chuyện cần giải quyết cấp bách
là: xem Lão Độc Vật hiện ẩn náu nơi nào cái đã!

Châu Bá Thông nghe Trùng Dương cung của giáo phái mình bị người ta đến
phá phách, lão tỉnh bơ, nhìn sang Mã ngọc nói với mọi người rằng :

– Việc gì mà phải cuống như vậy, theo ý ta, có lẽ Lão Độc Vật chưa đi xa đâu, chắc hẳn vẫn còn luẩn quẩn vùng Chung Nam sơn.

Nhưng Toàn Chân lục tử lại không nghĩ như vậy nhưng hiềm nỗi Châu Bá Thông lại là sư thúc, nên không dám lên tiếng cãi lại!

Hoàng Dung đứng cạnh cười rằng :

– Này ông Lão Ngoan Đồng, ông đoán sai rồi! Khi nào lão chả ngại đến
chuyện người ta tìm lão để trả đũa, nhất định là lão đã cao chạy xa bay
từ lâu, đâu còn mạng lẩn quẩn lại Chung Nam sơn.

Châu Bá Thông vuốt râu cười rằng :

– Này cô Dung, thường cô hay tự phụ về trí thông minh của mình nhưng kỳ
thực kỳ này cô đã lầm to, Lão Ngoan Đồng ta dám đánh cá với cô, nếu Lão
Độc Vật không còn ở Chung Nam sơn, ta sẽ quỳ ngay gọi cô bằng bà nội,
Lão Ngoan Đồng ta sẽ vai cháu ngay!

Ai nấy bật cười!

Hồng Thất Công đứng bên lên tiếng :

– Lão Ngoan Đồng xưa nay chả làm nên tích sự gì oai hách nhưng chuyến
này có lẽ lão đã đoán trúng, vì Âu Dương Phong hiện là người nửa điên
nửa tỉnh, chỉ nội đoán thái độ khắc chữ lại đại điện Trùng Dương cung,
cũng đủ biết hắn không còn ngán sợ ai nữa rồi! Lão Độc Vật có thể còn
lảng vảng trên núi Chung Nam, thôi đừng bàn cãi mất thì giờ, chúng ta
nên đi ngay Chung Nam sơn là thượng sách!

Không ai phản đối, đoàn người từ Hồ Nam nhập Thiểm Tây, chọn đường Đồng
Quan nhập Tân Trung thẳng Tần Lãng, hôm đó tạt ngang Lan Điền huyện, họ
lại nhận được cấp báo lần thứ hai của Chung Nam sơn!

Tình hình của chuyến cấp báo này càng khốn đốn điêu đứng! Theo lời kể
của người Y Chí Bình phái đến báo tin, sau khi Âu Dương Phong đại náo
Trùng Dương cung lần thứ nhất, cách mười hôm sau, lão đột nhiên quay
lại, hiên ngang bước thẳng vào cổn lớn, đến ngay Tam Thanh chánh điện,
các đạo sĩ trong cung thấy Tây Độc tái xuất hiện nơi đại điện, bất giác
nhao lên hoảng sợ, chấn động khắp cả Trùng Dương cung. Y Chí Bình, Lý
Chí Thường nghe đạo sĩ báo cáo, vừa kính vừa giận, Lý Chí Thường rằng :

– Sư huynh! Nay lão Độc Vậy lại đến khi người phá đám như vậy, nay không cần biết bản lãnh lão ghê gớm đến đaua, chúng mình cứ tập hợp hết toàn
bộ đệ tử của cung điện Trùng Dương đây, mở trận chiến với lão cho nhẹ
ức!

Y Chí Bình lắc đầu ngay :

– Không được, chúng ta tuy đông người, nếu mở liền cuộc giao tranh với
lão, khác nào đem trứng chim choảng vào núi đá, mất uổng mạng là cái
chắc, chúng mình nên trầm tĩnh nhịn thêm một chút nữa!

Lý Chí Thường tỏ vẻ tức tối :

– Nếu vậy, tất cả đệ tử của Toàn Chân giáo đây, chỉ vì tài hèn sức kém,
đành chịu trói và ngửa cổ cho người ta giết chết hay sao? Nếu thấy vậy,
xin sư huynh cứ việc ra lệnh!

Y Chí Bình vội giải thích :

– Ngu huynh đâu nói vậy! Nhưng sự thể chưa gay cấn đến tình trạng đó,
nói tóm lại, đối phó với lão điên khùng như Lão Độc Vật, chỉ nên dùng
trí mà thắng, không nên dùng sức mà địch, vậy mọi người cứ việc tùy cơ
ứng biến!

Bàn tán xong, Y Chí Bình dẫn ngay đám đệ tử âm thầm bước ra đại điện,
chỉ thấy nơi sảnh đường đại điện, người chen đông đúc, các đạo sĩ của
Trùng Dương cung tay ai cũng sẵn binh đao, người nào cũng dám giận mà
không dám nói, mứt mọi người đều dồn hết vào trên đại điện, thì ra Âu
Dương Phong sau khi vào đến chính điện, chẳng nói phải quấy gì, vung
ngay một chưởng “ùng ùng!” hai tiếng như sấm dội, bửa ngay bức tượng
Thái Thượng Lão Quân trên bệ án thờ phụng, xong lão tung mình nhảy vọt
lên, với thế Đại Mã Kim Đa (như cưỡi ngực lớn tay xách đao vàng) đặt
mông ngồi oai vệ ngay trên bàn lồng thờ để nghiễm nhiên làm bị thần sống Thái Thượng Lão Quân. Toàn ban đệ tử của Trùng Dương cung, chỉ dám tức
dám giận, nhưng không ai lại dám la hét nhảy xông tới lão!

Y Chí Bình thấy đối phương hành động quá quắt như vậy, chỉ còn nước hạ mình xuống tiếng, thi lễ rằng :

– Thưa Âu Dương tiên sinh, chuyến viếng thăm cung điện lần trước, ngài
đã lưu tự rồi, nhưng lần này không biết tiên sinh chỉ giáo chi đây?

Âu Dương Phong lạnh lùng nói :

– Đúng vậy, mấy hôm trước ta đã đến đại điện đây của chúng bây để lại
mười mấy chữ, nhưng sau khi ta rời khỏi đi vài hôm càng nghĩ càng chưa
thấy đáng công lao, vì xưa kia tổ sư chúng bây là Vương Trùng Dương chân nhân, trong kỳ luận kiếm trên đỉnh Hoa Sơn, chẳng qua chỉ nhờ ngọn Nhất Dương chỉ nên áp đảo hết các quần hùng hồi ấy, nhưng ngày nay ta đã
không sợ gì ngoài ngọn Nhất Dương chỉ nên ta mới tính tìm lão mũi trâu
để tỷ thí lại, nào hay lão mũi trâu lại là người yếu mạng chết non như
vậy! Vậy trong lũ bây đây, có đứa nào đã luyện được ngọn Nhất Dương chỉ
cứ việc bước ra đây, chọi thử với ta! Nghe rõ chưa lũ toi cơn gạo nhà
chùa! Hà! Hà! Hà!…

Y Chí Bình nghe lão nói vậy, rõ thật là mếu cười dở dang không biết nên đối phó ra làm sao!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN