Hậu Cung Nghi Tu Truyện - Chương 18-1:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Hậu Cung Nghi Tu Truyện


Chương 18-1:


Tuyết lạnh phủ trắng Tử Áo thành, khắp nơi tựa như có ánh sáng bàng bạc lấp lánh, hành lang rủ xuống những dải băng. Nội vụ phủ sớm đã phân phát y phục mùa đông, đưa đến Phượng Nghi cung mấy lô sưởi ấm.

Năm mới sắp đến, trong cung bắt đầu chuẩn bị cho yến hội vào đêm Trừ Tịch. Hai mươi lăm tháng chạp, mọi thứ đã được lo liệu xong xuôi. Nhà nhà vẩy nước quét sân, chăng đèn “Ngũ phúc cát tường”, dán chữ “Phúc” lên cửa. Không khí đón mừng năm mới nhộn nhịp khắp Hoàng thành.

Đêm ba mươi là yến tiệc đoàn viên, Huyền Lăng hạ chỉ, tuyên chư vị thân vương vào cung đón giao thừa.

Chu Nghi Tu ngồi trước gương trang điểm. Tú Hạ và Hội Xuân thi nhau tất bật. Tiễn Thu cùng Nhiễm Đông mở rương y phục, lấy từng bộ từng bộ ra cho chủ tử xem. Thân là Quý phi, phải mặc sao cho xứng với thân phận của mình.

Cuối cùng, chọn ra bộ lễ phục làm bằng gấm với tơ vàng, hoa văn là những áng mây cẩm tú rực rỡ, kết lên châu ngọc, có vẻ hào phóng, cũng quá sức xa hoa.

“Nương nương, dạ yến đêm nay, chư vị trong hoàng thất đều sẽ tới. Người nên mặc lộng lẫy hơn một chút chứ?” Tú Hạ vẫn khăng khăng, muốn cài trâm khổng tước đính ngọc lên tóc cho chủ tử.

“Hoàng hậu đã lâu không xuất hiện, đêm nay, nhất định nàng ta sẽ tham dự. Đến khi đó, dung sắc diễm lệ, áp đảo mọi người, ta làm sao tranh nổi bật được với nàng? Chỉ khiến kẻ khác được một phen chê cười mà thôi.” Điểm đặc biệt của Chu Nghi Tu từ trước tới giờ chưa từng là sắc đẹp.

Tú Hạ nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, chuyên tâm búi tóc cho nàng.

Thái hậu yêu thương tôn tử, cho người truyền lời đến, bảo Nghi Tu mang Dư Phong đến yến hội. Chu Nghi Tu gọi nhũ mẫu cho tiểu gia hỏa ăn no trước, miễn cho sự việc ngoài ý muốn phát sinh. Ra khỏi cửa cung, Tiễn Thu chu đáo còn khoác thêm cho nàng áo choàng, chỉnh trang lại mọi thứ rồi mới yên tâm để nàng lên kiệu, tiến đến chính điện.

Thành viên trong hoàng thất đều đã tề tựu đông đủ. Tiên đế không có nhiều con, ngoài Huyền Lăng kế thừa ngôi vị, Kỳ Sơn vương Huyền Tuân, Nhữ Nam vương Huyền Tế, Thanh Hà vuong Huyền Thanh, Bình Dương vương Huyền Phần, còn lại đều mất sớm. Huyền Tuân và Huyền Tế đã thành gia lập thất, được phong thân vương. Huyền Thanh và Huyền Phần, một chín tuổi, một mới lên sáu, được Thái hậu và Trang Hòa Thái phi nuôi dưỡng.

Người khác thì không nói, Chu Nghi Tu đối với Thanh Hà vương ấn tượng rất sâu. Hắn và Chân Huyên ái tình loạn luân, Chân Huyên còn sinh cho hắn hai đứa con, được nuôi dưới danh nghĩa của Huyền Lăng! Nghĩ đến đây, Nghi Tu bất giác liếc nhìn lên ghế trên.

Đợi mãi không thấy người đến, Huyền Tế nhịn không được liền nói, “Hoàng hậu nương nương đúng là làm giá!” Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của Vương phi Hạ thị ngồi cạnh đã trầm xuống.

Huyền Lăng làm sao chịu nổi khi Nhu Tắc bị người ta nói như vậy? Hắn suýt nữa thì nổi giận, bỗng từ bên ngoài truyền đến tiếng hô của nội thị, “Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương giá lâm!”

Mọi người vội đứng dậy hành lễ. Cả chính điện nhất thời im lặng. Nhu Tắc đỡ tay phải của Thái hậu, làm ra bộ dáng hiếu thuận. Hai người tiến vào trong điện. Huyền Lăng cũng bước tới đỡ mẫu hậu. Đế hậu mỗi người một bên, thỉnh Thái hậu ngồi xuống ghế.

Thái hậu cười vui vẻ, khuôn mặt hòa ái, nói, “Bình thân cả đi. Đừng vì ai gia mà câu nệ. Lúc nãy Hoàng hậu đến Di Ninh cung chờ ai gia, ai gia già cả rồi, đi đứng không được nhanh, mới chậm trễ như vậy. Đã phiền mọi người đợi lâu.”

Ánh mắt Chu Nghi Tu đảo qua Chu Nhu Tắc ngồi bên cạnh Huyền Lăng. Quả nhiên, nàng ta có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, vận lễ phục “Bách Điểu Triều Phượng” thêu chỉ vàng chỉ bạc, đầu đội mũ phượng đính châu kết ngọc. Nàng ta tỏa sáng đến mức những mỹ nhân còn lại chỉ là một màu ảm đạm nhàm chán.

“Nô tì đến chậm, mong Hoàng thượng thứ tội.” Giọng nói uyển chuyển, ôn nhu, khiến người ta nghe mà say cả lòng.

Huyền Lăng nào dám trách cứ nàng ta, liền nói, “Uyển Uyển có hiếu với mẫu hậu, sao gọi là có tội được?”

Một màn Đế Hậu tình thâm, chả trách Hoàng thượng không tiếc cường đoạt thần tức*. Hoàng hậu quả là tuyệt sắc giai nhân, nhưng bộ dáng lại thập phần yếu đuối, không giống mẫu nghi thiên hạ chút nào, xem ra phải có phúc lắm mới có thể đứng đầu lục cung.

*Cường đoạt thần tức: Ý nói Hoàng đế cướp lấy nữ nhân vốn được định sẵn làm dâu của Uy Viễn Tướng phủ. (Các nàng có thể xem lại mấy chương đầu, vì chuyện này mà ầm ĩ cả hậu cung)

“Ôm Đại Hoàng tử qua, để ai gia ôm một cái nào.” Thái hậu muốn gặp tôn tử, Nghi Tu liền gọi nhũ mẫu bế sang.

Dư Phong ngồi trong lòng Thái hậu, may là không có quậy phá, chỉ hơi nghịch mà thôi. Hắn mở miệng cười, nhe ra mấy cái răng sữa. Thái hậu thương quá, bảo hắn cực kỳ giống Phụ hoàng hắn lúc nhỏ.

Nghi Tu nghe mà cảm thấy đầu đầy mồ hôi lạnh. Ánh mắt mọi người nhìn Dư Phong càng lúc càng đỏ. Nàng không dám chắc Nhu Tắc kia sẽ lại tính ra kế gì tiếp theo. Thái hậu nói ra lời ấy chính là ngầm nhắc nhở, lão nhân gia nàng có thể cất nhắc Hoàng hậu, dĩ nhiên thừa khả năng cất nhắc Quý phi, ai đó đừng có tự ý bày mưu đặt kế.

Qua ba tuần rượu, Thái hậu trở về Di Ninh cung nghỉ ngơi. Yến hội trở nên thoải mái rất nhiều. Mấy vương gia liên tục kính rượu với Huyền Lăng, nói mấy câu vạn tuế, chúc cho quốc thái dân an, cát tường như ý.

Mọi năm, ca múa cung đình chỉ có một kiểu, coi rất nhàm chán. Miêu thị vừa được tấn vị Quý tần, chứng nào tật nấy, đứng lên, nũng nịu với Huyền Lăng, “Hoàng thượng, hay là chúng ta đổi cái khác hay hơn đi?”

“Ái phi có cao kiến gì?” Huyền Lăng nhìn Miêu thị. Nàng ta đeo đầy châu ngọc khắp người, lòe loẹt sáng chói quá mức. Hắn cảm thấy rất nản, nhưng không muốn làm nàng ta mất mặt trước hoàng thất nên không nói.

Khóe miệng Miêu thị nhếch lên, ra vẻ hoạt bát, “Chúng tỷ muội tiến cung, ai nấy đều có tài nghệ xuất chúng. Nếu không ngại, mỗi người hãy tự biểu diễn sở trường của mình, khiến cho nơi đây thêm vài phần lạc thú.”

Hậu cung từ trên xuống dưới nghe vậy liền tức giận, hận không thể lao ra lấy dao băm nhỏ cái miệng của nữ nhân không có đầu óc này. Có điều, Huyền Lăng không giận, vỗ tay rồi cười nói, “Không sai. Yến hội hôm nay, đều là người một nhà cả. Cung quy gì đấy bỏ qua hết đi, lấy vui vẻ làm đầu.”

“Hoàng thượng đã nói vậy rồi, chi bằng để Quý phi tỷ tỷ biểu diễn tài nghệ trước.” Miêu thị vô cùng đắc ý, quét mắt nhìn qua Chu Nghi Tu.

Chu Nghi Tu đứng dậy, “Quý tần muội muội đề cử người đầu tiên, ta nghĩ nên chọn người giỏi nhất. Bản cung không rành âm luật, chỉ sợ làm mọi người mất hứng.”

Huyền Lăng gật đầu, quay sang Miêu thị, “Quý phi nói có lý. Ái phi, nàng biểu diễn trước đi.”

Miêu thị lộ vẻ thất vọng, quỳ xuống, “Nô tì tuân chỉ.” Nàng ta sai người mang đến một cây đàn cổ. Tiếng đàn cũng khá êm tai, nhưng lúc thì lên quá cao, lúc lại xuống quá thấp, giống hệt như tính tình của kẻ đang biểu diễn. Miêu thị đúng là kẻ lông bông.*

*Lông bông: Không đứng đắn, lung tung.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN