Hậu Anh Hùng Xạ Điêu
Chương 31: Chiến hổ tranh, nhị lão hãm địch
Tiếng vừa dứt, bỗng một tiếng quái gở bên cạnh thốt lên :
– Xin Đại Hãn chớ vội nổi lôi đình, ba anh em chúng tôi đến đây, được
Đại Hãn ưu đãi trọng thể như vậy, anh em chúng tôi còn chưa lập được
chút công mọn nào, đêm nay chúng tôi xin gọi báo lại chút công lao nho
nhỏ cho Đại Hãn bằng cách lẻn vào thành phá mở cổng thành, Đại Hãn nghĩ
sao?
Thì ra người nói câu này chính là Tiền Tứ Hải, Hốt Tất Liệt nghe vậy đổi ngay nét mặt tươi tỉnh rằng :
– À quí vị tính đột kích ban đêm sao? Diệu kế đấy vậy quả vương phát
thêm ba chục ngàn quân, nhân đêm đánh thốc vào thành Tương Dương cho
được việc!
Hàn Ba đạo nhân tiếp lời, nói :
– Xin Đại Hãn chớ cho động binh vội, vì trong đêm nay chúng tôi lẻn vào
thành với tính cách do thám mà thôi! Đại Hãn chỉ cần cho người lén canh
gác bí mật, hễ thấy tín hiệu tên lửa của chúng tôi phóng lên, chừng đó
tiến đánh thốc vào cũng chưa muộn gì!
Hốt Tất Liệt nghe lời ngay, chợt họ Hốt sực nhớ đến Âu Dương Phong, thầm nghĩ: võ công Âu Dương Phong siêu việt, nếu lão chịu giúp sức với nhóm
Tiền Tứ Hải lẻn vào thành, thế nào cũng việc cũng trôi chảy hơn, nhưng
khi quay đầu nhìn tứ phía, chẳng thấy bóng Âu Dương Phong đâu, trong
lòng Hốt tự Liệt cảm thấy bất mãn, nhưng nghĩ kỹ lại, Tây Độc chẳng qua
với tư cách của một thượng khách, đâu có làm quan cho mình, vậy đâu có
thể thúc bó sự tự do của người ta, nghĩ vậy đành bỏ qua.
Ngay vào canh hai đêm đó, Hàn Ba đạo nhân, A Mạt Tinh, Tiền Tứ Hải, cả
thảy ba người, từ doanh trại Mông Cổ tiến thẳng phía thành Tương Dương,
cả ba người đều có lối đề khí khinh thân tuyệt vời trong mình, chẳng mấy chốc, họ đã đến chân thành Tương Dương khi ngửng đầu nhìn lên, những
lưới sắt và phên trúc đã thu dọn sạch hết! Hàn Ba đạo nhân giật mình
thất kinh, vì theo ý hắn, nếu những chướng ngại vật ấy đừng bị dẹp đi,
sẽ lợi cho sự đột nhập của mình, nào hay đối phương đi trước mình một
nước cờ như thế, nhưng đến tình trạng này, mình cũng không thể nào không vọt lên thành! Hắn bèn ra dấu cho A Mạt Tinh và Tiền Tứ Hải, ba người
phóc qua hào thành, dùng ngay lối bích hổ du tường (cọp bấu vách tường)
đã leo thành!
Nào hay quân thủ thành Tương Dương sau khi được Hoàng Dung khéo léo bố
trí, càng trở nên nghiêm mật dị thường, những quân lính có nhiệm vụ canh gáctrên thành, đều được chia thành bốn hoặc sáu người một tốp, ngoại
trừ những vị trí cố đinh mà chỗ, còn có cả nhóm cương vị chuyên lưu động theo lối tiểu đội tuần phòng, bọn Hàn Ba trèo không bao lâu, thân hình
chúng lập tức bị quân gác phát giác ra ngay, một tiếng còi lệnh, một
trận mưa đá ào ào rớt ngay góc ba người đang leo. Tiền Tứ Hải thất thanh thốt lên :
– Nguy to!
Hàn Ba đạo nhân điềm tĩnh, thò ngay tay vào mình lấy ngay một dây “Bách
Luyện Phi Trảo” (tựa như móc mỏ neo) quăng tít lên “cạch” một tiếng, phi trảo bấu chắc ngay vào bìa thành bên trên, hai tay níu mạnh ngay đuôi
dây, dùng sức vọt tung mình lên như một dạ én vào ngay lên đầu thành,
quân lính gác trên thành thình lình thấy một đạo sĩ bay vèo lên như dạ
điểu, chúng hô hoán ầm ĩ lên! Hàn Ba đạo sĩ chẳng nói một lời gì, rút
nhoáng ngay thanh trường kiếm một làn kiếm quang tỏa ra, hai tên lính
canh nhà Tống lăn quay ra mặt thành, ngay lúc đó A Mạt Tinh và Tiền Tứ
Hải cũng vừa phi thân lên đến nơi!
Hàn Ba đạo nhân vốn là lời xảo quyệt, hắn biết nay để lộ tung tích với
nhóm quân canh, quyết không thể kéo dài tình trạng này, hiện giờ chỉ có
tìm con đường trước mắt một là phá ngay cửa thành bắn tên lửa ra hiệu
cho quân Mông Cổ đánh tràn vào, hai nữa là đột nhập vào nhà dân chứng
tạm ẩn tích để nhờ một cơ hội thuận tiện hơn, nên sau khi đâm ngã hai
tên lính, lập tức tung mình nhảy ngay vào trong thành, nào hay khi Hàn
Ba vừa nhảy ấy, chợt một luồng kình phong của một cây cương trượng quét
bạt sang một lúc ba đường!
Người bừa ra trượng này không ai xa lạ chính là Giản trưởng lão trong
Cái bang, thì ra Hoàng Dung tính lo cần thận mặc dù ban ngày đã thắng
trận quân Mông nhưng đêm đến nàng không hề chểnh mảng công việc phòng
ngư, bèn căn dặn tam trưởng lão và các cao thủ trong Cái bang hiệp sức
tiến hành công việc tuần thành, nên khi Hàn Ba đạo nhân nhảy vào nội
thành, Giản trường lão đã thẳng tay vung trượng ra cự địch, Hàn Ba đạo
nhân vội nghe gió nhận hướng hất ngược ngay thanh kiếm theo thế “Dây leo cuốn cây” đỡ ngay thế quất của Giản trưởng lão. Võ công của Hàn Ba đạo
nhân toàn thuộc về phái “âm nhu” hắn dùng ngay thủ pháp “Tứ lượng bác
thiên cân” (bốn lạng đổi ngàn cân) đánh vụt ra, Giản trưởng lão vội hất
xéo ngay đầu trượng với thế “Ô Long Lược Địa” (rồng đen lướt đất), quét
mạnh ngay sang hạ tam lộ của đối phương, Hàn Ba đạo nhân vội đưa kiếm
lên gạt đòn tự cứu nguy, sẵn đà đâm nhanh qua yết hầu Giản trưởng lão,
ngọn đánh này nhanh như tia chớp, Giản trưởng lão chỉ còn nứơc rút
trượng nhảy lui, Hàn Ba thắng thế không nhường tay “soạt! soạt! soạt!”
liên tiếp mở ngay lối kiếm liên hoàn, Giản trưởng lão không sao đỡ kịp,
đánh lùi liên tiếp một hơi!
Đánh bật Giản trưởng lão, Hàn Ba đạo nhân tính nhảy ngay vào nội thành,
sau lưng thình tình lại có hai ngọn kình phong đánh tới, hóa ra Lương
trưởng lão và Lão Hữu Cước đồng thời đánh ập tới một lúc, Lương trưởng
lão cử đao chém bừa tới lưng Hàn Ba đạo nhân, Hàn Ba vội vụt ngược kiếm
lại với ngọn “Hỏa bả thiêu thiên” (đuốc lửa đốt trời), chỉ nghe “choeng” một tiếng, thanh đao của Lương trưởng lão bị bật méo ngay sang bên,
ngay lúc đó Tiền Tứ Hải và A Mạt Tinh lướt nhanh tới như hai ngọn cuồng
phong.
Do đó cuộc chiến biến ra “ba chọi ba” Lỗ Hữu Cước ùa sang A Mạt Tinh,
Giản trưởng lão trực chiến Tiền Tứ Hải, Hàn Ba đạo nhân tiếp Lương
trưởng lao, trong số ba người vọt lên thành Tương Dương ấy, võ công cao
cường nhất là Hàn Ba đạo nhân, còn kỳ quái phải kể A Mạt Tinh, sau ba
hiệp giao tranh, Lỗ Hữu Cước đã đá lộn tung A Mạt Tinh, nào hay A Mạt
Tinh luyện về lối võ “Yoga” bên xứ Thiên Trúc khi ngã xuống đất, hắn lập tức giở luôn lối lăn lốc, cuốn quít như một cơn gió sấn ngay tới chân
Lỗ Hữu Cước hai tay bung ngay ôm chặt hai chân địch thủ, ngay lúc đối
thủ lăn xả vào người, “bịch! bịch!”, Lỗ Hữu Cước đã đá ngay vào ngực A
Mạt Tinh, nào hay lối võ thuật “Yoga” của quái nhân Thiên Trúc này y như người không xương, ngọn đá “song phi” của Lỗ Hữu Cước chả nhằm vào đầu, trái lại còn bị đối phương chụp trúng và vật ngã đến “huỵch” một tiếng
xuống đất nhưng Lỗ Hữu Cước cũng vội vung ngay hai tay choàng thân địch
thủ, một cuộc vật lộn tưng bừng diễn ra quay cuồng dưới đất, khó phân
thắng bại và tay ai!
Phía bên này, Hàn Ba đạo nhân vận kiếm như gió, đòn nào đánh ra cũng áp
đảo Lương trưởng lão, Tiền Tứ Hải múa động “Thiết toán bàn” (bàn toán
sắt) cố cự với Giản trưởng lão, chiếc “Thiết toán bàn” của hắn là một
binh dao ngoại môn trong lúc vung đánh, vang ra những tiếng “lích tích
lắc tắc!” (như người ta đang đánh bàn toán trong hiệu buôn của người
Trung Hoa) chính những âm thanh này có thể gây hoang mang rối loạn cho
kẻ địch, võ công của Giản trưởng lão thực ra đâu có thua gì Tiền Tứ Hải, nhưng khi giao tranh với đối phương, những tiếng ồn ào của “bàn toán”
đã khiến Giản trưởngg lão bị nhức đầu hoa mắt, trượng pháp bị tán loạn,
do đó Tam trưởng lão của Cái bang, ngoại trừ Lỗ Hữu Cước đang. ôm vật
tưng bừng với địch bất kể thắng bại ra sao, nhị trưởng Lương Giản đều bị yếu thế hẳn! Giữa lúc tình hình nguy nan một lúc một tăng cao độ này,
Quách Tỉnh, Hoàng Dung nhờ tiếng náo động ầm ĩ đã kịp thời đến nơi!
Khi Quách Tỉnh biết kẻ gian tế nhập lên thành là một đạo sĩ, một người
béo tròn và một người theo lối thương gia, chàng cảm thấy lạ lùng ngạc
nhiên. Bèn lên tiếng quát :
– Hừ hai người là người Hán, thế mà ngang nhiên đi làm chó săn cho tụi Mông Cổ, không cảm thấy hổ thẹn với tương tâm sao?
Vừa dứt tiếng, chàng tung mình vào, giang ngay đôi cánh tay mở ngay lối
“Song Thủ Hỗ Bác”, tay trái dùng ngọn “Kiến Long Tại Điền” trong “Hàng
Long thập bát chưởng”, đẩy xiên ngay thân hình Tiền Tứ Hải sang một
phía, tay phải dùng ngay “Không Minh quyền” đưa vụt ra đoạt bàn toán sắt của đối phương!
Lối đánh của Quách Tỉnh quá tuyệt diệu, đừng nói là hạng như Tiền Tứ
Hải, dù cho hạng bản lãnh cao cường hơn Tứ Hải đi nữa, cũng khó lòng mà
đối phó cho nổi, chớp nháy bàn toán sắt bị đối thủ đoạt mất, Tứ Hải bất
giác cả kinh đang tính vận sức cướp lại, nhưng ngay thời gian nhanh như
tóe lửa đó, lối đánh của Quách Tỉnh lại biến đột ngột, nghĩa là bên trái biến ngay lối “Không Minh quyền” bên mặt lại đối ngược lại “Hàng Long
thập bát chưởng” và chàng đã dùng ngay ngọn “Thiếc Thiên Chi Khất” (con
cuốn chiếu co mình) lòng bàn chưởng bóp mạnh, những tiếng “răng rắc”
vang lên, chiếc “Thiết toán bàn” bị dẹp và các hột bàn toán rớt cùng mặt đất!
Tiền Tứ Hải không ngờ loại binh đao “Thiết toán bàn” nổi danh không ngờ
nay mới trong một hiệp đầu, đã bị hủy về tay đối thủ, trong lòng cả thẹn lẫn tức! Hắn nhân lúc các hột bàn toán vãi tứ tung ra mặt đất ấy, vội
nhảy tung người phía sau, giơ tay búng ngay viên đạn tròn, bắn sang
Quách Tỉnh, lối đánh của hắn quá hiểm ác, nếu Quách Tỉnh không đề phòng
trước đôi mắt thế nào cũng bị mù ngay, Hoàng Dung phía sau thấy vậy, lớn tiếng :
– Anh Tỉnh hãy coi chừng!
Nhưng bản lãnh Quách Tỉnh đâu phải tay xoàng, chàng nhận ngay ra đó là
hai hột bàn toán đang bay về mắt mình, Quách Tỉnh dùng ngay lối “Đạn Chỉ công” (búng ngón tay) đưa tay búng ngược hai hột bàn toán, suýt đánh
trúng sống mũi của Tiền Tứ Hải, khiến hắn lật đật cúi nghiêng đầu, hai
hột bàn toán sẹt ngang tai “tách tách” hai tiếng, thủng lõm ngay vào
tường gạch, Tiền Tứ Hải toát mồ hôi lạnh Nhoáng một cái, Quách Tỉnh chụp ngay sang Tiền Tứ Hải, tính cho hắn một bạt tai trước, rồi sẽ đánh ngã
sau, ngay cơn chớp nhoáng này, bỗng phía sau lưng “ào” lên một tiếng,
tiếp một giống như chuông bể dội lên! Hoàng Dung thất thanh kêu lớn :
– Anh Tỉnh! Lão Độc Vật đấy!
Sự thể quá đột ngột bất ngờ, Quách Tỉnh giật nẩy mình chàng nghe kình
phong dữ tợn, không qua đầu lại, nhảy vọt ngay sang một bên, vung ngược
chưởng đánh ra sau, nhưng chàng cảm thấy cả một nửa thân mình bên phải
bị một luồng kình lực va chạm, “bình! bình!” hai tiếng, toàn thân bị hất thẳng ra trước, Qukh Tình lậptức lựa đòn để ứng biến vội vọt nó sang
ngang, cố giải gỡ ngọn kình lực cương mãnh của đối phương, rồi mới quay
đầu ngó, thì quả nhiên Lão Độc Vật Âu Dương Phong!
Sao Tây Độc lại có mặt đột ngột đây vậy? Thì ra trong cuộc họp tướng của Hốt Tất Liệt, Âu Dương Phong nghe nói ai công phá thành Tương Dương
trước tiên, người đo sẽ được phong chức Vạn hộ hầu, hưởnng lương ba đời
lão nổi ngay lòng tham, lão nghĩ đến cả hai lần luận kiếm ở Hoa Sơn,
mình vẫn chưa chiếm được vinh dự “Thiên hạ đệ nhất võ công”, nếu nay
mình có thể phá thành Tương Dương cho Mông Cổ, lập được một cái thế kỳ
công, tên tuổi ghi khắc sử xanh, như vậy không vinh dự hơn là “Đệ nhất
võ công trong thiên hạ” sao? Bởi nghĩ vậy, lão không chờ cho Hốt Tất
Liệt nơi hết, âm thầm lén rời ngay khỏi Vương trướng ra đi, mới thoạt
vào canh, Âu Dương Phong đã lẻn lên đầu thành Tương Dương bản lãnh của
lão, khỏi cần bàn cũng là cao hơn nhóm Hàn Ba nhiều, với tài quỷ xuất
thần nhập của lão, lẽ dĩ nhiên với chuyện phá mở cổng thành không phải
chuyện khó khăn gì, nhưng Tây Độc vốn là con người hay tính toán lão cho rằng dù mình có mở được cổng thành, mà đại quân Mông Cổ không kịp kéo
đến thì cũng chỉ toi công uổng sức vất vả, cho nên lão vẫn chưa quyết
hành động, mãi đến lúc Hàn Ba đạo nhân A Mạt Tinh, Tiền Tứ Hải, cả ba
trước sau đột nhập lên thành, tiếp theo đó sự xuất hiện liên tục của Tam trưởng lão Cái bang, Tây Độc lúc này mới hiểu: thì ra nhóm Cái bang đã
giúp sức thủ thành, thảo nào công việc phòng ngự cửa Tương Dương. kiên
cố đặc biệt như vậy! Rồi sau đó, Quách Tỉnh, Hoàng Dung cũng xuất hiện,
Tây Độc bất giác nổi giận đừng đùng, lão bèn từ chỗ nấp mình xuất hiện
ra, dùng ngay “Cáp Ma công” đánh bung ngay về sau lưng Quách Tỉnh, nếu
không có Hoàng Dung kịp lên tiếng thật Quách Tỉnh khó mà lường được hậu
quả tai hại của đòn đánh sẽ đi tới đâu! Nay Quách Tỉnh thấy Âu Dương
Phong thông đồng với quân Mông như vậy, máu nóng anh hừng sôi lên quát
rằng :
– Lão Độc Vật! Không ngờ ngươi là quân “cõng rắn cắn gà nhà, rước voi dày mả tổ” vậy! Hãy coi chưởng họ Quách ta đây!
Tiếng chưa dứt, đòn đã phát ra phong các lối của Tây Độc, đôi bên hỗn chiến tưng bừng luôn!
Tiền Tứ Hải thấy sự hiện đột ngột của Âu Dương Phong, càng kinh ngạc bao nhiêu lại càng anh tỵ bấy nhiêu, kinh là bản lãnh đối phương cao cường, người ta vào thành trước mà không hề lộ tung tích, ganh tỵ là nếu đêm
nay phá được cửa thành Tương Dương, công trạng đầu tiên ấy lẽ đương
nhiên là thuộc về đối phương, và ngay lúc này Tiền Tứ Hải cũng tính
“lượm góp chút lợi nhỏ”, hắn quăng ngay chiếc khung của bàn toán sắt
xuống đất, giang hai tay phi thân vào, chụp ngay về phía lưng Quách
Tỉnh.
Nào hay hắn vừa tung mình, thình lình trước mắt hoa lên, Hoàng Dung cầm
trúc trượng nhảy ngay lại, màu lanh lục nhoáng lên một làn, trúc trượng
đã xỉa ngay vào ngực Tiền Tứ Hải, hắn đâu có biết lai lịch của Hoàng
Dung, đâu coi thiếu phụ trước mắt này vào đâu! Lại nữa, binh đao của đối phương lại là cây gậy trúc tầm thường, Tiền Tứ Hải thò tay dùng lối
“Cầm Nã thủ”, chụp ngay Lục Trúc trượng hắn ngỡ đâu chỉ nội một hiệp là
có thể đoạt trúc trượng của đối phương, nào hay cây binh khí của Hoàng
Dung lại là chiếc gậy “Đả Cẩu bổng” lừng danh của Cái bang, với lối đánh “Trác” tự (đâm xỉa) quyết, vốn chỉ một đòn là trương thanh thế, gậy vừa đánh ra, đã chuyển nhanh ngay sang lối “Bạn”tự (buộc lại) quyết Trúc
trượng lúc này không khác nào như một linh xà (rắn thiêng) quấn quít
dưới chân Tiền Tứ Hải, bị đánh quá nhanh và bất thần, Tiền Tứ Hải lập
tức cảm thấy trên nặng hơn thân dưới, “Bịch!” một tiếng nặng nề ngã chúi miệng xuống đất bụi đất cùng mình mặt ngượng ngịu cả lên.
Tiền Tứ Hải xuất thân là một tài chủ, bụng phệ thể xác phùng phình, tuy
là kẻ luyện võ, nhưng không thế mà bớt béo trọng mình, trúc trượng của
Hoàng Dung đánh ngã hắn, chẳng khác nào như nàng vừa xô ngã một bức
từơng vậy, Tiền Tứ Hải hai tay chống đất vừa tính bung mình đứng dậy,
nào hay lối đánh “Bạn” tự quyết trong “Đả Cẩu bổng” quả là lợi hại, đối
phương vừa ngã, đòn gậy thứ hai đã tiếp đến, hắn tính tung lên, đòn thứ
ba lại tiếp, nghĩa là có hất mình lên mười lần, cả chục lần ấy đều bị
quất ngã ngay lần đó, liên tiếp một dây mười mấy lần, mặt mũi hắn lúc
này đã bầm dập, kêu la “oai oái” không ngớt miệng!
Hàn Ba đạo nhân vốn là bạn thâm giao với Tứ Hải, nghe tiếng bạn kêu la,
vội quay lại, thấy Tứ Hải bị cảnh khốn đốn như vậy, bất giác cả kinh,
cây kiếm trên tay “sẹt! sẹt!” liên tiếp năm đường đánh ra theo lối “Mai
Hoa Loạn Điểm” (loạn chấm cánh hoa mai) Hoàng Dung cảm thấy ánh kiếm
nhoáng lên trước mắt, nàng đành rút ngay trúc trựợng về, mở ngay lối
đánh “niêm” tự quyết (dính bám) quất sang kiếm địch thủ dần sang một
bên, rồi thẳng tay giao tranh với Hàn Ba đạo nhân, lúc này Tiền Tứ Hải
mới lóp ngóp bò dậy nhưng Giản, Lương nhị trưởng lão, một đao một trượng đánh tới tấp sang, Tứ Hải lúc này nằm trong tình cảnh khốn đốn một là
binh đao đã bị hỏng mất, hai mới bị Hoàng Dung đánh liểng xiểng đầu óc
hỗn độn quay cuồng, tâm trí đâu mà đỡ đòn đành lui dần về sau!
Âu Dương Phong đang ác đấu với Quách Tỉnh, lão liếc mắt thấy tình cảnh
nguy nan của Tiền Tứ Hải đột nhiên hét lên một tiếng, hai tay chập lại
thành một, phát mạnh ngay ra một đòn “Cáp Ma công”, đẩy mạnh sang ngực
Quách Tỉnh, chàng thấy khí thế địch dữ dội, chỉ còn cước tạm lùi nhanh
về sau ba bước, nào ngờ đòn này của Âu Dương Phong chỉ là một thế “dọa
oai”, lão lướt tung mình vèo xiên qua cạnh ngườị Quách Tỉnh, giơ tay ra
túm ngay cây cương trượng của Giản trưởng lão, hất ngược ngay lên, chỉ
thấy cả người lẫn trượng của Glản trưởng lão bị hất bung ra phía ngoài
thành, toàn thân trưởng lão lao ra ngoàl thành Tương Dương như một lồng
cầu!
Sự thể xẩy ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người, Lương trưởng lão cả
kinh, “soạt!” một tiếng, trưởng lão vung đao chém bừa sang hông Tây Độc, bề ngoài tuy công đánh địch, thực ra là lối tự vệ, nhưng lối đánh của
Âu Dương Phong quả là quái dị, chỉ thấy lão vung tay ra với lối “Kim Xà
quyền”, bả vai chuyển ngay một vòng, năm ngón tay từ dưới bốc ngược ngay lên, chớp nháy đã chụp ngay gáy đao của Lương trưởng lão, khẽ phất năm
chỉ, điểm trúng ngay huyệt đạo của Lương trưởng lão, sẵn tay hất bật
ngay ra ngoài, Lương trưởng lão cũng bị hất tung bổng lên như một lồng
cầu, cùng chung số phận với Giản trưởng lão là rớt ra ngoài thành Tương
Dương, binh sĩ thủ thành thấy vậy hãi kinh nhao nhao lên!
May là Giản trưởng lão khi bị quăng xuống ngoài thành ấy, trên tay vẫn
còn nắm chặt cây cương trượng của mình, khi sắp sửa tới mặt đất dưới
chân thành, trưởng lão vội đưa cương trượng ra xỉa thẳng vào mặt dất
trước “bụp!” một tiếng, cây trượng cắm sâu cả nửa thước, nhờ vậy mà hãm
được tốc lực của đà rớt và khỏi bị thương, nhưng lão vừa nhảy người đứng lên, chợt Lương trưởng lão cũng bị bay văng từ trên không xuống!
Giản trưởng lão cả kinh, tường thành Tương Dương cao hơn ba mươi trượng, nếu Lương trưởng lão bị ngã từ trên xuống dưới đất, không chết cũng bị
trọng thương! Giản trưởng lão chợt nghe nhanh ra một kế, lão nhắm đích
ngay vi trí đang rớt xuống của Lương trưởng lão, bung mình vọt thẳng
ngay lên giơ tay chụp ngay áo của Lương trưởng lão kéo thốc lên lại,
dung hòa hai thế lao nhanh xuống đất, rồi “bịch” một tiếng, cả hai lăn
cù ra mặt đất, may mắn không ai. bị thương gì, Giản trưởng lão vội đứng
ngay dậy, chợt phát giác Lương trưởng lão bị đối phương điểm huyệt, lập
tức ra tay giải huyệt cho bạn, nhưng cả hai lúc này đã ở ngoài chân
thành Tương Dương, tạm thời không thể nào vào thành được!
Quách Tinh thấy nhị trưởng lão bị Âu Dương Phong quăng xuống chân thành
bên ngoài, vừa kinh ra tức, chàng hét lên một tiếng, dùng ngay “Hàng
Long thập bát chưởng” nhảy bổ lại với lối đanh hai đòn một lượt là “Kiến Long Tại Điền” và “Kháng Long Hữu Hối” tung ra, một luồng kình phong dữ dội tỏa ra, Âu Dương Phong vào ngay “Cáp Ma công” đẩy mạnh ra với một
tiếng hét long tai, song chưởng Tây Độc chạm với “Hàng Long chưởng”, cả
đôi bên loạng choạng lùi đến ba bốn bước về sau!
Tiền Tứ Hải không ngờ trong nội thành Tương Dương lại có nhưng nhân vật
bản lãnh đến thế lập lức thò tay vào mình lấy ngay tên lửa của tín hiệu, đốt cháy và phóng thẳng lên không trung, chỉ nghe “sẹt” một tiếng rít
lên, một ngọn lửa xanh đỏ vọt tít lên cao đến mười mấy trượng, hai tiếng nổ “pác pác!” trên không, tỏa ngay thành hai đóa hoa lửa trong cảnh
đêm, sau khi tên lửa này phóng lên một lúc, cảnh im lìm phía ngoài thành Tương Dương bỗng nổi lên những tiếng vó ngựa dồn dập ầm ầm từ xa lại
gần! Thì ra thám mã của quân Mông thấy tín hiệu đã phóng lên không
trung, tưởng đâu nhóm Hàn Ba đạo nhân đã phá mở được cổng thành, bât
giác mừng rỡ, lập tức thổi ngay tù và xung phong, thế là ba chục ngàn
hùng binh của Hốt Tất Liệt đã trực sẵn, lập tức tung vó cuốn xông thẳng
đến thành Tương Dương.
Thì ra dụng ý của Tiền Tứ Hải phóng tên lửa, không phải là hắn đã mở
được cổng thành và triệu quân Mông đánh phá, chẳng qua hắn quá hoảng
hốt, thấy bốn người bên phe mình đều gặp phải các tay kình địch của đối
phương, không chiếm được ưu thế nào, phần lại các tiếng hò hét inh ỏi
của quân nhà Tống, tinh thần cuống hoảng lên, chỉ sợ không tháo chân
chạy khỏi, túng quá đành phóng liều tên lửa tín hiệu lên trời, nói trắng ra hắn phóng tín hiệu chẳng qua chỉ cốt tự cứu nguy cho bản thân.
Âu Dương Phong không ngờ Tiền Tứ Hải lại ngu dại đến thế, trung bụng tức giận vô cùng, thầm chửi: “Mẹ kiếp thằng ngu! Phóng tín hiệu làm chó gì? Trong lúc cửa thành chưa mở được!”
Đang lúc lão tính tăng thêm sức lực vào chưởng để ép lui Quách Tỉnh, để
nhảy mau xuống thành và chạy về phía cổng thành; nhưng ngay khi đó, có
tiếng quát nơi dưới tường, và sáu người nhảy ra một lượt, Mã Ngọc, Khưu
Xứ Cơ, Vương Xứ Nhất, Tôn Bất Nhị v.v… ánh kiếm Toàn Chân lục tử
nhoang nhoáng ùa lên, Khưu Xứ Cơ từ đằng xa đã lên tiếng quát :
– Lão Độc Vật! Đêm nay đừng có hòng mà thoát, vậy hãy đền mạng Đàm sư đệ ta đây!
Tây Độc thấy có cả Toàn Chân lục tử ở đây, bất giác cả kinh, lão nghĩ
mình đã lọt thân vào hiểm địa, chỉ nội mình Quách Tỉnh cũng khó mà đối
phó, nay lại thêm các cao thủ đông như vầy làm sao chịu cho nổi, hai tay khó chống mười tay, ba mươi sáu kế, “chạy” là thượng kế, nghĩ vậy lão
bèn hung hăng khua ngay một chưởng trước mặt Quách Tỉnh, tung mình vọt
bay như một tàulá rụng ra khỏi ngoài thành Tương Dương, sau khi hai chân chạm mặt đất, lại khéo gặp ngay nhị trưởng lão, Tây Độc sẵn thế lướt
nhanh lại giơ tay điểm luôn huyệt đạo hai người, xách luôn Giản, Lương
nhị lão, vọt qua chiến hào chạy như bay về doanh trại quân Mông Cổ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!