Hậu Cung Như Ý Truyện
Chương 6: Hình nộm giấy
A Nhược còn chưa dứt lời thì Tô Lục Quân chạy đến. Nàng ta dường như đã chuẩn bị nghỉ ngơi, chỉ mặc y phục dài mỏng màu xanh ngọc, bên ngoài khoác chiếc áo bông hoa văn kết bằng bạc màu xanh nước biếc, mái tóc rối bồng. Giữa đêm thu lạnh lẽo thế này, nàng ta lại chạy đến độ đổ cả mồ hôi, nước mắt cũng lăn dài trên mặt, hoàn toàn mất đi phong thái nhã nhặn lịch sự thường ngày.Sắc mặt Thanh Anh chợt biến, sợ hãi nói: “Lục Quân, đây là trong cung, tỷ làm gì vậy?”Khuôn mặt Lục Quân không một tia huyết sắc, nàng ta chỉ còn sức khóc thầm, nước mắt lăn dài trên gò má. Một lúc lâu sau, nàng ta quỳ sụp xuống, ngã vào người Thanh Anh khóc lớn, “Muội muội, muội muội, muội mau cứu ta! Chủ tử nương nương phái người mang Vĩnh Chương đi rồi! Vĩnh Chương của ta, Tam a ca của ta! Nó mới được mấy tháng chủ tử nương nương đã phái người đưa đi!”Thanh Anh liền hiểu ra, trước mặt thái hậu, hoàng hậu có nói đã tự mình đưa nhi tử thân sinh là Nhị a ca Vĩnh Liễn đến A ca sở nuôi nấng, như vậy thân là Tam a ca của một cách cách bé nhỏ hạ sinh, càng không có lý do được dưỡng dục bên cạnh thân mẫu.Lục Quân khóc không ngớt, mồ hôi và nước mắt hòa vào nhau đọng lại trên gò má trắng như ngọc, tựa như chỉ một cơn gió nhẹ thoảng đã hong khô. Nàng ta phủ phục trên đất, ai ai oán oán, khóc lóc nói: “Muội muội, ta van cầu muội, giúp ta đi van xin chủ tử nương nương, muội giúp ta van xin nàng ấy có được không?”Trước đây, trước đây đã là chuyện bao lâu rồi. Hiện tại thời thế đã khác, địa vị cũng khác, đã không còn tấm chân tình thực sự.Thanh Anh nháy mắt, A Nhược và Nhị Tâm mỗi người một bên đỡ nàng ta lên ghế ngồi. Nàng thấy Lục Quân khóc khàn cả giọng, trong lòng dẫu xót thương nhưng chỉ có thể động viên nàng ta, “Vĩnh Chương là do chủ tử nương nương phái người đưa đi, nhưng không phải vì nàng ta là chủ tử nương nương mà có thể mang Vĩnh Chương đi, mà đó là quy củ tổ tông mang Vĩnh Chương đi!” Nàng ngừng lại, “Chuyện này, thái hậu cũng biết.”Lục Quân nhất thời ngẩn ngơ, hai vai lạnh run run, “Dẫu cho là quy củ của tổ tông nhưng Vĩnh Chương còn nhỏ như vậy…”Thanh Anh đặt tay lên vai nàng ta, ôn nhu nói: “Vĩnh Chương hãy còn nhỏ. Nhưng nếu tỷ hạ sinh Vĩnh Chương trong cung thì từ thời khắc hài tử chào đời kỳ thực đã bị đưa đi rồi, nhiều lắm thì tỷ chỉ được phép liếc mắt nhìn.” Nàng chậm rãi thấp giọng nói, “Huồng hồ chủ tử nương nương bẩm báo với thái hậu rằng Nhị a ca, con ruột nàng đã ở A ca sở, nàng ta cũng không dám vi phạm gia pháp.”Thân thể Lục Quân vụt lướt qua như muốn ngất đi, Thanh Anh vội đỡ lấy nàng ta, bấm mạnh vào huyệt ở gan bàn tay. Nàng dưỡng móng tay dài, bấm một cái Lục Quân đã tỉnh táo nhiều, si si ngốc ngốc kinh ngạc nhìn nàng, nước mắt lưng tròng. A Nhược vội bước đến đưa cho Lục Quân một chén trà nóng, “Tiểu chủ đừng như vậy, thật là muốn dọa chết tiểu chủ nhà chúng nô tỳ!”Thanh Anh trấn an tinh thần nàng ta, thấp giọng nói: “Bộ dạng tỷ thế này dọa ta sợ còn chưa tỉnh táo. Cần gì phải dọa những người khác trong cung, miệng lưỡi các nàng một người truyền một người, như vậy thì có ích gì? Tỷ không cần thể diện nhưng Tam a ca cần.” Nàng hất mặt lên, ý bảo Nhị Tâm lấy lược ngọc trên bàn trang điểm của nàng đến, thay nàng ta chải tóc từng chút từng chút rồi vấn thành búi, “Chúng ta vừa mới vào cung, thân bất do kỷ. Lúc trước ta còn mơ mơ hồ hồ, hiện tại cũng coi như hiểu rõ. Tỷ so với ta còn tốt hơn một chút, còn có con trai. Ta sao so được chứ, bên ngoài nhìn thì như không nhưng thực chất cái gì cũng không có. Vĩnh Chương của tỷ nuôi nấng ở A ca sở có tận tám ma ma tỉ mỉ chăm sóc, mỗi khi đến ngày mười lăm bọn họ lại đưa a ca đến gặp tỷ một canh giờ. Chính là vì sợ mẫu tử tình thâm, tương lai sẽ can chính. Chuyện này tỷ cầu ai cũng vô dụng, chỉ có thể tự mình chịu đựng.”Thanh Anh vuốt nhẹ lên gò má Lục Quân, phấn song đã ướt cả, nước mắt vẫn như trước, rất nóng hổi. Giọt lệ trên mặt Lục Quân rơi vào ngón tay, Thanh Anh mới phát hiện đôi tay mình lạnh quá, một chút hơi ấm cũng không. Những lời này nàng khuyên nhủ Lục Quân, cũng chính là tự khuyên nhủ chính mình. Chuyện trước mắt có cầu ai cũng vô dụng, chỉ có thể tự mình chịu đựng, cắn răng chịu đựng.Nàng từng đọc qua nhiều cung từ, cô đơn chằng chịt, đến cuối cùng mới ngộ ra điểm này.Những giọt nước mắt của Lục Quân lăn dài rơi xuống vạt áo, nháy mắt đã không thấy đâu nữa. Nàng ta nước mắt lưng tròng, khóc lóc thương tâm, “Như vậy sau này, lẽ nào sau này ta chỉ có thể như vậy? Chỉ cần hạ sinh đứa nhỏ thì nó phải rời xa ta, là như vậy sao?”Thanh Anh thay nàng ta vấn búi tóc, lấy một châu hoa bằng bạc điểm bích điểm thúy, vừa vặn lộ ra nét nhu thuận ôn hòa của nàng ta. Thanh Anh ngước mặt, ý bảo Nhị Tâm lấy một cái khăn nóng đến, thay Lục Quân lau đi lớp trang điểm. Nàng nghiêng người ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Lục Quân, bất kể sau này tỷ có bao nhiêu con cái, nhưng chỉ có con cái mới có thể giúp tỷ một bước lên mây, đạt được một vị trí an ổn trong cung cấm. Đức phi của Khang Hi gia, Hiếu Cung Nhân hoàng hậu – thân mẫu của tiên đế, khi bà hạ sinh tiên đế, thân phận thấp nên đành giao tiên đế cho Đông Giai quý phi nuôi nấng. Thế nhưng về sau, bà hạ sinh được rất nhiều con cái, cuối cùng Thập tứ vương gia thân sinh được giữ lại bên người. Hiện tại muội vừa vào cung, mọi người cũng mới tiến cung, giao cho ai nuôi nấng cũng không thích hợp, đưa vào A ca sở là tốt nhất. Sau này, sau này khi tỷ hết thảy đều bình an suôn sẻ, tỷ sẽ được tự tay dưỡng dục con mình. Tỷ có hiểu không?”Lục Quân kinh ngạc ngồi nhìn, không để tâm các cung nữ thay nàng ta trang điểm, miễn cưỡng giấu đi đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, rưng rưng nước mắt nói: “Muội muội, ta nên làm thế nào đây?”Thanh Anh lấy ra chiếc khăn tay, thay nàng ta lau nước mắt. “Trước phải nhẫn. Nhẫn đến khi bản thân có năng lực dưỡng dục hài tử của mình. Thế nên hiện tại tỷ không thể làm sai, không thể sai bất kì điều gì.” Nàng lôi tay kéo Lục Quân đứng dậy, “Bây giờ tỷ ăn mặc chỉnh tề, đến cung hoàng hậu hướng nàng tạ ân. Tạ ơn nàng ta để A ca sở đã thay tỷ chăm sóc Tam a ca. Tỷ vừa khóc vừa chạy đến cung ta bởi vì tỷ thương tâm quá độ nên đầu óc nhất thời mê muội. Hiện tại tỷ hiểu được đây là ân điển, tỷ phải nhận lấy.”Lục Quân cắn môi, bi lương lắc đầu, “Muội muội, ta nói không nên lời. Ta sợ vừa nói ra sẽ lại khóc.”Thanh Anh an ủi nàng ta, “Đừng khóc, tỷ hãy nghĩ đến tương lai của tỷ, tương lai của Tam a ca, còn có những hài tử khác nữa. Khóc ngày hôm nay là vì bọn chúng; nhẫn nhịn mà không khóc cũng là vì bọn chúng.”Lục Quân cố gắng kìm nén không rơi lệ, gật đầu bước ra ngoài. Ánh trăng mờ trong đình viện, hàng cây in bóng ngổn ngang trên nền gạch xanh, trong không gian yên tĩnh truyền đến tiếng cành khô khua vào nhau, tuy nhỏ nhưng dày tiếng, vô số tiếng động nhỏ như vật biết gặm nhấm, chui vào như kim đâm muối xát vào màng nhĩ trong tai. Thanh Anh nhìn bóng Lục Quân in dài trên nền đất, mỏng manh tựa như kịch bóng ngày còn nhỏ nàng thường theo các ma ma đi xem, tấm giấy cắt hình người khua chân múa tay hoan thiên hỉ địa, ai cũng không biết, nhất cử nhất động của nó đều là do người điều khiển mà ra.Hiện tại hôm nay nàng và Lục Quân có chỗ nào hơn hình nộm giấy kia chứ?Đêm nay Lang Hoa ngủ không ngon, thiền điện ở tạm này không phải là giường cũ vốn quen ngủ, bên tai không có tiếng trẻ thơ non nớt của Vĩnh Liễn, nàng thế nào cũng không an giấc. Trở mình một cái, thị nữ Như Tâm nằm ngủ dưới đất nghe được liền đứng dậy đốt nến, đưa bát canh an thần đến trước mặt Lang Hoa, ân cần nói: “Mới đến canh ba, nương nương sao còn chưa yên giấc?”Lang Hoa vốn không buồn ngủ, bèn ngồi dậy, “Nhị a ca không ở bên cạnh, trong lòng ta luôn thấy bất an.”Như Tâm lấy một chiếc gối lông ngỗng chèn ở bên người chủ tử, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nương nương an tâm. Nô tỳ đã sớm hỏi qua, ba vị a ca đều ở a ca sở, các nô tài rất tận tâm với Nhị a ca nhà chúng ta, chỉ sợ chăm sóc chậm một chút. Sữa của nhũ mẫu vừa tốt vừa nhiều, luân phiên cho Nhị a ca, các ma ma cũng hầu hạ rất cẩn thận, không có chút sơ sẩy.”Lang Hoa thở dài, rầu rầu nói: “Quy củ của tổ tông ta không thể coi thường, ngươi nhất định phải thay ta lo lắng hết lòng.”Như Tâm vội đáp: “Chuyện này đương nhiên rồi. Nhị a ca của chúng ta thiên tôn địa quý, các a ca khác đến bùn trên chân Nhị a ca cũng không sánh bằng, kẻ dưới chẳng ai buồn tận tâm tận lực.” Nàng ta khẽ cười một tiếng, “Hôm nay Tam a ca cũng bị mang khỏi Tô cách cách, nô tỳ mới thấy khoái lạc cho nổi. Dựa vào cái gì nương nương coi trọng gia pháp tổ tông mà hai mẹ con nàng ta lại được ở cùng một chỗ, nô tỳ thấy mà nhịn không được.”Lang Hoa đón lấy chén canh an thần màu đỏ sậm từ tay Như Tâm chậm rãi uống, thuận miệng nói: “Thôi, nàng ta cũng đáng thương. Rõ là đau lòng thành ra như vậy còn cứng rắn chịu đựng đến trước mặt tạ ân. Nghe nói nàng ta chạy đến chỗ Ô Lạt Na Lạp thị khóc lóc, Ô Lạt Na Lạp thị kia cũng không dám bất tuân gì, khẩn trương tiễn Tô thị ra ngoài.”Như Tâm cao hứng nói: “Như vậy chứ! Nô tỳ không tin Thanh phúc tấn dám giúp nàng ta. Bản thân cô ta còn khó bảo toàn, hôm nay lúc dùng ngọ thiện thái hậu cũng đa cho cô ta mất mặt một phen.”Lang Hoa mỉm cười, “Ô Lạt Na Lạp thị vốn là trắc phúc tấn thái hậu tứ hôn cho hoàng thượng, còn là chất nữ của Cảnh Nhân cung hoàng hậu của tiên đế, ta dẫu thế nào cũng phải nể mặt nàng ta ba phần. Hôm nay thái hậu ra mặt như thế, đám cung nhân hẳn cũng thấy rõ.”Như Tâm giương giương khóe môi, hoan hỉ nói, “Trong cung ngoại trừ thái hậu, nương nương là chủ tử duy nhất. Người muốn các nàng thế nào thì các nàng phải như vậy, giống như trên sàn kịch bóng vậy, tất cả đều ở trong tay người.”Lang Hoa khẽ vuốt mái tóc đen vắt trước ngực, trầm ngâm một lát mới lên tiếng: “Tất cả đều ở trong tay ta. Như Tâm, ngày mai ngươi đến A ca sở căn dặn, nhất định phải đối đãi Tam a ca thật tốt, so với Vĩnh Liễn còn phải tốt hơn. Ăn uống không được thiếu, ấm lạnh phải chú ý trước, nhất định phải yêu thương Tam a ca, khi còn nhỏ phải để nó thật vui vẻ. Con cháu hoàng gia chúng ta không được chịu khổ sở, hảo hảo sủng ái cả đời là được.”Như Tâm không giải thích được vì sao, nhưng nghe Lang Hoa cẩn thận căn dặn như vậy nàng ta vội vàng tuân mệnh, nhận lại bát canh an thần từ Lang Hoa, sau buông xuống châu la trướng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!