Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn
Chương 16
Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Xuyên qua hành lang thật dài, ở cuối cùng có một căn phòng dương cầm trống.
Cửa khép hờ.
Sắc mặt âm trầm, Trịnh Lãng Yến trực tiếp nhấc chân đá văng cửa, bế Lâm Tiếu đến bên cạnh dương cầm, thả cô ngồi trên ghế dài.
Trịnh Lãng Yến cũng không nhìn Lâm Tiếu, chỉ xoay người đi ra ngoài.
Lâm Tiếu nhìn theo dáng đi vội vàng của cậu. Áp chế hàn khí quanh cơ thể, Trịnh Lãng Yến biến mất tại cửa ra vào.
Trong lòng cô cũng dâng lên mấy phần ngột ngạt. Co đầu gối lên, giày vũ đạo thật mỏng của cô giẫm lên ghế.
Đầu gối cô bị chảy máu, đùi bị rạch một vết thương tương đối thấp cũng tương đối dài. Máu thuận theo đôi chân trắng nõn uốn lượn trượt xuống, dính ướt viền quần ngắn, cũng hơi dọa người.
Lâm Tiếu nhìn đến ngây người. Cảm giác đau qua đi, chỉ còn lại cảm giác nóng rát.
Cử động ngón tay, cô phát hiện hôm nay mình chỉ mặc một chiếc áo lót vận động và quần ngắn, ngay cả khăn tay cũng không mang theo.
Khịt mũi một cái, Lâm Tiếu vừa chuẩn bị thả chân ra, sau lưng bỗng vang lên giọng nói lạnh như băng của nam sinh.
“Cậu muốn làm gì?”
Lâm Tiếu sợ hết hồn, quay đầu, thấy mặt Trịnh Lãng Yến tối sầm lại. Cậu đi tới, mang theo một hòm thuốc màu xanh đậm.
Cô nhìn theo từng bước chân cậu. Trịnh Lãng Yến đặt hòm thuốc lên nắp dương cầm, kéo chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống. Đôi môi mỏng mím chặt, cậu mở hòm thuốc ra.
Thấy Trịnh Lãng Yến lấy i-ốt và tăm bông ra, đôi mắt đen yên lặng ngước nhìn máu trên đùi cô, lông mày Lâm Tiếu lập tức nhăn lại.
Chỉ sửng sốt một giây, Lâm Tiếu lập tức luống cuống duỗi tay ra che lại, hai đùi rút về phía sau. Cô đưa tay muốn nhận lấy tăm bông trong tay Trịnh Lãng Yến: “Để mình tự làm.”
Lông mày Trịnh Lãng Yến nhăn lại càng sâu. Cậu đưa tay nắm chặt mắt cá chân Lâm Tiếu: “Đừng nhúc nhích.”
Chân run rẩy, giọng Lâm Tiếu hơi bối rối: “Tự mình làm được.”
Một tay Trịnh Lãng Yến nắm lấy mắt cá chân cô, đầu ngón tay đều là xúc cảm tinh tế trơn mềm của cô, hầu kết vô thức trượt một cái. Cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Tiếu, bỗng nhiên hiểu được sự khó chịu lúc này của cô.
Trịnh Lãng Yến nhíu mày, nhìn gương mặt ngượng ngùng hiếm thấy của Lâm Tiếu, thanh âm trầm thấp, mang theo ý trêu chọc: “Lâm Tiếu, cậu có thể suy nghĩ thuần khiết chút không?”
Lâm Tiếu kinh ngạc ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Trịnh Lãng Yến, nhất thời nghẹn lời.
Trịnh Lãng Yến rút một cây tăm bông ra, tay còn lại nắm chặt mắt cá chân cô, chậm rãi cúi đầu, giúp cô xử lí vết thương trước.
Miệng không ngừng nói.
“Cậu nói xem, cậu đi đến bệnh viện khám bệnh còn phải chia ra bác sĩ nam, bác sĩ nữ nữa à? Cậu đang sỉ nhục cái nghề nghiệp này đấy!”
Rũ mắt nhìn ống tay áo sơ mi của cậu dính vết máu của cô, đầu ngón tay thon dài cầm tăm bông, động tác vụng về nhưng thận trọng, cô khịt mũi một cái, nhỏ giọng lầu bầu: “Cậu cũng không phải bác sĩ.”
Giọng nói mang vẻ phàn nàn nũng nịu hiếm có.
Trong nháy mắt, khoang ngực vốn bốc lửa của Trịnh Lãng Yến như được một luồng gió mát thổi qua, sau đó bị Lâm Tiếu nhẹ nhàng nắm chặt.
Trong nháy mắt, cậu muốn cho cô ôn nhu, muốn cho cô triền miên, tất cả cảm xúc đều muốn cho cô.
“So sánh cái gì chứ.”
Trịnh Lãng Yến đổi tăm bông, ngâm i-ốt, chuẩn bị khử trùng vết thương cho cô. Cậu ngước mắt nhìn thoáng qua Lâm Tiếu: “Không phải mình chỉ đang đơn thuần bôi thuốc cho cậu thôi sao?”
Lâm Tiếu xoay đầu sang một bên, gương mặt đỏ lựng, tay nắm nhẹ thành nắm đấm, chống ở hai bên ghế dài.
Thấy Trịnh Lãng Yến cố ý nhấn mạnh hai chữ “đơn thuần”, cô khẽ cắn môi, đầu quay hẳn sang bên cạnh, không thèm nhìn cậu.
Cũng không muốn nhìn thấy vết thương dọa người sắp được bôi thuốc.
Hơi yên lòng, Trịnh Lãng Yến thu lại ánh mắt, đôi tay nhẹ nhàng hơn, cầm tăm bông đã ngâm i-ốt chấm nhè nhẹ lên vết thương.
Lạnh lẽo và đau nhói khiến Lâm Tiếu hơi nhíu mày, vô thức co mu bàn chân lại, chân rụt về sau nhưng rất nhanh, cô đã bị Trịnh Lãng Yến mạnh mẽ bắt được.
Giọng nói của cậu cũng nhẹ nhàng hơn: “Đừng nhúc nhích.”
Sau đó, Lâm Tiếu thật sự bất động, cho dù mu bàn chân băng bó đau đớn hay căng thẳng cũng không động đậy.
Một lát sau, Trịnh Lãng Yến chợt nghe thấy giọng nói mềm mại của Lâm Tiếu.
“Tư tưởng của cậu thuần khiết như vậy…”
Giọng mũi ôn nhu của cô đầy vẻ nũng nịu. Vô thức bị hấp dẫn, Trịnh Lãng Yến nhìn qua, thấy hai mắt Lâm Tiếu đang lườm cậu. Gương mặt ửng đỏ, giọng điệu quật cường nhưng mềm mại như mặt nước thanh tịnh, cô chất vấn cậu: “Vậy cậu đỏ mặt cái gì?”
Trịnh Lãng Yến bỗng mở to hai mắt.
Như thể đôi tay ôn nhu trên tim bỗng siết chặt rồi bỗng lại buông ra. Trái tim cậu không biết làm thế nào, nhảy lên điên cuồng mà kịch liệt.
Ánh mắt cậu chiếu trên gương mặt Lâm Tiếu, có thể nhìn thấy rõ ràng từng lông mao nhỏ bé trên da thịt trắng nõn như mạ lên một lớp ôn nhu.
Lâm Tiếu nháy mắt một cái, sau đó nhìn Trịnh Lãng Yến không nháy mắt.
Qua một lát, cậu hơi dời ánh mắt, lông mi thon dài tạo nên một bóng râm nhỏ dưới mắt.
Trịnh Lãng Yến đưa tay dán băng gạc y tế lên vết thương cho Lâm Tiếu, nhíu mày bất mãn phàn nàn: “Ánh mắt của cậu là có ý gì? Tôi rõ ràng đang tức giận.”
Ánh mắt mềm mại như nước, Lâm Tiếu vẫn nhìn cậu không nhúc nhích.
Lần đầu tiên, Trịnh Lãng Yến cảm thấy cô nàng này khó trị như thế.
Giúp cô xử lý vết trầy da trên đầu gối xong, cuối cùng Trịnh Lãng Yến cũng thu tay lại.
Đùi Lâm Tiếu phải dán băng gạc ở sáu chỗ, nhìn tương đối thê thảm. Mắt cá chân cô còn có dấu tay màu đỏ nhạt.
Lúc này, Trịnh Lãng Yến thu tay nhưng lại không biết làm thế nào.
Cậu rảnh rỗi co tay khoác lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn Lâm Tiếu.
Giờ phút này, gương mặt ửng đỏ của Lâm Tiếu đã dần trở lại bình thường.
Trịnh Lãng Yến tức giận không thôi, một lát sau mới phun ra một câu: “Lâm Tiếu, cậu có bị ngốc không? Cô ta đẩy cậu, cậu không tránh, cũng không biết đẩy lại à?”
Lâm Tiếu đột nhiên bị chỉ trích như vậy, hơi lờ mờ.
Cô kinh ngạc nhìn Trịnh Lãng Yến, phản bác bằng thanh âm êm ái: “Mình chưa kịp. Hơn nữa, nếu cậu không xuất hiện, mình cũng sẽ đánh trả.”
Dáng vẻ ngoan ngoãn yếu ớt nói “đánh trả” của cô lập tức chọc cười Trịnh Lãng Yến.
“Rồi chờ mỗi người bọn họ đánh cậu một cái à?”
Hơi nhếch khóe môi, Trịnh Lãng Yến nhíu mày nhìn cô.
Nghe vậy, Lâm Tiếu sững sờ, nhanh chóng rũ mắt, không nói lời nào.
Cô muốn cho Trịnh Lãng Yến biết cô có thể đánh nhau, lúc trước cô cũng không phải chưa từng đánh nhau bao giờ. Nhưng chạm đến ánh mắt chứa đầy nguy hiểm của Trịnh Lãng Yến, cô chợt không nói nên lời.
“Bọn họ nói mình cũng không sao nhưng không được nói mẹ mình. Bà ấy rất yếu đuối nhưng cũng rất đáng yêu.”
Giọng của Lâm Tiếu êm dịu, ngữ khí vừa kiên định lại lạnh lẽo.
Coi như là giải thích.
Trịnh Lãng Yến lặng lẽ lắng nghe, lông mày nhíu lại rồi buông ra.
“Lâm Tiếu, sau này đụng phải loại người như thế, chỉ cần đối phương có ý muốn tổn thương cậu, cậu cứ ra tay trước, đánh không lại thì chạy.”
Trịnh Lãng Yến mở miệng, thanh âm lành lạnh, lời nói trịnh trọng.
Lâm Tiếu ngẩng đầu, nhìn Trịnh Lãng Yến đầy khó hiểu.
Cậu bất mãn “sách” một tiếng: “Chạy về nói với mình, mình báo thù cho cậu.”
Đầy vẻ gia trưởng hùng hổ.
Mí mắt Lâm Tiếu giật giật. Thấy dáng vẻ hung ác lại chăm chú của cậu, cô bỗng không nói nên lời.
Thấy dáng vẻ sững sờ của cô, Trịnh Lãng Yến bất mãn nhíu mày một cái, đưa tay vỗ nhẹ trán cô: “Có nghe không?”
Lâm Tiếu bỗng mím môi cúi đầu.
Trịnh Lãng Yến không ngờ cô lại phản ứng như vậy, có chút luống cuống.
Nghĩ mình đã vỗ cô bị thương hay câu nói nào đó đã tổn thương cô, tay cậu luống cuống không biết đặt đâu, trực tiếp ngồi xổm xuống nhìn vẻ mặt của Lâm Tiếu.
Phòng đàn lớn như vậy nhưng lại vô cùng yên tĩnh. Chợt, làn gió hoàng hôn thổi qua màn cửa mỏng mang theo quang ảnh mây hồng tựa như ảo mộng.
Lâm Tiếu khịt mũi, đầu cúi thấp hơn. Thấy cậu ngồi xổm trước mặt, cô chậm rãi mở miệng: “Trịnh Lãng Yến, cảm ơn cậu.”
Buổi tối, Lâm Tiếu vừa về tới nhà, Khổng Kỳ đeo tạp dề màu hồng của Lâm Tri Ngộ lập tức lao ra chào đón.
Thấy chân cô băng kín gạc, anh lập tức bùng nổ.
“Tiếu Tiếu, em bị sao vậy?”
Lâm Tiếu thay giày đi vào. Lúc đi đường, vết thương cọ xát vào băng gạc, vẫn sẽ đau âm ỉ.
Ánh mắt né tránh, cô nói dối: “Lúc luyện múa, em không cẩn thận nên bị ngã, cọ rách da.”
Ánh mắt Khổng Kỳ vẫn đuổi theo cô, có vẻ không tin: “Có nghiêm trọng không? Có phải ở trường có người bắt nạt em không?”
“Không nghiêm trọng.”
Lâm Tiếu cong cong khóe môi, trấn an anh: “Hôm nay là ngày nghỉ, trong phòng vũ đạo chỉ có một mình em.”
Buổi tối, Khổng Kỳ nấu chút cháo thanh đạm và một ít đồ ăn cho Lâm Tiếu, vẫn không yên lòng, muốn dẫn cô đến bệnh viện thay thuốc.
Lâm Tiếu không lay chuyển được, cũng chỉ có thể nghe theo anh.
Phòng học ban một khoa văn nằm ở cuối hành lang lầu ba.
Từ Hi không được phân cùng lớp với Lâm Tiếu, lúc dọn đồ còn không cam lòng, lưu luyến không rời, nói sau này tan học vẫn sẽ tìm Lâm Tiếu đi chơi.
Trong đám Trịnh Lãng Yến, Đoạn Nghị Cách đã sớm chuyển đồ đến phòng học ban tự nhiên. Được phân cùng lớp với Trịnh Lãng Yến cũng chỉ có hai người Chử Cương và Thẩm Hàm Thanh.
Lâm Tiếu dọn sách và vài dụng cụ lẻ tẻ vào trong cặp, còn dư mấy quyển không nhét vào được. Cô dừng lại một chút, kéo cặp sách lên nhưng vừa đeo lên một bên vai đã bị người ta dễ dàng cầm lên, cướp mất.
Lâm Tiếu quay đầu, thấy Trịnh Lãng Yến một bên đeo cặp sách của mình, trong tay cầm cặp sách của cô, liếc nhìn chân cô một chút, bẹp miệng đi về phía trước. Tiện thể, cậu nhẹ giọng nói một câu: “Cậu trổ tài gì chứ.”
Lâm Tiếu sửng sốt, xếp mấy quyển sách trên bàn thành một chồng, ôm vào ngực, đi ra ngoài.
Trên dưới cầu thang và hành lang đều có học sinh đeo cặp, ôm sách, đan xen đi qua nhau. Lâm Tiếu xuyên qua đám người, thấy Trịnh Lãng Yến và Chử Cương song song biến mất tại cửa phòng học khoa Văn ban một.
Cô vội vã đi tới mấy bước.
Người trong phòng học đa phần đều đã ngồi xuống. Vừa để đồ dùng xuống bàn, rất nhiều người đã bắt đầu lấy sách ra xem.
Chủ nhiệm lớp còn chưa đến, vẫn chưa sắp xếp chỗ ngồi nên đa số đều là tới sớm tự chọn, tới muộn thì chọn chỗ còn lại.
Lâm Tiếu lướt mắt một vòng. Trịnh Lãng Yến và Chử Cương đã chọn hàng cuối cùng không do dự, cặp sách của cô đặt trên chỗ ngồi bên cạnh Trịnh Lãng Yến.
Dừng một chút, Lâm Tiếu ôm sách đi tới.
Cô vừa ngồi xuống, chủ nhiệm lớp đi vào. Là một cô giáo đeo mắt kính, trông rất nghiêm túc.
Liếc mắt một vòng, chủ nhiệm lớp mở miệng tự giới thiệu: “Chào mọi người, cô họ Dương, từ hôm nay sẽ bắt đầu làm chủ nhiệm của ban một khoa Văn. Tất cả mọi người đều vô cùng ưu tú, hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng để mỗi người trong ban một khoa Văn đều có thể lấy được kết quả vừa ý trong kì thi đại học.”
Phản ứng trong phòng học rất bình thường, chỉ có Lâm Tiếu và vài nữ sinh vỗ tay. Chủ nhiệm lớp cũng không quan tâm, nhìn xuống chương trình, nói tiếp: “Trước tiên, cần nói về việc sắp xếp chỗ ngồi. Cô có thói quen xếp chỗ ngồi theo thành tích. Đây cũng là một loại cơ chế khích lệ. Sắp xếp ở giữa trước tiên, sau đó đến hai bên, mỗi kì thi tháng sẽ đổi một lần. Mọi người đều tới đủ rồi chứ?”
Mọi người vô thức nhìn xung quanh. Bên dưới bục giảng vẫn còn trống một vị trí.
Chủ nhiệm lớp đẩy mắt kính, thanh âm lành lạnh: “Còn ai chưa tới?”
Dưới lớp vang lên tiếng nhỏ giọng thầm thì. Một nam sinh hô lên: “Thưa giáo sư, Lục Cửu Kiến vẫn chưa tới.”
Vừa dứt lời, cửa phòng học phía trước bị đẩy ra.
Đồng phục trên người Lục Cửu Kiến rất gọn gàng, cẩn thận tỉ mỉ, cà vạt cũng vô cùng chỉnh tề. Gương mặt cậu nhàn nhạt, tóc đen rũ xuống làm nổi bật làn da rất trắng.
Thấy cậu tới, chủ nhiệm cũng không nổi giận, đưa tay chỉ vào chỗ ngồi đầu tiên bên dưới bục giảng: “Lục Cửu Kiến, em đứng đầu khoa chúng ta, cũng là hạng nhất lớp. Em ngồi ở đây.”
Lục Cửu Kiến đứng ở cửa, đôi mắt đen nhìn phòng học một vòng. Nhìn thấy Lâm Tiếu ở hàng sau, đôi mắt cậu hơi sáng lên nhưng thoáng cái lại nhàn nhạt trở lại.
Rất nhanh, cậu đã khôi phục vẻ tĩnh mịch, đôi chân dài cất bước về chỗ ngồi.
“Hạng hai, Vương Yên, em ngồi ở đây.”
Chủ nhiệm lớp đưa tay chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Lục Cửu Kiến, nghiêng mắt nhìn phiếu điểm trong tay: “Hạng ba, Lâm Tiếu, em ngồi ở đây. Tất cả mọi người đứng dậy! Cô sẽ không đọc thứ hạng, đọc đến tên bạn học nào thì tự tìm đúng chỗ ngồi.”
Vừa đứng dậy, cặp sách Lâm Tiếu đã bị Trịnh Lãng Yến giữ chặt. Cậu bất mãn nhíu mày trừng mắt nhìn Lâm Tiếu như một con chó lớn bị bỏ rơi.
Lâm Tiếu dùng ánh mắt dò hỏi nhìn sang nhưng Trịnh Lãng Yến không có bất kỳ biểu tình gì, chỉ cầm lấy quai cặp không buông. Lâm Tiếu thấy xung quanh có người nhìn sang, bất đắc dĩ dùng sức mới rút ra được.
Cô vừa đi tới hàng trước, Vương Yên vừa được gọi tên đã giơ tay lên: “Cô giáo, mắt em hơi lé, muốn ngồi bên phải.”
Chủ nhiệm lớp ngẩng đầu nhìn một chút, nhẹ gật đầu: “Vậy Lâm Tiếu ngồi ở vị trí thứ hai, lần lượt theo thứ tự ngồi vào chỗ.”
Vừa để sách xuống, tay Lâm Tiếu dừng lại, sau đó dời sang chỗ bên trái, ngước mắt nhìn nam sinh ngồi thẳng tắp bên cạnh.
Cậu không giống lần đầu gặp cho lắm, không còn chật vật và suy sụp như lúc ấy. Nút cao nhất của đồng phục cũng được cài tỉ mỉ, thần sắc cương quyết lại lạnh lùng, bộ dạng cao ngạo không dễ gần.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Tiếu, Lục Cửu Kiến hơi nghiêng đầu, tóc nhọn hơi rung nhẹ, nhìn qua bằng ánh mắt xa lạ lại lãnh đạm.
“Chào cậu.”
Thanh âm lạnh lẽo mà xa cách.
Lâm Tiếu khẽ giật mình.
Cậu thật sự không hề giống với lúc trước, như thể khi ấy là ảo giác của cô, còn cậu không hề nhớ rõ.
Lâm Tiếu vừa chuẩn bị lên tiếng, Lục Cửu Kiến bỗng cong môi cười như thể trò đùa ác đã thành công, mang theo thái độ biếng nhác lúc trước.
Đôi mắt đen của cậu sáng lên, hơi nghiêng đầu, thanh âm trầm thấp, cố ý chậm lại: “Thật là khéo.”
Rõ ràng người này nhớ rõ tất cả.
Nghĩ đến tình cảnh lúc trước, Lâm Tiếu mím môi, không trả lời cậu, thu lại tầm mắt, chăm chú thu dọn bàn học của mình.
Lúc cô sửa sang gần xong, chủ nhiệm lớp cũng vừa đọc xong tên của tất cả mọi người. Người hàng sau đang di chuyển, đổi đến chỗ ngồi được chỉ định, xen lẫn tiếng bàn luận khe khẽ của nữ sinh.
“Này, không phải cậu đã nói một tháng trước Lục Cửu Kiến không học tập gì sao?”
“Đúng vậy, tôi lừa cậu làm gì. Cả lớp chúng tôi đều biết.”
“Vậy mà lần này cậu ta vẫn được hạng nhất.”
Nữ sinh đặt câu hỏi lập tức kinh ngạc nói.
“Sao tôi biết được?”
Nữ sinh bị hỏi thở dài, nhỏ giọng cảm khái: “Có lẽ đây chính là học bá rồi.”
“Cậu ta cũng thật đẹp trai, cao lãnh cấm dục đến mê người.”
Trong lời nói đều là mơ ước.
“Thôi đi, cậu quên đi thôi! Lúc trước không phải cậu còn nói thích Trịnh Lãng Yến, nói cậu ta đẹp trai nhất thế giới sao?”
Lâm Tiếu nhíu mày, liếc nhìn nhân vật chính trong chủ đề này một chút. Lục Cửu Kiến ra vẻ không nghe thấy, chỉ chăm chú xem một quyển sách toàn tiếng Anh.
Cũng có thể là cậu đã quá quen thuộc.
Lâm Tiếu nhìn đống chữ lít nha lít nhít bên trên, nghĩ tới trở ngại tiếng Anh của mình, không khỏi nhụt chí.
Lấy lại tinh thần, cô bắt đầu chép lại từ đơn lần nữa.
Trịnh Lãng Yến và Lâm Tiếu đương nhiên ở cùng một hàng nhưng một người ở hàng thứ nhất sát bục giảng, một người lại ở hàng cuối cùng cạnh tường, cách xa vạn dặm.
Chử Cương ngồi bên cạnh Trịnh Lãng Yến, nhìn cây bút đang được đại lão xoay trong tay, sau đó bay ra ngoài, lại liếc mắt nhìn bóng lưng Lâm Tiếu đang cúi thấp đầu viết chữ ở hàng thứ nhất, hơi nhớ Đoạn Nghị Cách luôn dẫn đầu xông vào lửa đạn.
Sau khi cả lớp đều ngồi vào chỗ, chủ nhiệm lớp bắt đầu nhắc đến chuyện đại hội thể dục thể thao.
Bà lật tờ ghi chép hội nghị trong tay, mở ra, đặt lên bàn giáo viên.
Nghiêm túc ngẩng đầu lên.
“Đại hội thể dục thể thao lần này của chúng ta vấp phải kỷ niệm tròn 70 năm ngày thành lập trường nên lãnh đạo trường vô cùng coi trọng. Trước đó, bạn học báo danh tham gia đại hội thể dục thể thao đều đã trải qua một đợt huấn luyện nghiêm ngặt. Đại hội thể dục thể thao bắt đầu từ ngày mai, liên tiếp ba ngày. Ba ngày này cũng sẽ không có tiết, mọi người có thể hoàn toàn tập trung vào đại hội. Tiếp theo, cô sẽ đọc tên của những bạn tham gia…”
Chủ nhiệm lớp bắt đầu lần lượt đọc tên, gọi đến sẽ giơ tay hô “có”.
Cuối cùng, lúc đọc đến tên Lục Cửu Kiến, ánh mắt cả lớp đều tập trung nhìn sang, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng kinh ngạc nhìn thoáng qua.
Lâm Tiếu cũng hơi kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn tới. Lục Cửu Kiến lười biếng giơ tay lên, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, ánh mắt vẫn dừng trên sách tiếng Anh, cũng không lên tiếng.
Chủ nhiệm lớp hơi dừng lại, thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói: “Trên đây là toàn bộ những người báo danh của ban ta, hi vọng những bạn học này có thể phát huy hơn bình thường, vì tập thể ban và làm vẻ vang trường học. Những bạn học khác cũng phải tích cực tham dự, giúp đỡ xử lý hậu cần và cổ vũ.”
Vất vả chống đỡ tới trưa.
Lâm Tiếu thu bút, nhìn bài thi tiếng Anh mình vừa làm, mỗi bài đều có lỗi như cũ. Cảm giác thất bại, cô chống cằm, trong lòng buồn bực cuồn cuộn.
Chỗ tốt của việc ngồi hàng đầu chính là gần như sẽ không thể thất thần, cũng không có ai quấy rầy. Lâm Tiếu yên lặng làm một bộ bài thi, cảm thấy thật ra không hề liên quan tới yên lặng hay không yên lặng mà liên quan đến trình độ. Nghĩ như vậy, cô liếc mắt nhìn nguyên tác tiếng Anh trong tay Lục Cửu Kiến một chút.
Lục Cửu Kiến vẫn giữ vẻ thanh lãnh, đưa tay lật một trang, bỗng mở miệng.
“Tiết dương cầm ấy, cậu không tới.”
Lâm Tiếu kinh ngạc mở to mắt nhìn cậu.
Khóe môi nhẹ nhàng cong lên, Lục Cửu Kiến nhìn cô: “Giáo sư điểm danh.”
Lâm Tiếu: “…”
Hôm đụng phải Lục Cửu Kiến, vì mắc mưa nên mặc dù sau đó Lâm Tiếu có thay giày đổi vớ nhưng cũng đã rất muộn, cô không có mặt mũi đi qua, cũng gặp phải chuyện không vui nên dứt khoát không đến tiết đó.
Dựa theo lời nói của cậu, nghĩ nghĩ một chút, Lâm Tiếu tỉnh ngộ, hơi khó tin nhìn cậu: “Cậu cũng học lớp dương cầm?”
Vậy ngày đó, cả người cậu ướt nhẹp nhưng vẫn đi học?
Lục Cửu Kiến quay đầu, thấy vẻ mặt kinh ngạc lại hơi nghi hoặc của Lâm Tiếu, nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Mình đi xin nghỉ, thuận tiện xin nghỉ giúp cậu.”
Lâm Tiếu dừng lại.
Sau đó, cô lại nghe thấy thanh âm thanh lãnh của cậu. Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy trong đó như mang theo ý cười: “Cậu muốn cảm ơn mình thế nào đây?”
Lâm Tiếu mở to mắt, dường như nhất thời khó có thể tiêu hóa ý tứ và dụng ý bên trong lời nói của cậu.
Cô còn chưa lên tiếng, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái cặp sách, vừa vặn đặt trước cô và Lục Cửu Kiến, chặt đứt ánh mắt của hai người. Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp đè nén của Trịnh Lãng Yến vang lên: “Đang nói chuyện gì?”
Lâm Tiếu quay đầu, thấy lông mày Trịnh Lãng Yến hơi nhíu lại, ánh mắt gắt gao trừng Lục Cửu Kiến.
Nhớ đến hành động trước đó của Trịnh Lãng Yến, Lâm Tiếu cảm thấy chuyện không ổn. Còn chưa mở miệng ngăn cản, Lục Cửu Kiến ở phía sau bỗng nhiên mở miệng, giọng nói thanh lãnh trầm trầm, có thâm ý khác.
“Không ngờ chúng ta còn có thể học cùng lớp, A Yến.”
Trịnh Lãng Yến cụp mắt nhìn cậu ta, sau đó gật đầu: “Đúng, tôi cũng không ngờ cậu sẽ chọn khoa Văn.”
Lâm Tiếu không kịp phản ứng lại tình huống này. Vừa xoay đầu qua, cô đã bị Trịnh Lãng Yến kéo tay.
Giọng nói của cậu có phần không vui, mắt nhìn chân cô, thanh âm rầu rĩ: “Đi thay thuốc.”
Trước khi đi, Lâm Tiếu rút cánh tay đang bị Trịnh Lãng Yến lôi kéo ra, nhìn hai bên, kinh ngạc hỏi: “Hai người quen nhau?”
Lục Cửu Kiến nhìn dáng vẻ choáng váng ngoài ý muốn của cô, khóe môi hơi nhếch lên, nhẹ gật đầu: “Bọn mình là bạn bè, cùng lớp hồi sơ trung.”
Hai người đi trong sân trường. Lá cây bạch quả vàng óng chợt bay xuống.
Bóng lưng Trịnh Lãng Yến lạnh thấu xương, mang đầy vẻ tức giận nhưng lại rất chú ý chờ Lâm Tiếu, không đi quá nhanh, tự mình phụng phịu.
Lâm Tiếu đi sau lưng cậu, chờ một lát vẫn không nhịn được hỏi: “Hai người các cậu thật sự là bạn bè à?”
Trịnh Lãng Yến quay đầu u oán liếc cô một cái: “Không giống sao?”
Quả thực, ba năm sơ trung, Trịnh Lãng Yến và Lục Cửu Kiến học cùng lớp. Chỉ có điều, một người vĩnh viễn đứng đầu lớp, là con cưng của thầy cô còn người còn lại là trùm lưu manh không học chỉ biết gây chuyện, là đối tượng khiến thầy cô vừa đau đầu vừa cố kỵ. Hai người hai thái cực, nếu nói có điểm giống nhau thì chính là gia thế tốt, dáng dấp đẹp trai, chia nhau đảm nhiệm làm hai đối tượng ảo tưởng hoàn toàn khác biệt của thiếu nữ tuổi dậy thì, chung quy vẫn luôn bị đem ra so sánh.
So xem hôm nay ai đẹp trai hơn, lễ tình nhân ai nhận được nhiều thư tình hơn, đủ phương diện.
Nam sinh tuổi dậy thì tự luyến lại kiêu ngạo, ít nhiều đều không ưa đối phương, âm thầm tức giận.
Mãi đến một ngày, ban bọn họ và lưu manh trường khác đánh nhau. Thời khắc chiến đấu ác liệt, tiểu công tử Lục Cửu Kiến luôn có hình tượng lãnh ngạo ngoan ngoãn trong mắt mọi người lại cầm ghế đập lên đầu thủ lĩnh, không để Trịnh Lãng Yến bị đánh lén.
Thế nhà, nữ sinh trong trường và trong lớp phát hiện, không biết từ bao giờ, hai đại nam thần vẫn luôn đối lập của bọn họ lại bắt đầu vô cùng thân thiết, căn bản là thân như huynh đệ.
Điều này cũng trở thành một truyền kỳ lớn ở Nhất trung.
Lâm Tiếu nhìn bóng lưng Trịnh Lãng Yến, thành thật đáp lại: “Thật sự không giống…”
Lưng cậu run lên, có vài phần không vui. Lâm Tiếu mấp máy môi, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Trước kia, thành tích của Lục Cửu Kiến rất tốt sao?”
Trịnh Lãng Yến đột nhiên ngừng bước.
Suýt chút nữa, Lâm Tiếu đã đụng vào lưng cậu. Cô dừng lại, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt bất mãn của Trịnh Lãng Yến: “Hai người vừa mới quen biết, sao cậu lại cảm thấy hứng thú với cậu ta như vậy? Mới qua buổi trưa mà tên cũng đã nhớ rõ.”
Lâm Tiếu đột nhiên bị cậu chỉ trích, cả người ngẩn ra.
Trịnh Lãng Yến thấy cô không nói lời nào, cơn tức trong lòng càng lớn, chất vấn cô: “Cậu cũng cảm thấy cậu ta rất đẹp trai?”
Cũng cái gì chứ…
Lâm Tiếu sững sờ, thành thật trả lời: “Đúng là rất đẹp.”
Trịnh Lãng Yến lập tức nghẹn lời, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Lâm Tiếu như thể cô đã làm chuyện gì có lỗi với cậu.
Bị trừng trừng như vậy, Lâm Tiếu kéo căng dây đeo cặp.
Cô nhếch môi, nghiêm trang nói: “Cậu rất đẹp nhưng cũng không thể không cho người ta nói sự thật.”
Trịnh tiểu thiếu gia vốn đang bừng bừng lửa giận bỗng dừng lại, sau đó một tia đỏ ửng khả nghi hiện lên.
Cậu thấy Lâm Tiếu trịnh trọng như vậy, nói ra lời nói khích lệ lợi hại như thế, trong lòng thật sự muốn ôm cô hôn lấy hôn để.
Ôi! Cái đồ ngốc này cũng quá đáng yêu rồi!
Trên mặt còn phải giả vờ điềm nhiên.
Trịnh Lãng Yến nắm tay, đặt lên môi ho khan một tiếng, xoay người lại, nhẹ giọng lầm bầm một câu: “Cũng không cần cậu nói lời thật như thế.”
“…”
Lâm Tiếu không nói gì, chỉ đi sau lưng cậu. Không tới một phút sau, người phía trước bỗng dừng lại.
Lâm Tiếu cũng dừng lại theo, né ra, tránh trường hợp cậu lại ngừng bất chợt.
Đôi mắt đào hoa của Trịnh Lãng Yến cong lên, yên lặng nhìn cô, bỗng nhiên hỏi vô cùng trịnh trọng: “Cậu cảm thấy hai người bọn mình ai đẹp trai hơn?”
Lâm Tiếu: “…”
Đại hội thể dục thể thao ngày thứ nhất, thời tiết rất tốt, không một áng mây.
Sáng sớm, mọi người đều tập trung ở thao trường.
Mặt trời rạng rỡ, các nữ sinh thay áo sơ mi tay dài, bận rộn bôi kem chống nắng lên làn da bị phơi ra ngoài.
Các nữ sinh lớp vũ đạo của khối mười một tổ chức một đội cổ động viên, vừa nhảy múa vừa hô cố lên.
Lâm Tiếu bị thương ở chân, chỉ có thể chờ ở khán đài.
Nghi thức khai mạc trôi qua, bạn học tham gia điền kinh đều đang làm nóng người ở đường đua, chuẩn bị thi đấu.
Lâm Tiếu ngồi hàng đầu, tầm nhìn rất tốt, cách một lan can cũng có thể nhìn thấy Lục Cửu Kiến cách đó không xa.
Cậu thay áo vận động và quần đùi, thân hình cao gầy và làn da đều lộ ra khiến một đám nữ sinh la hét không thôi.
Cậu làm vài động tác làm nóng người rồi bỗng quay người đi về khán đài.
Đến dưới lan can, ngẩng đầu nhìn Lâm Tiếu.
Nhớ tới chủ nhiệm lớp đã nhắc nhở nhiều lần, nhất định phải làm tốt công việc hậu cần, Lâm Tiếu đặt sách luyện tập tiếng Anh sang một bên, đứng lên đi tới.
Bởi ở trên khán đài nên cô cao hơn Lục Cửu Kiến rất nhiều.
Lâm Tiếu vịn lan can, cúi người xuống, nghiêm túc hỏi cậu: “Cậu cần gì?”
Lục Cửu Kiến ngẩng đầu nhìn cô. Bởi trời nóng, lại phải mặc áo tay dài, trên trán cô đã có một lớp mồ hôi mỏng. Lúc cúi người, mái tóc dài lướt qua cổ rồi rũ xuống, ánh mắt cũng sáng lấp lánh.
Lâm Tiếu thấy Lục Cửu Kiến không nói gì, nghi hoặc nghiêng đầu một chút. Vừa chuẩn bị hỏi lại, Lục Cửu Kiến chợt đưa tay, dịu dàng vỗ vỗ đỉnh đầu cô.
Lâm Tiếu sửng sốt, thấy khóe môi cậu nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt vẫn luôn lạnh lẽo cũng mang theo ý cười.
“Lâm Tiếu, nhớ cổ vũ cho mình.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!