Hậu Thiên Hạc Phổ - Chương 1: Hậu Nhân Đông Hải Song Tiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


Hậu Thiên Hạc Phổ


Chương 1: Hậu Nhân Đông Hải Song Tiên


Play Video
Pause
Unmute

Current Time 0:25

/

Duration Time 0:46

Loaded: 0%

Progress: 0%

Stream TypeLIVE

Remaining Time -0:20
 
Playback Rate
1

Chapters

Chapters
Subtitles

subtitles off
Captions

captions offFullscreen

This is a modal window.

Foreground — White Black Red Green Blue Yellow Magenta Cyan — Opaque Semi-Opaque
Background — White Black Red Green Blue Yellow Magenta Cyan — Opaque Semi-Transparent Transparent
Window — White Black Red Green Blue Yellow Magenta Cyan — Opaque Semi-Transparent Transparent

Font Size 50% 75% 100% 125% 150% 175% 200% 300% 400%
Text Edge Style None Raised Depressed Uniform Dropshadow
Font Family Default Monospace Serif Proportional Serif Monospace Sans-Serif Proportional Sans-Serif Casual Script Small Caps
Defaults Done

Lúc nầy trong thạch động Phương Tuyết Nghi hơi ngưng lại một lát rồi nói tiếp:

– Nhưng bất kể thành bại thế nào thì tại hạ cũng phải đi Thiếu Lâm tự một chuyến!

An Tiểu Bình mĩm cười, nói:

– Vậy thì rất tốt!

Tống Phù tiếp lời:

– Phương lão đệ, lão phu thấy chuyện này và chuyện đi của chúng ta không có gì trở ngại cả.

Phương Tuyết Nghi nói:

– Xin nghe cao kiến của Tống lão.

Tống Phù nói:

– Chúng ta đang đi Trung Châu mà vùng này cũng thuộc cảnh giới Hà Nam, nếu vòng qua Tung Sơn một chuyến thì cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian!

Phương Tuyết Nghi nói:

– Tuy không gọi là thuận đường nhưng đi vòng cũng không bao xa.

– Tuyết Nghi nói:

– Vậy thì quyết định như thế nhé!

Chàng hơi ngưng lại rồi quay sang nói với An Tiểu Bình:

– Tại hạ vô cùng cảm kích về việc cô nương cho biết hành tung của Thiên Ma Nữ ngày sau hội tương kiến, tại hạ sẽ báo đáp.

Nói đoạn chàng cung thủ cáo biệt rồi quay người cất bước.

An Tiểu Bình mỉm cười, nói:

– Công tử muốn đi rồi sao?

Phương Tuyết Nghi dừng bước, nói:

– Tại hạ nôn nóng muốn đi Tung Sơn nên tự nhiên là không thể ở lại lâu nơi này.

An Tiểu Bình nói:

– Tiện thiếp còn mấy câu muốn nói, chẳng hay công tử có thể nán lại thêm vài khắc không?

Phương Tuyết Nghi chẳng biết làm thế nào nên gượng cười, nói:

– Tại hạ cung kính nghe lời chỉ giáo.

An Tiểu Bình nói:

– Công tử tự tin là có thể thắng được Thiên Ma Nữ chăng?

Phương Tuyết Nghi thản nhiên nói:

– Tại hạ đã quyết tâm đi thì bất luận thành bại được mất như thế nào cũng được.

An Tiểu Bình mỉm cười, nói:

– Quả nhiên công tử rất có hào khí!

Bỗng nhiên nàng thở dài một hồi rồi nói tiếp:

– Tiện thiếp có một cách mà có thể giúp công tử khỏi phải đi Thiếu Lâm tự.

– Cô nương có cách gì?

– Công tử có muốn tiếp thụ không? Nếu công tử không muốn tiếp thụ thì tiện thiếp có nói cũng bằng không.

– Tại hạ vô cùng cảm kích thịnh tình của cô nương.

– Vậy là công tử đồng ý nghe.

– Xin cô nương cứ nói.

An Tiểu Bình hơi trầm ngâm một lát rồi nói:

– Hình như Thiên Ma Nữ rất muốn lấy lòng tiện thiếp, vì vậy nếu tiện thiếp xuất diện ngăn cản thì tất nhiên có thể bảo Thiên Ma Nữ lập tức rời khỏi Thiếu Lâm tự!

Phương Tuyết Nghi nói:

– Cô nương nói thật đấy chứ?

An Tiểu Bình mỉm cười, nói:

– Nếu không thật thì tiện thiếp không thể nói ra rồi.

Tuyết Nghi quay sang hỏi Tống Phù:

– Tống lão thấy kế sách của An cô nương được không?

Tống Phù mỉm cười, nói:

– Có thể được! Đương nhiên là có thể được!

An Tiểu Bình nói:

– Tống lão đồng ý với biện pháp của vản bối không?

Tống Phù nói:

– Đồng ý! Đồng ý! Nhưng không biết Thiên Ma Nữ có chịu nghe cô nương khuyên can hay không?

An Tiểu Bình nói:

– Chuyện này không cần Tống lão bận tâm, vản bối tin rằng bà ta không thể không mua chút thể diện cho vản bối!

Phương Tuyết Nghi cung thủ, nói:

– Nếu vậy thì việc này xin phiền cô nương lo giúp.

An Tiểu Bình tiếp lời:

– Công tử chớ khách khí, tiện thiếp đã vào Trung Nguyên thì dù muốn dù không cũng là một phần tử trong võ lâm rồi.

Tuyết Nghi nói:

– Điều đó là đương nhiên!

An Tiểu Bình nói:

– Đã là một tiểu tốt trong võ lâm thì tiện thiếp phí chút tâm lực vì võ lâm bằng hữu cũng là lẻ đương nhiên thôi.

Tống Phù lên tiếng:

– Cô nương đã có ý này thì lão phu rất yên tâm, nhưng chẳng hay khi nào cô nương đi Thiếu Lâm tự?

An Tiểu Bình không trả lời ngay mà hỏi lại:

– Khi nào thì Tống lão và Phương công tử lên đường?

Phương Tuyết Nghi thầm nghĩ:

– Chuyện này hơi kỳ lạ đây, khi nào bọn ta lên đường thì có liên quan gì đến cô ta?

– Tại hạ và Tống lão sẽ lên đường ngay bây giờ.

An Tiểu Bình mỉm cười, nói:

– Nếu tiện thiếp cùng đi với công tử thì sao? Chẳng hay có tiện không?

Phương Tuyết Nghi cảm thấy bất ngờ, chàng thầm nghĩ:

– Tại sao cô ta lại có ý niệm này?

Thì ra chàng cảm thấy có thiếu nữ trẻ tuổi cùng đồng hành thì sẽ thêm nhiều chuyện phiền phức nên nhất thời không biết trả lời thế nào.

Tống Phù liếc nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi nói :

– Cô nương muốn đi chung thuyền với lão phu chăng?

An Tiểu Bình nói:

– Đúng vậy! Chẳng hay lão có đồng ý không?

Tống Phù cười ha hả rồi nói:

– Có gì là không được?

Lão quay sang hỏi Tuyết Nghi:

– Lão đệ, ý ngươi thế nào?

Phương Tuyết Nghi thầm nghĩ:

– Lão đã đồng ý rồi thì ta còn có thể nói được gì?

Nghĩ vậy nhưng chàng vẫn nói:

– Mọi việc xin Tống lão chủ trương là được.

Thần sắc của An Tiểu Bình thoáng hiện vẻ vui mừng, nàng quay sang nói với An Thanh:

-Các ngươi mau thu xếp rồi trở về Đông Hải!

An Thanh và Bình Nhi nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, cả hai cùng nói:

– Bọn thuộc hạ phải trở về thật sao?

An Tiểu Bình nói:

– Không sai , ta phải cùng Phương công tử và Tống lão nhân đi Hà Nam nên đương nhiên là các ngươi phải hồi gia.

An Thanh hỏi:

– Tiểu thư không cần bọn thuộc hạ theo hầu sao?

Bình Nhi tiếp lời:

– Biệt phủ ở Vu Sơn này có cần canh giữ không?

An Tiểu Bình mỉm cười, nói:

– Không cần, ta đi Hà Nam chuyến này có thể là phải dịch dung cải trang, các ngươi cũng đi theo chẳng phải là bất tiện lắm sao? Còn như biệt phủ ở Vu Sơn này thì sau khi các ngươi trở về là tự nhiên sẽ có người được phái tới để lo liệu!

An Thanh có vẻ không bằng lòng, nàng nói:

– Tiểu thư làm sao hành tẩu giang hồ một mình được!

Bình Nhi cũng nói:

– Tiểu thư, nếu bọn thuộc hạ trở về thì sợ rằng lão phu nhân không thể bõ qua cho bọn thuộc hạ.

An Tiểu Bình tức giận nói lớn:

– Nhiều chuyện! Ta không biết sao mà phải cần ngươi giảng giải? Hừ! Nếu mẫu thân ta có hỏi đến thì cứ nói là ta bảo các ngươi trở về, như thế là được rồi!

An Thanh và Bình Nhi còn muốn nói nữa nhưng trông vẻ tức giận của An Tiểu Bình thì cả hai đều cố nuốt lời vào bụng.

Lúc này Tống Phù mới mỉm cười, nói:

– Vậy là cô nương quyết định một mình đi với bọn lão phu?

An Tiểu Bình hỏi lại:

– Lẻ nào Tống lão cho rằng không được?

Tống Phù nói:

– Không phải vậy, chỉ có điều…

An Tiểu Bình tiếp lời:

– Có lẻ Tống lão cho rằng vản bối là nữ nhi nên đi cùng với các vị sẽ bất tiện trên đường phải không?

Tống Phù mỉm cười, nói:

– Không sai, cô nương thật là thông minh.

An Tiểu Bình nói:

– Nếu tiểu nữ cải trang thành nam tử thì sao?

Tống Phù nói:

– Nếu vậy thì không có vấn đề gì.

Bỗng nhiên lão phá lên cười một tràng rồi quay sang hỏi Tuyết Nghi:

– Ý lão đệ ngươi thế nào?

Phương Tuyết Nghi nói:

– Vản bối còn nói gì được nữa, lão đã nói không có vấn đề thì đương nhiên là không có vấn đề rồi.

An Tiểu Bình quét mục quang nhìn qua hai tì nữ và nói:

– Các ngươi còn chờ gì nữa?

An Thanh và Bình Nhi chẳng biết làm thế nào nên đành lui bước với ánh mắt đầy lưu luyến.

Một lát sau cả hai đã chuẩn bị xong hai túi hành trang và bước ra bái biệt trước mặt An Tiểu Bình.

An Tiểu Bình khẻ nói:

– Các ngươi đi đi!

Thanh âm có vẻ nghẹn lại nơi cổ họng, thì ra nàng cũng không nỡ rời hai tì nữ.

An Thanh và Bình Nhi chậm rải đứng lên , mắt long lanh ngấn lệ. Dường như cả hai muốn nói rất nhiều điều nhưng nhất thời một chữ cũng không nói ra được. Cuối cùng thì hai nàng cùng đành gạt lệ mà đi.

An Tiểu Bình thở dài,nói:

– Bọn chúng đã theo tiểu nữ từ nhỏ, xưa nay không hề rời xa nữa bước nên có sự lưu luyến như vậy cũng là thường tình. Tiểu nữ cũng…

Bỗng nhiên An Thanh lại quay trở vào.

An Tiểu Bình nhìn hỏi:

– Sao ngươi lại quay trở lại !

– Tiểu tì muốn nói với Tống lão một câu.

An Tiểu Bình còn đang ngơ ngẫn thì đã nghe Tống Phù nói:

– Cô nương có chuyện gì xin cứ nói.

An Thanh nói:

– Bon tiểu nữ đã theo hầu tiểu thư nhiều năm, đây là lần chia biệt đầu tiên nên không thể nào yên tâm được, Tống lão là bậc tiền bối trong võ lâm và là nhân vật đã cao niên nên xin lão khá chiếu cố cho tiểu thư của tiểu nữ!

Nói đoạn nàng sụp quỳ bái tạ.

Tống Phù rất cảm động, lão đở An Thanh dậy và nói:

– Cô nương không cần lo lắng, lão phu hứa sẽ chiếu cố cho tiểu thư của cô nương.

Lúc nầy An Thanh mới yên tâm, nàng mỉm cười bái biệt An Tiểu Bình và nói:

– Xin tiểu thư bảo trọng, bọn thuộc hạ về Đông Hải đây.

An Tiểu Bình khẻ nói:

– Khi gặp lão phu nhân thì nói rằng khi ta làm xong chuyện ở Trung Nguyên là sẽ trở về ngay.

An Thanh đáp một tiếng rồi lập tức quay người đi ra.

Tống Phù không nhịn được nên thở dài một hơi rồi nói :

– Thực ra An cô nương đưa bọn họ cùng đi cũng chẳng có gì bất ổn.

An Tiểu Bình nói :

– Tống lão, không phải tiểu nữ không muốn đưa bọn họ cùng đi, chỉ có điều sợ bọn họ vô cớ sinh sự gây ra nhiều phiền phức mà thôi.

Nàng hơi ngưng lại và sợ Tống Phu không hiểu ý mình nên nói tiếp :

– Hai nha đầu này đã quen được nuông chiều ở Đông Hải rồi . Ngoài tiểu nữ và gia mẫu và mấy vị trưởng bối thì dường như bọn họ chẳng còn kiêng nễ ai, vì vậy tiểu nữ sợ đưa bọn họ cùng đi thì sẽ gây ra không ít sự cớ cho võ lâm bằng hữu.

Tống Phù mĩm cười, nói :

– Thì ra là như vậy, cô nương nói cũng phải.

Phương Tuyết Nghi tiếp lời :

– Tống lão, chúng ta cũng nên khởi hành thôi.

Tống Phù nói :

– Chuyện này…

Lão nhìn qua An Tiểu Bình rồi nói tiếp :

– Cô nương có cần cải trang không ?

An Tiểu Bình liền nói :

– Đúng rồi ! Lão không nhắc thì suýt chút nữa vản bối quên mất . Xin nhị vị chờ một lát nhé !

Nói đoạn nàng dời gót ngọc đi ra sau phiến ngọc thạch.

Phương Tuyết Nghi thấy bóng Tiểu Binh đã khuất thì liền khẻ nói :

– Tống lão, làm thế này có ổn không ?

Tống Phù nói :

– Hình như cô ta là một nữ tử của một vị võ lâm thế gia ở Đông Hải, lão phu cho rằng để cô ta đi cũng chẳng có gì bất ổn.

Vì lão không biết chuyện võ công Thiên Hạc Trảm nên tất nhiên là không biết trong lòng Phương Tuyết Nghi đang lo lắng điều gì.

Phương Tuyết Nghi nói :

– Tống lão, vản bối cảm thấy sự xuất hiện của bọn họ quá ly kỳ, vì thế chuyện mời cô ta cùng đi Thiếu Lâm tự sợ rằng được không bằng mất.

Tống Phù nói :

– Làm sao có thể.

Tuyết Nghi nói :

– Nếu muốn làm cho Thiên Ma Nữ kinh động mà thối lui thì một mình vản bối cũng quá đũ rồi, vì vậy An cô nương có đi hay không cũng chẳng có quan hệ gì.

Tống Phù mĩm cười, nói :

– Nếu có cô ta cùng đi thì chúng ta không cần động thủ với Thiên Ma Nữ, chuyện không đánh mà lui địch được như vậy mà lão đệ ngươi chẳng thích sao ? Huống hồ…

Phương Tuyết Nghi hỏi :

– Huống hồ thế nào ?

Tống Phù nói :

– Chẳng phải cô ta rất có tình ý với lão đệ ngươi đó sao.

Nhất thời sắc diện của Tuyết Nghi đỏ bừng như gấc, chàng vội khoát tay nói :

– Lão tiền bối chớ có đùa những chuyện như vậy.

Chợt nghe An Tiểu Bình nói :

– Tống lão và Phương công tử nói đùa chuyện gì vậy, có thể cho tại hạ nghe được không ?

Hai người quét mục quang nhìn qua thì bất giác kinh hải, thì ra lúc nầy An Tiểu Bình đã cải trang thành một công tử như thật.

Phương Tuyết Nghi sợ Tống Phù lập lại lời nói đùa vừa rồi cho nàng nghe nên vội mĩm cười, nói :

– Không có gì…

Tống Phù quả nhiên là nhân vật rất lão luyện, lão phá lên cười ha hả một tràng rồi nói :

– Lão phu chỉ nói Phương lão đệ cứ muốn quan tâm đến chuyện Ngũ Đại Ma chủ mà bõ quên chuyện của mình . Nhưng không ngờ chuyện đến chân thì lại đi nhờ người khác giúp đở…

An Tiểu Bình mĩm cười, nói :

– Lão muốn nói đến chuyện vản bối đi Thiếu Lâm tự khuyên ngăn Thiên Ma Nữ phải không ?

Tống Phù nói :

– Chẳng phải thế sao ? Nhưng…

An Tiểu Bình liền hỏi :

– Nhưng thế nào ?

Tống Phù nói :

– Người trong võ lâm lo chuyện võ lâm vốn không có gì lạ, vì thế lão phu mới nói đùa với Phương lão đệ là ngày sau nếu được nhiều người tương trợ như vậy thì tất sẽ trở thành bá chủ một phương trong võ lâm.

An Tiểu Bình nói :

– Hay lắm ! Nếu Phương huynh có tâm nguyện này thì tiện thiếp nhất định sẽ toàn tâm toàn lực tương trợ.

Tống Phù cười ha hả rồi nói :

– Nghe thấy chưa, lão đệ ?
@media(min-width:480px){#mgiframe{width:100% !important;height:315px!important;max-width:980px;margin:auto;display: table;}} @media(max-width:480px){#mgiframe{width:100% !important;height:570px!important;}}

Lão không chờ Tuyết Nghi trả lời mà lập tức quay người bước ra khỏi thạch sảnh và nói tiếp :

– Nếu chúng ta muốn trở lại thuyền trước khi mặt trời mọc thì không nên ở lại đây lâu hơn nữa.

Phương Tuyết Nghi mĩm cười và cung thủ nói với An Tiểu Bình :

– Cô nương, xin mời !

An Tiểu Bình không nói thêm điều gì, nàng lập tức cất bước theo sau Tống Phù.

Ba người ra khỏi thạch động nhìn sắc trời quả nhiên đã gần đến canh năm rồi . Vì thế, cả ba lập tức thi triển khinh công tuyệt đỉnh mà rời dãy Vu Sơn để xuống thuyền . Dường như Tống Phù dự đoán, mặt trời chưa mọc thì bọn họ lên thuyền và nhổ neo.

Phương Tuyết Nghi ngồi ở mũi thuyền ngắm phong cảnh, chàng thấy dòng sông nhu ôm lấy thế núi, thuyền đi bên núi nhưng lại xuôi về Đông, phong cảnh trước mặt vô cùng nguy nga và hùng vĩ . Vì mãi mê thưởng thức phong cảnh nên bất giác chàng cảm thấy thuyền đi nhanh như vó ngựa tung cước trên đại địa, chớp mắt đã qua van trượng . Nhất thời chàng nhớ đến thi phẩm Hạ Giang Lang của thi tiên Lý Bạch nên buột miệng ngâm nga :

“Triệu từ Bạch Đế thái vân gian

Thiên lý Giang Lăng nhất nhật hoàn

Lưỡng ngoạn viên thanh đề bất tru.

Khinh chu dĩ quá vạn trùng san”

Tam dịch :

“Sớm rời Bạch Đế rạng tầng mây

Nghìn dặm Giang Lang tới một ngày

Tiếng vượn đôi bờ kêu chẳng dứt

Núi non thuyền nhẹ vượt như bay .”

Lời ngâm vừa dứt thì bỗng nhiên chàng nghe có tiếng cười khúc khích sau lưng.

Phương Tuyết Nghi vội quay lại thì thấy An Tiểu Bình, nàng mĩm cười nói :

– Tuyệt, hai câu “Lưỡng Ngoạn viên thanh đề bất trụ, khinh chu dĩ quá vạn trùng san” thật quá tuyệt ! Không ngờ Phương công tử lại có lòng hoài cổ như thế !

Phương Tuyết Nghi bị kỳ phong dị cảnh hấp dẫn nên không biết An Tiểu Bình đến sau lưng mình lúc nào, chàng đành gượng cười nói :

– Cô nương quá khen rồi ! Nhưng cô nương ra ngoài từ lúc nào vậy ?

An Tiểu Bình mĩm cười, nói :

– Rất lâu rồi… Này, công tử xưng hô với tại hạ thế nào đây ?

Phương Tuyết Nghi nói :

– Đương nhiên là kêu bằng An cô nương rồi !

An Tiểu Bình chỉ tay vào chiếc mũ văn sĩ trên đầu của mình và nói :

– Các hạ không sợ mạo phạm đến vản sinh à ? Công tử xem này, bây giờ tiện thiếp đã cải trang dịch dung rồi, công tử nên gọi tiện thiếp là An huynh đệ mới phải chứ !

Phương Tuyết Nghi ấp úng nói :

– Thế… Làm sao được ?

An Tiểu Bình nói :

– Chỉ để che mắt thiên hạ thì có gì là không được.

Phương Tuyết Nghi ngập ngừng giây lát rồi nói :

– An huynh đệ !

An Tiểu Bình cười khúc khích rồi nói :

– Phương công tử !

Tuyết Nghi chợt cảm thấy hai chữ công tử nghe rất chói tai nên vội nói :

– An huynh đệ, có một chuyện tại hạ cũng phải nói rõ.

Tiêu Bình nói :

– Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy ?

Tuyết Nghi nói :

– An huynh đệ đừng goi tại hạ là Phương công tử nữa nhé.

Tiêu Bình ngạc nhiên hỏi :

– Vậy thì gọi bằng gì ?

Tuyết Nghi nói :

– Cô nương…

Chàng bỗng thấy An Tiểu Bình biến sắc nên mới biết là mình nói không phải nên vội nói lại :

– An huynh đệ năm nay được bao nhiêu tuổi rồi ?

An Tiểu Bình cúi đầu khẻ nói :

– Tiện thiếp mười bảy tuổi.

Thì ra, khi nói đến tuổi tác thì nữ nhi vốn thường e thẹn.

Phương Tuyết Nghi không lưu ý điểm này nên chàng thản nhiên mĩm cười, nói :

– Tại hạ đã hai mươi rồi ! An huynh đệ có thể gọi tại hạ bằng một tiếng Phương huynh không ?

An Tiểu binh mĩm cười, nói :

– Tất nhiên là được rồi, từ nay về sau tiểu đệ sẽ gọi như vậy.

Phương Tuyết Nghi cũng mĩm cười rồi nói :

– Hiền đệ nhớ là tốt rồi.

Từ trước đến giờ, những người chàng gặp đều lớn tuổi hơn chàng, bây giờ bỗng nhiên trở thành huynh đệ với An Tiểu Bình nên chàng cảm thấy rất mới lạ . Điều nầy cũng vô tình khơi dậy lòng nhân từ bẩm sinh của chàng nên chàng cảm thấy từ nay trở đi chàng sẽ chiếu cố vị hiền đệ này để làm tròn trách nhiệm một vị huynh trưởng.

An Tiểu Bình nhìn ra phong cảnh hùng vĩ hai bên và nói :

– Trước đây Phương huynh chưa từng xuôi Trường Giang, phải không ?

Tuyết Nghi nói :

– Đúng vậy, tại hạ chưa từng qua đây bao giờ.

Chàng hơi ngưng lại rồi buột miệng hỏi :

– An huynh đệ Ở tận ngoài Đông Hải thì làm sao biết được trên Triệu Vân Phong có một toà thạch phủ ? Tại hạ nghĩ rất nhiều nhưng không thể lý giải được, lẻ nào đó là nơi do tôn trưởng của hiền đệ xây dùng khi du ngoạn ở Trung Nguyên ?

An Tiểu Bình nói :

– Không phải, động phủ này đã có từ lâu rồi.

– Đã có từ xa xưa chăng ?

– Tiểu đệ không biết tường tận, nhưng…

– Nhưng thế nào ?

– Người phát hiện ra động phủ nầy là gia gia của đệ.

– Lênh tổ à ? Có phải là Đông Hải Song Tiên ?

– Đúng vậy !

Phương Tuyết Nghi thở phào một hồi rồi nói :

– Hiền đệ, nghe nói võ công của lệnh tổ rất cao minh phải không ?

An Tiểu Bình hỏi lại :

– Phương huynh cũng biết gia gia của tiểu đệ à ?

Tuyết Nghi nói :

– Chỉ nghe đại danh Đông Hải Song Tiên thôi.

– Trần đại hiệp nói cho huynh biết phải không ?

– Đúng vậy.

– Trần đại hiệp nhắc đến chuyện này như thế nào ?

– Khi tiên sư nói về sư tổ thì ngươi có nói đến lệnh tổ – Đông Hải Song Tiên !

– Phương huynh có biết chuyện trước đây của lệnh tổ không ?

– Biết, nhưng không nhiều !

An Tiểu Bình trầm ngâm một lát rồi nói :

– Lệnh sư đã có danh hiệu là Kiếm Thần thì võ công của lệnh sư tổ tất nhiên còn cao minh hơn lệnh sư nhiều.

Phương Tuyết Nghi buột miệng nói :

– Điều đó cũng không nhất định, thiên hạ có nhiều Trạng nguyên đồ đệ nhưng lại rất ít Trạng nguyên sư phụ !

An Tiểu Bình nói :

– Không sai, Trần đại hiệp tài trí hơn người nên chuyện xuất sắc hơn sư phụ cũng không có gì lạ.

Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi lại :

– Hiền đệ nói gì vậy ?

An Tiểu Bình nói :

– Đệ nói trình độ kiếm thuật của lệnh sư có khả năng cao minh hơn lệnh sư tổ không ít.

Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói :

– Không đúng ! Tiên sư chỉ đắc truyền sáu bảy phần mười võ công của sư tổ mà thôi !

An Tiểu Bình mĩm cười, nói :

– Thế còn Phương huynh thì sao ?

Tuyết Nghi hỏi lại :

– Tại hạ à ? Hiền đệ muốn chỉ phương diện nào ?

– Đương nhiên là chỉ võ công.

– Tiểu huynh thì còn kém xa, chỉ lảnh ngộ hai ba phần mười do sư phụ truyền thụ mà thôi !

– Tiểu đệ không tin !

– Hiền đệ không tin, tại sao ?

– Phương huynh xuất nhất kiếm đã lấy mạng Ma Đao Điền Nguyên, lại có thể khiến Liễu My Nương kinh hải thối lui thì đũ thấy huynh đã đắc truyền toàn bộ võ công của Trần đại hiệp rồi.

Phương Tuyết Nghi cảm thấy chấn động trong lòng, chàng nói :

– Chuyện này… Làm sao hiền đệ biết là không phải võ công của bọn họ quá kém ?

An Tiểu Bình nói :

– Có một chuyện nếu tiểu đệ không nói ra thì sợ rằng Phương huynh sẽ cường biện không thôi.

Tuyết Nghi liền hỏi :

– Chuyện gì ? Hiền đệ mau nói ra xem ?

Tiểu Bình nói :

– Hiện tại dù Kiếm Thần Trần đại hiệp tái sinh thì sợ rằng cũng không thể làm cho Liễu My Nương kinh hải mà thối lui.

Tuyết Nghi càng ngạc nhiên, chàng hỏi :

– Tại sao ?

Tiểu Bình nói :

– Vì Liễu My Nương không còn chịu sự chế phục của lệnh sư Trần đại hiệp nữa , mấy năm gần đây bà ta đi khắp chân trời góc bể tìm tuyệt kỹ và đã tìm được phương pháp hóa giải kiếm pháp của lệnh sư . Bây giờ bà ta lại bị huynh thi triển một chiêu kiếm chưa từng thấy làm cho kinh hải mà thối lui, điều nầy đũ thấy kiếm pháp của huynh đã cao minh hơn Trần đại hiệp nhiều.

Phương Tuyết Nghi nghe đến đây thì không giấu được vẻ kinh ngạc, chàng nói :

– Liễu My Nương đã tìm được tuyệt kỹ gì ?

Tiểu Bình nói :

– Bà ta đã tìm được rồi, nhưng…

– Nhưng thế nào ?

– Phương huynh, lẻ ra đệ không nên nói với huynh chuyện này, nhưng vì không tự chủ… Nên đệ buột miệng nói ra thôi.

– Tại sao hiền đệ cứ úp úp mở mở thế ? Có chuyện gì cứ nói rõ ra xem nào ?

Tiểu Bình trầm ngâm hồi lâu rổi nói :

– Trần đại hiệp có nói với Phương huynh về chuyện giữa Đông Hải Song Tiên và sư tổ của huynh không ?

Tuyệt Nghĩ thầm nghĩ :

– Quả nhiên là đúng như ta tiên liệu, nói tới nói lui thì mục đích cuối cùng của cô ta là cũng muốn nói đến sư tổ của ta…

Nghĩ đoạn chàng nói :

– Tiên sư đã nói sơ lược về chuyện này.

Tiêu Bình chú mục nhìn hồi lâu rồi mới nói :

– Trần đại hiệp đã nói qua thì nhất định Phương huynh hiểu rất rõ phải không ?

Tuyết Nghi hỏi lại :

– Hiểu rõ chuyện gì ?

Tiêu Bình nói :

– Lẻ nào Trần đại hiệp không nhăc đến chuyện gia gia của tiểu đệ từng dương danh ở Trung Nguyên ?

Tuyết Nghi nói :

– Tại hạ có nghe tiên sư nói qua.

Tiểu Bình nói tiếp :

– Phương huynh có biết chuyện lệnh tổ đánh bại gia gia của đệ không ?

Tuyết Nghi chau mày, đáp :

– Tiểu huynh chưa từng nghe chuyện này !

Tiểu Bình ngẫn người, nàng nói :

– Chưa từng nghe ? Tại sao ? Lẻ nào Trần Hy Chính đã quên ?

Bỗng nhiên nàng gọi thẳng tên húy của sư phụ Phương Tuyết Nghi khiến chàng vừa kinh ngạc vừa cảm thấy phẫn nộ.

An Tiểu Bình thấy sắc diện của chàng trầm xuống thì lòng phập phòng bất an, nàng khẻ nói :

– Nhất thời tiện thiếp không cầm lòng được, mong Phương huynh chớ trách ?

Phương Tuyết Nghi ngắm vẻ đáng thương của nàng thì chợt cảm thấy trong lòng bất nhẫn, chàng lắc đầu nói :

– Tiểu huynh cũng biết đôi chút về ân oán giữa sư tổ và gia gia hiền đệ, nhưng theo tiểu huynh biết thì đích thực tiên sư tổ chưa từng đả thương Đông Hải Song Tiên, trong lòng hiền đệ vừa nói có chút phẫn nộ, xem ra trong chuyện này tất có sự hiểu lầm rồi.

An Tiểu Bình lắc đầu nhưng nàng lại gật đầu và nói :

– Phương huynh, những điều huynh nghe được chắc gì đã là sự thật.

Nhất thời Tuyết Nghi cảm thấy vị cô nương vô cùng xinh đẹp này thật khó hiểu, sợ rằng cô ta sẽ là nhân vật đối đầu của mình thôi.

Chàng trầm ngâm một lát rồi nói :

– Hiền đệ, nếu những lời đó không phải là truyền thuyết mà từ miệng tiên sư tổ nói ra thì sao ? Hiền đệ, có còn không muốn tin nữa chăng ?

An Tiểu Bình ngạc nhiên hỏi lại :

– Kiếm Thánh tự nói ra à ?

Thì ra nàng biết về Phương Tuyết Nghi nhiều hơn chàng tưởng tượng, do vậy hai chữ Kiếm Thánh vừa nói thì Tuyết Nghi liền nói :

– Hiền đệ biết khá nhiều chuyện đấy !

Tiêu Bình thở dài rồi nói :

– Biết quá nhiều chuyện cũng chưa hẳn là phúc.

Tuyết Nghi gật đầu nói :

– Hiền đệ nói cũng có lý, chúng ta biết ít lại một chuyện là thêm một phần phúc khí.

Tiểu Bình ngạc nhiên nói :

– Phương huynh đắc truyền võ công của Kiếm Thánh, Kiếm Thần, bây giờ là lúc sải cánh bay ngàn dậm, đại bàng chưa vượt hết hành trình thì tại sao bỗng nhiên lại tỏ ra bi quan như vậy ? Không lẻ…

Phương Tuyết Nghi dõi mục quang nhìn Trung Sơn hai bên bờ sông và thản nhiên nói :

– Tại sao hiền đệ không nói tiếp ?

An Tiểu Bình nói :

– Tiện thiếp chợt cảm thấy Phương huynh không giống như người ôm mối thương tâm trong lòng nên không nói tiếp.

– Ôm mối thương tâm trong lòng thì tiểu huynh lại có mấy mối ân thù cần phải giải quyết trong đời này thì mới có thể yên tâm được.

Tiểu Bình mĩm cười, nói :

– Phương huynh trẻ tuổi như vậy mà sao có nhiều ân oán trên người thế ?

Tuyết Nghi nói :

– Ân oán đời trước rồi thêm ân oán đời này, tiểu huynh làm sao khoanh tay không hỏi đến ? Hiền đệ thì sao ? Có chuyện gì vùi chôn trong lòng mà khiến hiền đệ phiền nảo thế ?

Tiểu Bình nói :

– Tiện thiếp không có ân oán giang hồ gì quấn lấy thân cả !

Bỗng nhiên nàng cúi đầu khẻ nói tiếp :

– Phương huynh, có một chuyện tiện thiếp không hiểu, chẳng hay Phương huynh có thể chỉ điểm giúp khỏi mê lộ không ?

Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi :

– Chuyện gì vậy ?

Tiêu Bình chậm rải nói :

– Một người tập luyện võ công, phải chăng là vì thù hận mà báo phục tạo ra sự kiện đẩm máu ?

Tuyết Nghi sững người giây lát rồi nói :

– Sao có thể như thế ?

Chàng thở dài một hồi rồi nói tiếp :

– Như tại hạ luyện võ công từ lúc nhỏ chỉ xem như để cường thân tráng thể.

– Lúc đã trưởng thành thì sao ?

– Hành đạo giáng ma, tạo phúc cho võ lâm đồng đạo.

– Tiện thiếp thọ giáo rồi.

– Vì sao hiền đệ lại hỏi đến chuyện này ? Không lẻ hiền đệ cũng chưa từng thoát ra khỏi tư tưởng ân oán thù hận tất phải báo ?

– Không phải vậy, nhất thời tiện thiếp chỉ hiếu kỳ mà thôi, Phương huynh không cần đa nghi !

Nàng nói tuy có vẻ dễ dàng nhưng thực ra trong lòng trỉu nặng như đeo chì.

Tuyết Nghi cũng không nghi ngờ nên tất nhiên là chàng không thể biết được lòng thiếu nữ bên cạnh mình đang nghĩ gì, chàng nói tiếp :

– Hiền đệ, năm xưa tuy sư tổ của tiểu huynh đánh bại lệnh tổ – Đông Hải Song Tiên ở cuộc chiến tại Thiên Đài nhưng thực tế là người chưa đả thương nhị vị lệnh tổ.

An Tiểu Bình hỏi lại :

– Phương huynh, chuyện này do lệnh tổ nói ra chăng ?

Tuyết Nghi nói :

– Không sai ! Theo tiên sư nói cho biết thì tiên sư tổ từng nói rất tường tận với tiên sư về chuyện này !

Tiêu Bình khẻ thở dài rồi nói :

– Trần đại hiệp thật là người rất có nhãn quang, xem ra tuyệt học của Kiếm Thánh tất sẽ nhanh chóng được dương danh trở lại trong võ lâm rồi.

Tuyết Nghi mĩm cười, nói :

– Cô nương quá khen rồi !

Tiểu Bình chớp chớp song mục rồi nói :

– Phương huynh, theo những điều Phương huynh nói thì lời của trưởng bối nên tuân hành suốt đời mà không thay đổi, tiện thiếp chỉ sợ rằng có một chuyện tương phản với cách nhìn của Phương huynh đấy.

– Chuyện gì tương phản với tiểu huynh ?

– Chuyện có quan hệ đến gia gia của tiện thiếp.

– Lệnh tổ nói thế nào ?

– Gia gia không nói gì nhưng gia mẫu có nói.

– Lệnh đường nói thế nào ?

An Tiểu Bình trầm ngâm hồi lâu rồi ngẫng đầu lên nói :

– Phương huynh, có lẻ tiện thiếp không nói ra thì tốt hơn.

Phương Tuyết Nghi hỏi :

– Tại sao ?

An Tiểu Bình nói :

– Tiện thiếp… sợ Phương huynh tức giận.

Tuyết Nghi mĩm cười, nói :

– Hiền đệ cứ nói, tiểu huynh không tức giận là được.

– Phương huynh không tức giận thật chứ ?

– Hiền đệ, ngu huynh không phải là người hẹp lượng đâu, có chuyện gì cứ tự nhiên nói ra đi.

– Lẻ ra tiện thiếp không nên nói ra chuyện này nhưng Phương huynh đem lòng chí thành đối đải với tiện thiếp mà nếu tiện thiếp cố lừa dối Phương huynh thì quả thật không thể nào an tâm được.

Nàng hơi ngưng lại rồi nói tiếp :

– Phương huynh có biết tiện thiếp đến Trung Nguyên lần nầy là không phải để du sơn ngoạn cảnh không ?

Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi :

– Không phải du sơn ngoạn cảnh thì lẻ nào còn mục đích khác ?

An Tiểu Bình nói :

– Không sai ! Tiện thiếp nói ra sợ Phương huynh không thể tin nhưng tiện thiếp lại vì Phương huynh mà đến Trung Nguyên đấy !

Phương Tuyết Nghi kinh ngạc hỏi lại :

– Vì ngu huynh mà đến ?

An Tiểu Bình mĩm cười, nói :

– Phương huynh không hiểu thật hay là cố tình không hiểu ?

Phương Tuyết Nghi đành giả vờ hồ đồ đến cùng , chàng lắc đầu và gượng cười, nói :

– Tiểu huynh thật không biết gì cả !

An Tiểu Bình nói :

– Kỳ thực tiện thiếp vào Trung Nguyên lần nầy là phụng mệnh gia mẫu đi tìm Kiếm Thần Trần đại hiệp !

Phương Tuyết Nghi nói :

– Lệnh đường muốn hiền đệ tìm tiên sư vì chuyện gì ?

Tiểu Bình nói :

– Vì chuyên khúc mắc giữa lệnh tổ và gia gia của tiện thiếp mà thôi.

Tuyết Nghi nói :

– Hiền đệ, tại sao tiểu huynh không nghe tiên sư nói qua chuyện này ?

Tiểu Bình nói :

– Thực ra tiện thiếp cũng không biết tường tận, khi gia mẫu bảo tiện thiếp đi Trung Nguyên tìm Trần đại hiệp thì có dặn dò một câu.

Tuyết Nghi liền hỏi :

– Lệnh đường nói thế nào ?

Tiêu Bình do dự một lát rồi nói :

– Đánh bại Trần đại hiệp để hủy tôn hiệu Kiếm Thần của Trần đại hiệp !

Phương Tuyết Nghi rùng mình, chàng lớn tiếng hỏi :

– Tại sao ?

An Tiểu Bình thấy chàng bị kích động thì lòng phập phòng bất an, nàng khẻ nói :

– Gia mẫu chỉ dặn dò như thế, còn tại sao thì tiện thiếp cũng không biết !

Phương Tuyết Nghi luôn tôn kính sư phụ như thiện nhân, bây giờ An Tiểu Bình lại nói muốn đánh bại sư phụ chàng để huỷ thanh danh của người thì bảo chàng làm sao nhẫn nhục được ? Nhất thời nhiệt huyết trong người chàng cuồn cuộn dâng lên, nộ khí không thể kiềm chế được nữa, chàng trừng mắt quát lớn :

– Cô nương, có một chuyện mà cô nương đã hiểu rất rõ rồi đấy !

An Tiểu Bình cũng thay đổi cách xưng hô, nàng nói :

– Công tử tức giận ta đấy à ? Chuyện này cũng không phải ta sai…

Nàng hơi ngưng lại trấn định tâm thần rồi hạ giọng nói tiếp :

– Phương huynh muốn nói chuyện gì ?

Phương Tuyết Nghi nói :

– Gia sư đã quy tiên rồi.

An Tiểu Bình nghe vậy thì mĩm cười, nói :

– Chuyện này Phương huynh đã nói cho tiện thiếp biết rồi.

Tuyết Nghi lạnh lùng nói :

– Lệnh đường muốn cô nương vào Trung Nguyên là vì tiên sư, hiện tại tiên sư đã quy tiên thì cô nương định thế nào đây ?

Tiêu Bình nói :

– Chuyện này…

Nàng trầm ngâm rất lâu mà không nói tiếp được.

Bỗng nhiên Phương Tuyết Nghi cười nhạt một tiếng rồi nói :

– Nếu Phương mỗ không đoán sai thì việc cô nương phái người hẹn tại hạ là đã có ý đồ rồi ?

Nhất thời An Tiểu Bình cảm thấy Phương Tuyết Nghi như biến thành một người hoàn toàn khác, nàng lắc đầu nói :

– Phương huynh, nếu tiện thiếp phủ nhận thì sợ rằng huynh cũng không tin rồi.

Phương Tuyết Nghi lạnh lùng nói tiếp :

– Cô nương không cần phủ nhận, việc để thư lại trên thuyền là chuyện không thể tranh cải rồi, chỉ có điều Phương mỗ không ngờ tâm cơ của cô nương lại thâm như vậy.

An Tiểu Bình cũng ngầm tức khí trong lòng, nàng nói :

– Ta dụng tâm cơ khi nào ? Ngươi chớ đổ oan người tốt.

Phương Tuyết Nghi cười nhạt, nói :

– Cô nương, những lời của cô nương sao có thể lừa được Phương mỗ ? Thực ra cô nương không cần phí nhiều tâm lực như vậy mà chỉ cần nói với Phương mỗ một tiếng là được. Phương Tuyết Nghi này tuy võ công không bằng một phần của ân sư nhưng cũng đũ can đảm gánh lấy toàn bộ ân oán sư môn.

An Tiểu Bình sững sờ nhìn Phương Tuyết Nghi hồi lâu mà không nói gì, cuối cùng nàng quay người buồn bả đi vào trong khoang thuyền.

Phương Tuyết Nghi cũng ngơ ngẩn như không biết đang xảy ra chuyện gì.

Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu , bất giác chàng thở dài một hồi rồi tự nói :

– Quả thật không thể nào hiểu nỗi lòng dạ nữ nhân !

Dư âm chưa dứt thì chợt nghe phía sau có người phá lên cười ha hả một tràng dài.

Phương Tuyết Nghi quay lại thì thấy Đại Mạc Quỷ Thủ Tống Phù không biết từ lúc nào đã đứng phía sau mình rồi.

Chàng vội cung thủ, nói :

– Tống lão đã dậy rối à ?

Tống Phù mĩm cười, nói :

– Đã dậy từ lâu rồi , chỉ vì không muốn làm cản trở nhị vị tâm tình với nhau nên lão phu đành giả vờ ngủ tiếp thôi !

Hai má của Tuyết Nghi bất giác nóng ran , chàng nói :

– Tống lão lại nói đùa rồi.

Tống Phù nghiêm sắc diện , nói :

– Lão đệ, ngươi cải nhau với cô ta chăng ?

Tuyết Nghi lắc đầu, nói :

– Đâu có !

Tống Phù nói :

– Không có à ? Thế tại sao An cô nương nằm khóc nức nỡ trong thuyền vậy ?

Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi lại :

– Cô ta đang khóc à ?

Tống Phù nói :

– Còn không phải nữa ? Cô ta vừa chạy vào khoang là úp mặt xuống giường khóc nức nỡ thành tiếng . Lão phu lên tiếng hỏi nhưng cô ta không chịu nói một lời . Lão đệ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy ?

Tuyết Nghi gượng cười, nói :

– Lão tiền bối, vản bối cũng không hiểu là chuyện gì.

Tống Phù lắc đầu, nói :

– An cô nương tỏ ra rất thương tâm, một thiếu nữ có võ công tuyệt thế như cô ta, nếu không có chuyện đau lòng thật sự thì không thể để cho người khác biết mình khóc !

Tuyết Nghi vội nói :

– Tống lão, thật sự là vản bối không trêu chọc cô ta mà !

Tống Phù nói :

– Lão đệ, nếu ngươi không trêu chọc cô ta thì lẻ nào cô ta trêu chọc ngươi ?

Phương Tuyết Nghi liền đáp :

– Không sai ! Chính cô ta đã đem phiền phức đến cho vản bối !

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN