Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn - Chương 56
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn


Chương 56


– Edit by Link –

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng làm cho trước mắt thoáng lóe lên. Trịnh Lãng Yến híp mắt lại, giọng nói không có chút cảm xúc nào: “Hai ngày trước.”

Thời gian cũng không ngắn, ít nhất thì cách lúc nhận được tin nhắn của cha Trịnh đã là một khoảng thời gian.

Bên kia im lặng, một lát sau mới có giọng nam trầm thấp uy nghiêm cất lên.

“Về nước sao không biết về nhà?”

Ánh nắng chói mắt làm cho người ta bực bội, Trịnh Lãng Yến chợt giơ tay ra đè xuống chốt mở cửa chớp, rèm cửa “xoạt xoạt” phủ xuống che khuất ánh mắt anh.

Anh giễu cợt một tiếng, tránh xa ánh sáng, nhiệt độ trong lời nói cũng hoàn toàn chạm đáy.

“Về nhà? Tôi còn nhà ở đâu à? Cái này cũng chỉ là một cái nhà khác của ông mà thôi.”

Giọng nói hời hợt của người đàn ông hoàn toàn làm cho cha Trịnh sôi máu, ông ta chợt cất giao giọng, đẩy đồ trên bàn xuống đất, tức giận mắng một câu: “Khốn nạn!”

Trịnh Lãng Yến tỉnh táo nghe xong rồi mới bình thản đáp lời: “Mắng xong chưa? Mắng xong rồi thì tôi đi làm việc.”

“Cái thằng con bất hiếu này!”

Giọng nói trầm thấp khàn khàn của cha Trịnh và tiếng hít thở nặng nề truyền qua ống nghe: “Mày đừng quên lúc trước vì cứu sống nhà họ Khổng, mày đã đồng ý với tao cái gì!”

“Ông cũng đừng quên…” Nhắc tới chuyện này, giọng Trịnh Lãng Yến cũng chợt cất cao, người đàn ông cắn răng chịu đựng, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ hai lần, sau đó là giọng nói nặng nề của anh: “Chuyện mà tôi đồng ý với ông thì tôi cũng đã làm được, mấy năm nay tôi sống thế nào, ông đã sắp xếp không ít người bên cạnh tôi nên chắc ông cũng biết rõ rồi nhỉ.”

Sau khi cúp điện thoại, tiếng cha Trịnh ném đồ đạc và tiếng thuyết phục khe khẽ của mẹ Trịnh vẫn còn quanh quẩn rõ ràng bên tai. Trịnh Lãng Yến dựa lưng vào mặt bàn, một mình chống đỡ, đột nhiên cảm giác trong lòng vô cùng khó chịu.

Anh bực bội giơ tay giật cà vạt, lúc chạm tới thứ lạnh lẽo nào đó thì dịu dàng dừng lại. Dường như anh tiến hành một nghi thức thành kính nào đó, khẽ sờ lên cái kẹp cà vạt mà Lâm Tiếu tặng cho anh, dù đã dùng đến mức cũ mèm nhưng anh vẫn không nỡ đổi cái khác.

Trịnh Lãng Yến buông tay xuống, đầu ngón tay run rẩy, nhanh chóng lấy hộp thuốc lá ra.

Anh đã không còn là chàng trai đơn thuần đến mức nực cười của trước kia nữa, anh của bây giờ đã có thể dùng sắc mặt bình tĩnh để đối lập với cha Trịnh, dễ dàng chọc giận ông ta. Nhưng có rất nhiều thứ, nhất là trong ba năm này đã trở thành thói quen, sau khi cảm xúc của anh chùng xuống sẽ làm anh cảm thấy trống rỗng đến đáng sợ.

Khói thuốc tràn vào lồng ngực, mùi vị đắng chát lạnh thấu xương mang đến cho người ta cảm giác thỏa mãn.

Trịnh Lãng Yến chậm rãi nhắm mắt lại để mặc cho phổi bị khói thuốc lấp đầy, sau đó lại cuốn theo cảm xúc nặng nề mà thở ra.

Tiếp đó nữa là sự bất mãn ngày càng nhiều hơn, giống như mỗi đêm khuya ở đất nước lạ.

Trịnh Lãng Yến chợt mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng vô cùng, anh dập điếu thuốc rồi cất bước ra ngoài.

Có bóng lưng mảnh khảnh đang đứng ngắm cảnh cạnh cửa sổ trên hành lang, sợi tóc nhẹ nhàng tung bay về sau theo cơn gió để lộ độ cong ôn nhu trên gương mặt cô. Tất cả hình ảnh trong mơ đều xuất hiện trước mắt, Trịnh Lãng Yến đi về phía trước, nghiêng người ôm Lâm Tiếu, chui mặt vào giữa cổ và tóc cô rồi hít sâu mấy lần, cuối cùng cũng nhận được đặc xá và phóng thích.

Lâm Tiếu vốn cứng đờ nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc và mùi khói thuốc nồng nặc trên người anh thì cả người cũng dần bình tĩnh lại.

Cô bị Trịnh Lãng Yến cọ cọ có hơi ngứa, rụt cổ tránh đi, đỏ mặt mềm giọng nhắc nhở anh: “Trịnh Lãng Yến, ở đây là công ty đó…”

Trịnh Lãng Yến làm như không nghe thấy, hoặc là nói anh không thèm để ý, cũng chẳng thèm kiêng nể gì cả. Anh như đang dỗ dành lại như đang nũng nịu, rầu rĩ gọi một tiếng: “Tiếu Tiếu.”

Giống như một giấc mơ không muốn tỉnh lại.

Lâm Tiếu khẽ đáp một tiếng, gương mặt Trịnh Lãng Yến cọ tới một thứ tinh tế lạnh lẽo.

Anh mở mắt ra, một tay vây quanh Lâm Tiếu, một tay khác thuận theo bụng dưới phẳng lì trượt lên phần ngực nhô lên của cô.

Lâm Tiếu bị động tác đột ngột này của anh dọa hết hồn, cô vừa nhăn nhó giãy giụa, giọng nói cũng có chút hốt hoảng dao động: “Trịnh, Trịnh Lãng Yến, anh đừng như vậy, có người…”

Tay anh lướt qua ngực cô, trượt thẳng lên trên rồi dừng lại ở cổ, cầm chiếc nhẫn mảnh đơn giản kia lên. Lúc anh nói chuyện, giọng nói khàn khàn mang theo hơi thở ấm áp phả lên cổ Lâm Tiếu.

“Em còn giữ cái này à…”

Lâm Tiếu khẽ thở gấp bình phục hô hấp một hồi rồi mới tỉnh táo lại, lúc nhận ra anh đang hỏi gì, cô mới khẽ “ừ” một tiếng.

“Lúc anh không có ở đây cũng chỉ có nó bầu bạn với em.”

Hai người đồng thời lâm vào trầm mặc.

Trong hô hấp của Lâm Tiếu toàn là mùi khói nồng nặc, cô hơi nghiêng đầu, lo lắng hỏi: “Anh hút thuốc à? Tâm trạng không tốt hả?”

Trịnh Lãng Yến nắm vuốt chiếc nhẫn kia, không trả lời.

Anh cứ ôm cô rồi nhìn chằm chằm một hồi, chợt chui vào cổ cô lần nữa, giống như một con đại cẩu tìm được nhà, trung thành lại lưu luyến rầu rĩ nói xin lỗi: “Anh xin lỗi.”

Lâm Tiếu cũng không nói gì.

Qua một hồi, cô mới dời mắt khỏi ngón tay thon dài của anh nhìn ra phía xa giống như đang tự nói: “Trịnh Lãng Yến, em có thể không nói tha thứ cho anh được không?”

Trịnh Lãng Yến lập tức sửng sốt, sau đó nghe thấy Lâm Tiếu mềm mại nói tiếp: “Em thật sự không trách anh.”

Trịnh Lãng Yến lại chui vào giữa cổ cô, hốc mắt chợt cảm thấy ấm áp.

Anh hơi khựng lại rồi mới lưu luyến cọ cọ, khẽ gọi cô: “Tiếu Tiếu.”

Lâm Tiếu không để ý tới anh, anh lại rất ngây thơ mà cọ tiếp, mãi đến khi Lâm Tiếu không chịu được ngứa muốn tránh đi.

“Vừa rồi em…” Khóe môi Trịnh Lãng Yến khẽ cong lên, bàn tay có ý đồ xấu làm bộ muốn trượt xuống: “Có phải em cho rằng anh muốn chạm vào em không…”

Lâm Tiếu nghe thấy câu nói mang tính ám chỉ rõ ràng của anh thì gương mặt lập tức đỏ lên, cả người cô cứng đờ, giọng nói vừa êm ái vừa sốt sắng: “Trịnh Lãng Yến, anh, anh buông em ra…”

“Lúc đầu anh không muốn chạm nhưng hình như em thật sự có chút chờ mong…”

Trịnh Lãng Yến tiếp tục ôm cô, động tác cũng không phạm quy, giọng nói còn có chút ý cười trêu chọc cô. Tất cả những thứ thành nghiện trong lòng tạm thời bị đè nén, cánh tay anh càng ôm chặt hơn, trong hơi thở đều là hơi thở của Lâm Tiếu, Trịnh Lãng Yến chợt cảm thấy may mắn dạt dào.

Một tuần sau Lâm Tiếu nhập tổ, bởi vì lúc trước có tin tức bê bối giữa đạo diễn và nữ diễn viên, cũng như tin tức đoàn làm phim “thay máu” đã lập tức làm cho bộ phim chưa quảng bá đã hot.

Hơn nữa đạo diễn Trần Nhượng của mấy bộ phim chất lượng cao lúc trước đã tái xuất cũng khiến cho độ đánh giá ban đầu của bộ phim tăng cao.

Lúc trước Lâm Tiếu bị đạo diễn chỉ thẳng mặt chê hậu đài không đủ cứng, sau đó lại ký hợp đồng với Tinh Liên, thậm chí còn ký dưới tay Tôn Tâm khiến cô lập tức xuất hiện thường xuyên trên hot search và trong tầm mắt của công chúng.

Tin tức Trịnh Lãng Yến đột ngột xuất hiện như bị đè xuống, gần như là không có mấy ai đưa tin. Thế là Lâm Tiếu đột nhiên biến thành thiết lập thiếu nữ xinh đẹp, yên tĩnh, lạnh lùng, cao ngạo, không có bất kỳ bối cảnh nào nhưng lại có cam đảm đấu tranh với thế lực xấu, vậy nên cô lại tăng không ít fan.

Đương nhiên chút chuyện đó cũng chính là thứ khiến Lâm Tiếu rất buồn rầu.

Tuần đầu tiên là trong kỳ rèn luyện, người trong đoàn làm phim cũng dần thân quen vói nhau. Ngay từ lúc bắt đầu Lâm Tiếu đã có phần diễn với nam nữ chính, ba người vào tổ cũng sớm nên dần quen biết nhau.

Nam chính Tiết Bác Khải là diễn viên phái thực lực vừa hot lên trong mấy năm gần đây, diễn xuất thành thục vững vàng, đóng phim với anh ta thật sự giúp cô gặt hái được kha khá. Hơn nữa con người anh ta không có chống lưng ngầm, còn vô cùng dí dỏm hài hước, ngồi đối diễn chung là kiểu gì cũng sẽ chọc cho mấy cô gái nhỏ trong đoàn làm phim không thể nhịn cười.

Nữ chính là Trì Mễ, Lâm Tiếu biết người này, cô ấy đi con đường mỹ nhân lạnh lùng hot lên sớm nhất và cũng thành công nhất. Trong giới giải trí luôn nghe nói sau lưng cô ấy có ông lớn chống lưng nhưng vẫn luôn không biết ông lớn sau lưng cô ấy là ai, chỉ biết mỗi bộ phim của cô ấy đều có địa vị cao, có diễn viên kim bài cốt cán đối diễn với cô ấy.

Lâm Tiếu trừ đối diễn với cô ấy ra thì hoàn toàn không hề giao lưu gì nữa.

Sau khi quay phim, Lâm Tiếu tìm người đăng ký lớp học bơi, lớp học bơi khá hấp dẫn vào mùa hè, hồ bơi đa phần cũng hết vé, cô khẽ cắn môi bỏ ra số tiền lớn đăng ký vào một câu lạc bộ cao cấp nổi tiếng nhất nào đó trong nội thành.

Người ra vào cũng không nhiều, hơn nữa còn là huấn luyện 1VS1, rất chuyên nghiệp.

Chi phí và học phí nhức nhối làm Lâm Tiếu quyết định dùng thời gian ngắn nhất để học được nhiều thứ nhất.

Cuối tuần đúng lúc cô không có cảnh quay, sáng sớm Lâm Tiếu đã liên lạc với huấn luyện viên ở hồ bơi, cô chỉ sửa soạn đơn giản một chút rồi đội mũ bóng chày đi ra ngoài.

Thời tiết thật sự rất nóng, mặc dù đã bôi kem chống nắng nhưng Tôn Tâm vẫn dặn đi dặn lại bảo cô bắt taxi đi đi. Trong lúc quay phim không thể cảm nắng cũng không thể phơi nắng, càng không thể xảy ra bất kỳ bất trắc nào.

Bộ phim này Tôn Tâm đã đàm phán giúp cô giá tiền không thấp, cô không có lý do gì mà đối xử khắc nghiệt với bản thân mình cả.

Buổi sáng câu lạc bộ không có ai, Lâm Tiếu quẹt thẻ đi vào, một đường thông suốt.

Cô đi vào phòng thay quần áo của hồ bơi, sau khi thay quần áo xong thì làm khởi động rồi mới đi ra ngoài.

Hồ hơi vô cùng rộng rãi và sáng sủa, nước trong hồ có màu xanh nhạt trong suốt, có thể nhìn thấy cả đáy hồ.

Kiểu bikini mà Lâm Tiếu mặc không tính là kiểu sexy, thậm chí còn có chút phong cách thiếu nữ, cô mua bộ này vào hồi có tiết bơi lội ở đại học. Viền hoa màu hồng, bên trên là vải nhún màu trắng, bên dưới là váy bikini nhỏ cùng màu.

Lúc cô đi ra còn tiện tay búi tóc lên, trong tay cầm ván tập bơi, huấn luyện viên còn chưa tới nên cô định xuống nước làm quen trước.

Lâm Tiếu luôn sống ở phía Bắc tận hai mươi năm, cha mẹ Lâm chưa từng dẫn cô tới mấy chỗ công viên nước bơi lội thế này nên cô hoàn toàn là vịt ở đất gò*.

*người không biết bơi.

Mặc dù đại học có tiết bơi lội nhưng đa phần là nhằm vào những người biết bơi, chương trình học trong một tuần ngắn ngủi, Lâm Tiếu còn không vượt qua được chứng sợ hãi nước chứ đừng nói đến chuyện học hô hấp chuyên sâu.

Trong nước có thiết bị giữ ấm, lúc vào nước cũng không quá lạnh, thời tiết lại nóng nên Lâm Tiếu vừa đẩy ván tập bơi vào nước đã lập tức bị dòng nước mát lạnh vây quanh. Cô thỏa mãn cong môi, rập khuôn nhẹ nhàng luân phiên hoạt động đôi chân dài, tư thế thì như là đang bơi nhưng thực chất cơ thể vẫn dừng tại chỗ.

Khoảng chừng năm phút sau, cuối cùng bên hồ bơi cũng có tiếng mở cửa.

Lâm Tiếu đưa lưng về phía đó, cô vừa định quay đầu lại thì sau lưng đã có tiếng “ào ào” rơi xuống nước.

Trong hồ bơi tĩnh mịch, tiếng động này vô cùng rõ ràng.

Lâm Tiếu sợ hết hồn, nắm chặt ván học bơi khó khăn quay đầu lại nhưng chẳng thấy gì cả, chỉ thấy mặt nước trước mặt có một dáng người cao gầy có lực đang mặc quần bơi màu đen, chợt lóe lên như một con cá.

Mặt nước bị đạp mở ra một đợt sóng đánh thẳng về phía cô. Lâm Tiếu hết hồn, đạp chân lung tung như muốn dựa vào bờ nhưng mắt cá chân lại chợt bị người đang núp trong nước nắm lấy.

Cô hơi sửng sốt, sức lực ở chỗ mắt cá chân khiến cô hơi hốt hoảng. Lâm Tiếu đạp chân xuống muốn thoát khỏi anh, vì ở dưới nước nên bất cẩn dùng sai lực, cả người chợt chìm xuống nước một chút.

Ván tập bơi cũng trượt khỏi tay cô, Lâm Tiếu chưa kịp điều chỉnh hô hấp nên sặc một ngụm nước lớn. Cô không mở mắt ra được, trong lúc giãy giụa, eo thon bị người kia giữ lại, một giây sau người nọ nhẹ nhàng bật lên, kéo cô nổi lên mặt nước.

Trong nháy mắt gặp được không khí, Lâm Tiếu ho khan dữ dội, vô thức nghiêng về phía trước, hai tay chống lên bả vai cơ bắp căng đầy của đối phương.

Một hồi lâu sau cô mới bình phục lại.

Lâm Tiếu thở phì phò từng hớp một, tóc mái ẩm ướt dán trên gương mặt trắng nõn của cô, đôi mắt cô đỏ lên như một chú thỏ con bị ấm ức mang theo hơi nước mịt mờ, cuối cùng cũng thấy rõ được người đối diện.

Cặp mắt đào hoa của Trịnh Lãng Yến vốn đang mỉm cười nhưng giờ phút này lại tràn đầy lo lắng, anh giơ tay vén sợi tóc bên môi ra giúp Lâm Tiếu, khẽ dỗ dành an ủi cô: “Tiếu Tiếu, không sao, không sao, em đừng sợ, anh ở đây rồi.”

Dọa người ta rồi đi dỗ người ta =))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN