Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam - Quyển 2 - Chương 3: Diệp Phong xấu hổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam


Quyển 2 - Chương 3: Diệp Phong xấu hổ


Quân Phi Vũ 2 mẹ con 1 hồi Phúc Mãn lâu, Mã Phúc lại vội vàng tiến lên đón- Khách quan, gian phòng ngài muốn đã chuẩn bị xong, là phòng đệ nhất gian chữ thiên, tại hạ mang ngài lên! Khách sạn ta lấy “Thiên địa nhân”, đến phân đẳng cấp gian phòng, tại hạ chưa đồng ý của khách quan, đã tự ý cấp khách quan để ở gian phòng chữ Thiên kia, đó cũng là gian phòng tốt nhất của bản khách sạn, ko biết khách quan thế nhưng có hài lòng?

Quân Phi Vũ nhìn này vẻ mặt tươi cười của Mã Phúc có vẻ lương thiện, tâm tình tựa hồ cũng bị nhiễm, ngữ điệu vui mừng mau đứng lên- Rất hài lòng! Cám ơn ngươi, lại phiền phức ngươi chuẩn bị cho ta thùng tắm lớn cùng nước nóng, mặt khác chuẩn bị 1 ít món ăn vặt.

Quân Phi Vũ chưa cho tiền boa, nàng lệ muốn nhìn 1 chút, Mã Phúc có phải hay ko đối từng khách nhân đều nhiệt tâm như vậy.

_ Tốt. Khách quan xin mời, ngài còn muốn gì đó nữa ko để ta lập tức đi ra!

Mã Phúc động tác quả nhiên rất nhanh, Quân Phi Vũ mới ngồi xuống ko lâu, hắn liền sai người đem nước nóng đưa tới, càng làm cho Quân Phi Vũ ngoài ý muốn chính là, Mã Phúc tro tay còn thân thiết tự cầm       cái giỏ lam, tro đó chứa mãn rất nhiều cánh hoa, tay còn lại lý còn nâng 1 cái khay, bên tro đựng lục dạng đồ ăn vặt.

Quân Phi Vũ tại chỗ cả cười- Chưởng quỹ, ngươi thật là a! Thế nào khách sạn của ngươi lớn như vậy, còn muốn ngươi chưởng quỹ đến chạy chân a? Làm cho người phía dưới chạy ko được sao!

Mã Phúc cười nói- Khách quan, ngài ko biết, người phía dưới có lúc khó tránh khỏi sơ ý, có chút khách nhân, vẫn là chính ta tự mình hầu hạ tương đối yên tâm hơn!

_ Chưởng quỹ, ngươi thật đúng là giỏi việc buôn bán, cảm tạ a! …

Nhìn thấy Quân Phi Vũ cười rộ lên người so với hoa còn đẹp hơn, Mã Phúc cũng kinh ngạc lăng ngốc cười rộ lên, lập tức lại thu hồi thần, cười híp mắt nói- Chỉ cần khách quan hài lòng, chính là phúc khí của Mã Phúc ta. Tại hạ cáo lui trước, có việc khách quan lại phân phó.

_ Đi đi!

Quân Phi Vũ nhìn Mã Phúc bóng lưng biến mất, nghĩ thầm, Mã Phúc này ngược lại thật sự sẽ dạng người gì a! Tiến thối thoả đáng, nói chuyện lại ko để cho người cảm thấy đường đột, cũng sẽ ko làm cho người ta cảm thấy dối trá, hắn như nhìn thấu thân con gái của nàng, lại ko chỉ ra, hành động tro lúc đó nhưng lại lộ ra ý lấy lòng, quả nhiên thật là có khiếu buôn bán tốt! Cũng là 1 nhân tài!

Mã Phúc nhưng ko biết, này công chúa điện hạ thế nhưng liếc thấy trúng hắn, càng nghĩ ko ra, thế nhưng sẽ vì vậy mà thăng chức rất nhanh.

Ra cửa Mã Phúc, tro đầu vẫn lắc ko khỏi khuôn mặt tươi cười của Quân Phi Vũ.

Hắn vẫn đang nghĩ, thế gian này tại sao có thể có người cười đến đẹp mắt như vậy, giống như là thái dương quang mang như nhau, lượng được làm cho người ta chói mắt, hoặc như là kia mùa xuân nhu phong, thổi trúng làm cho người ta thoải mái; càng như là kia rượu ngon say lòng người, làm cho hắn chìm đắm tro nụ cười của nàng lý vẫn chưa tỉnh lại.

Vì sao toàn bộ nữ nhân trước giờ nhà mình lại ko bằng 1 phần 10 so với nhân gia này?

Thần hồn điên đảo trung Mã Phúc 1 bên rung đùi đắc ý, 1 bên than thở, bước đi cũng ko thấy lộ, ở chuyển biến thời gian, thế nhưng thân đã trực tiếp đụng vào người khác.

Rầm lạp…

Đối phương tro lòng ôm gì đó thế nhưng rơi lả tả đầy đất.

Mã Phúc toàn thân đánh cái giật mình, tro nháy mắt theo vừa đần độn trung tỉnh táo lại, ngước mắt vừa nhìn, nguyên lai là khách nhân sương phòng chữ Thiên số 2, nhìn hắn bộ dáng đã mắt âm thứu vẻ mặt sát khí, sợ đến Mã Phúc lại là mồ hôi lạnh chảy ròng.

_ Nguyên lai là Liễu công tử, xin lỗi! Xin thứ cho tại hạ hữu nhãn vô châu, thế nhưng ko cẩn thận đụng phải ngươi, tại hạ thật là nên đánh!- Mã Phúc nói xong, ko chút do dự rút chính mình 1 bạt tai.

1 tát này, cũng ko phải nặng cũng ko nhẹ, nhưng cũng rất vang dội.

Đợi cho Mã Phúc từ dưới đất gì đó toàn bộ nhặt lên, lúc vẻ mặt cười làm lành đưa cho kia Liễu công tử, Liễu công tử nhưng chỉ là nhẹ nhàng liếc xéo hắn liếc mắt 1 cái, liền nhẹ nhàng trở về gian phòng của mình.

Thẳng nhìn thấy iễu công tay vào phòng, Mã Phúc mới vỗ bộ ngực trường thấu 1 hơi, lau mồ hôi trên trán, ám thôn, này Liễu công tử sát khí thật lợi hại! Vừa nhìn cái kia, hắn còn tưởng rằng này Liễu công tử muốn giết mình nữa!

_ A? Đây là cái gì đây?

Mã Phúc nhìn thấy tro góc tường còn có 1 vật nhỏ tròn tròn, là 1 bình thuốc nhỏ, chẳng lẽ bên tro là bảo bối gì quý hiếm?

Hắn mở ra nắp bình, tiến đến mũi trước mặt ngửi ngửi, dĩ nhiên là xuân dược! Này Liễu công tử muốn này xuân dược làm gì chứ.

Mã Phúc đang muốn đem chai này trả về lại cho Liễu công tử kia, tro lúc vô ý hướng dưới lầu vừa nhìn, đang nhìn đến môn.

Cái kia hân trường thân ảnh, liền thuốc cũng bất chấp còn, lập tức 3 bước cũng thành 2 bước nhảy xuống.

Mã Phúc đi nhanh lên đến trước mặt nam nhân đầu mang theo hắc sa đấu lạp kia, cười nói- Công tử, ngài thế nào tới?

_ Thế nào? Ta ko thể tới?

Nam nhân lạnh lùng thanh âm làm cho Mã Phúc tro lòng cả kinh- Sao có thể chứ? Chủ tử, bên tro thỉnh!

_ Hôm nay ko được hậu viện. Ta hỏi ngươi, mới vừa rồi ko phải có 2 người 1 lớn 1 nhỏ tiến vào ở trọ »

_ Dạ có!

_ Bọn họ ở đâu?

_ Phòng cao nhất!

Hắc sa đấu lạp nam nhân ko nói gì thêm, thẳng lên lầu, khiến cho Mã Phúc ko hiểu ra sao, hôm nay chủ tử thật đúng là quái! Thường ngày đều là đêm khuya người tĩnh thời gian hắn mới xuất hiện, thế nào hôm nay cái ban ngày cũng tới? Hơn nữa thứ nhất lại còn đi tìm vị tiểu thư kia? A lẽ nào 2 người bọn họ có gian tình?

Phi phi phi! Mã Phúc, ngươi lại nghĩ đi đâu!

Hắn thầm mắng chính mình 1 tiếng, lại gãi đầu tinh tế nghĩ tới, nghĩ ko ra cái nguyên cớ, nhưng có 1 chút hắn nhưng có thể khẳng định, tiểu thư kia ko đơn giản!

Quân Phi Vũ đang ở tro phòng đẹp phao sâu, đột nhiên trên cửa phòng truyền đến nhẹ đập thanh, nàng giương giọng hỏi 1 câu- Ai nha?…

_ Là ta!

Vừa nghe kia thanh âm quen thuộc, Quân Phi Vũ liền biết là người nào, chỉ là hiếu kỳ, hắn làm sao sẽ tới nhanh như vậy?

Lập tức đáp- Ngươi trước đợi 1 lát!

Nàng cấp tốc ra khỏi thùng tắm, ở Quân Phi Long xích 1 lõa dưới ánh mắt vô tà, cấp tốc mặc quần áo tử tế, lúc này mới hướng về bên ngoài nói- Vào đi!

Cửa phòng “Két”, Quân Phi Vũ nhìn thấy Diệp Phong kia thần thần bí bí bộ dáng, nhịn ko được bật cười lên- Diệp Phong, ngươi thế nào trở nên như thế yêu lộng mê hoặc?

Diệp Phong cũng không phải để ý của nàng pha trò, tháo xuống đấu lạp, lập tức đơn đầu gối quỳ xuống- …Diệp Phong khấu kiến công chúa điện hạ!

_ Được rồi, đứng dậy đi! Lúc nào học nhiều như vậy qui củ? Mau ngồi xuống đi!

Quân Phi Vũ rót cho hắn 1 chén trà, ý bảo hắn ở vị trí bên người chính mình ngồi xuống.

Diệp Phong lại bản trương khuôn mặt tuấn tú nói- Thuộc hạ ko dám du hiện, vẫn là đứng hảo!

Quân Phi Vũ trừng hắn liếc mắt 1 cái- Cho ngươi ngồi an vị, đại nam nhân, dong dài cái gì!

Nàng này 1 quát lớn, Diệp Phong cũng ko phải hảo lấy thêm kiều, len lén ngắm nàng liếc mắt 1 cái, lại phát hiện nàng so với trước đây càng đẹp hơn mấy phần, mà vừa tắm rửa hoàn Quân Phi Vũ, tức khắc tóc đen rơi lả tả ở áo lót màu trắng thượng, hắc bạch tướng ảnh, hợp với kia mảnh khảnh dáng người, toàn thân tràn đầy kiều biếng nhác nữ nhân vị, làm cho hắn nhìn, tâm lại khống chế ko được động.

Quân Phi Vũ nhìn thấy Diệp Phong khuôn mặt tuấn tú hơi phiếm hồng, ở bên người nàng vị trí bắt chụp bó buộc ngồi xuống, lại nhìn thẳng phía trước, ko dám nhìn nàng, Quân Phi Vũ tro lòng có loại chua xót cảm giác, ngữ điệu cũng thả mềm mấy phần- Mấy năm này có khỏe ko?…

_ Hoàn hảo!

Quân Phi Vũ nhìn Diệp Phong này đầu gỗ như nhau tính cách, quả thực muốn dùng lực trỏ trỏ vào đầu hắn mấy cái, lại đập hắn mấy cái, nhìn có thể hay ko đem hắn đập cơ linh 1 điểm.

_ Mẹ, thúc thúc đỏ mặt nha!-1 tiếng đồng trĩ mà thanh thúy thanh âm vang lên.

Diệp Phong càng hồng thấu nửa bên mặt, nhưng ở lúc nhìn thấy tiểu gia hỏa kia nhào tới tro lòng Quân Phi Vũ, vẫn là đứng dậy hành lễ- Diệp Phong khấu kiến hoàng tử điện hạ.

Quân Phi Vũ nhìn nam nhân quỳ trên mặt đất, trợn mắt nhìn thẳng, oán hận mắng- Diệp Phong, ngươi có phải hay ko 1 ngày ko quỳ, cuộc sống này liền qua ko nổi nữa a? Ta đã cho ngươi ko cần quỳ, ngươi thế nào còn quỳ nữa? Ngươi là da mặt thật dày, có phải hay ko?

Nửa ngày ko đợi đến Diệp Phong cổ họng thượng 1 tiếng, Quân Phi Vũ phục!

_ Vội vàng báo cáo chính sự! Báo cáo xong, ngươi nên đi đâu liền đi đó, đừng ở chỗ này làm cho ta nhìn phiền lòng!

Diệp Phong con ngươi hiện lên 1 tia bị thương, lập tức liền đĩnh trực sống lưng, nhẹ giọng trả lời- Chứng cứ thông đồng với địch phản quốc đã sắp xếp tốt, thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn sàng nội ứng, công chúa điện hạ chuẩn bị xử lý như thế nào?

Quân Phi Vũ giơ lên chén trà, khẽ nhấp 1 ngụm, nhàn nhạt hỏi- Theo ý kiến của ngươi?…

_ Tốc chiến tốc thắng! Trì sợ có biến! Mấy ngày nay hắn đang ở tập kết binh lực, phỏng chừng qua ko được bao lâu sẽ hành động- Nói đến công sự Diệp Phong trầm ổn tự nhiên, hệt có phong độ của 1 đại tướng.

Quân Phi Vũ nhẹ gật đầu 1 cái- …ko bằng chúng ta bây giờ đi xem tình huống thế nào?

_ Ko được!- Diệp Phong lập tức phản đối, nói xong mới cảm giác mình khẩu khí tựa hồ có chút quá ngạnh, vội vàng bổ thượng 1 câu- Công chúa hôm nay mới tới đây, đêm nay nên hảo hảo nghỉ ngơi, về phần tư liệu thuộc hạ cũng đã chuẩn bị xong, nếu như còn cần tìm hiểu thêm, để thuộc hạ đi mới là phải.

_ Hảo! Vậy ngươi đi đi!

Diệp Phong ngẩn ngơ, hắn còn tưởng rằng Quân Phi Vũ nhất định phải cùng hắn tranh thượng mấy câu chịu bỏ qua, thật ko ngờ, nàng thế nhưng ko nói câu nào, liền trực tiếp làm cho hắn đi.

Ngoài ý muốn rất nhiều, tim của hắn lại có 1 chút ê ẩm, trước đây nàng là như vậy thích chính mình, chính mình lại không nguyện giao phó với nàng, thậm chí còn đem đầu nàng đập bị thương, nhưng bây giờ, chính mình tâm động, nàng lại…

Chẳng lẽ mình ở tro lòng của nàng, thực sự đã 1 điểm địa vị cũng ko có sao?

Hắn cũng biết, khi hắn đi hơn 2 năm nay, ngay cả lúc trước lời thề son sắt muốn báo thù Dịch Nho, hiện tại cũng đã bị nàng thu phục dâng vi phu thị, nhưng còn hắn đâu?

Hắn năm đó tuyển trạch, là chính xác sao?

Quân Phi Vũ nhìn Diệp Phong đột nhiên vẻ mặt đau thương, tâm trạng khẽ động, nhịn ko được tiến lên quan tâm hỏi- Diệp Phong, ngươi làm sao vậy? Nóng rần lên sao?

Nói xong, 1 cái nhỏ và dài ngọc thủ liền xoa trán của hắn.

Kia thanh lương cảm giác, làm cho Diệp Phong thoải mái vô cùng rất nhiều, đồng thời cảm giác 1 cỗ sóng nhiệt cấp tốc từ dưới phúc đi lên cấp lủi.

Gấp đến độ…làm cho hắn có chút ko biết phải làm sao!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN