Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam - Quyển 1 - Chương 18: Ngũ phu thị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam


Quyển 1 - Chương 18: Ngũ phu thị


2 người như là tri kỷ đều tinh thông âm
luật cùng nhau bàn luận lời nói tiếp liền ko dứt, Hoa Trầm Hương đang ở
Phi Vũ cung ăn cơm trưa, Quân Phi Vũ rốt cuộc mệt mỏi.

Đã thấy nàng thân thủ che miệng ngáp 1
cái, Hoa Trầm Hương cũng là người thông minh, lập tức săn sóc đứng dậy
cáo từ- Phi Vũ, ngươi mệt mỏi trước hết nghỉ ngơi đi, ta chút nữa sẽ tới thăm ngươi- Quân Phi Vũ cũng ko cùng hắn khách khí, cười nói- Hảo, ta 2 ngày nay ko nghỉ ngơi tốt, thật là có chút mệt mỏi! Ngươi cũng nên về
nghỉ ngơi đi!- Nàng tiễn Hoa Trầm Hương xuất môn, nhìn hắn đi xa, đang
muốn xoay người vào phòng, đột nhiên nhìn thấy hàng lang kia tức khắc
chuyển biến, có 1 mỹ nam hướng phía nàng đi tới.

Quân Phi Vũ vừa thấy mỹ nam, 2 mắt như lập tức bóng đèn phát sáng, phóng xuất ánh sáng ngọc quang mang.

_ Tình nhi, người nam nhân này là ai?

Tình nhi mỉm cười- Công chúa, vị này là
đại phu thị của người Tiêu Bạch. Tính tình hắn tương đối ôn hòa trầm ổn, bình thường 5 người bọn họ có chuyện gì, cũng đều là do hắn ra mặt cùng ngươi thương lượng.

Quân Phi Vũ nhẹ “Nga” 1 tiếng, lúc Tiêu
Bạch đi tới trước mặt nàng, nàng đã khôi phục lại bình tĩnh, cũng ko ở
cửa chờ hắn, đi thẳng vào phòng.

Nàng là công chúa, có chút giá trị hẳn là nên sử dụng triệt để, bằng ko, sau này thế nào trị bọn họ.

Huống chi, theo như lời Tình nhi nói, mấy nam nhân này thế nhưng đều ko phải là hạng người hảo sống chung.

Nhìn xem, ngay cả nàng bị thương, ngũ
nam nhân này cũng ko có đến liếc nhìn nàng 1 cái. Có thể nghĩ, quan hệ
giữa mình và bọn họ có bao nhiêu ko tốt.

Nàng vừa mới về phòng ngồi vào chỗ của
mình, cung nữ canh cửa liền tiến vào bẩm báo- Công chúa điện hạ, đại phu thị Tiêu Bạch cầu kiến.

Quân Phi Vũ cầm lấy chén trà Tình nhi đưa tới, nhàn nhạt nói- Cho hắn tiến vào!

Người vào quả nhiên là vị mỹ nam kia,
xem ra ước chừng hơn 20 tuổi, diện mạo tuấn tú phiêu dật, tóc dài xõa
vai, nhĩ tóc mai 2 bên cột về phía đỉnh đầu, dùng 1 bạch ngọc quan buộc
lại. Nồng đậm dưới hắc mi là 1 đôi tinh phượng con ngươi, tro suốt sáng
sủa, ngũ quan tuấn lãng, mặc dù ko giống với song bào thai kia làm cho
người ta kinh diễm tuấn mỹ, nhưng lại thuộc về dạng nam nhân càng xem
càng thấy thích.

Hắn đi tới trước mặt Quân Phi Vũ, nhàn nhạt nhìn nàng 1 cái, liền khom người, chắp tay hành lễ- Tiêu Bạch bái kiến thê chủ.

Quân Phi Vũ uống một ngụm trà, lúc này mới cười nhạt nói- Tiêu Bạch, ko cần đa lễ , có chuyện gì, ngồi xuống nói đi!

Hiển nhiên Tiêu Bạch ko ngờ Quân Phi Vũ
thái độ sẽ giỏi như vậy, phượng con ngươi hiện lên 1 tia kinh ngạc- Tạ
ơn thê chủ! Tiêu Bạch qua đây chỉ là cùng thê chủ nói 1 tiếng, ngày mai
là lễ hội hoa sơn trà, thê chủ có hứng thú tham gia?

_ Hoa sơn trà?- Quân Phi Vũ bất động thanh sắc hỏi 1 câu- Địa điểm ở đâu? Sẽ có những ai tham gia?

_ Địa điểm chính là ở kinh đô đệ nhất
danh lâu Phi Vũ Hiên, người tham gia vẫn là như năm rồi, là các công tử
cùng tiểu thư danh tiếng tro kinh thành.

Tiêu Bạch chú ý phản ứng của nàng, lại
thấy nàng vẫn là bình tĩnh như cũ, ko giống dĩ vãng nôn nóng, tro lòng
hơi bất an, nhưng vì các huynh đệ cùng hạnh phúc của mình, hắn vẫn là
kềm chế tâm tình của mình, kiên nhẫn chờ đáp án của Quân Phi Vũ.

Quân Phi Vũ khẽ vuốt 1 chút lớp vải băng bó trên đầu, đôi mắt đẹp nhìn về phía Tiêu Bạch, lúc chống lại tầm mắt
của hắn, mỉm cười- Tiêu Bạch, ngươi xem bộ dạng của ta, có thích hợp đi
tham gia cái gì hoa sơn trà sao? Vạn nhất ta xảy ra chút chuyện gì, các
ngươi ko sợ mẫu hoàng trách cứ?

_ Có Nhất Đao cùng chúng tôi, chúng tôi ko cho phép, ai có thể bị thương thê chủ- Tro giọng nói Tiêu Bạch lộ ra 1 cỗ ngạo khí.

_ Dựa vào ngươi nói như vậy, ta là nhất định phải đi ?

Quân Phi Vũ mỉm cười nhìn hắn, Tiêu Bạch khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên- Tiêu Bạch chỉ là hy vọng thê chủ có thể
giải sầu, dĩ vãng thê chủ ko phải đều là thích nhất náo nhiệt sao? Tiêu
Bạch cho rằng thê chủ sẽ thích đi.

_ Hảo, các ngươi đã thịnh tình hẹn nhau, vậy ta đi!

Nhìn thấy Quân Phi Vũ gật đầu, Tiêu Bạch cũng nhàn nhạt cười- Vậy Tiêu Bạch cáo lui trước!

_ Ko tiễn!

Tiêu Bạch ra cửa, lúc này mới thở sâu 1 hơi.

Ko biết vì sao, lúc vừa đối mặt với Quân Phi Vũ này, nàng rõ ràng 1 mực cười, thế nhưng, hắn lại cảm thấy tro
lòng 1 loại áp lực lớn, 1 loại áp lực làm cho hắn vô pháp thư giãn.

Mà biểu hiện của nàng, cùng trước đây nôn nóng, háo sắc khác nhau rất lớn.

Trước đây, nàng vừa thấy mình, đã nghĩ
muốn nhào lên bắt hắn đem ăn, nhưng bây giờ, nàng lại ko chút sứt mẻ
ngồi ở chỗ kia, thậm chí ngay cả con mắt cũng ko thèm liếc nhìn hắn.

Quân Phi Vũ này cấp cho hắn cảm giác bất đồng! Tựa như là hoàn toàn thay đổi, mới sáng sớm hắn nghe được từ tro
Phi Vũ cung truyền ra tiếng đàn ca, còn có tiếng ca ưu mỹ đả động nhân
tâm, tiếng ca kia thật là nàng hát ra sao?

Theo hắn hiểu biết, Quân Phi Vũ ngay cả
âm luật cũng ko tinh thông, càng ko thể đạt được loại cảnh giới thanh âm ưu nhã hoàn mỹ như vậy, chẳng lẽ là trước đây nàng cố tình ẩn tàng thực lực của mình? Nếu là thật, nàng tại sao lại muốn như vậy?

Vừa đã gặp nàng tha thiết đưa tiễn Trầm
Hương hoàng tử kia, xem ra, chuyện tốt của nàng sợ là lại muốn gần đi?
Chính mình tro lòng vẫn luôn bất mãn cho là ko đúng tý nào khi được nàng cấp cho vị trí phu thị công chúa, cảm giác vẫn luôn nghẹn khuất ko
ngớt, nhưng hiện tại xem ra, chính mình dường như lại sai rồi!

Tiêu Bạch 1 đường đi thẳng, ngay cả tới chính mình đang ở đâu, mi mắt vẫn còn chưa có mở ra.

_ Tiêu Bạch, đang suy nghĩ gì đấy? Có phải hay vừa đi tới Phi Vũ cung, đem hồn đều đã cấp đánh mất?

Nghe thấy một tiếng sang sảng thanh âm
trêu ghẹo, Tiêu Bạch mi giãn ra, trên mặt trở lại bộ dạng tươi cười như
cũ- Nhất Đao, đi, về phòng đi, ta có chuyện kỳ quái muốn nói với các
ngươi.

Xuân Phong lâu

Chính là chỗ ở của chúng phu thị Quân
Phi Vũ, cùng với Phi Vũ cung nối liền thành 1 chỗ, Phi Vũ cung là chính
lâu, Xuân Phong lâu thuộc về phụ lâu, ngay phía sau Phi Vũ cung.

Xuân Phong lâu gồm 3 tầng tiểu lâu, tả hữu hai bên đều là nhà 1 gian, trung gian là 2 gian song song, cùng sở hữu 12 gian phòng.

Tiêu Bạch làm đại phu thị, Xuân Phong lâu tất cả do hắn tác chủ.

Phòng của hắn ở lầu 1 gần phòng khách bên trái, thứ nhất là phương tiện ra vào, thứ hai cũng phương tiện để thính nghị sự.

Tiêu Bạch vừa vào cửa, liền có 1 người
tuổi chừng 13, 14 lập tức nghênh tiếp tiến lên- Tiêu gia, ngài đã trở
về! Tiểu Tu pha trà cho ngài!

Tiêu Bạch gật gật đầu- Tiểu Tu, ngươi
trước ko vội, đi giúp ta đem nhị gia, tam gia, tứ gia đều hô qua đây, ta có việc tìm bọn họ!

Phượng Hoàng quốc mặc dù lấy nữ vi tôn, nhưng nam nhân cũng có quyền hạn, cũng đồng dạng được người tôn trọng.

Xuân Phong lâu này gồm ngũ nam nhân, lúc chưa cấp gả cho Quân Phi Vũ, cả đám đều đã nổi danh khắp kinh thành.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN