Hầu Phu Nhân Mỗi Ngày Đều Muốn Đổi Chồng - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Hầu Phu Nhân Mỗi Ngày Đều Muốn Đổi Chồng


Chương 5


Edited by Andie Trần]

Giang Lam Tuyết còn đang thay quần áo thì nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm Giang Lam Hân nói vọng vào: “Tam muội muội là đang khóc ở nơi nào rồi?”

” Tại sao ta lại phải?” Giang Lam Tuyết lẩm bẩm, cũng không đáp lời nàng ta.

“Tam muội muội?” Giang Lam Hân thấy không ai đáp lại kêu một câu, nhẹ nhàng gõ hai cái lên cửa.

” Ta lúc này không tiện mở cửa, làm phiền Nhị tỷ tỷ đợi chút”. Giang Lam Tuyết hướng cửa nói.

“Không vội, ta chính là đến xem ngươi”. Giang Lam Hân thầm đắc ý, thầm nghĩ Giang Lam Tuyết nhất định là đang ở bên trong khóc lóc thê thảm.

Giang Lam Tuyết dây dưa hồi lâu mới bảo Vân Thi mở cửa.

Giang Lam Hân vừa vào liền thấy Giang Lam Tuyết đang cười khanh khách, không có chỗ nào giống như vừa mới khóc xong. Lại lén nhìn lên án thư của nàng, trên đấy không phải là thiệp mời Đấu Trà đại hội kia sao! Nàng thế nhưng lại lấy được, tại sao lại không vui?

“Nhị tỷ tỷ mau ngồi xuống đi, như thế nào lại cứ nhìn chằm chằm án thư”.

Sắc mặt Giang Lam Hân lập tức khó coi, vốn định đến chê cười nàng, ai ngờ lại không có cơ hội, làm sao vui được.

“Ta chính là đến thăm ngươi, ngươi cũng lấy được thiệp mời sao”. Giang Lam Hân đưa ra một mặt tươi cười nói.

“Các tỷ tỷ thì thế nào? Đều lấy được sao?”.

“Ta đương nhiên lấy được”. Giang Lam Hân ngẩng đầu, rất là đắc ý.

Giang Lam Tuyết lại cảm thấy có khả năng Giang Lam Hân không phải dựa vào bản lĩnh của mình mà lấy được, nàng ta có mấy cân mấy lượng, nàng biết rất rõ. Giang Lam Tuyết cười cười: “Vậy chúc mừng tỷ tỷ”.

Giang Lam Hân còn nhìn chằm chằm thiệp mời của Giang Lam Tuyết, Giang Lam Tuyết đem thiệp mời cầm lên, lật qua lật lại hai mặt nhìn một chút, cũng chỉ là một cái thiệp mời bình thường mà thôi.

Giang Lam Hân khụ một tiếng nói: “Cái kia…… Tam muội muội đến lúc đó vẫn tiếp tục mặc nam trang sao?”

“Đến lúc đó lại tính sau”. Giang Lam Tuyết kỳ thật là muốn mặc nam trang, rốt cuộc hôm nay lại bị người nhìn ra. Hơn nữa đến lúc đó, người cũng không có nhiều như hôm nay, không cần thiết phải mặc nam trang, quang minh chính đại lại càng tốt.

“Muội muội ngươi vẫn là mặc nam trang thì tốt hơn, hôm nay ngươi mặc nam trang giành được phần thắng, đến lúc đó mặc nữ trang có phải hay không không ổn lắm”. Giang Lam Hân vội vàng nói.

Giang Lam Tuyết cảm thấy nàng ta có chút kỳ lạ.

“Cũng đúng”. Giang Lam Tuyết cười cười, gật gật đầu.

Giang Lam Tuyết thấy Giang Lam Hân nghe được nàng sẽ mặc nam trang dường như là nhẹ nhàng thở ra, chuyện này rất kỳ quái? “Kia Nhị tỷ tỷ đến lúc đó nhất định phải trang điểm xuất chúng một chút, Nhị tỷ tỷ chính là đại biểu cho Giang gia tiểu thư chúng ta”.

“Đương nhiên, ta nhất định phải làm thế tử gia khi nhìn vào đám người liền chú ý đến ta trước tiên nha!” Giang Lam Hân nói xong liền hối hận, che miệng đỏ mặt chạy.

Giang Lam Tuyết lại ngây ngẩn cả người, thế tử gia? Cố Duẫn Tu? Hắn sẽ đến? Nếu vậy mặc kệ như thế nào nàng nhất định phải phải nam trang…… Nàng muốn cho thế tử gia khi nhìn vào đám người liền không chú ý đến nàng…… Tuy rằng hắn hiện tại hẳn là không quen biết nàng đi. [Edited by Andie Trần]

Trong phòng chỉ còn lại một mình Giang Lam Tuyết, mỗi lần nghe được người khác nhắc tới Cố Duẫn Tu, Giang Lam Tuyết trong lòng vẫn sẽ có chút không thoải mái. Cái loại cảm giác này, tuy không có đau lòng, khó chịu, lại có một loại buồn khổ, nghẹn khuất khó lòng mà giải thích. Loại cảm giác này kiếp trước đã đi theo Giang Lam Tuyết hơn nửa đời người, kiếp này bất luận như thế nào cũng không thể để Cố gia lại chú ý tới nàng.

Đảo mắt đã đến ngày cử hành Đấu Trà đại hội. Giang Lam Tuyết thật vất vả mới thuyết phụ thân để nàng mặc nam trang. Vốn ý định của Giang Kế Viễn là muốn hôm nay khuê nữ của ông nhất định phải tỏa sáng rực rỡ, đây là cơ hội tốt để nổi danh, nên long trọng một chút, như thế nào lại có thể mặc nam trang, còn đem chính mình vẽ đến xấu xí?

Hội trường Đấu Trà đại hội dựng tại Đông Giao trà viên, là hoa viên của Quách lão bản, ông chủ Nhất phẩm trà cư, chỉ nhân tài nào có thiệp mời của Nhất phẩm trà cư mới có thể đi vào. Thiệp mời có hai loại, một loại là dự thi, một loại là dành cho người đến xem. Người đến dự thi có thể mang theo hai người đồng hành, Giang Lam Tuyết mang theo cha nàng và Vân Thi. Lúc này bọn họ đi cùng với Giang Lam Hân, mà thân phận Giang Lam Tuyết hôm nay là cháu trai họ hàng xa của Giang gia.

Giang Lam Hân hôm nay xác thật ăn diện rất lộng lẫy, hôm nay người đến không tính nhiều, cũng không biết Cố Duẫn Tu có thể hay không chú ý tới nàng.

Đoàn người thuận lợi tiến vào trà viên, kiếp trước Giang Lam Tuyết cũng chưa có đến đây, hôm nay vừa đến lập tức cảm thấy so với hoa viên ở Chu gia kia đẹp hơn không biết bao nhiêu lần. Cảnh vật tao nhã nên thơ, không có đào hồng liễu lục, chỉ có hoa trà, hải đường, rừng mai, rừng trúc. Những bút ký lưu niệm trên đình đài dọc theo hành lang cũng đều là từ những người có tiếng tăm mà ra.

Gia nhân Quách gia dẫn đoàn người Giang Lam Tuyết đến nơi thi đấu, vị trí sân thi đấu được chọn rất tốt. Ở giữa trà viên có một cái hồ nhân tạo, diện tích rất lớn, có những chiếc cầu chín khúc bắt qua hồ, những chiếc cầu này nối với ba đình, người dự thi từ bắt đầu vòng thi thứ nhất ở đình bên cạnh hồ, nếu thắng sẽ đi đến đình đầu tiên, sau vài vòng tuyển chọn, cuối cùng chỉ có bốn người được phép tiến vào đình đặt ở giữa hồ. Lục Trường Thanh chính là chờ ở đó.

Giờ lành vừa đến, vòng thi thứ nhất chính thức bắt đầu. Lúc này Giang Lam Tuyết mới biết được, nguyên lai hôm nay tới tham gia chỉ có một trăm người, mà ở vòng thứ nhất đánh rớt đến tám mươi người. [Edited by Andie Trần]

Vẫn là mười người thành một tổ, Giang Lam Tuyết ở tổ thứ tám. Không biết phía trước như thế nào, nàng đếm qua thấy rất nhiều người đi vào rồi nhanh chóng đi ra, cũng chưa thấy được bao nhiêu người đến cầu chín khúc. Giang Lam Tuyết cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá như vậy cũng tốt, nếu không tuyển quá nhiều người, vòng sau liền ít gặp khó khăn rồi. Giang Lam Tuyết vẫn luôn thầm đếm, sáu tổ đã thi xong, nhưng cũng chỉ có năm người được đi tiếp đến cầu chín khúc, trong đó một người là nữ tử ngày ấy nàng nhìn thấy.

Giang Lam Hân được xếp trước Giang Lam Tuyết một tổ, cả tổ này không một ai được chọn.

Rốt cuộc đến phiên Giang Lam Tuyết, nàng cũng không quan tâm nhiều như vậy, liền cùng những người còn lại đi vào đình. Trọng tài có sáu người, phía bắc có hai người, bốn góc đình còn lại mỗi chỗ có một người. Giang Lam Tuyết nhìn lướt qua một vòng, sắc mặt cả sáu người đều không được đẹp cho lắm.

Đấu Trà chính thức bắt đầu, lần này Đấu Trà dùng trà tự nhiên do Nhất phẩm trà cư cung cấp. Còn lại trà cụ là chính mình tự mang đến đã sớm giao cho Quách gia kiểm tra kỹ lưỡng.

Mới vừa bắt đầu nghiền trà đã có hai người trực tiếp bị mời ra ngoài, không lâu sau lại thêm một người bị mời đi ra ngoài. Giang Lam Tuyết thấy trọng tài nghiêm khắc như vậy trong lòng có chút khẩn trương, âm thầm trấn an bản thân, sau đó tập trung chú ý đến việc nấu trà.

Giang Lam Tuyết vừa rót trà vào chén, liền nghe được một tiếng: “Được rồi, tất cả đều đi ra ngoài đi”.

Giang Lam Tuyết trong lòng trầm xuống, cứ như vậy liền kết thúc sao?

Còn lại những người khác nghe được đều đi ra ngoài, Giang Lam Tuyết cảm thấy mình mình không sai, liền tiếp tục động tác trong tay. Không hiểu sao, trọng tài cũng không kêu nàng dừng lại. Giang Lam Tuyết ổn định tâm trạng, bưng trà đi đến trước mặt các vị trọng tài.

Khi xem đến Giang Lam Tuyết màu trà, một vị trọng tài ngồi ở trung gian nói: “Tốt, ngươi có thể đi tiếp”.

Giang Lam Tuyết vui mừng khôn xiết, vội nói cảm ơn. Lúc này, vị ngồi ở góc Tây Bắc cười lạnh một tiếng: “Dù sao cũng sẽ bị đánh rớt, còn không bằng sớm một chút trở về”.

Giang Lam Tuyết trong lòng không phục, bất quá người ta là trọng tài, nàng cũng không dám nói cái gì, chỉ ở trong lòng nảy sinh ác cảm, hôm nay vô luận như thế nào nàng cũng muốn thắng. Nàng chỉ nhìn thoáng qua vị trọng tài trẻ tuổi kia liền ra khỏi đình, đến cầu chín khúc.

Đến đình thứ nhất, nàng nhẹ nhàng vượt qua.

Giang Lam Tuyết lại bước lên cầu chín khúc, trên cầu cũng chỉ có mỗi mình nàng, nhìn người đứng ở hai bên bờ hồ, cách đó không xa là đình giữa hồ, Giang Lam Tuyết trong lòng dâng lên một cổ dũng khí, nàng hôm nay nhất định phải thắng, nàng một hai phải làm Lục Trường Thanh đệ tử không thể!

Đáng tiếc là dũng khí này của nàng cũng không duy trì được lâu, ngay khắc đầu tiên nàng bước vào đình thứ hai kia, nàng gặp được Cố Duẫn Tu, dũng khí của nàng liền tản đi hơn phân nửa. [Edited by Andie Trần]

Cố Duẫn Tu cũng không có nhìn nàng, hắn đang nói chuyện cùng nữ tử mà nàng gặp hôm ấy, ngôn ngữ thân mật, cử chỉ phóng đãng. Cố Duẫn Tu muốn tháo khăn che mặt của nàng ta, nàng kia trốn đông trốn tây, lại lưu chút sơ hở, khiến Cố Duẫn Tu càng thêm ý định tháo xuống.

Nơi này cũng chỉ có một trọng tài là hắn sao?

Giang Lam Tuyết cũng không có nhìn thấy người khác. Chỉ có hắn cùng nàng kia, còn có mấy cái nha hoàn gã sai vặt, cũng không biết là của Quách gia hay là của Cố Duẫn Tu.

“Di, ngươi tới rồi, hôm nay như thế nào vẫn hóa trang như vậy”. Nữ tử cười, cùng Cố Duẫn Tu kéo ra khoảng cách.

Cố Duẫn Tu lúc này mới hướng Giang Lam Tuyết nhìn, Giang Lam Tuyết thấy Cố Duẫn Tu xoay đầu, có chút chột dạ, đem đầu cúi đến thấp nhất.

Cố Duẫn Tu nhìn trước mắt, trong lòng chợt cả kinh, người này như thế nào quen mặt như vậy…… Giống như…… Giống đại nhi tử của hắn kiếp trước! Bộ dáng đại nhi tử khi cúi đầu nhận sai chính là dáng vẻ này!

“Long Phương, ngươi biết hắn sao?” Cố Duẫn Tu hỏi nàng kia.

“Lúc thi vòng loại đã gặp qua, thế tử không biết nàng sao?” Long Phương cười tiến đến bên tai Cố Duẫn Tu nói, “Chính là một vị mỹ nhân nga!”

Giang Lam Tuyết nghe đến cái tên Long Phương này trong lòng kinh ngạc không thôi, nhịn không được ngẩng đầu nhìn hai người, Cố Duẫn Tu nghe xong lời nói của Long Phương cũng nhìn Giang Lam Tuyết.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Lam Tuyết nhìn thấy mắt trái Cố Duẫn Tu nheo lại một chút, chân mày bên phải nhướng lên, tròng mắt đảo một vòng từ trái sang phải, miệng nhấp nhấp sau lại chớp mắt một cái —— xong rồi, hắn thế nhưng cũng trọng sinh! Tim Giang Lam Tuyết nhảy thình thịch. Vẻ mặt, động tác này của Cố Duẫn Tu đều là sau khi lớn tuổi mới có, mỗi lần hắn muốn suy nghĩ việc gì cũng đều làm như vậy! Khi hắn còn trẻ cũng không có thói quen này!

Cố Duẫn Tu cũng nhìn chằm chằm Giang Lam Tuyết, chỉ thấy biểu tình nàng trở nên quái dị, trước là liên tục chớp mắt ba cái, tròng mắt đảo một vòng sau lại liên tục chớp tiếp hai cái, răng trên cắn nhẹ môi dưới rồi nhanh chóng buông lỏng ra, một tay chạm thái dương sờ soạt một chút, tay còn lại nắm thành quyền, giấu sau ống tay áo. Cố Duẫn Tu lúc này chỉ có một suy nghĩ —— đây là thê tử của hắn kiếp trước, nàng và hắn là cùng nhau trọng sinh. Biểu tình quái dị kia là bởi vì nàng nghe được tên Long Phương, chớp mắt, cắn môi là do nàng khẩn trương, sờ thái dương, tay cầm quyền là tại lúc nàng cố nhẫn. Cố Duẫn Tu cảm thấy thật sự kỳ quái, tại sao mỗi động tác biểu tình Giang Lam Tuyết, hắn đều nhớ rõ ràng như vậy, cũng đã qua nhiều năm như vậy……

——Phải làm sao bây giờ? Hắn nhận ra ta chứ? Giang Lam Tuyết trong lòng lập tức bồn chồn, nàng trước nay đều không nghĩ tới sẽ gặp qua loại tình huống này. [Edited by Andie Trần]

—— Nàng thế nhưng lại biết pha trà trà? Học khi nào? Nàng hiện tại hẳn là mới mười bốn tuổi, chẳng lẽ là học ở kiếp trước, ta như thế nào lại không biết? Không lẽ là học được sau khi ta chết đi? Cố Duẫn Tu nhìn Giang Lam Tuyết.

—— Hắn đang nhìn chằm chằm ta, xem biểu tình kia, khẳng định cũng nhận ra ta rồi, hắn sẽ không cảm thấy ta tới Đấu Trà đại hội là vì hắn mà đến đi? Giang Lam Tuyết nhịn không được nhíu mày.

—— Nhìn xem nhìn xem, lại nhíu mày, không nghĩ đến chào ta, còn đợi ta chào ngươi trước sao! Ta thà đến chỗ tiểu thiếp kia mà chào! Không đúng không đúng không đúng, Cố Duẫn Tu hoảng hốt một chút, sai rồi sai rồi, bọn họ hiện tại không có quan hệ!

—— Hắn đã nhận ra ta, còn sẽ cho ta thắng sao? Hắn nhất định sẽ cho Long Phương thắng! Này nên làm cái gì bây giờ! Giang Lam Tuyết trong lòng càng thêm nôn nóng.

Ngay lúc này, Cố Duẫn Tu mở miệng: “Long Phương, ngươi trở về đi”.

Long Phương thế nhưng cũng không tức giận, một câu cũng không hỏi nhiều, đứng dậy liền rời đi. Khi lướt qua Giang Lam Tuyết còn hướng nàng cười cười.

“Các ngươi đều đi xuống, ta muốn cùng vị Giang công tử đây luận bàn trà nghệ”.

Tác giả có lời muốn nói: Nam chủ chính thức online, rải hoa hoan nghênh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN