Hầu Môn Kiêu Nữ - Chương 16: Bảo tàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Hầu Môn Kiêu Nữ


Chương 16: Bảo tàng


Đi vào thư phòng Tiêu gia, Khương Lộ Dao chỉ có một cảm giác, thật nhiều sách, thư phòng là cổ thanh đạm Mặc Hương.

Trong thư phòng không vì có nhiều thư tịch mà bốc ra mùi mốc của sách vở.

Điều này chứng tỏ, Tiêu gia không chỉ có nhiều thư tịch, mà Tiêu Giải Nguyên còn rất quý trọng từng quyển sách trong đây.

Khương Lộ Dao bỏ qua thư án, cùng văn chương trên bàn do Tiêu Duệ Hoa viết….

Nàng đi tới kệ sách, Tiêu Duệ Hoa định mời huynh muội Khương gia ngồi xuống uống trà nói chuyện lại phải nuốt ngược trở về.

Khương Lộ Dao nói cùng làm đều là ngoài dự đoán của hắn, Khương Thừa Nghĩa Khương nhị gia lấy ” không tài học không công danh ” mà nổi danh  kinh thành.

Khương Mân Cẩn cho hắn ấn tượng đầu tiên cũng là thiếu gia hoàn khố ăn chơi trác táng thành tánh.

Nhân gia như thế sẽ giáo dưỡng tiểu thư phần lớn đều là thô tục vô lý, nhưng thiếu nữ trước mắt hắn gương mặt hồng như nắng chiều tà, hắn có thể nhìn ra nàng si mê với thư tịch.

– Nhiều quá, thi sách này nọ Tiêu biểu ca đều đọc qua?

Khương Mân Cẩn nuốt vài ngụm nước bọt, thi sách trước mặt nhiều vô số, hắn cảm giác mình quá nhỏ bé.

Nếu sách trong cả thư phòng này mà Tiêu Duệ Hoa cũng đã đọc qua, chớ trách Tiêu Duệ Hoa cái gì cũng giỏi, cái gì cũng biết.

Khương Mân Cẩn không thích đọc sách, hắn đọc sách sẽ mệt rã rời, nhưng đối với người đọc nhiều sách thì rất kính sợ.

Một câu Tiêu biểu ca này làm cho Tiêu Duệ Hoa nhíu mày, bọn họ không có thân thiết như thế.

Người Khương gia có phải không biết cái gì gọi là khách khí?

Tiêu Duệ Hoa vừa định sẳng giọng, thì nghe phía kệ sách truyền tới một tiếng thét kinh hãi:

– Trời ạ, Tiêu biểu ca, cuốn sách cổ này lại nằm trong tay ngươi?

Lại là một người không hiểu khách khí.

Bất quá, so với Khương Mân Cẩn ” dụng tâm kín đáo “muốn kéo quan hệ, thì sâu trong lòng Tiêu Duệ Hoa lại không hy vọng Khương Lộ Dao sẽ khách khí với hắn.

Có một loại cảm giác mà đời này chưa từng trải qua quanh quẩn trong lòng hắn.

Hắn nhìn về phía thiếu nữ thét chói vui mừng muốn khóc ôm lấy thư tịch….

Khương Lộ Dao không có một phần hầu môn quý nữ cao nhã, đoan trang, nhưng nhìn như thế nào vẫn cảm thấy đáng yêu, tự nhiên?

Từ khi hắn đậu cao trung giải Nguyên, có rất nhiều người chủ động tới cửa nhắc đến hôn sự.

Có Giang Nam quan viên nữ nhi, cũng có huân quý danh môn tới thăm, hắn đều uyển chuyển từ chối.

Hắn vẫn luôn cho rằng mình sẽ coi trọng nữ tử giống như muội muội cùng mẫu thân, cho đến hôm nay nhìn thấy Khương Lộ Dao……

Hắn mới cảm nhận được Tân Khí Tật viết xuống Thanh Ngọc Án. Thì ra bắt đầu từ cảm giác này.

( Yul: Thanh Ngọc Án là bài thơ của tác giả Tân Khí Tật nói tóm gọn bài thơ này nói về ý trung nhân)

Giữa chúng sinh tìm người trăm vạn cách, người nọ lại ở chổ đèn đuốc suy tàn.

(Yul: nghĩa là tìm mọi cách không thấy, cuối cùng lại ngay trước mắt)

Trước kia hắn không tin nhất kiến chung tình, hiện giờ hắn tin, tuy chưa đến độ phi khanh không thú, sông cạn đá mòn tình này không phai, nhưng hắn cũng cảm nhận được mình đối với nàng trong tâm có xúc động.

Không thể phủ nhận Tiêu Duệ Hoa là người cực kỳ thông minh, hắn biết rõ chính mình yêu cầu cái gì, như thế nào đem đồ vật mình thích hoặc là người mình thích nắm trong tay.

– Thực hiếm lạ sao?

Tiêu Duệ Hoa liếc nhìn quyển sách trên tay Khương Lộ Dao, chỉ là một bản thiếu, cũng không phải thư tịch có giá trị nhất trong thư phòng.

Khương Lộ Dao lưu luyến dời đi ánh mắt, nếu có thuật đọc tâm sẽ nghe được lời nàng lẩm bẩm.

Truyền gia chi bảo! Dù là bản thiếu thì ở tương lai ít nhất có thể bán được trăm triệu.

– Đều là đồ gia truyền, đồ gia truyền….

Đôi mắt Khương Lộ Dao sáng ngời, đều là vàng…… Nàng sẽ không nói như vậy, cũng không thể để Tiêu gia nhìn ra nàng “tham tài “, ít nhất không phải bây giờ.

Bỏ sách vào kệ sách, Khương Lộ Dao nhìn Tiêu Duệ Hoa mỉm cười vân đạm phong khinh:

– Này đó sách sử đối với đời sau cực kỳ quan trọng, nếu có thể truyền thừa kế tục, cũng có thể khiến cho hậu nhân lý giải văn hóa văn minh của triều đại. Cho nên nói sách sử là công ở thiên thu, hậu nhân hưởng lợi là vật vô cùng quý giá, văn tự là phát minh vĩ đại nhất.

– Còn thỉnh Tiêu biểu ca bảo tồn thư tịch này nọ, truyền cho hậu nhân cũng coi như là một bước tiến quan trọng, tài phú rất quan trọng.

Khương Lộ Dao phúc lễ với Tiêu Duệ Hoa, ánh mắt nội liễm, che dấu tâm tư muốn làm giàu từ trong xương.

Tuy nàng vờ vịt một chút, nhưng cũng có thể xem là để lại cho Tiêu Duệ Hoa con đường tiền tài.

Mỗi người đều có lòng tham, người chân chính coi tiền tài như cỏ rác có được mấy người?

Bảo tồn tốt bản đơn lẻ, đối với gia với quốc là chuyện tốt, cớ sao không làm?

Khương Mân Cẩn chớp chớp đôi mắt, tuy não hắn không đủ dùng, nhưng cũng có thể nhìn ra Tiêu biểu ca đang thưởng thức muội muội của mình…

Mà tiểu muội cũng không giống như ngày thường, là nhắc nhở Tiêu biểu ca? Hay là làm bộ nhìn không ra?

Hắn bắt đầu đắn đo trong lòng một lúc lâu, nghĩa vô phản cố làm bộ nhìn không tới.

(Yul: nghĩa vô phản cố là làm việc nghĩa không chùn bước)

Phần tình cảm đối với Tiêu tiểu thư so với tiểu muội thì kém hơn một chút, suy đi ngẫm lại, nếu tiểu muội có thể gả cho người nào thì trong mắt hắn cái gì cũng là Tiêu Duệ Hoa.

Đối với tiểu muội mà nói đây chính là một cọc nhân duyên khó có.

Nhân gia như bọn họ, tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện hoán thân, Tiêu gia cùng Khương gia nhị phòng chỉ có thể liên hôn một lần.

( Yul: hoán thân là anh em ruột cùng lấy anh em ruột của nhà khác)

Khương Mân Cẩn có khuynh hướng muốn Khương Lộ Dao gả vào Tiêu gia, dựa theo tiêu chuẩn chọn phu gia mà trước kia Khương Lộ Dao từng nói.

Tiêu Duệ Hoa phụ mẫu sớm thệ, không có huynh đệ tranh gia sản, không cần lục đục kéo quan hệ.

Tiêu gia có sản nghiệp nhỏ bé, bản thân hắn lại có tài hoa, tiểu cô Tiêu Chước Hoa rất hiểu chuyện…… Tiêu Duệ Hoa là người xứng với tiểu muội nhất.

Nhị phòng ở trong hầu phủ có địa vị gì? Khương Mân Cẩn biết rõ, hôn sự của tiểu muội vẫn luôn là chuyện mà hắn cùng phụ mẫu lo lắng nhất.

Vĩnh Ninh Hầu phủ không thể dựa, tiểu muội cũng không thể gả cho tú tài bần hàn.

Ai biết cái đám tú tài văn nho kia có thể hết khổ hay không?

Tiêu Duệ Hoa mọi phương diện đều tốt, lại được mọi người xem trọng sẽ là tân khoa trạng nguyên hoàn toàn xứng đáng được chọn……

Thân phận nương tử của trạng nguyên rất xứng với tiểu muội.

Khương Mân Cẩn quệt mũi, nhìn Tiêu Duệ Hoa khoe khoang nói:

– Muội muội của ta rất lợi hại, không có chuyện gì mà nàng không biết hay làm khó được nàng. Tuy thư phòng Tiêu biểu ca có rất nhiều sách, nhưng chưa chắc Tiêu biểu ca có thể vượt qua muội muội của ta, hắc hắc, muội muội của ta a, mấy người đoán mệnh đều nói nàng có mệnh cách vượng phu vượng tử, tương lai sẽ làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.

– Ca ca!

Khương Lộ Dao hận không thể bịt kín miệng Khương Mân Cẩn, hắn đang làm mai sao? Liền chuyển đề tài:

– Tiêu Giải Nguyên có thể cho ta thưởng thức thư pháp của ngươi? Ngươi luyện là thể chữ Nhan, hay là lối viết chữ Thảo?

– Cái này ta hiểu được.

Khương Mân Cẩn thổi phồng Khương Lộ Dao một phen, lại chuyển sang thổi phồng Tiêu Duệ Hoa.

Tiểu muội có gả cho ai cũng không sao hết, nhưng nếu không để tiểu muội bội phục trượng phu, thì ngày tháng sau này của tiểu muội sẽ không hạnh phúc.

– Tiêu biểu ca cái gì cũng biết, lối viết chữ Thảo, thể chữ Lệ cái gì cũng giỏi, cũng xuất sắc, muội có biết hoa khôi thuyền hoa Phù Vân tiên tử am hiểu thể chữ Lệ…. Ta nói cho muội biết, Tiêu biểu ca tự tay viết mấy từ thể chữ Lệ bị nàng tôn sùng coi như chí bảo, lúc ấy, sau khi Tiêu biểu ca viết xong, Phù Vân tiên tử lập tức rời khỏi thuyền hoa, mời Tiêu biểu ca ra ngoài lải nhải.

(Yul: lạy ca Cẩn người ta hàn huyên tâm tình, ca lại gọi là lải nhải?)

Tiêu Duệ Hoa xấu hổ vô cùng, lặng lẽ liếc nhìn Khương Lộ Dao, Khương Mân Cẩn đang giúp hắn, hay là hại hắn, có nữ tử nào thích nam nhân thường xuyên dạo chơi thuyền hoa?

– Phù Vân tiên tử lớn lên rất xinh đẹp, người có thể cùng nàng trò chuyện đã ít lại còn hiếm, ai cũng nói nàng là liên hoa trong nước, ở trong nước bùn mà không nhiễm, nghe nói vẫn là xử nữ…

Tiêu Duệ Hoa thật sự nhịn không nổi nữa, cười nói:

– Lúc ấy đồng liêu cùng viện, cùng khóa đều ở đó, nhốn nháo ồn ào, thịnh tình không thể chối từ cho nên ta mới viết thi từ, không lên được nơi thanh nhã, phải đi thuyền hoa cùng bằng hữu, ban đêm ở thuyền hoa thật sự không phải là việc mà người quân tử nên làm.

– Mỹ nhân ái mộ tài tử phong lưu, Tiêu Giải Nguyên tuấn tú nho nhã, tài cao bát đẩu, khó tránh sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt.

Khương Lộ Dao bình bình đạm đạm ứng phó vài câu.

Khương Mân Cẩn suy nghĩ một chút, rồi phản ánh nói:

– Tiểu muội, ta dám cam đoan, Tiêu biểu ca không có lén lút gặp Phù Vân tiên tử.

Tiêu Duệ Hoa dùng cây quạt gõ gõ vào lòng bàn tay, hay lắm, Khương Mân Cẩn rõ ràng là tới phá hư không khí, ngươi dám cam đoan? Ngươi thấy được sao?

Ở gian phòng khách, Khương Lộ Kỳ ngồi đối diện Tiêu Chước Hoa cùng phẩm trà:

– Xin hỏi nhị tỷ của ta có phải cũng tới bái phỏng Tiêu tiểu thư?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN