Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn


Chương 27


Edit by A-kun & Beta by Nhi

Đảo Thiên Lâm là một đảo du lịch phát đạt ở thành phố C. Bởi phong cảnh nên thơ cùng khí hậu dễ chịu nên được xây hẳn một khu cao cấp cho người có tiền. Dù là mùa nghỉ lễ hay mùa ế hàng thì đều có người đến đây.

Trịnh Lãng Yến kiên nhẫn đợi một tuần để vết sưng của Lâm Tiếu hoàn toàn khỏi mới sắp xếp kế hoạch.

Hiệu suất làm việc của cậu rất nhanh, đã làm xong thủ tục lẫn mua vé máy bay. Lâm Tiếu nói dối Lâm Tri Ngộ là mình cùng bọn Hách Vân đã hẹn nhau, lại xin nghỉ tiết thực hành cuối tuần, sáng thứ bảy đúng giờ có mặt tại sân bay. Buổi tối trước khi đi, Khổng Thượng Tân còn đến thăm cô. Lâm Tiếu có chút lo lắng cùng chột dạ, nhưng Khổng Thượng Tân chỉ đưa cô một tấm thẻ để đi chơi cùng bạn bè, để cô được đi thoải mái. Cô chột dạ, lặng lẽ để thẻ trên bàn. Thế mà sáng khi ra cửa, lúc đang trên xe kiểm tra hành lý, thì lại thấy tấm thẻ ấy gọn gàng nằm ở trong túi xách của cô. Lâm Tiếu sợ Khổng Thượng Tân đã biết gì đó, bất an cả một đường từ nhà đến sân bay.

Cô không mang nhiều đồ, trong túi cũng chỉ có quần áo thay cùng đồ cá nhân thường ngày. Mà bất ngờ là Trịnh Lãng Yến còn chẳng thèm mang gì. Trịnh Lãng Yến cầm túi của cô qua hàng check-in nghiêng đầu nhìn cô, “Không cần mang gì đâu, tôi chỉ mang điện thoại với thẻ, ở đấy cũng có sản nghiệp của Trịnh thị.”

Lâm Tiếu định phản đối nhưng nghe nửa sau thì im luôn, nhếch môi nhìn Trịnh Lãng Yến đeo túi của cô trên vai.

Thế giới của kẻ có tiền, phàm nhân như cô sao hiểu được.

Chuyến bay diễn ra trong hai tiếng, thành phố C ở vùng duyên hải so với thành phố B thì oi bức hơn nhiều. Gió thu hình như còn chẳng thổi tới đây, khắp nơi đều mang một màu xanh biếc, mặt trời chiếu xuống, lại còn là gần trưa nên thời tiết khó chịu đến cực điểm.

Từ thành phố C đến đảo Thiên Lâm còn phải đi đường biển, mất tầm 10 phút đi bằng phà mới đến nơi.

Đường bờ biển toàn những khách du lịch cùng hàng bán rong, bao quanh bởi những cây cọ, bãi cát trắng, nắng ấm chiếu xuống mặt biển xanh.

Lâm Tiếu mặc áo dày, vừa xuống xe, ở trong cái nhiệt độ này có chút mệt.

Lúc cô híp mắt nhìn Trịnh Lãng Yến, trông cực kỳ vô tội, đáng thương.

Trịnh Lãng Yến nhìn cảm thấy đáng yêu chết đi được.

Tay cậu đưa lên che nắng cho Lâm Tiếu, hỏi: “Bây giờ đi luôn không?”

Mắt không còn bị chói, Lâm Tiếu mở to mắt nhìn bầu trời cùng bờ biển xanh, còn có thể trông thấy điểm cuối hòn đảo, tiếng còi xa xa cộng hưởng lại với nhau, yên bình đến mức làm người ta tưởng chừng như đang mơ.

Cảnh tượng nghĩ rằng phải đợi rất lâu rất lâu mới được thấy, nay lại đang xuất hiện trong tầm tay.

Có chút bối rối, lại có chút không thực.

Cảm giác sợ hãi nhè nhẹ len lỏi khắp người.

Cô hít thở sâu, chưa kịp nói một lời thì bị Trịnh Lãng Yến cầm lấy áo sơmi.

Cậu quay người cô lại, giọng điệu trầm ổn nhưng không dễ xen vào: “Đã nói điểm đến là đảo mà, nhìn cậu xem, mặc quần áo dày như thế không sợ bị xông hơi chết luôn hả. Đi, đi mua quần áo khác.”

Lâm Tiếu lơ mơ bị cậu tóm đi, giờ đang đứng chờ đèn đỏ trên đường.

Trịnh Lãng Yến đổi cách cầm tay, cẩn thận kẻo cô bị đau. Nhưng mà sẽ không buông ra đâu, cậu nghiêng đầu nhìn Lâm Tiếu: “Đêm nay chúng ta sẽ ở lại đảo. Giờ vẫn còn sớm, cậu lấy tinh thần trước đi.”

Lâm Tiếu ngừng một lát, nhẹ giọng nói: “Ừ.”

Cậu cũng nhận ra cô đang chần chừ cùng lo lắng.

Loanh quanh cũng là thành phố biển, Lâm Tiếu vào cửa hàng thử mấy bộ váy, mỗi lần thay, Trịnh Lãng Yến lúc đầu cảm thấy rất đẹp nhưng ngay lập tức bác bỏ.

“Này không được, gió thổi qua bay làm sao.”

“Đằng trước lộ quá, cô này vẫn còn chưa thành niên đâu.”

“Này mặt trước thì được nhưng mà mặt sau hở quá.”

Lâm Tiếu nhếch môi, cạn lời nhìn cậu: “Trịnh Lãng Yến.”

Cô bán hàng mệt mỏi nhìn hai người này giày vò đến giày vò đi.

Trịnh Lãng Yến bị ánh mắt Lâm Tiếu trừng, tuy không có uy hiếp nhưng ngay lập tức làm cậu nhẹ nhàng nói: “Ngoài trời nắng như vậy, mặc mấy bộ kiểu này da sẽ bị thương. Thử cái khác nhé.”

Mãi đến khi.

Lâm Tiếu thử một bộ váy bằng vải voan màu be,Trịnh Lãng Yến mới coi như xong: “Này thì được.”

Lâm Tiếu thở phào.

Cô bán hàng cũng thở phào, định mang đồ ra thanh toán thì thấy cậu con trai bắt bẻ kia nói thêm một câu: “Mấy cái váy vừa này… Cũng gói lại đi.”

Tay cổ dừng một lát, hơi bất ngờ, nhưng lại hận sao mình không chào hàng nhiều hơn.

Lâm Tiếu dở khóc dở cười nhìn thu ngân gói hàng với tốc độ ánh sáng, kéo góc áo Trịnh Lãng Yến, nhỏ giọng nói: “Không cần nhiều thế đâu, mình đi có một ngày thôi mà.”

Bộ dáng Trịnh Lãng Yến hài lòng, đưa tay ra sau đầu Lâm Tiếu, kéo dây buộc tóc xuống, mái tóc thiếu nữ mềm mại như thác nước xõa lên vai cô. Cô trừng lớn, đôi mắt mang theo hi vọng đẹp đẽ của tuổi trẻ.

Trịnh Lãng Yên dừng tay, ngắm nghía một hồi, ậm ờ nói: “Sau này còn cơ hội đi biển nữa, đâu phải mỗi lần này. Để đồ ở đấy, lúc nào đến cũng có thể mặc.”

Đống quần áo còn lại được Trịnh Lãng Yến viết địa chỉ khách sạn ở trên đảo để bên cửa hàng đưa qua.

Mua xong quần áo, lại loanh quanh thêm mấy cửa hàng ở tầng hai với tầng bốn của trung tâm thương mại, Lâm Tiếu được mua thêm một đôi giày quai và kem chống nắng.

Khó khăn lắm mới mua sắm xong xuôi.

Tóc và mép váy Lâm Tiếu nhẹ bay trong gió, có chút mát mẻ, cô hé mắt, nhỏ giọng phàn nàn.

“Mua luôn áo phông với quần sóoc có phải nhanh hơn không.”

Vừa tiện vừa không quá lộ, chẳng hiểu sao Trịnh Lãng Yến cứ nằng nặc đòi cô mặc váy.

Trịnh Lãng Yến “Ha” một tiếng, đột nhiên nói: “Đói chưa?” Rồi mới trả lời câu kia của cô, “Nhất định phải là váy! Hôm nay cậu phải thật đẹp mới được.”

Nhất định phải thật xinh đẹp để mà khi cậu gặp người kia mới có thể ưỡn ngực tự tin nói rằng mình sống rất tốt, làm hắn phải chột dạ tội lỗi mới được.

Lâm Tiếu bất ngờ, ngửa đầu nhìn cậu, nói: “Trịnh Lãng Yến, cậu định làm mình béo chết hả?”

Trịnh Lãng Yến ngạc nhiên, trốn tránh ánh mắt của cô.

Giọng nói cũng nồng mùi chột dạ.

“Đâu có đâu,… Tại thấy hành người ghê quá nên nghĩ là cậu đói bụng thôi.”

Lâm Tiếu nhìn ánh mắt né tránh của cậu, hít sâu, nhắc nhở: “Chúng ta ăn trên máy bay rồi.”

Trịnh Lãng Yến cứng người, thu lại ánh mắt, nhìn mặt Lâm Tiếu, làm vẻ chăm chú ân cần, giọng điệu bình tĩnh hỏi cô: “Lâm Tiếu, cậu thật sự sẵn sàng chưa?”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của cậu, Lâm Tiếu mấp máy môi: “Ừ, được rồi.”

“Vậy chúng ta đi.”

Trên phà xuất phát từ cảng ở thành phố C, đứng ở trên vịn lan can boong thuyền, mái tóc cùng bộ váy Lâm Tiếu bay phấp phới. Cô hít lấy cái mùi mặn mà từ biển cả, nhìn hòn đảo đang ngày càng gần tầm mắt.

Cho đến khi thấy được toàn cảnh của đảo.

Thuyền cập bến, vài du khách lẻ lục tục đi xuống.

Đế giày Lâm Tiếu giẫm xuống nơi đất đá ở đây, cảm giác bỗng chốc bình tĩnh lại.

Cô nhìn xung quanh, thầm nói: Đến rồi.

Hóa ra vẫn phải đến.

Phía đông đảo Thiên Lâm là khu bãi dùng để du lịch, trên bờ cát ngập hình ảnh những tấm ván lướt sóng, du khách và dân trên đảo, những hàng bán rong hoa quả đi đi lại lại, bờ biển tràn đầy không khí đời sống thường ngày. Khác hoàn toàn với phương Bắc, đối với Lâm Tiếu đây có thể xem là một khung cảnh mới lạ.

Phía Tây đảo là resort dành cho những người có tiền, phần lớn du khách không được ở đây, chỉ có biệt thự riêng hoặc là người ở trong khu mới được vào.

Lâm Tiếu dẫm lên bờ cát, vài hạt cát rơi vào trong giày, mang chút khô ráo bao bọc lấy chân, cô nghịch ngợm giơ chân lên, do hơi nhột mà khóe miệng chợt nhếch lên.

Ở đây mang một cảnh tượng hoàn toàn khác so với vừa nãy.

Xa xa là phòng nghỉ, ghế dựa trên bãi cát cùng cây dù để san sát nhau như cánh rừng, còn có thể chứng kiến một số công nhân đang xây bể bơi.

Trên bờ biển không có nhiều người lắm, chủ yếu là đang nghỉ ngơi, mang một cảm giác thanh thản giống như đang tản bộ ở nhà.

Lâm Tiếu dáo dác nhìn, chỉ cần thấy một gia đình có ba người hoặc ai đó giống ba của cô thì đều có chút bối rối.

Cũng may là không phải.#########

Đảo Thiên Lâm là một đảo du lịch phát đạt ở thành phố C, bởi vì phong cảnh nên thơ cùng khí hậu dễ chịu nên được xây hẳn một khu cao cấp cho người có tiền, dù là mùa nghỉ lễ hay mùa ế hàng thì đều có người đến đây.

Trịnh Lãng Yến kiên nhẫn đợi một tuần để vết sưng của Lâm Tiếu hoàn toàn khỏi mới sắp xếp lên kế hoạch.

Hiệu suất làm việc của cậu rất nhanh, đã làm xong thủ tục lẫn mua vé máy bay. Lâm Tiếu nói dối Lâm Tri Ngộ là mình cùng bọn Hách Vân đã hẹn nhau, lại xin nghỉ tiết thực hành cuối tuần, sáng thứ bảy đúng giờ xuất hiện tại sân bay. Buổi tối trước khi đi, Khổng Thượng Tân còn đến thăm cô. Lâm Tiếu có chút lo lắng cùng chột dạ, nhưng Khổng Thượng Tân chỉ đưa cô một tấm thẻ để đi chơi cùng bạn bè, đừng tự làm mình khổ. Cô chột dạ, lặng lẽ để thẻ trên bàn. Thế mà sáng khi ra cửa, lúc đang trên xe kiểm tra hành lý, thì lại thấy tấm thẻ ấy để gọn ở trong túi xách của cô. Lâm Tiếu sợ Khổng Thượng Tân đã biết gì đó, không yên tâm cả một đường từ nhà đến sân bay.

Cô không mang nhiều đồ, trong túi cũng chỉ có quần áo thay cùng đồ cá nhân thường ngày. Mà bất ngờ là Trịnh Lãng Yến ở kia còn chẳng thèm mang gì. Trịnh Lãng Yến cầm túi của cô qua hàng check-in nghiêng đầu nhìn cô, “Không cần mang gì đâu, tôi chỉ mang điện thoại với thẻ, ở đấy cũng có sản nghiệp của Trịnh thị.”

Lâm Tiếu định phản đối nhưng nghe nửa sau thì im lặng triệt để, nhếch môi nhìn Trịnh Lãng Yến đeo túi của cô trên vai.

Thế giới của kẻ có tiền, phàm nhân như cô sao hiểu được.

Chuyến bay diễn ra trong hai tiếng, thành phố C ở vùng duyên hải so với thành phố B thì oi bức hơn nhiều. Gió thu hình như còn chẳng thổi tới đây, khắp nơi đều mang một màu xanh biếc, mặt trời chiếu xuống, lại còn gần trưa nên thời tiết khó chịu đến cực điểm.

Từ thành phố C đến đảo Thiên Lâm còn phải đi đường biển, mất tầm 10 phút đi bằng phà mới đến nơi.

Đường bờ biển toàn những khách du lịch cùng hàng bán rong, bao quanh bởi những cây cọ, bãi cát trắng, nắng chiếu xuống mặt biển xanh.

Lâm Tiếu mặc áo dày, vừa xuống xe, ở trong cái nhiệt độ này có chút khổ.

Lúc cô híp mắt nhìn Trịnh Lãng Yến, trông cực kỳ vô tội, đáng thương.

Trịnh Lãng Yến nhìn vào cảm thấy đáng yêu chết đi được.

Tay cậu đưa lên che nắng cho Lâm Tiếu, hỏi: “Bây giờ đi luôn không?”

Mắt không còn bị chói, Lâm Tiếu mở to mắt nhìn bầu trời cùng bờ biển xanh, còn có thể trông thấy điểm cuối hòn đảo, tiếng còi xa xa cộng hưởng lại với nhau, yên bình đến mức làm người ta tưởng chừng như đang mơ.

Cảnh tượng nghĩ rằng phải đợi rất lâu rất lâu mới được thấy, nay lại đang xuất hiện trong tầm tay.

Có chút bối rối, lại có chút không thực.

Cảm giác sợ hãi nhè nhẹ len lỏi khắp người.

Cô hít thở sâu, chưa kịp nói một lời thì bị Trịnh Lãng Yến cầm lấy áo sơmi.

Cậu quay người cô lại, giọng điệu trầm ổn nhưng không dễ xen vào: “Đã nói điểm đến là đảo mà, nhìn cậu xem, mặc quần áo dày như thế không sợ xông hơi chết luôn hả, đi đi mua quần áo khác.”

Lâm Tiếu lơ mơ bị cậu tóm đi, giờ đang đứng chờ đèn đỏ trên đường.

Trịnh Lãng Yến đổi cách cầm tay, cẩn thận kẻo cô bị đau. Nhưng mà không bỏ ra đâu, cậu nghiêng đầu nhìn Lâm Tiếu: “Đêm nay chúng ta sẽ ở lại đảo, bây giờ vẫn còn sớm, cậu lấy tinh thần trước đi.”

Lâm Tiếu ngừng một lát, nhẹ giọng nói: “Ừ.”

Cậu ấy cũng nhìn ra cô đang chần chừ cùng lo lắng.

Loanh quanh cũng là thành phố biển, Lâm Tiếu vào cửa hàng thử mấy bộ váy, mỗi lần thau, Trịnh Lãng Yến lúc đầu cảm thấy rất đẹp nhưng ngay lập tức bác bỏ.

“Này không được, gió thổi qua bay làm sao.”

“Đằng trước lộ quá, cô này vẫn còn chưa thành niên đâu.”

“Này mặt trước thì được nhưng mà mặt sau hở quá.”

Lâm Tiếu nhếch môi, cạn lời nhìn cậu: “Trịnh Lãng Yến.”

Cô bán hàng mệt mỏi nhìn hai người này giày vò đến giày vò đi.

Trịnh Lãng Yến bị ánh mắt Lâm Tiếu trừng, tuy không có uy hiếp nhưng ngay lập tức làm cậu nhẹ nhàng nói: “Ngoài trời nắng như vậy, mặc mấy bộ kiểu này da sẽ bị thương. Thử cái khác nha nha.”

Mãi đến khi.

Lâm Tiếu thử một bộ váy bằng vải voan màu be,Trịnh Lãng Yến mới coi như xong: “Này thì được.”

Lâm Tiếu thở phào.

Cô bán hàng cũng thở phào, định mang đồ ra thanh toán thì thấy cậu con trai bắt bẻ kia nói thêm một câu: “Mấy cái váy vừa này… Cũng gói lại đi.”

Tay cổ dừng một lát, hơi bất ngờ, nhưng nhiều hơn là hận sao mình không chào hàng nhiều hơn.

Lâm Tiếu dở khóc dở cười nhìn thu ngân gói hàng với tốc độ ánh sáng, kéo góc áo Trịnh Lãng Yến, nhỏ giọng nói: “Không cần nhiều thế đâu, mình đi có một ngày thôi mà.”

Bộ dáng Trịnh Lãng Yến hài lòng, đưa tay ra sau đầu Lâm Tiếu, kéo dây buộc tóc xuống, mái tóc thiếu nữ mềm mại như thác nước khoác lên vai cô. Cô trừng lớn, đôi mắt mang theo hi vọng đẹp đẽ của tuổi trẻ.

Trịnh Lãng Yên dừng tay, ngắm nghía một hồi, ậm ờ nói: “Sau này còn cơ hội đi biển nữa, đâu phải mỗi lần này. Để đồ ở đấy, lúc nào đến cũng có thể mặc.”

Đống quần áo còn lại được Trịnh Lãng Yến viết địa chỉ khách sạn ở trên đảo để bên cửa hàng đưa qua.

Mua xong quần áo, lại loanh quanh thêm mấy cửa hàng ở tầng hai với tầng bốn của trung tâm thương mại, Lâm Tiếu được mua thêm một đôi giày quai và kem chống nắng.

Khó khăn lắm mới mua xong xuôi.

Tóc và mép váy Lâm Tiếu nhẹ bay trong gió, có chút mát mẻ, cô hé mắt, nhỏ giọng phàn nàn.

“Mua luôn áo phông với quần sóoc có phải nhanh hơn không.”

Vừa tiện vừa không quá lộ, chẳng hiểu sao Trịnh Lãng Yến cứ nằng nặc đòi cô mặc váy.

Trịnh Lãng Yến “Ha” một tiếng, đột nhiên nói: “Đói chưa?” Rồi mới trả lời câu kia của cô, “Phải là váy hôm nay cậu phải thật đẹp mới được.”

Nhất định phải thật xinh đẹp để mà khi cậu gặp người kia mới có thể ưỡn ngực tự tin nói rằng mình sống rất tốt, làm hắn phải chột dạ tội lỗi mới được.

Lâm Tiếu sửng sốt, ngửa đầu nhìn cậu, nói: “Trịnh Lãng Yến, cậu định làm tôi béo chết hả?”

Trịnh Lãng Yến bất ngờ, trốn tránh ánh mắt của cô.

Giọng nói cũng nồng mùi chột dạ.

“Đâu có đâu,… Tại nghĩ hành người ghê quá nên nghĩ là cậu đói bụng thôi.”

Lâm Tiếu nhìn ánh mắt né tránh của cậu, hít sâu, nhắc nhở: “Chúng ta ăn trên máy bay rồi.”

Trịnh Lãng Yến cứng người, thu lại ánh mắt, nhìn mặt Lâm Tiếu, làm vẻ chăm chú ân cần, giọng điệu bình tĩnh hỏi cô: “Lâm Tiếu, cậu thật sự sẵn sàng chưa?”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của cậu, Lâm Tiếu mấp máy môi: “Ừ, được rồi.”

“Vậy chúng ta đi.”

Trên phà xuất phát từ cảng ở thành phố C, đứng ở trên vịn lan can boong thuyền, mái tóc cùng bộ váy Lâm Tiếu bay phấp phới. Cô hít lấy cái khí mặn mà từ biển cả, nhìn hòn đảo đang ngày càng gần.

Cho đến khi thấy được toàn cảnh của đảo.

Thuyền cập bến, vài du khách lẻ lục tục đi xuống.

Đế giày Lâm Tiếu giẫm xuống nơi đất đá ở đây, cảm giác bỗng chốc bình tĩnh lại.

Cô nhìn xung quanh, thầm nói: Đến rồi.

Hóa ra vẫn phải đến.

Phía đông đảo Thiên Lâm là khu bãi dùng để du lịch, trên bờ cát ngập hình ảnh những ván lướt sóng, du khách và dân trên đảo, những hàng bán rong hoa quả đi đi lại lại, bờ biển tràn đầy không khí đời sống thường ngày. Khác hoàn toàn với phương Bắc, đối với Lâm Tiếu đây có thể xem là một khung cảnh mới lạ.

Phía Tây đảo là resort dành cho những người có tiền, phần lớn du khách không được ở đây, chỉ có biệt thự riêng hoặc là người ở trong khu mới được vào.

Lâm Tiếu dẫm trên bờ cát, vài hạt cát rơi vào trong giày, mang chút khô ráo bao bọc lấy chân, cô nghịch ngợm giơ chân lên, do hơi nhột mà khóe miệng chợt nhếch lên.

Ở đây mang một cảnh tượng hoàn toàn khác so với vừa nãy.

Xa xa là phòng nghỉ, ghế dựa trên bãi cát cùng cây dù để san sát nhau như cánh rừng, còn có thể chứng kiến một số công nhân đang xây bể bơi.

Trên bờ biển không có nhiều người lắm, chủ yếu là đang nghỉ ngơi, mang một cảm giác thanh thản giống như đang tản bộ ở nhà.

Lâm Tiếu dáo dác nhìn, chỉ cần thấy một gia đình có ba người hoặc ai đó giống ba của cô thì đều có chút bối rối.

Cũng may là không phải.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN